Chương 371
Sự sống..
Sự sống đang rời bỏ Tài.
Nhìn từ ngoài vào, người ta chỉ thấy Tài đang run rẩy một cách thiếu kiểm soát, da thịt của hắn chuyển từ màu trắng rám nắng khỏe mạnh sang màu đen sạm và những sợi gân xanh đang nổi thành các cục lớn trên da, báo hiệu tình trạng cận tử.
Nhưng thông qua linh giác, Tài đang nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Hắn nhìn thấy những hạt màu trắng rất sáng và rất bé tựa như những giọt nắng li ti đang rời bỏ cơ thể hắn để bậu đầy lên bàn tay của Jack Moore. Giống như bàn tay của Jack là một thỏi nam châm đang hút cạn dưỡng chất trong người Tài.
Bao quanh bàn tay của Jack lúc này là một quầng sáng, theo sự quy tụ của dưỡng chất trắng sáng hình giọt nắng li ti mà quầng sáng ấy càng ngày càng rực rỡ, tựa như mặt trời ban trưa.
Tài chưa từng chứng kiến điều gì đẹp đẽ và đáng sợ hơn thế.
Hắng đang chết. Hắn không có cách nào để ngăn cái chết tràn ngập cơ thể mình.
Mùi vị cái chết này khác với mùi vị cái chết tỏa ra từ Daniel.
Bao quanh Daniel là hơi thở của sự thối rữa, còn Jack hút cạn sức sống của người khác và khi cơ thể không còn sức sống nữa thì nó sẽ bị thay thế bởi cái chết.
Một cái đến từ bên ngoài còn một cái đến từ bên trong.
Vì thế mà Daniel được gọi là Ma Thần còn Jack được gọi là Tử Thần.
Không gì có thể chống cự lại bàn tay của Jack. Một khi đã bất cẩn để hắn chạm vào người thì chỉ có chết, Đệ Nhất Sát Thần cũng phải chết.
Lẽ ra Tài đã chết, nếu đúng lúc ấy Steward không lên tiếng:
- Tổng thống muốn bắt sống gã ta.
Jack trừng mắt nhìn Steward. Gã đã tha chết cho kẻ này một lần, bây giờ tên Sát Thần tầm thường này lại dám mở mồm can ngăn gã.
Steward rùng mình, tự biết rằng Jack là một Sát Thần hùng mạnh không ai ở đây chống cự nổi, nhưng may thay đúng lúc ấy Sean cũng xen vào nói đỡ cho gã.
- Mệnh lệnh của tổng thống Grey không được làm trái.
Jack liếc nhìn Sean, bàn tay khẽ lỏng ra:
- Các anh thật phiền hà. Tôi đâu có ý định giết hắn.
Câu nói còn chưa dứt, con dao từ tay Tài đã đâm xuyên bụng Jack.
Jack sững người, gã không thể tin được rằng Tài lại có thể phản công như vậy.
Tài bỏ lại con dao, lăn người ra xa, thở hổn hển.
Tí nữa thì toi mạng.
Lúc nãy Jack đã hút đi hơn chín mươi phần trăm sự sống trong con người hắn. Theo lý thì ngay cả khi lỏng tay Tài cũng không thể cử động được.
Jack đã từng thử nghiệm điều tương tự với sư tử đực, và ngay cả những con sư tử đực khỏe mạnh nhất cũng chỉ có thể nằm im một chỗ sau khi bị hắn đặt tay vào đầu trong mười giây ngắn ngủi.
Jack đã đặt tay lên đầu Tài trong vòng một phút, gã đã nhìn thấy rất rõ sắc mặt của Tài đã chuyển sang màu đen, báo hiệu của cái chết.
Vậy mà Tài vẫn đủ sức đâm con dao vào bụng gã.
Bị thương nặng như vậy mà Jack cũng chỉ cười nhạt. Gã rút con dao khỏi bụng, sau đó đặt bàn tay vào miệng vết thương.
Sức sống của Tài tích tụ trong lòng bàn tay, giờ đây đã được dùng để trị thương. Vết thương nhanh chóng liền lại như chưa có gì.
Hai hàm răng của Tài siết lại đến phát đau.
Jack quá đỗi lợi hại. Tên này tương lai sẽ là nỗi ám ảnh khủng khiếp với hắn, Trần Tuấn Tài.
Tài rít lên một tiếng. Cặp mắt chuyển từ màu trắng sang màu đỏ, từ màu đỏ sang màu đen.
Hắn vẫy tay một cái. Không gian xung quanh vẫn y như cũ, nhưng không gian linh giác xao động.
Mười ba sợi tơ đỏ như máu xuyên trán mười ba cái đầu đang bao quanh người hắn.
Bán kính không gian linh giác của hắn lúc này đã mở rộng từ ba bước chân lên năm bước chân, đại khái vào khoảng ba phẩy sáu mét.
Cả mười ba Sát Thần nhất thời đều đứng sững, nhưng Tài có thể thấy ảnh hưởng của sợi tơ màu đỏ lên Jack, Henry và Steward nhạt hơn nhiều so với những người khác.
Jack và Henry thì không nói làm gì, nhưng việc Steward tiến bộ đến mức này khiến cho Tài ngạc nhiên.
Hắn không thể tận dụng cơ hội này để giết bất kỳ ai. Người hắn đang rất yếu, cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Tài kéo Logan, chạy đến rìa đầm lầy, không hề chần chừ, nhảy luôn xuống hồ nước.
Hắn đã điều nghiên trước, biết rằng khu vực này nước rất sâu, phải sang bên trái năm mươi mét nữa thì mới đặc sệt.
Trên bờ, Jack vội vã ra lệnh cho các binh sĩ Đại Bàng bắn đạn như mưa xuống nước.
Các viên đạn sượt qua người Tài, nhờ linh giác vẫn đang hoạt động ổn định mà Tài tránh được hết các viên đạn này.
Jack quay sang nói với Raul.
- Xuống giết chúng đi.
Raul hỏi lại:
- Giết hay bắt sống?
Jack gào lên:
- Giết chết. Tao muốn chúng phải chết.
Raul gật đầu. Kẻ đứng thứ hai trong phả hệ nhà Moore nhảy xuống nước, bơi đuổi theo.
Sự sống đang rời bỏ Tài.
Nhìn từ ngoài vào, người ta chỉ thấy Tài đang run rẩy một cách thiếu kiểm soát, da thịt của hắn chuyển từ màu trắng rám nắng khỏe mạnh sang màu đen sạm và những sợi gân xanh đang nổi thành các cục lớn trên da, báo hiệu tình trạng cận tử.
Nhưng thông qua linh giác, Tài đang nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Hắn nhìn thấy những hạt màu trắng rất sáng và rất bé tựa như những giọt nắng li ti đang rời bỏ cơ thể hắn để bậu đầy lên bàn tay của Jack Moore. Giống như bàn tay của Jack là một thỏi nam châm đang hút cạn dưỡng chất trong người Tài.
Bao quanh bàn tay của Jack lúc này là một quầng sáng, theo sự quy tụ của dưỡng chất trắng sáng hình giọt nắng li ti mà quầng sáng ấy càng ngày càng rực rỡ, tựa như mặt trời ban trưa.
Tài chưa từng chứng kiến điều gì đẹp đẽ và đáng sợ hơn thế.
Hắng đang chết. Hắn không có cách nào để ngăn cái chết tràn ngập cơ thể mình.
Mùi vị cái chết này khác với mùi vị cái chết tỏa ra từ Daniel.
Bao quanh Daniel là hơi thở của sự thối rữa, còn Jack hút cạn sức sống của người khác và khi cơ thể không còn sức sống nữa thì nó sẽ bị thay thế bởi cái chết.
Một cái đến từ bên ngoài còn một cái đến từ bên trong.
Vì thế mà Daniel được gọi là Ma Thần còn Jack được gọi là Tử Thần.
Không gì có thể chống cự lại bàn tay của Jack. Một khi đã bất cẩn để hắn chạm vào người thì chỉ có chết, Đệ Nhất Sát Thần cũng phải chết.
Lẽ ra Tài đã chết, nếu đúng lúc ấy Steward không lên tiếng:
- Tổng thống muốn bắt sống gã ta.
Jack trừng mắt nhìn Steward. Gã đã tha chết cho kẻ này một lần, bây giờ tên Sát Thần tầm thường này lại dám mở mồm can ngăn gã.
Steward rùng mình, tự biết rằng Jack là một Sát Thần hùng mạnh không ai ở đây chống cự nổi, nhưng may thay đúng lúc ấy Sean cũng xen vào nói đỡ cho gã.
- Mệnh lệnh của tổng thống Grey không được làm trái.
Jack liếc nhìn Sean, bàn tay khẽ lỏng ra:
- Các anh thật phiền hà. Tôi đâu có ý định giết hắn.
Câu nói còn chưa dứt, con dao từ tay Tài đã đâm xuyên bụng Jack.
Jack sững người, gã không thể tin được rằng Tài lại có thể phản công như vậy.
Tài bỏ lại con dao, lăn người ra xa, thở hổn hển.
Tí nữa thì toi mạng.
Lúc nãy Jack đã hút đi hơn chín mươi phần trăm sự sống trong con người hắn. Theo lý thì ngay cả khi lỏng tay Tài cũng không thể cử động được.
Jack đã từng thử nghiệm điều tương tự với sư tử đực, và ngay cả những con sư tử đực khỏe mạnh nhất cũng chỉ có thể nằm im một chỗ sau khi bị hắn đặt tay vào đầu trong mười giây ngắn ngủi.
Jack đã đặt tay lên đầu Tài trong vòng một phút, gã đã nhìn thấy rất rõ sắc mặt của Tài đã chuyển sang màu đen, báo hiệu của cái chết.
Vậy mà Tài vẫn đủ sức đâm con dao vào bụng gã.
Bị thương nặng như vậy mà Jack cũng chỉ cười nhạt. Gã rút con dao khỏi bụng, sau đó đặt bàn tay vào miệng vết thương.
Sức sống của Tài tích tụ trong lòng bàn tay, giờ đây đã được dùng để trị thương. Vết thương nhanh chóng liền lại như chưa có gì.
Hai hàm răng của Tài siết lại đến phát đau.
Jack quá đỗi lợi hại. Tên này tương lai sẽ là nỗi ám ảnh khủng khiếp với hắn, Trần Tuấn Tài.
Tài rít lên một tiếng. Cặp mắt chuyển từ màu trắng sang màu đỏ, từ màu đỏ sang màu đen.
Hắn vẫy tay một cái. Không gian xung quanh vẫn y như cũ, nhưng không gian linh giác xao động.
Mười ba sợi tơ đỏ như máu xuyên trán mười ba cái đầu đang bao quanh người hắn.
Bán kính không gian linh giác của hắn lúc này đã mở rộng từ ba bước chân lên năm bước chân, đại khái vào khoảng ba phẩy sáu mét.
Cả mười ba Sát Thần nhất thời đều đứng sững, nhưng Tài có thể thấy ảnh hưởng của sợi tơ màu đỏ lên Jack, Henry và Steward nhạt hơn nhiều so với những người khác.
Jack và Henry thì không nói làm gì, nhưng việc Steward tiến bộ đến mức này khiến cho Tài ngạc nhiên.
Hắn không thể tận dụng cơ hội này để giết bất kỳ ai. Người hắn đang rất yếu, cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Tài kéo Logan, chạy đến rìa đầm lầy, không hề chần chừ, nhảy luôn xuống hồ nước.
Hắn đã điều nghiên trước, biết rằng khu vực này nước rất sâu, phải sang bên trái năm mươi mét nữa thì mới đặc sệt.
Trên bờ, Jack vội vã ra lệnh cho các binh sĩ Đại Bàng bắn đạn như mưa xuống nước.
Các viên đạn sượt qua người Tài, nhờ linh giác vẫn đang hoạt động ổn định mà Tài tránh được hết các viên đạn này.
Jack quay sang nói với Raul.
- Xuống giết chúng đi.
Raul hỏi lại:
- Giết hay bắt sống?
Jack gào lên:
- Giết chết. Tao muốn chúng phải chết.
Raul gật đầu. Kẻ đứng thứ hai trong phả hệ nhà Moore nhảy xuống nước, bơi đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất