Vùng Đất Tự Do

Chương 381

Trước Sau
Ron Harper kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với Marley, gần đến nỗi tất cả những gì Marley nhìn được là đôi mắt to tướng của gã.

Cơ thể mảnh mai của Marley ép sát vào thành ghế tựa như một tờ giấy mỏng.

- Ông Harper, từ nãy đến giờ mắt của ông không hề chớp.

Ron đáp:

- Mắt tôi bị một cái tật là nếu gặp người nói dối thì nó sẽ không chớp cho đến khi kẻ nói dối thừa nhận rằng mình đang nói dối.

- Ông Harper, tôi không nói dối.

- Marley, cô biết rằng ở đây tôi không chỉ có mình cô là nhân viên, đúng không nào? Tôi có rất nhiều chân rết, những người vô tình biết rằng hai ngày trước Trần Tuấn Tài đã đến nhà riêng tìm cô. Hắn đã nói với cô chuyện gì?

- Ông ta.. ông ta..

- Nói đi. NÓI NHANH, đừng tìm cách bịa chuyện nữa.

Marley bật khóc:

- Ông ta muốn trục xuất hai người chúng ta về Vương quốc. Đó là sự thật. Tôi thề. TÔI THỀ.

- Trục xuất chúng ta? Hắn bị điên rồi sao? Không có tôi thì ai sẽ làm đầu mối tiếp nhận lương thực gửi từ Vương quốc Pedius đến đây và ai sẽ gửi ma túy Hãm Thần về Vương quốc?

- Tom sẽ cử người thay thế ông. Chuyện đó đã được hai bên thống nhất rồi.

Harper vuốt ve mái tóc dài đã được uốn xoăn của Marley. Cử chỉ của gã càng nhẹ nhàng bao nhiêu thì Marley lại càng run rẩy bấy nhiêu.

- Tôi nghĩ cô đang nói dối tôi, Marley.

- Tôi chỉ muốn báo cáo với ông những gì mình biết thôi.

- Tôi biết cô nói dối vì câu chuyện của cô có quá nhiều lỗ hổng, Marley ạ. Tài là tổng thống một nước, hắn không có lý do gì phải tìm đến một người không có danh phận gì như cô để trao đổi về một vấn đề hệ trọng như trục xuất đại sứ, trừ khi hắn muốn ngủ với cô, nhưng tất cả chúng ta đều biết Tài thích nghĩ bằng đầu trên hơn là đầu dưới. Hắn sẽ không để cho một con điếm như cô làm cho mờ mắt. Có một điều gì đó không đúng sự thật ở đây.



Ron đứng bật dậy. Gã bước nhanh về phía bàn làm việc, lấy từ trong ngăn bàn ra một mũi tiêm và một ống thuốc có màu vàng nhạt.

Gã bơm toàn bộ dung dịch trong ống thuốc vào xi lanh.

- Cô có biết tôi là hiệu trưởng đầu tiên của trường đào tạo tình báo cho lực lượng Cá Voi Xanh không, Marley?

Marley gật đầu, nước mắt dàn dụa.

- Tất nhiên là cô biết vì cô chính là học trò đầu tiên của tôi mà. Cô không những là học trò đầu tiên mà còn là học trò xuất sắc nhất nữa. Cô có năng khiếu bẩm sinh trong việc diễn kịch và thao túng tình cảm của người khác, đặc biệt là đàn ông, theo hướng có lợi cho cô. Cô giống như đứa con gái thích bạo dâm chỉ tìm được khoái cảm khi nhảy múa giữa bầy sư tử và sống sung sướng trong khi chúng đánh nhau đến chết. Chính vì thế mà tôi luôn dè chừng cô. Về danh nghĩa cô là nhân viên của tôi, nhưng trên thực tế ai biết được cô sẽ quay sang cắn tôi khi nào?

Ron mang theo mũi tiêm, một lần nữa ngồi vào chiếc ghế đối diện với Marley.

- Thuốc trong mũi tiêm này là thuốc Nói Thật, tôi dùng để kiểm chứng các thông tin mà tôi không thể xác định thật giả nếu chỉ thông qua việc hỏi đáp thông thường. Cơ chế của thuốc này đơn giản nhưng vô cùng thú vị. Nó giúp gia tăng tốc độ phản xạ nhưng lại làm chậm khả năng tính toán. Cô hiểu điều đó nghĩa là thế nào không? Nghĩa là người dùng thuốc có xu hướng nói điều họ biết thay vì điều họ nghĩ, chính vì thế mà nó được gọi là thuốc Nói Thật. Yên tâm, tác dụng của thuốc chỉ kéo dài trong vòng một tiếng và nó sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô hết.

Marley chần chừ một lúc rồi cũng đưa tay ra.

Ron tiêm hết dung dịch thuốc vào cẳng tay của Marley, sau đó bật đồng hồ lên xem giờ.

Sau năm phút, ánh mắt của Marley bắt đầu dại đi.

Ron tỏ vẻ hài lòng.

- Tốt lắm, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu. Tôi hỏi câu nào, cô lập tức trả lời câu ấy, không được suy nghĩ. Hiểu chưa?

Marley nhanh nhẹn gật đầu.

Quang cảnh lúc đó có phần rùng rợn, bởi mi mắt của Marley khép hờ giống như người phê thuốc, nhưng hành động của cô thay vì chậm đi lại diễn ra nhanh hơn bình thường.

Chỉ Ron biết rằng đó là biểu hiện cho thấy thuốc đã thực sự ngấm vào cơ thể.

- Tại sao Tài đến tìm cô?

- Ông ta muốn trục xuất tôi. Ông ấy muốn đuổi tôi về với Quintus.



- Hắn có nhắc gì đến tôi không?

- Có.

- Hừ.

Đôi mắt của Ron nheo lại.

- Tom phê bình tôi là thật hay giả?

- Thật.

- Ông ta phê bình tôi chuyện gì?

- Ông ta nói ông là kẻ bất tài nhưng thâm hiểm.

- Hừ, hắn căm ghét và sợ tôi tranh chức vụ của hắn, chuyện đó ai cũng biết. Nhưng hắn có phê bình tôi về công việc ở Cộng hòa Liên Minh Thần Thánh không? Việc hắn đòi thay thế chức đại sứ của tôi là thật hay giả?

Marley vặn vẹo một cách khó khăn trên ghế, trong khi câu nói vẫn bật ra khỏi miệng.

- Ông ta ghét ông.

Ron biết rằng người bị tiêm thuốc nhất thời sẽ ngu đi đáng kể nên cần phải hỏi những câu rất đơn giản và mang tính trực diện. Những câu hỏi lắt léo, phức tạp hoặc yêu cầu phải diễn đạt dài dòng thường sẽ dẫn đến các phản ứng bực bội từ người bị tiêm thuốc do trí óc của họ mất khả năng xử lý khối lượng thông tin đồ sộ. Tốt nhất là nên đặt các câu hỏi ngắn gọn, có thể trả lời bằng hai từ “có” hoặc “không“.

- Hoàng đế Pedius có phê bình tôi không?

- Không.

- Tôi có mất chức đại sứ không?

- Có.

Ron ngả người ra sau ghế, sắc mặt trở nên thâm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau