Vùng Đất Tự Do

Chương 384

Trước Sau
Buổi trưa hôm sau Tài bí mật hẹn gặp Marley tại nhà hàng Coconut Valley.

Cuộc gặp được thực hiện một cách khéo léo nhằm đánh lừa tai mắt của Ron Harper.

Marley hôm nay với Marley của ngày hôm qua tựa như hai người hoàn toàn khác biệt. Cô long lanh và tràn đầy sức sống. Ánh mắt của cô đã không còn lưu giữ bất kỳ nỗi buồn nào, trong khi mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ hoạt bát tựa như cô đang là người hạnh phúc nhất thế giới.

Tài đã đọc báo cáo của Victoria. Hắn biết những gì đã xảy ra hôm trước, nhưng bởi quá quen với sự thay đổi như chong chóng của Marley mà hắn không buồn quan tâm đến tâm trạng thực sự của cô.

Người duy nhất để ý đến cảm xúc của Marley là Victoria, khi ấy ngồi lùi lại đằng sau.

Tài mỉm cười nói:

- Marley, cô đã làm rất tốt.

Marley nâng cốc rượu lên, khẽ chạm vào cốc rượu của hắn và nói:

- Tốt quá nên anh phải vội vàng hẹn tôi ra đây sao?

- Bước một của kế hoạch đã được hoàn thành, bây giờ đến lúc cần thực hiện bước thứ hai. Nếu để chậm thêm một ngày nữa có thể sẽ làm hỏng việc.

- Tất nhiên rồi.

Marley uống một hớp rượu lớn rồi hỏi:

- Tổng thống Tài, tôi tò mò tự hỏi tại sao anh lại chọn nhà hàng này, Coconut Valley, làm điểm hẹn cho ngày hôm nay?

- Có hai lý do. Thứ nhất là vì chỗ này có cửa hậu nên tôi có thể bước vào mà không ai nhìn thấy, và thứ hai là chúng tôi đã mua lại nhà hàng này làm bình phong. Từ nay nó là tài sản của nhà nước, Marley ạ.

- Vậy mà tôi cứ nghĩ đến một lý do khác cơ đấy. Tôi thật ngốc nghếch.



Tài nhíu mày:

- Cô nghĩ đến lý do gì vậy?

- Đừng bận tâm.

Tài nghĩ một lát rồi cũng hiểu ra.

Chính Marley là người đã giới thiệu nhà hàng này với hắn. Có lẽ cô ta nghĩ rằng hắn hẹn cô đến đây là vì kỷ niệm xưa.

Tài nói:

- Cảm ơn cô, Marley. Nhờ cô mà tôi mới biết đến Coconut Valley, điểm hẹn của giới thượng lưu Liên Minh.

Marley cười cười không nói gì.

- Marley, tôi cần cô gửi một bức thư tố cáo Ron Harper cho Quintus. Quintus nhất định sẽ gửi bức thư ấy cho Tom Dixon xem. Nội dung bức thư tố cáo Ron âm mưu lũng đoạn mạng lưới tình báo, gửi tin tức giả về vương quốc để tạo cảm giác rằng hắn đang làm được việc, nhưng thực chất đó đều là các tin tức sai lệch. Hãy nói rằng cô không thể tiếp tục phản bội quốc gia, phản bội nhà vua vì một tên điên có sở thích thao túng tâm lý người khác như vậy nữa.

- Anh nghĩ Quintus sẽ tin bức thư ấy sao?

- Hắn không tin ngay đâu. Nhưng hắn sẽ phải cử người đến thẩm tra độ xác thực của thông tin. Và bởi Ron là người có uy tín rất lớn trong hệ thống tình báo nên rất có thể Tom sẽ đích thân đến gặp cô để tiến hành cuộc điều tra.

- Và đó chính là điều anh muốn. Một cái bẫy giành cho Tom Dixon.

- Đúng vậy.

- Tom Dixon, con cá lớn nhất trong hồ, và tôi chính là mồi câu để nhử con cá ấy.

Thái độ của Marley hết sức tự nhiên, gần như thản nhiên.

Tài nhìn thẳng vào mắt Marley, đáp:



- Đúng vậy.

- Bao giờ thì anh sẽ thôi không mang tôi ra làm mồi nhử nữa?

- Tôi không biết. Đôi khi tôi cũng phải tự nguyện đem mình ra làm mồi nhử. Cuộc sống không cho chúng ta lựa chọn.

- Cuộc sống tàn nhẫn với anh và anh tàn nhẫn với tôi.

- Marley, cô biết điều gì sẽ xảy ra khi bước chân vào con đường mà cô đã chọn mà, đúng không?

- Tôi cần phải chấn chỉnh anh chỗ này. Tôi chưa bao giờ được quyền lựa chọn. Nhưng thôi, tôi đã nói với anh điều đó nhiều lần rồi mà anh cũng có nhớ đâu. Anh sẽ viết bức thư ấy, hay để tôi tự viết?

Tài lấy từ túi áo ra một bức thư viết sẵn.

- Cô chép lại nội dung này và mã hóa nó theo phương thức liên lạc tiêu chuẩn của bên cô là được.

- Anh còn gì căn dặn không?

- Hết rồi.

Marley đập nhẹ tay xuống bàn.

- Vậy thì Victoria, chúng ta về thôi. Chúng ta cần nhanh chóng thực hiện các yêu cầu của ngài tổng thống đáng kính kẻo hỏng việc mất. – Marley như nhớ ra điều gì, liền quay sang Tài nói tiếp. – À mà này, tôi nhận ra rằng anh đang đích thân thực hiện chiến dịch phản gián này mà không thông qua Adriel, thậm chí chưa chắc anh ta đã nắm được các mục tiêu cơ bản của chiến dịch. Điều gì đang xảy ra với nội bộ của các người vậy?

- Đó không phải là việc của cô, Marley.

Marley nhoẻn cười rồi cùng Victoria đi về.

Mãi đến khi ấy món ăn đầu tiên mới được dọn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau