Vùng Đất Tự Do

Chương 386

Trước Sau
Tom Dixon chừng bốn mươi lăm tuổi, cơ thể cao ráo, thon gọn. Gã mặc áo vét xám, đeo kính cận, gương mặt điển trai như một diễn viên điện ảnh đang đóng vai nhà nghiên cứu khoa học.

Đây là người đứng đầu lực lượng tình báo và phản gián của Vương quốc Pedius. Địa vị của gã rất cao, là một trong những nhân vật quyền lực nhất nước.

Tom khởi đầu là một viên thư ký, nhưng nhờ năng lực và mẫn cán mà nhanh chóng trở thành cố vấn an ninh của Quintus, cuối cùng được bổ nhiệm một cách không chính thức vào vị trí lãnh đạo lực lượng tình báo quốc gia.

Tom nói một cách bình thản, thể hiện uy quyền của người chỉ huy tối cao trong căn phòng này.

- Marley, tôi không biết nên dùng từ nào để miêu tả về cô. To gan, liều lĩnh, ngu xuẩn hay thần kinh? Có lẽ là tất cả các từ trên. Bởi vì không người bình thường nào lại làm những điều rồ dại như cô đã làm. Cô nghĩ rằng lừa chúng tôi dễ lắm sao? Cô nghĩ rằng cô có thể qua mặt hai trong số những chuyên gia tình báo cự phách nhất của Vùng đất Tự Do chỉ bằng một câu chuyện thuần túy bịa đặt? Thật là một ý nghĩ sai lầm, Marley ạ.

Ron Harper lạnh lùng nói:

- Con bé đã bị Trần Tuấn Tài khống chế. Nó đang làm việc cho nhà nước Cộng hòa Liên Minh.

Tom cười nhạt:

- Đúng không, Marley? Cô đã bị ép buộc, phải không nào?

Marley đáp ngay:

- Đúng vậy, tôi đã bị ép buộc. Trần Tuấn Tài dọa sẽ giết tôi nếu tôi không hợp tác với hắn. Ông Dixon, tôi biết một người hiểu biết như ông nhất định sẽ thông cảm với nỗi khổ của tôi, tôi chỉ là một đứa con gái mềm yếu bị dồn đến đường cùng. Ông Dixon, ông đưa tôi đến đây thật may mắn. Ông đã giải thoát tôi khỏi tên khốn vô lương tâm ấy.

Ron rít lên trong cổ họng, nhưng trước khi gã đại sứ kịp nói thành lời thì Tom đã chặn họng gã.

- Marley, cô không hiểu được tình thế của mình rồi. Cho dù cô có bị cưỡng ép hay cố tình phản bội chúng tôi thì cô cũng đã hết giá trị lợi dụng. Cô không thể tiếp tục hoạt động với tư cách tình báo viên ở nhà nước Cộng hòa được nữa. Cô đã từng có một vai trò quan trọng trong mạng lưới của chúng ta, cũng chính vì vai trò quan trọng của cô mà tôi phải đích thân đến đây để xác nhận với Ron. Nay tôi đã xác nhận được rồi, cô sẽ phải chết.

Marley nói một cách khẩn khoản:

- Ông Dixon, chẳng lẽ ông không thể giữ lại mạng sống cho tôi hay sao? Tôi vẫn còn giá trị cơ mà. Tôi là điệp viên xuất sắc nhất mà các ông từng đào tạo ra.

Tom mỉm cười:



- Giá trị duy nhất còn sót lại ở cô là cơ thể tuyệt đẹp này, thứ mà tôi sẽ ban cho những nhân viên của tôi ở đây như một món quà. Chúng sẽ hiếp cô đến chết. Cô sẽ phải trả giá vì đã phản bội những người đã nuôi dưỡng và đào tạo cô. Đức vua bệ hạ đã cứu mạng cô, nhưng cô đã trả ơn ngài như thế nào? Suýt chút nữa thì cô đã gây ra tổn thất không thể cứu vãn cho mạng lưới.

Marley nhìn xung quanh.

Có đến hai mươi thằng đàn ông ở trong căn phòng này.

Cả hai mươi thằng đều đang nhìn cô hau háu. Một vài đứa xem ra đã không chịu được nữa, chỉ cần chủ nhân cho phép là lập tức cởi quần áo.

Cô liền hỏi:

- Các anh muốn lên một lượt hay theo thứ tự? Theo thứ tự sẽ thích hơn đấy.

Tom nhướng mày lên.

Bao nhiêu lời đe dọa đang định cất lên đều trôi tuột đi mất cả.

Gã tức giận nói:

- Làm cho nó khốn khổ vào cho tao.

Hai thằng gần nhất bước lên, khóa tay Marley lại. Cô không tìm cách phản kháng.

Marley đã trải qua đủ nhiều đau thương để biết rằng có những kết cục không thể thay đổi được, nếu cô im lặng chấp nhận có lẽ cái chết sẽ đến nhanh và đỡ đau đớn hơn.

Trước khi chiếc áo của Marley bị xé rách thì hai tên khỉ đột đã lăn quay ra chết. Trên cổ hai tên cắm hai lá bài hãy còn đang rung rung.

Tom sợ hãi nhìn ra cửa sổ. Tài đã đứng đó từ lúc nào, trên tay cầm một bộ bài.

- Tom Dixon, ông còn tệ hại hơn cả sự hình dung của tôi.



Marley òa lên khóc. Cô chạy lại, ôm chặt lấy hắn. Tài ôm lấy Marley, vuốt khẽ mái tóc rối bời của cô.

- Đừng sợ nữa, đừng sợ nữa. Tôi ở đây rồi. Xin lỗi vì đã để cô rơi vào tình thế này.

- Anh đã cố tình phải không?

- Phải, đây là một cái bẫy dành cho Tom.

Các nhân viên an ninh của Tom rút súng ra bắn, chưa kịp bắn phát nào thì cả mười tám người đều đã lăn ra chết hết.

Cái chết đến nhanh quá, tựa như các lá bài xuyên qua không gian để cắm thẳng vào yết hầu của những người này.

Ở trình độ của Tài bây giờ, chỉ có các Sát Thần hàng đầu như Jack hoặc Henry Moore mới có thể làm cho hắn chật vật.

Tài giơ tay lên, nhìn Ron, rồi lại nhìn Tom.

- Tôi nên làm gì với các ông bây giờ?

Ron yên lặng không đáp, trong khi Tom hỏi:

- Anh muốn gì?

Tài bật cười.

Hắn đã quyết định từ trước là sẽ giết một trong hai người này. Câu hỏi vừa rồi của Tom đã cứu mạng gã.

Ron rõ ràng không có ý định thỏa hiệp, nhưng Tom thì có.

Tài vung tay, lá bài thứ hai mươi mốt cắm thẳng vào trán Ron, tước đi sinh mạng của gã.

Đại sứ Ron Harper, trưởng nhóm tình báo của Vương quốc Pedius tại nước Cộng hòa Liên Minh Thần Thánh, đã bị chính tổng thống của nước Cộng hòa hạ sát bằng một lá bài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau