Vùng Đất Tự Do

Chương 7

Trước Sau
Cửa hàng có bảo vệ. Bảo vệ nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác, nhưng không chặn hắn lại.

Vùng đất Tự Do không ngăn cấm trẻ em uống rượu, nhậu nhẹt. Trên thực tế, ở đây còn không có khái niệm trẻ em hay quyền trẻ em, chỉ có khái niệm người đeo thẻ xanh và người không đeo thẻ xanh.

Những người được đeo thẻ xanh bao gồm người dưới mười lăm tuổi và người được hưởng sự ưu đãi đặc biệt.

Người không đeo thẻ xanh là đối tượng tự do bắn giết.

Bởi vì nơi đây tự do tuyệt đối nên trẻ em cũng được quyền uống rượu như người lớn miễn là có tiền thanh toán. Liên Minh Tự Do chỉ đảm bảo cho chúng quyền sống chứ không quan tâm đến việc chúng sống như thế nào.

Dẫu vậy việc một đứa trẻ vị thành niên bước vào cửa hàng lúc hai giờ sáng vẫn là điều lạ lùng. Rất nhiều người đưa mắt nhìn về phía hắn.

Rất nhanh, hắn nhìn thấy Ida. Bà ta trông y như mô tả của Martin Mac.

Đó là một người phụ nữ da đen to lớn, khỏe mạnh và nhanh nhẹn. Tài biết rằng nếu vật nhau tay không chưa chắc hắn đã hạ được người phụ nữ này. Ánh mắt của bà ta sắc sảo và thông minh.

Bà ta đang đứng giữa một nhóm các Hiệp Sĩ. Ngăn giữa nhóm ấy với hắn là hai người vệ sĩ, ai cũng cao gấp rưỡi hắn và nặng gấp đôi. Cả hai đều nhìn hắn chằm chằm.

- Bà Ida? – Hắn mở miệng gọi.

Ida nhìn về phía hắn, nhưng không tiến lại gần.

Những người sống lâu năm tại Vùng đất Tự do đều hiểu nguyên tắc tối cơ bản là không lại gần người lạ. Khoảng cách an toàn là năm mét, bởi vì ở khoảng cách này khả năng bị tấn công bằng dao là vô cùng thấp.

Còn bằng súng? Trước một đám đông Hiệp Sĩ? Chỉ có người điên mới nghĩ đến khả năng đó.

Ida mỉm cười:

- Tôi có thể giúp gì cho cậu đây?

Bà ta không có vẻ gì là độc ác hay kênh kiệu. Ngược lại, nụ cười của bà ta toát lên vẻ thân thiện và dễ gần từ lâu đã là một phẩm chất mà vùng đất này đánh mất. Những người như thế luôn được yêu thích ở bất kỳ xã hội nào, ở đây lại càng lung linh như ngọc quý, bởi vì cái gì càng khó tồn tại càng có giá trị.



- Tôi đến tìm ông Samuel.

- Samuel?

Ida hỏi lại, hơi bối rối.

- Vâng, ông Samuel, tôi có chút việc gấp cần gặp ông ấy.

- Tôi e rằng không giúp gì được cho cậu. Tôi không biết Samuel đang ở đâu.

- Vậy thì nhờ bà nói giúp tôi một câu.

Thông thường nghe đến đây, người ta có xu hướng tiến lại gần nhau để tránh câu chuyện lọt vào tai những kẻ tò mò.

Nhưng không, Ida vẫn đứng nguyên tại chỗ.

- Cậu cứ nói đi. Nếu giúp được gì tôi sẽ giúp.

- Nhờ bà nói rằng Trần Tuấn Tài từ nhóm Con Kiến gửi lời chào.

Sau câu nói ấy, một con dao găm cực sắc rời tay của Tài và cắm thẳng vào trán của Ida.

Cán dao rung rung. Máu chảy ướt đẫm trán của người phụ nữ. Đôi mắt của bà ta lồi hẳn ra ngoài, tựa như chưa hiểu điều gì vừa xảy ra.

Theo quán tính, hai người vệ sĩ quay đầu nhìn về phía chủ. Họ không nên làm như vậy. Họ không nên xoay lưng lại về phía Tài. Lúc họ nhận thức được sai lầm cũng là lúc hai cái cổ họng to như cổ trâu cùng phụt máu.

Cả ba người cùng gục xuống chết một lúc.

Cả quán ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh. Mọi người đều nhìn về phía Tài. Trong những cảm xúc lẫn lộn nổi lên sự kinh ngạc và sợ hãi.



Quá nhanh. Quá chính xác. Quá ghê gớm.

Tài đứng yên bất động. Hắn không bỏ trốn. Hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ bỏ trốn.

Một vài Hiệp Sĩ rút súng ra. Tài nói to:

- Liên Minh Tự Do cấm Hiệp Sĩ giết người không lý do.

Đúng vậy, đó chính là luật lệ ở Vùng đất Tự Do. Hiệp Sĩ không thể giết người mà không có lý do chính đáng.

Giết kẻ sát nhân không phải là lý do chính đáng, bởi vì ở Vùng đất Tự Do người ta có thể giết bất kỳ ai họ muốn, miễn người đó không đeo thẻ xanh và không phải là Hiệp Sĩ.

Tài vô tội. Ít nhất là vô tội ở Vùng đất Tự Do.

Từ trong góc khuất, một tiếng trầm ấm vang lên:

- Giỏi lắm, giỏi lắm.

Người nói câu ấy đeo cầu vai, trên cầu vai gắn một bông sao xanh.

Là Đội trưởng đội Hiệp Sĩ cấp khu.

- Tao tên là Adam White. Tao chưa từng thấy ai giết người nhanh như mày.

Tài im lặng nhìn Adam White.

- Tao sẽ chuyển lại lời nhắn của mày đến Samuel. Tao tin chắc rằng Ida không thể làm việc đó được nữa.

Tài gật đầu, quay lưng rời đi.

Gã bảo vệ của cửa hàng đã trốn biệt tích, không thấy mặt mũi đâu cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau