Chương 8
Rời khỏi cửa hàng của Ida, Tài chạy vội đến khu tập kết của nhóm Con Kiến.
Hắn ra sức chạy. Gió thổi vù vù bên tai. Quãng đường chừng hai cây số, vào một thời đại khác, có lẽ đã có đủ loại phương tiện giao thông công cộng như taxi, tàu điện, để giúp hắn đến đích an toàn hơn. Nhưng ở Vùng đất Tự Do hắn chỉ có thể trông cậy vào đôi chân của mình mà thôi.
Hắn cần phải chạy càng nhanh càng tốt phòng trường hợp nhóm Con Gà Con truy sát. Không ai biết điều gì đang đợi hắn trong đêm tối. Quanh hắn là bóng đêm mênh mông. Một con dao, một hòn đá, một viên đạn từ trong bóng tối lao ra đều có thể quật ngã hắn và chấm dứt cuộc đời của hắn.
Vào lúc này, tốc độ chính là mạng sống. Hắn càng phơi mặt trên đường lâu càng có khả năng thiệt mạng. Hắn chạy càng nhanh thì khả năng bị phục kích càng giảm thấp.
Chính vì những lúc như thế này mà mọi sát thủ có chút kinh nghiệm đều chọn giày vải hoặc giày thể thao. Giày da đế cứng chỉ được mỗi cái hình thức chứ không thể dùng để chạy, chưa nói đến những tiếng lộp cộp vang lên trong đêm vắng chính là thứ tố cáo vị trí của hắn nhanh nhất và rõ ràng nhất.
Càng là sát thủ cao cấp càng ghét những bộ phục trang hào nhoáng. Trong vùng đất mà một quyết định nhỏ nhất cũng có thể tạo thành sự khác biệt sống chết, thì người ta sẽ ưu tiên tuyệt đối những vật dụng đơn giản và thuận tiện.
Tài chạy rất nhanh. Hắn đến được điểm hẹn an toàn.
Hắn nhìn thấy cánh cửa thép. Hắn bước đến và gõ bốn tiếng, tiếng thứ tư cách tiếng thứ ba ba giây.
Đợi mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Tài vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng trong đầu đã bắt đầu tính phương án khác.
Martin Mac đã lừa hắn. Thằng chó đẻ khốn kiếp.
Còn đang thầm chửi um lên, thì khe hở bên trên cánh cửa đã mở ra. Người bên trong hỏi, giọng đầy ngái ngủ:
- Đói không?
- Đói quá. – Tài đáp ngay.
Cánh cửa sắt mở ra he hé, đủ cho Tài lách vào.
Hắn nhìn chằm chằm vào người mở cửa cho mình, đó là một thằng nhóc da đen tầm tuổi hắn.
- Vừa mới ngủ được một tí. – Thằng nhóc ngáp.
- Tao muốn gặp Martin Mac.
- Ông chủ cũng đang ngủ.
- Gọi thằng đấy dậy đi.
Thằng nhóc da đen lè lưỡi:
- Không dám đâu. Ăn đòn chết.
- Mày tên là gì?
- Brian "đồ tể".
- "Đồ tể" là họ của mày à?
- Không, "đồ tể" là biệt danh.
- Mày giết được mấy người rồi?
- Chưa giết được thằng nào.
- Thế mà mày dám tự nhận là "đồ tể". Không tự thấy xấu hổ à?
- Ai trong giới sát thủ cũng phải có biệt danh. Tôi không tìm được cái tên nào hợp nên ông chủ lấy luôn biệt danh của cựu thành viên để lại đặt cho tôi.
- Thằng cựu thành viên ấy đâu?
- Chết rồi. Cả cựu cựu thành viên nữa.
- Nghĩa là đã có hai thằng từng mang biệt danh này trước mày và cả hai thằng đều bị giết?
- Đúng vậy.
- Nếu là tao, tao sẽ tìm cái tên khác. Biệt danh của mày hơi xúi quẩy đấy.
- Có lẽ vậy. Mà tôi không biết nên tìm cái tên gì. Tôi không được thông minh cho lắm.
- Chuyện đó tao đoán ra được rồi. Tao là Trần Tuấn Tài. Martin Mac có dặn mày về trường hợp của tao không?
Brian gãi đầu:
- Chẳng nhớ nữa. Đi ngủ xong quên hết.
Tài thở dài:
- Sao mày lại đi làm sát thủ?
- Bố mẹ tôi chết hết rồi. Tôi sống bằng nghề ăn xin, cũng ổn lắm, nhưng hết mười lăm tuổi là đội Hiệp Sĩ đến thu thẻ xanh nên tôi phải tìm nghề khác. Ông chủ đến nhận tôi vào đội, hứa rằng sẽ cho tôi ăn cơm.
- Đúng là đám Con Kiến cái mẹ gì cũng thu nhận được.
- Nhiệm vụ của tôi là canh cửa. Khổ nỗi tôi không nhớ được mật ngữ nào cả, chỉ có mỗi từ Đói quá là nhớ được vì lúc nào tôi cũng đói.
- Phải thế chứ. Mày khiến cho tất cả đều biết về cơn đói của mày. Thôi được rồi, dẫn tao đi thăm quan một vòng chỗ này đi.
Hai đứa bằng tuổi nhau nhưng Tài tự nhận mình ở đẳng cấp cao hơn thằng đồ tể giả cầy này rất nhiều nên từ ngữ cũng quyết đoán hơn. Thằng ranh con này làm sao mà so với hắn được? Hắn đã giết người từ năm mười tuổi.
Brian dẫn hắn vào một căn phòng rộng. Ở đó đã có sẵn bốn người đàn ông.
- Đây là phòng sinh hoạt chung. Đây là ông Vincent "Thần Chết", phó tướng của tổ chức, một nhân vật cực kỳ xuất chúng.
Tài lạnh lùng nhìn Vincent "Thần Chết". Hắn nhận ra tên này chính là một trong ba người đã tham gia vụ tấn công vào nhà riêng của hắn.
Vincent nhìn hắn, không nói gì.
- Còn đây là ông Victor "Gấu Xám". Một trong ba thành viên sáng lập tổ chức cùng ông chủ và ông Vincent "Thần Chết".
Victor "Gấu Xám" cũng là thằng tham gia tấn công hắn. Vậy là nhóm Con Kiến đã huy động cả ba nhân vật máu mặt nhất, giàu kinh nghiệm nhất và bản lĩnh nhất vào vụ tấn công. Khi nhận ra điều này, Tài cảm thấy an ủi phần nào. Đến tận bây giờ hắn vẫn thấy đau đớn vì đã sơ sẩy để cho Trung bị bắt đi.
Chỉ là một lần sơ sẩy thôi, mà hậu quả kéo dài mãi mãi.
Hắn ra sức chạy. Gió thổi vù vù bên tai. Quãng đường chừng hai cây số, vào một thời đại khác, có lẽ đã có đủ loại phương tiện giao thông công cộng như taxi, tàu điện, để giúp hắn đến đích an toàn hơn. Nhưng ở Vùng đất Tự Do hắn chỉ có thể trông cậy vào đôi chân của mình mà thôi.
Hắn cần phải chạy càng nhanh càng tốt phòng trường hợp nhóm Con Gà Con truy sát. Không ai biết điều gì đang đợi hắn trong đêm tối. Quanh hắn là bóng đêm mênh mông. Một con dao, một hòn đá, một viên đạn từ trong bóng tối lao ra đều có thể quật ngã hắn và chấm dứt cuộc đời của hắn.
Vào lúc này, tốc độ chính là mạng sống. Hắn càng phơi mặt trên đường lâu càng có khả năng thiệt mạng. Hắn chạy càng nhanh thì khả năng bị phục kích càng giảm thấp.
Chính vì những lúc như thế này mà mọi sát thủ có chút kinh nghiệm đều chọn giày vải hoặc giày thể thao. Giày da đế cứng chỉ được mỗi cái hình thức chứ không thể dùng để chạy, chưa nói đến những tiếng lộp cộp vang lên trong đêm vắng chính là thứ tố cáo vị trí của hắn nhanh nhất và rõ ràng nhất.
Càng là sát thủ cao cấp càng ghét những bộ phục trang hào nhoáng. Trong vùng đất mà một quyết định nhỏ nhất cũng có thể tạo thành sự khác biệt sống chết, thì người ta sẽ ưu tiên tuyệt đối những vật dụng đơn giản và thuận tiện.
Tài chạy rất nhanh. Hắn đến được điểm hẹn an toàn.
Hắn nhìn thấy cánh cửa thép. Hắn bước đến và gõ bốn tiếng, tiếng thứ tư cách tiếng thứ ba ba giây.
Đợi mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Tài vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng trong đầu đã bắt đầu tính phương án khác.
Martin Mac đã lừa hắn. Thằng chó đẻ khốn kiếp.
Còn đang thầm chửi um lên, thì khe hở bên trên cánh cửa đã mở ra. Người bên trong hỏi, giọng đầy ngái ngủ:
- Đói không?
- Đói quá. – Tài đáp ngay.
Cánh cửa sắt mở ra he hé, đủ cho Tài lách vào.
Hắn nhìn chằm chằm vào người mở cửa cho mình, đó là một thằng nhóc da đen tầm tuổi hắn.
- Vừa mới ngủ được một tí. – Thằng nhóc ngáp.
- Tao muốn gặp Martin Mac.
- Ông chủ cũng đang ngủ.
- Gọi thằng đấy dậy đi.
Thằng nhóc da đen lè lưỡi:
- Không dám đâu. Ăn đòn chết.
- Mày tên là gì?
- Brian "đồ tể".
- "Đồ tể" là họ của mày à?
- Không, "đồ tể" là biệt danh.
- Mày giết được mấy người rồi?
- Chưa giết được thằng nào.
- Thế mà mày dám tự nhận là "đồ tể". Không tự thấy xấu hổ à?
- Ai trong giới sát thủ cũng phải có biệt danh. Tôi không tìm được cái tên nào hợp nên ông chủ lấy luôn biệt danh của cựu thành viên để lại đặt cho tôi.
- Thằng cựu thành viên ấy đâu?
- Chết rồi. Cả cựu cựu thành viên nữa.
- Nghĩa là đã có hai thằng từng mang biệt danh này trước mày và cả hai thằng đều bị giết?
- Đúng vậy.
- Nếu là tao, tao sẽ tìm cái tên khác. Biệt danh của mày hơi xúi quẩy đấy.
- Có lẽ vậy. Mà tôi không biết nên tìm cái tên gì. Tôi không được thông minh cho lắm.
- Chuyện đó tao đoán ra được rồi. Tao là Trần Tuấn Tài. Martin Mac có dặn mày về trường hợp của tao không?
Brian gãi đầu:
- Chẳng nhớ nữa. Đi ngủ xong quên hết.
Tài thở dài:
- Sao mày lại đi làm sát thủ?
- Bố mẹ tôi chết hết rồi. Tôi sống bằng nghề ăn xin, cũng ổn lắm, nhưng hết mười lăm tuổi là đội Hiệp Sĩ đến thu thẻ xanh nên tôi phải tìm nghề khác. Ông chủ đến nhận tôi vào đội, hứa rằng sẽ cho tôi ăn cơm.
- Đúng là đám Con Kiến cái mẹ gì cũng thu nhận được.
- Nhiệm vụ của tôi là canh cửa. Khổ nỗi tôi không nhớ được mật ngữ nào cả, chỉ có mỗi từ Đói quá là nhớ được vì lúc nào tôi cũng đói.
- Phải thế chứ. Mày khiến cho tất cả đều biết về cơn đói của mày. Thôi được rồi, dẫn tao đi thăm quan một vòng chỗ này đi.
Hai đứa bằng tuổi nhau nhưng Tài tự nhận mình ở đẳng cấp cao hơn thằng đồ tể giả cầy này rất nhiều nên từ ngữ cũng quyết đoán hơn. Thằng ranh con này làm sao mà so với hắn được? Hắn đã giết người từ năm mười tuổi.
Brian dẫn hắn vào một căn phòng rộng. Ở đó đã có sẵn bốn người đàn ông.
- Đây là phòng sinh hoạt chung. Đây là ông Vincent "Thần Chết", phó tướng của tổ chức, một nhân vật cực kỳ xuất chúng.
Tài lạnh lùng nhìn Vincent "Thần Chết". Hắn nhận ra tên này chính là một trong ba người đã tham gia vụ tấn công vào nhà riêng của hắn.
Vincent nhìn hắn, không nói gì.
- Còn đây là ông Victor "Gấu Xám". Một trong ba thành viên sáng lập tổ chức cùng ông chủ và ông Vincent "Thần Chết".
Victor "Gấu Xám" cũng là thằng tham gia tấn công hắn. Vậy là nhóm Con Kiến đã huy động cả ba nhân vật máu mặt nhất, giàu kinh nghiệm nhất và bản lĩnh nhất vào vụ tấn công. Khi nhận ra điều này, Tài cảm thấy an ủi phần nào. Đến tận bây giờ hắn vẫn thấy đau đớn vì đã sơ sẩy để cho Trung bị bắt đi.
Chỉ là một lần sơ sẩy thôi, mà hậu quả kéo dài mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất