Vùng Đất Tự Do

Chương 81

Trước Sau
Ánh sáng từ tòa tháp Đại Bản Doanh chiếu xa hàng chục dặm, tựa như thỏi nam châm thu hút sự chú ý của tất cả những người đang sống tại Khu Bắc.

Dù ở phe nào thì họ cũng đều hiểu rằng mình đang chứng kiến bản thiên anh hùng ca của Mũi Dao. Với lực lượng chỉ bằng một phần hai mươi đối phương, Mũi Dao đã làm được điều không tưởng là ép Lữ Đoàn Một phải rút lên tầng hai mươi.

Cách chiến đấu của Mũi Dao rất hiệu quả.

Trong thế giới của các sát thủ, biết phi dao và biết cả chống phi dao là hai điều kiện tiên quyết để có thể tồn tại và chiến thắng.

Không giống với các Hiệp Sĩ châu Âu thời xưa chỉ biết đấu kiếm, tất cả những con người đang hiện diện ở tòa tháp Đại Bản Doanh đều xuất thân là sát thủ, họ không được đào tạo dùng kiếm mà dùng dao. Một ưu thế của dao sắc là có thể ném sang phía đối phương và giết chết đối phương từ cự li khá xa.

Dĩ nhiên không phải ai cũng sở hữu kỹ năng này. Việc ném trượt sẽ trở thành thảm họa. Vừa đánh mất vũ khí lại vừa dễ bị đối phương nhân cơ hội tấn công ngược lại.

Bên phía Lữ Đoàn Một cũng nhiều người ném dao rất tốt, nhưng trong bối cảnh hỗn loạn rất khó có thể đặt mình vào tư thế ném cho chuẩn xác. Thêm vào đó bộ đồng phục của Mũi Dao trên thực tế là một lớp giáp có khả năng kháng dao cực kỳ hiệu quả.

Ở chiều ngược lại, Mũi Dao không phải mạnh ai nấy ném mà là ném theo nhịp điệu.

Sau mỗi đợt xáp lá cà, khi hai bên giãn ra, dàn quân phía sau Mũi Dao lại đồng loạt ném những con dao trong tay đi, mỗi lần như thế hàng chục người bên Cá Voi Xanh lại gục xuống. Tình huống đó lặp đi lặp lại mà Timothy không tìm ra được giải pháp nào để ngăn cản.

Timothy là một Thống Soái giỏi nhưng tình huống này đã vượt quá khả năng ứng phó của gã.

Thêm vào đó Tavon đã trở thành một chiến thần bất khả chiến bại, ít nhất là trong trận này.



Tavon cao lừng lững mà nhanh như báo, linh hoạt như sơn dương. Gã dùng kiếm như múa, bóng kiếm loang loáng, sức mạnh như bão táp, những kẻ liều mạng xông vào đều bật ra, cơ thể chỉ còn lại nửa thân dưới. Đánh suốt từ nãy đến giờ chưa từng có ngoại lệ.

Dần dần người bên Cá Voi Xanh hễ thấy gã là dạt sang hai bên, tựa như thấy ác quỷ hiện hình.

Trên người Tavon có mấy vết thương. Máu từ người gã hòa lẫn với máu kẻ thù khiến chiếc áo đen mặc bên ngoài trở nên nặng nề, nhưng không vì thế mà cản bước được Tavon.

Một mình Tavon đã phải giết cả mấy trăm người.

Cái tên Tavon vốn đã vang dội, giờ đây lại càng vang dội hơn nữa, trở thành một huyền thoại.

Hai bên đánh nhau suốt đêm.

Cánh trên của Lữ Đoàn Một đã lùi lên tầng bốn mươi. Quân số giảm mất một phần ba.

Quintus nhận ra rằng quân số bên Mũi Dao cũng đã giảm nhiều.

Cho dù tổ chức tốt đến đâu, bền bỉ đến đâu, thì cũng phải chết. Không vì lý do này thì cũng vì lý do khác.

Có thể bị đối phương ném dao trúng mặt mà chết. Mệt quá không di chuyển được nữa, bị đối phương chém chết. Chịu nhiều vết thương quá chảy máu đến chết.

Lực lượng của Mũi Dao mỏng đi trông thấy, nhưng họ vẫn duy trì là một khối cố kết như cũ.

Ai cũng nhìn thấy Mũi Dao không thể bước ra khỏi trận này toàn mạng, nhưng ý nghĩ đó dường như không hề xuất hiện trong đầu họ, hoặc nếu xuất hiện cũng không ảnh hưởng gì đến sĩ khí. Họ vẫn duy trì lối đánh như cũ với tinh thần kiên cường như cũ.



Sự bất khuất ấy thật đáng kinh ngạc.

Dường như những con người này không sợ chết. Cái chết từ lâu với họ đã như một bài thơ viết sẵn để tiễn họ đến thiên đường.

Trái ngược với Mũi Dao, tâm lý hoảng loạn đang lan tràn trong cánh quân do Timothy chỉ huy.

Cho dù chúng cố gắng thế nào cũng không thể ngăn được bước tiến của Mũi Dao. Ngược lại tốc độ lui của Lữ Đoàn Một càng lúc càng lúc càng nhanh hơn. Không phải vì chúng quá yếu mà vì chúng quá sợ. Sợ hãi và mất tinh thần đã trở thành một thứ dịch bệnh.

Khi chủ lực rút lui quá nhanh, tất có nhiều người bị bỏ lại sau.

Những người này đều bị giết chết. Mũi Dao không giữ tù binh.

Cứ sau một tiếng, những người ở bên trong Mũi Dao lại tiến lên, để những người bên ngoài hoặc bị thương lui vào dưỡng sức. Bằng cách này họ duy trì được sức khỏe và tinh thần để chiến đấu tiếp.

Chỉ một mình Tavon vẫn đánh từ đầu đến cuối. Quintus bắt đầu tự hỏi gã là người hay là quái vật. Dường như nguồn năng lượng bên trong Tavon không bao giờ cạn. Gã vẫn nguy hiểm và bền bỉ như lúc trận chiến mới bắt đầu.

Quintus có thể cảm nhận được những người bên cạnh mình cũng vừa sợ vừa phục Tavon.

Tròng mắt của gã trở nên hung dữ. Cho dù hy sinh tất cả cũng không thể để Tavon bước ra khỏi tòa tháp Đại Bản Doanh còn sống. Sự tồn tại của Tavon sẽ trở thành nỗi ám ảnh toàn quân. Chỉ cần nghe đến Tavon có khi cả một đạo quân đã tự động tan rã mà đối phương chẳng cần làm gì.

Tavon nhất định phải chết. Quintus sẽ khiến gã phải chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau