Chương 27: Tôi Rất Nhớ Chị
Buổi tối Phó Nhàn Linh ở lại một lúc, tăng ca làm thêm một phần văn kiện, chờ gửi cho quản lý xong về sau, sau đó cầm túi xách lên, các đồng nghiệp khác muốn đi hát karaoke cô chào tạm biệt mọi người đi về.
Những đồng nghiệp khác muốn cô đi cùng, cô cười từ chối.
Có đồng nghiệp trêu ghẹo nói Phó Nhàn Linh là một mỹ nữ hiền huệ an tĩnh, tan việc khẳng định là muốn về nhà nấu cơm chờ chồng trở về ăn chung.
Phó Nhàn Linh chỉ cười cười không nói gì.
Vào thời điểm năm ngoái cô ở nhà chuẩn bị mang thai đúng là cái dạng này, ngày nào cũng làm sẵn cơm đợi Trương Tuyền Phong về nhà, có khi hắn nói không cần chờ, khi thì hắn quên, cô ngồi yên trên ghế sofa, vừa đọc sách vừa đợi hắn.
Những ngày kia thật sự khá cô đơn, cô bạn bè ít, bạn thân bên cạnh chỉ có mình Thôi Hiểu, nhưng Thôi Hiểu có công việc riêng của mình, không thể ngày nào cũng cùng cô giết thời gian, mỗi ngày thời điểm nhàm chán cô liền đi mua đồ ăn, qua phòng tập thể hình, về đến nhà vẫn là nấu cơm đọc sách.
Sau đó chính là thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
Bây giờ nghĩ lại, cô không thể tin được, bản thân lại ngu ngốc như vậy, chờ đợi một người đàn ông không yêu mình về ăn cơm.
Ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy nam sinh đợi ở cửa cao ốc, cậu cao đôi chân dài, trên lưng mang một cái ba lô, vai duỗi thẳng, chân mang một đôi giày thể thao, toàn thân tràn đầy thanh xuân và ánh sáng.
Cậu từng mặc bộ đồ T-shirt trắng, lộ ra cánh tay nổi lên gân xanh, cậu hơi dựa vào cây cột, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn về phía sau, quai hàm thẳng và mịn, hầu kết nhô ra gợi cảm quyến rũ.
Phó Nhàn Linh đi tới trước mặt cậu, mới nhìn thấy trên cổ tay cậu đeo một cái dây buộc tóc, phía trên có một bông hồng nhỏ.
Cô nhìn chăm chú một lúc, trong đầu tự dưng nhớ tới một màn kia trong phòng tắm, cậu túm lấy tóc của cô, ấn cô lên tường sứ hôn thật sâu, một tay khác vẫn nắm chặt tay cô, xoa nắn nới nóng rực của cậu.
Tai nóng lên, cô đi về phía trước vài bước, nam sinh không nói chuyện, chỉ đi theo sau lưng cô.
Bên cạnh công ty đều là các quán ăn, ngã tư đường đông nghịt, cô vẫy một chiếc xe lại, Vu Hướng Tây cũng đi theo lên xe, đến khi cửa xe đóng lại, cô mới dám nghiêng đầu liếc cậu một cái.
Chỉ là vừa quay đầu, cơ thể liền bị nam sinh ôm lấy, trên người cậu có mùi mồ hôi cũng không khó ngửi, ở trong ngực cậu cách lớp áo T-shirt nhiệt độ không ngừng truyền đến da cô, trong lòng cô đều bị tiếng tim đập của cậu làm cho trống rỗng.
"Chị." Cậu ở bên tai cô, sợ tài xế nghe được, âm thanh đè ép đến cực điểm, giọng hơi khàn khàn:"Tôi rất nhớ chị."
Phó Nhàn Linh trái tim loạn nhịp.
"Đi chỗ nào?" Tài xế ở phía trước hỏi.
Phó Nhàn Linh đẩy Vu Hướng Tây ra, ho một tiếng nói:"Dừng ở giao lộ phía trước đi."
Nam sinh đã buông nàng ra, chỉ là tay vẫn nắm chặt tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, năm ngón tay cậu luồn vào giữa các ngón tay cô, cùng cậu mười ngón tay nắm chặt.
Xe dừng lại, hắn mới buông tay trả tiền.
Phó Nhàn Linh xuống xe liền đi lên phía trước, tìm được quán ăn liền đẩy cửa đi vào, không tính là yên tĩnh, ở đại sảnh có khá nhiều người, trong nháy mắt đẩy cửa đi vào, bị tiếng cười cùng âm thanh ồn ào vây quanh.
Thôi Hiểu thích chỗ như vậy, nói ở đây bình dị thoải mái hơn, ăn cơm cũng tự nhiên hơn, không giống những nhà hàng đó, yên lặng chỉ có tiếng dao dĩa, không cẩn thận cả rắm đều có thể bị người ta nghe thấy.
Phó Nhàn Linh nghe cũng không nhịn được cười, nói cô tính tình lỗ mãng, chờ sau này sẽ quen.
Về sau không đợi Thôi Hiểu thích ứng, cô ở nhà một mình ngây ngốc quá lâu, buồn bực không chịu được, vô cùng hoài niệm những nơi náo nhiệt như vậy, sau đó cô đi ăn một mình.
Thôi Hiểu nói không sai, nơi này rất thoải mái, khi ở nơi náo nhiệt, bạn mới biết bản thân cô độc nhường nào.
Sau bữa ăn đó, cô chưa từng đến nơi này.
Phó Nhàn Linh gọi hai phần, cùng Vu Hướng Tây ngồi ở vị trí cạnh tường, hai người ngồi đối mặt nhau, Phó Nhàn Linh đặt túi xách xuống, Vu Hướng Tây liền đứng dậy đi đến phía sau cô, vén mái tóc dài của cô, thay cô buộc lại.
Chờ cậu một lần nữa ngồi xuống, Phó Nhàn Linh nhìn cậu nói:"Động tác rất nhuần nhuyễn, trước kia từng buộc hộ không ít bạn nữ?"
Vu Hướng Tây có vốn liếng này, cậu có vẻ ngoài không tệ, vóc dáng cao ráo, đối xử với mọi người lại rất ôn nhu, người như vậy ở trường hẳn rất được hoan nghênh.
Nam sinh ánh mắt thản nhiên nhìn cô:" Chỉ quen qua một người, nhưng tôi không giúp cô cấy buộc, tôi buộc cho em gái."
Phó Nhàn Linh hơi kinh ngạc vì cậu vậy mà chỉ có qua một người bạn gái, cũng không hỏi kỹ, chỉ hỏi qua một vấn đề khác:"Cậu còn có em gái?"
"Ừm, cấp 3 rồi." Vu Hướng Tây nhìn cô, trên mặt có ý cười:"Chị, trước kia chị từng dạy em ấy."
Phó Nhàn Linh sửng sốt:"Cái gì?"
"Em ấy tên là Vu Hoan." Vu Hướng Tây thấp giọng nói:"Có lần họp phụ huynh, tôi đến muộn, chúng ta nói chuyện qua, nhưng chị. . . Quên tôi rồi."
Những đồng nghiệp khác muốn cô đi cùng, cô cười từ chối.
Có đồng nghiệp trêu ghẹo nói Phó Nhàn Linh là một mỹ nữ hiền huệ an tĩnh, tan việc khẳng định là muốn về nhà nấu cơm chờ chồng trở về ăn chung.
Phó Nhàn Linh chỉ cười cười không nói gì.
Vào thời điểm năm ngoái cô ở nhà chuẩn bị mang thai đúng là cái dạng này, ngày nào cũng làm sẵn cơm đợi Trương Tuyền Phong về nhà, có khi hắn nói không cần chờ, khi thì hắn quên, cô ngồi yên trên ghế sofa, vừa đọc sách vừa đợi hắn.
Những ngày kia thật sự khá cô đơn, cô bạn bè ít, bạn thân bên cạnh chỉ có mình Thôi Hiểu, nhưng Thôi Hiểu có công việc riêng của mình, không thể ngày nào cũng cùng cô giết thời gian, mỗi ngày thời điểm nhàm chán cô liền đi mua đồ ăn, qua phòng tập thể hình, về đến nhà vẫn là nấu cơm đọc sách.
Sau đó chính là thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
Bây giờ nghĩ lại, cô không thể tin được, bản thân lại ngu ngốc như vậy, chờ đợi một người đàn ông không yêu mình về ăn cơm.
Ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy nam sinh đợi ở cửa cao ốc, cậu cao đôi chân dài, trên lưng mang một cái ba lô, vai duỗi thẳng, chân mang một đôi giày thể thao, toàn thân tràn đầy thanh xuân và ánh sáng.
Cậu từng mặc bộ đồ T-shirt trắng, lộ ra cánh tay nổi lên gân xanh, cậu hơi dựa vào cây cột, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn về phía sau, quai hàm thẳng và mịn, hầu kết nhô ra gợi cảm quyến rũ.
Phó Nhàn Linh đi tới trước mặt cậu, mới nhìn thấy trên cổ tay cậu đeo một cái dây buộc tóc, phía trên có một bông hồng nhỏ.
Cô nhìn chăm chú một lúc, trong đầu tự dưng nhớ tới một màn kia trong phòng tắm, cậu túm lấy tóc của cô, ấn cô lên tường sứ hôn thật sâu, một tay khác vẫn nắm chặt tay cô, xoa nắn nới nóng rực của cậu.
Tai nóng lên, cô đi về phía trước vài bước, nam sinh không nói chuyện, chỉ đi theo sau lưng cô.
Bên cạnh công ty đều là các quán ăn, ngã tư đường đông nghịt, cô vẫy một chiếc xe lại, Vu Hướng Tây cũng đi theo lên xe, đến khi cửa xe đóng lại, cô mới dám nghiêng đầu liếc cậu một cái.
Chỉ là vừa quay đầu, cơ thể liền bị nam sinh ôm lấy, trên người cậu có mùi mồ hôi cũng không khó ngửi, ở trong ngực cậu cách lớp áo T-shirt nhiệt độ không ngừng truyền đến da cô, trong lòng cô đều bị tiếng tim đập của cậu làm cho trống rỗng.
"Chị." Cậu ở bên tai cô, sợ tài xế nghe được, âm thanh đè ép đến cực điểm, giọng hơi khàn khàn:"Tôi rất nhớ chị."
Phó Nhàn Linh trái tim loạn nhịp.
"Đi chỗ nào?" Tài xế ở phía trước hỏi.
Phó Nhàn Linh đẩy Vu Hướng Tây ra, ho một tiếng nói:"Dừng ở giao lộ phía trước đi."
Nam sinh đã buông nàng ra, chỉ là tay vẫn nắm chặt tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, năm ngón tay cậu luồn vào giữa các ngón tay cô, cùng cậu mười ngón tay nắm chặt.
Xe dừng lại, hắn mới buông tay trả tiền.
Phó Nhàn Linh xuống xe liền đi lên phía trước, tìm được quán ăn liền đẩy cửa đi vào, không tính là yên tĩnh, ở đại sảnh có khá nhiều người, trong nháy mắt đẩy cửa đi vào, bị tiếng cười cùng âm thanh ồn ào vây quanh.
Thôi Hiểu thích chỗ như vậy, nói ở đây bình dị thoải mái hơn, ăn cơm cũng tự nhiên hơn, không giống những nhà hàng đó, yên lặng chỉ có tiếng dao dĩa, không cẩn thận cả rắm đều có thể bị người ta nghe thấy.
Phó Nhàn Linh nghe cũng không nhịn được cười, nói cô tính tình lỗ mãng, chờ sau này sẽ quen.
Về sau không đợi Thôi Hiểu thích ứng, cô ở nhà một mình ngây ngốc quá lâu, buồn bực không chịu được, vô cùng hoài niệm những nơi náo nhiệt như vậy, sau đó cô đi ăn một mình.
Thôi Hiểu nói không sai, nơi này rất thoải mái, khi ở nơi náo nhiệt, bạn mới biết bản thân cô độc nhường nào.
Sau bữa ăn đó, cô chưa từng đến nơi này.
Phó Nhàn Linh gọi hai phần, cùng Vu Hướng Tây ngồi ở vị trí cạnh tường, hai người ngồi đối mặt nhau, Phó Nhàn Linh đặt túi xách xuống, Vu Hướng Tây liền đứng dậy đi đến phía sau cô, vén mái tóc dài của cô, thay cô buộc lại.
Chờ cậu một lần nữa ngồi xuống, Phó Nhàn Linh nhìn cậu nói:"Động tác rất nhuần nhuyễn, trước kia từng buộc hộ không ít bạn nữ?"
Vu Hướng Tây có vốn liếng này, cậu có vẻ ngoài không tệ, vóc dáng cao ráo, đối xử với mọi người lại rất ôn nhu, người như vậy ở trường hẳn rất được hoan nghênh.
Nam sinh ánh mắt thản nhiên nhìn cô:" Chỉ quen qua một người, nhưng tôi không giúp cô cấy buộc, tôi buộc cho em gái."
Phó Nhàn Linh hơi kinh ngạc vì cậu vậy mà chỉ có qua một người bạn gái, cũng không hỏi kỹ, chỉ hỏi qua một vấn đề khác:"Cậu còn có em gái?"
"Ừm, cấp 3 rồi." Vu Hướng Tây nhìn cô, trên mặt có ý cười:"Chị, trước kia chị từng dạy em ấy."
Phó Nhàn Linh sửng sốt:"Cái gì?"
"Em ấy tên là Vu Hoan." Vu Hướng Tây thấp giọng nói:"Có lần họp phụ huynh, tôi đến muộn, chúng ta nói chuyện qua, nhưng chị. . . Quên tôi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất