Chương 1
Quỷ quái giới, Thước Mộc sơn.
Quỷ quái giới tụ tập các ma tu và yêu tu trên đại thế giới Vân Nhuế. Từ xa nhìn lại, lối vào tiểu giới núi non trùng điệp, tầng mây dày đặc, ma khí dao động tuyệt nhiên bất đồng với tu chân giới đất thiêng sinh hiền tài.
Thước Mộc sơn trong quỷ quái giới cường giả vi tôn cũng là một cấm địa, nguyên nhân chính là nơi đây là chỗ ở của một vị Ma tôn trẻ tuổi nhất ma đạo, Bắc Thần Quân.
Bắc Thần Quân xuất thân tên tuổi không rõ, vừa xuất hiện tại quỷ quái giới thì đã là tu vi Hóa Thần trung kỳ, dùng một kiếm chém chết Thiên Khô lão tổ đứng đầu trong danh sách Tứ đại Ma tôn mà nổi tiếng. Có người nói năm đó Bắc Thần Quân giết tới Thiên Khô động, chỉ một người một kiếm, hơn một nghìn ma đầu cản đường đều hóa thành bạch cốt chất từng chồng dưới đất. Cứ thế, sau khi giết Thiên Khô lão tổ hắn còn chưa hài lòng, dùng một cây đuốc đốt rụi Thiên Khô động, đào ba thước đất tro cốt đem trở về, nghe nói là phải làm phân bón cho hoa.
Thương thay Thiên Khô lão tổ một đời hung danh, sau khi chết lại phải trộn lẫn với môn nhân đệ tử trong chuồng phân để bón đất, may mà đã chết đủ triệt để, bằng không dù còn lại một hơi thở, cũng phải tìm hắn liều mạng.
Nói chung, đã cường, còn hung, vị tôn giả ma đạo Bắc Thần Quân này có thể nói là uy danh hiển hách, cho dù là ba vị Ma tôn còn lại cũng không dám tùy tiện cướp phong mang của hắn.
──
Vào sáng sớm, Thước Mộc sơn lượn lờ trong mây trắng như sương như khói.
Dưới chân núi tụ tập từng nhóm ma tu yêu tu, có yêu tu sớm tới nhân thời cơ mở sạp hàng, thừa dịp nhiều người liền bán chút tin tức cùng pháp khí, tạo thành một phường thị loại nhỏ.
Ngày hôm đó chính là thời điểm tuyển người hầu một năm một lần của Thước Mộc sơn.
"Đạo huynh thường bày sạp dưới Thước Mộc sơn, vậy năm nay Ma tôn vẫn tuyển nhận người hầu chứ?" Nữ yêu xinh đẹp đeo khăn che mặt lôi kéo làm quen với ngưu yêu đang bày sạp bên cạnh.
Tuy là trong lời đồn Bắc Thần Ma tôn vừa hung vừa hỉ nộ vô thường, hằng năm người hầu bị trục xuất xuống núi không biết bao nhiêu, nhưng thắng ở tu vi cao cường, lại trẻ tuổi tuấn mỹ, còn là tình nhân trong mộng của vô số nữ yêu nữ ma trong quỷ quái giới.
Ngưu yêu không nói lời nào, chỉ chỉ vào pháp khí trong gian hàng.
"Thật là." Nữ yêu bất mãn, từ trong túi càn khôn lấy ra hai viên linh thạch ném tới trước mặt gã, "Bây giờ có thể nói rồi chứ."
Đầu năm nay lòng người không chân thành cũng cho qua, sao ngay cả ngưu yêu cũng gian xảo như thế.
Lúc này ngưu yêu mới hàm hậu cười, gãi sừng trâu trên đầu nói: "Ta đây cũng không biết. Có điều đạo hữu ngươi xem, bên kia chính là xe linh* mà các vị ma tướng chọn người hầu cho Ma tôn, nghe nói trong đó có vô số mỹ nhân, đều là người của mỗi một đại gia tộc trong quỷ quái giới hiến lên."
*xe linh: nguyên văn là linh xa, ở đây có vẻ là xe linh khí
Nữ yêu không có thời gian trừng phạt tên gian thương này, vội vã quay đầu nhìn theo hướng gã chỉ.
Chỉ thấy một chiếc xe con màu vàng đang ở dưới sự dẫn dắt của hai con linh tê thú mà lướt ngang chân trời.
Chiếc xe con này toàn thân chói lọi lưu kim, trên bảo cái nạm minh châu rạng ngời rực rỡ như biển sâu, thân xe linh khí bốn phía, ngay cả rèm cửa sổ đều là Giao Tiêu* hơn một nghìn linh thạch một tấc, hai con linh thú kéo xe thoạt nhìn khỏe mạnh dị thường, khi bay ngang bầu trời cả chiếc xe linh tỏa ra ánh sáng lung linh, đúng là bảo khí nhất tôn hiếm có.
bảo cái:
*Giao Tiêu: tên một loại vải lụa mỏng, truyền thuyết rằng đây là loại vải do giao nhân dệt nên
Trong toàn quỷ quái giới cũng chỉ có Ma tôn mới mạnh bạo như vậy. Tu sĩ kỳ Nguyên Anh đều khó gặp bảo khí dùng để làm công cụ thay cho đi bộ, có thể thấy được Bắc Thần Quân quả nhiên là hào hoa xa xỉ dị thường.
Ánh mắt nữ yêu sáng hơn.
Đang lúc này, bên cạnh có người khẽ hừ một tiếng: "Tham lam phú quý, đúng là đắm mình."
Nữ yêu xoay mặt, thấy là một nữ ma tu, dáng người yểu điệu, gương mặt thì chỉ bình thường.
Vì vậy nàng giễu cợt: "Ta thấy ngươi không ăn được không trốn được nên nói nho chua, làm sao? Ước gì bản thân không có mỹ mạo trời sinh như nhóm yêu tu ta sao? Có ước cũng không hữu dụng!"
"Yêu tu thì chỉ dựa vào dung mạo đẹp trời sinh sau khi hóa hình thôi, có bản lĩnh thật sự gì? Ma tôn là nhân vật thế nào, sao lại coi trọng loại nữ yêu nói năng tùy tiện như ngươi được."
Tay nữ ma tu đưa về phía pháp bảo bên hông, nàng luôn sùng bái Bắc Thần Quân, không ưa nhất loại nữ tu tự cho rằng có gương mặt là có thể trèo lên người Ma tôn.
Nữ ma tu có tu vi thuộc Kim Đan hậu kỳ, trong nhóm nữ tu cũng xem như nổi tiếng, nào phải thể loại mà một nữ yêu chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ có thể đối phó. Vì vậy nàng kéo nam yêu anh tuấn cao lớn bên cạnh, tức giận nói: "Đồ ngốc, ngươi cứ nhìn ta bị khi dễ như vậy à!"
"Sư muội, đạo hữu, có chuyện gì từ từ nói." Nam yêu cũng có tu vi kỳ Kim Đan, nhìn yêu khí quanh người thì có thể thấy tu vi vô cùng vững chắc.
Nữ ma tu thấy hai người quen biết, cố kị cầm pháp bảo trong tay, án binh bất động.
"Sư muội ngươi xem, chúng ta chỉ tới kiến thức thôi. Yêu quái từ địa phương nhỏ như chúng ta, cho dù không làm người hầu của Ma tôn được, nhưng có thể dốc sức dưới trướng Ma quân cũng tốt nha."
Nữ yêu hừ một tiếng, không nói gì.
Nam yêu lại chuyển sang nữ ma tu: "Đạo hữu bớt giận, sư muội của ta chỉ nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý gì, đạo hữu không cần tính toán với nàng. Lại nói yêu tu cũng không phải đều là trời sinh dung mạo xinh đẹp hết đâu, đạo hữu đây thuần túy chỉ là hiểu lầm chủng tộc. Không tin ngươi nhìn ta này."
Nói rồi nam yêu quay đầu đi, gương mặt tà mị cuồng quyến đến cực hạn xoay qua đây, đúng là hàm hậu thành thật hiếm có, ước chừng to gấp hai lần người bên cạnh. Thấy nữ ma tu trong lúc nhất thời cũng quên việc tranh chấp với nữ yêu bên cạnh hắn.
"Xem ra đúng là ta kiến thức nông cạn. Không biết nguyên thân của đạo hữu là?"
Nam yêu ngượng ngùng cười: "Hàn Giác bất tài, chính là một con sừng điêu* tu luyện trăm năm trên Triêu Nhai sơn."
*sừng điêu: đại bàng Harpy
──
Vài câu nói dưới chân núi vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng của người trong Ma cung.
Trong xe linh mà mọi người nghị luận, có hai nam tử đang ngồi.
Một người trong đó nhìn nhóm người dưới chân, cảm thán nói: "Thực sự là thời gian thấm thoát. Năm đó lúc rời khỏi Lâm Uyên vẫn... khụ khụ, còn nhỏ, hiện tại đều đã đến tuổi được người ngoài hiến mỹ nhân rồi."
Y mặc một cái áo choàng màu đen dài đến mắt cá chân, cả gương mặt đều bị che lấp dưới áo choàng, cho dù ở trong xe ngựa cũng không cởi ra, chỉ là vô luận từ tư thế ngồi, hay là lúc nói chuyện đều mang theo ngữ điệu vận luật ưu mỹ, mọi hành động tiết lộ một loại ưu nhã khó có thể hình dung.
Thanh niên đối diện y là một kiếm tu bạch y, nghe vậy nhướng mày, trên gương mặt bất cẩu ngôn tiếu mỉm cười.
"Từ khi ngươi rời đi đến nay đã một trăm năm rồi, chuyện không rõ còn nhiều hơn nữa." Hắn nói.
Thính lực nhạy bén của kiếm tu làm cho hắn nghe được câu nhỏ giọng lẩm bẩm vừa rồi của hắc bào nhân —— "Một con cá chạch nhỏ bằng chiếc đũa to."
Hắn trầm mặc một chút, giả vờ không nghe thấy: "Năm đó sau khi ngươi không từ mà biệt, Bắc Thần vì tìm ngươi mà suýt chút nữa lật Đông Hải lên từng tấc, gần như móc rỗng bảo tàng mà Long tộc trăm nghìn đời tích góp. Long quân giận dữ, hạ lệnh truy sát Bắc Thần, có điều gã cũng không biết Bắc Thần chạy tới quỷ quái giới... Khụ, còn chôm luôn tổ chim của một trong Tứ đại Ma tôn."
"Những thứ này... Ngươi ở bên ngoài có nghe nói không?"
"... Có nghe."
Vân Tu đương nhiên có nghe nói a.
Lấy tính cách cây cào tiền của Long tộc, từ trước đến nay chỉ có vào chứ không có ra. Chỉ có bọn họ đoạt phần của người khác, nào có chuyện người khác đoạt phần của bọn họ? Bắc Thần Quân, lúc đó hắn vẫn là tán tu chính đạo, lật tung Long cung xong qua ngày hôm sau Long tộc tức giận thậm chí cùng vô số Giao, Ly, Cầu, Hủy, truyền lệnh truy sát khắp toàn bộ đại thế giới Vân Nhuế.
(Giao – thuồng luồng, giao long; Ly – rồng không có sừng; Cù – rồng nhỏ có sừng; Hủy – rắn độc 500 sau tu thành Giao)
Cũng chỉ có ở quỷ quái giới cái nơi nông thôn yêu ma lộn xộn mới không biết truyền lệnh của Long tộc.
"Ai." Vân Tu thở dài. Cho dù động tác như vậy, y làm ra cũng ưu nhã tự nhiên không gì sánh được.
"Ngươi phải tin tưởng, ta có nỗi khổ tâm."
Nghe được tin tức là y muốn trở về liền, đứa nhỏ nhà mình bị người khi dễ, gia trưởng không ở bên cạnh thì sao mà được?
Chỉ tiếc ——
"Ting, nghìn loại linh thảo thần kỳ của đại thế giới Vân Nhuế đã gia trì hoàn tất, mời nhân viên không cần lười biếng tiêu cực, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, đạt thành kế hoạch bảo vệ."
"Phần thưởng nhiệm vụ, Long Huyết Mộc, Tường Vân Đan, có thể giúp ấu long vừa sinh ra đã kém cỏi vượt qua đại kiếp nạn, tiến cấp thành long, hưởng thụ đời long càng thêm muôn màu muôn vẻ."
"Thời hạn nhiệm vụ, 150 năm."
Vân Tu: Ta còn có thể làm sao đây?
Việc này nói ra rất dài dòng.
Ở kiếp trước trước khi nhận được "Kế hoạch bảo vệ thực vật quý hiếm Vạn Giới", Vân Tu chính là một người bình thường.
Ừm, nói bình thường cũng không hoàn toàn thỏa đáng, Vân Tu có một chút thiên phú kỳ lạ, y có thể nhận biết đủ trạng thái sinh trưởng của thực vật, vô cùng am hiểu vun trồng thực vật.
Mượn thiên phú và yêu thích đối với thực vật, Vân Tu lấy thành tích loại ưu tốt nghiệp từ đại học nông nghiệp quốc gia, mở một vườn thực vật.Nếu như cố sự cứ thế phát triển tiếp, như vậy đây không thể nghi ngờ là một bộ chủng điền văn. Chỉ tiếc, trước khi giấy phép kinh doanh của vườn thực vật được phát xuống, Vân Tu chết.
Bị một chiếc xe chở hàng quá tải tông chết, chết mười phần không cam lòng.
Từ nơi sâu xa, lúc linh hồn Vân Tu sắp sửa rời khỏi thân thể, một app phỏng theo trang web tuyển dụng bắn ra trước mặt y, mở ra, tựa đề lớn thể chữ to thêm gạch dưới màu đen, khung huỳnh quang chiếu lấp lánh.
Có phong cách quảng cáo hết sức rõ ràng.
"Có phải ngài không cam lòng sinh mạng ngắn ngủi hay không? Có muốn thực hiện đời người (yêu) đặc sắc hơn hay không? Có đồng ý dùng lao động vất cả cần cù của mình vì nhân gian vạn giới góp một viên gạch hay không? Vậy hãy gia nhập vào tổ chức của chúng tôi đi! Tổ chức công ích Vạn Giới, tuyển chọn của cộng đồng nhân yêu Vạn Giới!!"
Nếu mà đặt ở lúc bình thường, loại quảng cáo tuyển người thoạt nhìn giống như đang bán bảo hiểm này Vân Tu nhìn cũng không thèm, chớ đừng nhắc tới canh gà* của nó được nấu đến gượng gạo như vậy, thậm chí hiện tại một vài công ty nhỏ chỉ có mười mấy người cũng trang trí đẹp hơn nó.
*canh gà: chỉ đến quyển sách "Soup gà cho tâm hồn" – có tác dụng an ủi tâm hồn, ý Vân Tu là cái quảng cáo đang an ủi mình một cách gượng gạo
Nhưng bây giờ ——
Một, Vân Tu là người chết.
Hai, đây là một công ty ngay cả người chết đều nhận.
Ba, trong khoản phúc lợi nhân viên bị nhét vào trong góc của quảng cáo tuyển người có viết một hàng chữ nhỏ —— "Nhân viên được hưởng phúc lợi đầu thai, dựa theo địa điểm phụ cận nơi công tác phân phối."
Bốn, nếu đã chết, mặc kệ công ty bao đầu thai có phải sự thật hay không, chí ít trước khi xuống Địa Phủ thì có công việc, trên đường thành quỷ còn có khởi điểm cao hơn các quỷ khác.
Căn cứ vào bốn điểm trên, Vân Tu anh dũng ký hiệp nghị công tác.
Một chớp mắt sau đó.
Bạch quang lóe lên, tựa hồ chỉ là trong chớp mắt, hai mắt Vân Tu tỏa sáng, toàn thân trần truồng bị người hái xuống trên một cái cây cành lá rậm rạp.
Một giọng nói ôn nhu duyên dáng nói: "Đúng là một tiểu tử xinh đẹp nha, đây là Nguyệt Tinh Linh đầu tiên mà trăm năm qua mẫu thụ mới cho ra đời đó, cứ gọi là Nguyệt Quang đi."
...
Ngôn ngữ xa lạ bên tai ưu nhã dễ nghe, hơn nữa hết sức phức tạp, Vân Tu suy đoán có thể nghe hiểu ngôn ngữ Tinh Linh cũng là một điều trong cái gọi là phúc lợi nhân viên của "Tổ chức công ích Vạn Giới".
Thế nhưng ——
"Chẳng phải đã nói phân phối ở phụ cận rồi sao? Vì sao ngay cả chủng tộc cũng thay đổi?" Vân Tu ấn mạnh nút nhân viên khiếu nại trên giao diện hệ thống trong đầu.
—— Hơn nữa ngay cả thời gian huấn luyện làm quen cho nhân viên mới cũng không có.
Quá dọa người, không phải ai cũng có thể nội tâm bình tĩnh vừa mở mắt liền đối mặt một cái cây hình em bé ngũ quan trông rất sống động, treo trên nhánh cây, vừa rồi hắn suýt chút nữa đã cho rằng mình đầu thai thành nhân sâm!
Ba ngày sau, khi Vân Tu đang tiếp nhận giáo dục trẻ em của Tinh Linh tộc thì nhận được trả lời tự động của hệ thống.
"Nhân viên của Tổ chức công ích Vạn Giới tôn kính, căn cứ vào điều lệ nhân viên thứ một nghìn ba trăm bảy mươi hai quy định, hệ thống cam đoan tiễn ngài đầu thai ở phụ cận, nhưng không bảo đảm đầu thai đối nhân xử thế. Cảm ơn vì thấu hiểu."
"Đính kèm: Một bộ sổ tay của nhân viên mới, kính xin tìm đọc."
"..."
Vân Tu cảm giác ưu điểm duy nhất của mình chỉ sợ sẽ là tốt tính, nếu không sẽ không sống được lớn như vầy.
Y trầm mặc ba giây, từ trong đầu lấy ra Điều Lệ Nhân Viên ba nghìn hai trăm mười hai trang, lật sang trang đầu tiên.
Có sổ tay nhân viên vì sao không nói sớm? Giữa người và người (yêu) có thể nhiều tín nhiệm một chút không?
Quỷ quái giới tụ tập các ma tu và yêu tu trên đại thế giới Vân Nhuế. Từ xa nhìn lại, lối vào tiểu giới núi non trùng điệp, tầng mây dày đặc, ma khí dao động tuyệt nhiên bất đồng với tu chân giới đất thiêng sinh hiền tài.
Thước Mộc sơn trong quỷ quái giới cường giả vi tôn cũng là một cấm địa, nguyên nhân chính là nơi đây là chỗ ở của một vị Ma tôn trẻ tuổi nhất ma đạo, Bắc Thần Quân.
Bắc Thần Quân xuất thân tên tuổi không rõ, vừa xuất hiện tại quỷ quái giới thì đã là tu vi Hóa Thần trung kỳ, dùng một kiếm chém chết Thiên Khô lão tổ đứng đầu trong danh sách Tứ đại Ma tôn mà nổi tiếng. Có người nói năm đó Bắc Thần Quân giết tới Thiên Khô động, chỉ một người một kiếm, hơn một nghìn ma đầu cản đường đều hóa thành bạch cốt chất từng chồng dưới đất. Cứ thế, sau khi giết Thiên Khô lão tổ hắn còn chưa hài lòng, dùng một cây đuốc đốt rụi Thiên Khô động, đào ba thước đất tro cốt đem trở về, nghe nói là phải làm phân bón cho hoa.
Thương thay Thiên Khô lão tổ một đời hung danh, sau khi chết lại phải trộn lẫn với môn nhân đệ tử trong chuồng phân để bón đất, may mà đã chết đủ triệt để, bằng không dù còn lại một hơi thở, cũng phải tìm hắn liều mạng.
Nói chung, đã cường, còn hung, vị tôn giả ma đạo Bắc Thần Quân này có thể nói là uy danh hiển hách, cho dù là ba vị Ma tôn còn lại cũng không dám tùy tiện cướp phong mang của hắn.
──
Vào sáng sớm, Thước Mộc sơn lượn lờ trong mây trắng như sương như khói.
Dưới chân núi tụ tập từng nhóm ma tu yêu tu, có yêu tu sớm tới nhân thời cơ mở sạp hàng, thừa dịp nhiều người liền bán chút tin tức cùng pháp khí, tạo thành một phường thị loại nhỏ.
Ngày hôm đó chính là thời điểm tuyển người hầu một năm một lần của Thước Mộc sơn.
"Đạo huynh thường bày sạp dưới Thước Mộc sơn, vậy năm nay Ma tôn vẫn tuyển nhận người hầu chứ?" Nữ yêu xinh đẹp đeo khăn che mặt lôi kéo làm quen với ngưu yêu đang bày sạp bên cạnh.
Tuy là trong lời đồn Bắc Thần Ma tôn vừa hung vừa hỉ nộ vô thường, hằng năm người hầu bị trục xuất xuống núi không biết bao nhiêu, nhưng thắng ở tu vi cao cường, lại trẻ tuổi tuấn mỹ, còn là tình nhân trong mộng của vô số nữ yêu nữ ma trong quỷ quái giới.
Ngưu yêu không nói lời nào, chỉ chỉ vào pháp khí trong gian hàng.
"Thật là." Nữ yêu bất mãn, từ trong túi càn khôn lấy ra hai viên linh thạch ném tới trước mặt gã, "Bây giờ có thể nói rồi chứ."
Đầu năm nay lòng người không chân thành cũng cho qua, sao ngay cả ngưu yêu cũng gian xảo như thế.
Lúc này ngưu yêu mới hàm hậu cười, gãi sừng trâu trên đầu nói: "Ta đây cũng không biết. Có điều đạo hữu ngươi xem, bên kia chính là xe linh* mà các vị ma tướng chọn người hầu cho Ma tôn, nghe nói trong đó có vô số mỹ nhân, đều là người của mỗi một đại gia tộc trong quỷ quái giới hiến lên."
*xe linh: nguyên văn là linh xa, ở đây có vẻ là xe linh khí
Nữ yêu không có thời gian trừng phạt tên gian thương này, vội vã quay đầu nhìn theo hướng gã chỉ.
Chỉ thấy một chiếc xe con màu vàng đang ở dưới sự dẫn dắt của hai con linh tê thú mà lướt ngang chân trời.
Chiếc xe con này toàn thân chói lọi lưu kim, trên bảo cái nạm minh châu rạng ngời rực rỡ như biển sâu, thân xe linh khí bốn phía, ngay cả rèm cửa sổ đều là Giao Tiêu* hơn một nghìn linh thạch một tấc, hai con linh thú kéo xe thoạt nhìn khỏe mạnh dị thường, khi bay ngang bầu trời cả chiếc xe linh tỏa ra ánh sáng lung linh, đúng là bảo khí nhất tôn hiếm có.
bảo cái:
*Giao Tiêu: tên một loại vải lụa mỏng, truyền thuyết rằng đây là loại vải do giao nhân dệt nên
Trong toàn quỷ quái giới cũng chỉ có Ma tôn mới mạnh bạo như vậy. Tu sĩ kỳ Nguyên Anh đều khó gặp bảo khí dùng để làm công cụ thay cho đi bộ, có thể thấy được Bắc Thần Quân quả nhiên là hào hoa xa xỉ dị thường.
Ánh mắt nữ yêu sáng hơn.
Đang lúc này, bên cạnh có người khẽ hừ một tiếng: "Tham lam phú quý, đúng là đắm mình."
Nữ yêu xoay mặt, thấy là một nữ ma tu, dáng người yểu điệu, gương mặt thì chỉ bình thường.
Vì vậy nàng giễu cợt: "Ta thấy ngươi không ăn được không trốn được nên nói nho chua, làm sao? Ước gì bản thân không có mỹ mạo trời sinh như nhóm yêu tu ta sao? Có ước cũng không hữu dụng!"
"Yêu tu thì chỉ dựa vào dung mạo đẹp trời sinh sau khi hóa hình thôi, có bản lĩnh thật sự gì? Ma tôn là nhân vật thế nào, sao lại coi trọng loại nữ yêu nói năng tùy tiện như ngươi được."
Tay nữ ma tu đưa về phía pháp bảo bên hông, nàng luôn sùng bái Bắc Thần Quân, không ưa nhất loại nữ tu tự cho rằng có gương mặt là có thể trèo lên người Ma tôn.
Nữ ma tu có tu vi thuộc Kim Đan hậu kỳ, trong nhóm nữ tu cũng xem như nổi tiếng, nào phải thể loại mà một nữ yêu chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ có thể đối phó. Vì vậy nàng kéo nam yêu anh tuấn cao lớn bên cạnh, tức giận nói: "Đồ ngốc, ngươi cứ nhìn ta bị khi dễ như vậy à!"
"Sư muội, đạo hữu, có chuyện gì từ từ nói." Nam yêu cũng có tu vi kỳ Kim Đan, nhìn yêu khí quanh người thì có thể thấy tu vi vô cùng vững chắc.
Nữ ma tu thấy hai người quen biết, cố kị cầm pháp bảo trong tay, án binh bất động.
"Sư muội ngươi xem, chúng ta chỉ tới kiến thức thôi. Yêu quái từ địa phương nhỏ như chúng ta, cho dù không làm người hầu của Ma tôn được, nhưng có thể dốc sức dưới trướng Ma quân cũng tốt nha."
Nữ yêu hừ một tiếng, không nói gì.
Nam yêu lại chuyển sang nữ ma tu: "Đạo hữu bớt giận, sư muội của ta chỉ nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý gì, đạo hữu không cần tính toán với nàng. Lại nói yêu tu cũng không phải đều là trời sinh dung mạo xinh đẹp hết đâu, đạo hữu đây thuần túy chỉ là hiểu lầm chủng tộc. Không tin ngươi nhìn ta này."
Nói rồi nam yêu quay đầu đi, gương mặt tà mị cuồng quyến đến cực hạn xoay qua đây, đúng là hàm hậu thành thật hiếm có, ước chừng to gấp hai lần người bên cạnh. Thấy nữ ma tu trong lúc nhất thời cũng quên việc tranh chấp với nữ yêu bên cạnh hắn.
"Xem ra đúng là ta kiến thức nông cạn. Không biết nguyên thân của đạo hữu là?"
Nam yêu ngượng ngùng cười: "Hàn Giác bất tài, chính là một con sừng điêu* tu luyện trăm năm trên Triêu Nhai sơn."
*sừng điêu: đại bàng Harpy
──
Vài câu nói dưới chân núi vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng của người trong Ma cung.
Trong xe linh mà mọi người nghị luận, có hai nam tử đang ngồi.
Một người trong đó nhìn nhóm người dưới chân, cảm thán nói: "Thực sự là thời gian thấm thoát. Năm đó lúc rời khỏi Lâm Uyên vẫn... khụ khụ, còn nhỏ, hiện tại đều đã đến tuổi được người ngoài hiến mỹ nhân rồi."
Y mặc một cái áo choàng màu đen dài đến mắt cá chân, cả gương mặt đều bị che lấp dưới áo choàng, cho dù ở trong xe ngựa cũng không cởi ra, chỉ là vô luận từ tư thế ngồi, hay là lúc nói chuyện đều mang theo ngữ điệu vận luật ưu mỹ, mọi hành động tiết lộ một loại ưu nhã khó có thể hình dung.
Thanh niên đối diện y là một kiếm tu bạch y, nghe vậy nhướng mày, trên gương mặt bất cẩu ngôn tiếu mỉm cười.
"Từ khi ngươi rời đi đến nay đã một trăm năm rồi, chuyện không rõ còn nhiều hơn nữa." Hắn nói.
Thính lực nhạy bén của kiếm tu làm cho hắn nghe được câu nhỏ giọng lẩm bẩm vừa rồi của hắc bào nhân —— "Một con cá chạch nhỏ bằng chiếc đũa to."
Hắn trầm mặc một chút, giả vờ không nghe thấy: "Năm đó sau khi ngươi không từ mà biệt, Bắc Thần vì tìm ngươi mà suýt chút nữa lật Đông Hải lên từng tấc, gần như móc rỗng bảo tàng mà Long tộc trăm nghìn đời tích góp. Long quân giận dữ, hạ lệnh truy sát Bắc Thần, có điều gã cũng không biết Bắc Thần chạy tới quỷ quái giới... Khụ, còn chôm luôn tổ chim của một trong Tứ đại Ma tôn."
"Những thứ này... Ngươi ở bên ngoài có nghe nói không?"
"... Có nghe."
Vân Tu đương nhiên có nghe nói a.
Lấy tính cách cây cào tiền của Long tộc, từ trước đến nay chỉ có vào chứ không có ra. Chỉ có bọn họ đoạt phần của người khác, nào có chuyện người khác đoạt phần của bọn họ? Bắc Thần Quân, lúc đó hắn vẫn là tán tu chính đạo, lật tung Long cung xong qua ngày hôm sau Long tộc tức giận thậm chí cùng vô số Giao, Ly, Cầu, Hủy, truyền lệnh truy sát khắp toàn bộ đại thế giới Vân Nhuế.
(Giao – thuồng luồng, giao long; Ly – rồng không có sừng; Cù – rồng nhỏ có sừng; Hủy – rắn độc 500 sau tu thành Giao)
Cũng chỉ có ở quỷ quái giới cái nơi nông thôn yêu ma lộn xộn mới không biết truyền lệnh của Long tộc.
"Ai." Vân Tu thở dài. Cho dù động tác như vậy, y làm ra cũng ưu nhã tự nhiên không gì sánh được.
"Ngươi phải tin tưởng, ta có nỗi khổ tâm."
Nghe được tin tức là y muốn trở về liền, đứa nhỏ nhà mình bị người khi dễ, gia trưởng không ở bên cạnh thì sao mà được?
Chỉ tiếc ——
"Ting, nghìn loại linh thảo thần kỳ của đại thế giới Vân Nhuế đã gia trì hoàn tất, mời nhân viên không cần lười biếng tiêu cực, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, đạt thành kế hoạch bảo vệ."
"Phần thưởng nhiệm vụ, Long Huyết Mộc, Tường Vân Đan, có thể giúp ấu long vừa sinh ra đã kém cỏi vượt qua đại kiếp nạn, tiến cấp thành long, hưởng thụ đời long càng thêm muôn màu muôn vẻ."
"Thời hạn nhiệm vụ, 150 năm."
Vân Tu: Ta còn có thể làm sao đây?
Việc này nói ra rất dài dòng.
Ở kiếp trước trước khi nhận được "Kế hoạch bảo vệ thực vật quý hiếm Vạn Giới", Vân Tu chính là một người bình thường.
Ừm, nói bình thường cũng không hoàn toàn thỏa đáng, Vân Tu có một chút thiên phú kỳ lạ, y có thể nhận biết đủ trạng thái sinh trưởng của thực vật, vô cùng am hiểu vun trồng thực vật.
Mượn thiên phú và yêu thích đối với thực vật, Vân Tu lấy thành tích loại ưu tốt nghiệp từ đại học nông nghiệp quốc gia, mở một vườn thực vật.Nếu như cố sự cứ thế phát triển tiếp, như vậy đây không thể nghi ngờ là một bộ chủng điền văn. Chỉ tiếc, trước khi giấy phép kinh doanh của vườn thực vật được phát xuống, Vân Tu chết.
Bị một chiếc xe chở hàng quá tải tông chết, chết mười phần không cam lòng.
Từ nơi sâu xa, lúc linh hồn Vân Tu sắp sửa rời khỏi thân thể, một app phỏng theo trang web tuyển dụng bắn ra trước mặt y, mở ra, tựa đề lớn thể chữ to thêm gạch dưới màu đen, khung huỳnh quang chiếu lấp lánh.
Có phong cách quảng cáo hết sức rõ ràng.
"Có phải ngài không cam lòng sinh mạng ngắn ngủi hay không? Có muốn thực hiện đời người (yêu) đặc sắc hơn hay không? Có đồng ý dùng lao động vất cả cần cù của mình vì nhân gian vạn giới góp một viên gạch hay không? Vậy hãy gia nhập vào tổ chức của chúng tôi đi! Tổ chức công ích Vạn Giới, tuyển chọn của cộng đồng nhân yêu Vạn Giới!!"
Nếu mà đặt ở lúc bình thường, loại quảng cáo tuyển người thoạt nhìn giống như đang bán bảo hiểm này Vân Tu nhìn cũng không thèm, chớ đừng nhắc tới canh gà* của nó được nấu đến gượng gạo như vậy, thậm chí hiện tại một vài công ty nhỏ chỉ có mười mấy người cũng trang trí đẹp hơn nó.
*canh gà: chỉ đến quyển sách "Soup gà cho tâm hồn" – có tác dụng an ủi tâm hồn, ý Vân Tu là cái quảng cáo đang an ủi mình một cách gượng gạo
Nhưng bây giờ ——
Một, Vân Tu là người chết.
Hai, đây là một công ty ngay cả người chết đều nhận.
Ba, trong khoản phúc lợi nhân viên bị nhét vào trong góc của quảng cáo tuyển người có viết một hàng chữ nhỏ —— "Nhân viên được hưởng phúc lợi đầu thai, dựa theo địa điểm phụ cận nơi công tác phân phối."
Bốn, nếu đã chết, mặc kệ công ty bao đầu thai có phải sự thật hay không, chí ít trước khi xuống Địa Phủ thì có công việc, trên đường thành quỷ còn có khởi điểm cao hơn các quỷ khác.
Căn cứ vào bốn điểm trên, Vân Tu anh dũng ký hiệp nghị công tác.
Một chớp mắt sau đó.
Bạch quang lóe lên, tựa hồ chỉ là trong chớp mắt, hai mắt Vân Tu tỏa sáng, toàn thân trần truồng bị người hái xuống trên một cái cây cành lá rậm rạp.
Một giọng nói ôn nhu duyên dáng nói: "Đúng là một tiểu tử xinh đẹp nha, đây là Nguyệt Tinh Linh đầu tiên mà trăm năm qua mẫu thụ mới cho ra đời đó, cứ gọi là Nguyệt Quang đi."
...
Ngôn ngữ xa lạ bên tai ưu nhã dễ nghe, hơn nữa hết sức phức tạp, Vân Tu suy đoán có thể nghe hiểu ngôn ngữ Tinh Linh cũng là một điều trong cái gọi là phúc lợi nhân viên của "Tổ chức công ích Vạn Giới".
Thế nhưng ——
"Chẳng phải đã nói phân phối ở phụ cận rồi sao? Vì sao ngay cả chủng tộc cũng thay đổi?" Vân Tu ấn mạnh nút nhân viên khiếu nại trên giao diện hệ thống trong đầu.
—— Hơn nữa ngay cả thời gian huấn luyện làm quen cho nhân viên mới cũng không có.
Quá dọa người, không phải ai cũng có thể nội tâm bình tĩnh vừa mở mắt liền đối mặt một cái cây hình em bé ngũ quan trông rất sống động, treo trên nhánh cây, vừa rồi hắn suýt chút nữa đã cho rằng mình đầu thai thành nhân sâm!
Ba ngày sau, khi Vân Tu đang tiếp nhận giáo dục trẻ em của Tinh Linh tộc thì nhận được trả lời tự động của hệ thống.
"Nhân viên của Tổ chức công ích Vạn Giới tôn kính, căn cứ vào điều lệ nhân viên thứ một nghìn ba trăm bảy mươi hai quy định, hệ thống cam đoan tiễn ngài đầu thai ở phụ cận, nhưng không bảo đảm đầu thai đối nhân xử thế. Cảm ơn vì thấu hiểu."
"Đính kèm: Một bộ sổ tay của nhân viên mới, kính xin tìm đọc."
"..."
Vân Tu cảm giác ưu điểm duy nhất của mình chỉ sợ sẽ là tốt tính, nếu không sẽ không sống được lớn như vầy.
Y trầm mặc ba giây, từ trong đầu lấy ra Điều Lệ Nhân Viên ba nghìn hai trăm mười hai trang, lật sang trang đầu tiên.
Có sổ tay nhân viên vì sao không nói sớm? Giữa người và người (yêu) có thể nhiều tín nhiệm một chút không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất