Chương 47: Tác phong bất chính
Bên dưới móng vuốt của Cố Lâm Uyên cầm Vô Vi chân nhân và Lương Thư Mỹ, cõng Vân Tu lúc đáp xuống núi Thanh Thành, đúng lúc nhìn thấy kiếm quang xinh đẹp trắng tuyết đến từ thiên ngoại này.
Đại xà bay nhanh liều mạng giãy giụa cơ thể, giãy giụa thoát đi, nhưng vẫn bị kiếm quang đuổi kịp, xoay tròn quanh chỗ bảy tấc.
Đi đôi với tiếng hét hấp hối của ai đó, đầu của Bát Kỳ Đại Xà ầm ầm rơi xuống, máu rắn tanh hôi từ vết đứt trào ra như thác nước, hóa thành sương máu tanh nồng.
Cây cối hoa cỏ bị sương máu bao phủ bên trong lập tức từ xanh đổi vàng, mất đi sinh cơ.
"Đây là?"
Vô Vi chân nhân đưa tay niết sương máu, nhắm mắt cảm thụ thử, thần sắc biến đổi, mặt đầy sắc giận, đến râu dưới cằm đều bất cẩn kéo đứt một luồng.
"Dùng yêu tu và người sống âm thầm luyện yêu thú, Linh Minh Phái thật là to gan! Thật sự coi công ty Hoa Tu ta là trưng bày sao?!"
Cố Lâm Uyên nhìn kiếm quang kia, sắc mặt cũng bất thiện y chang Vô Vi chân nhân.
Linh kiếm bản mạng của Trọng Hề hắn không thể quen thuộc hơn nữa, trên kiếm pháp kia khảm miếng vịt quay của long quân, lúc tu vi Cố Lâm Uyên còn chưa mạnh như hôm nay, đúng là chém cái nào trúng cái đó. Cho dù hắn thân là chân long, lân cứng da rắn dày, hôm nay lại nhìn thấy bộ kiếm pháp quen thuộc này, cảm giác như cũ... cái mông hơi đau.
Vì vậy tư thế hắc long hạ xuống không hề ôn nhu miếng nào.
"Ầm" một tiếng, giỏ tre bị ném xuống đất.
Lương Thư Mỹ làm hoạt tử nhân cũng không cảm thấy thế nào, Vô Vi chân nhân sờ dạ dày dời sông lấp biển của mình, âm thầm quyết định, sau này không cần dẫn môn hạ vị thành niên đến công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc nữa.
Hôm nào thừa dịp long quân tâm tình tốt, nói tốt với Vân tiền bối một chút, để cho móng vuốt hắn cắp cái giỏ to, dẫn những tiểu đệ tử mười mấy tuổi bay một vòng cũng vui.
Bớt chuyện lại bảo vệ môi trường, còn có giúp cho xúc tiến tình cảm giữa đệ tử Hà Lạc Phái và long quân, đúng là một công đôi việc.
Lúc Vô Vi chân nhân được Cố Lâm Uyên cho hạ cánh hơi lắc lư làm cho có chút suy nghĩ phân tán, thuận tiện lại nghĩ, không biết kiếm quang vừa rồi của vị cao thủ nào, lưu loát dứt khoát lại uy lực bất phàm như vậy, thật sự tươi đẹp, còn xuất chúng hơn kiếm pháp của Minh Chân kiếm quân Thục Sơn Phái.
Nếu có thể liên lạc với vị tiền bối này, ra một video dạy học《Biểu Diễn Kiếm Pháp Thực Chiến Tu Chân Giới》, chỉ dẫn động tác, phối hợp giảng giải, chắc hẳn có thể bán nhiều bản online.
May Cố Lâm Uyên không phải con giun trong bụng Vô Vi chân nhân, nếu không nếu là hắn biết suy nghĩ trong lòng đạo sĩ kia, chắc là sẽ nhét ông ta vào nấu lẩu mất.
Đến lúc đó các kiếm tú nhân gian giới đều học được bộ "kiếm pháp chém rồng" của Trọng Hrrg, đầy phố toàn chạy lịch sử đen của long quân, có thể nhìn sao?
Vô Vi chân nhân nằm mộng trong lòng, trên tay cũng không nhàn rỗi, pháp bảo la bàn trôi lơ lửng trong lòng bàn tay, xoay tròn, không ngừng hấp thu huyết khí uế khí vào, biến đổi âm dương, nhả ra linh khí trong suốt.
Cố Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn thử, phát hiện lão đạo sĩ này còn có hai cây bàn chải.
Nhưng là ――
"Quá chậm."
Trong mắt lóe lên ánh sáng màu vàng, Cố Lâm Uyên nhìn vòng quanh bốn phía, nhìn chằm chằm triền núi trước mặt, giống như xuyên thấu qua đá nhìn vào trong sơn thể.
Hắn đột nhiên nói: "Trong lòng núi! Cẩn thận!"
Vân Tu hiểu ý gật đầu.
Bình thường y làm phép cũng tương đối tùy ý, lúc này lại hơi có vẻ thận trọng từ nhẫn trữ vật lấy ra một hạt giống lớn chừng hạt đậu tằm.
Hạt giống này tựa như dùng bích ngọc tạc thành, toàn thân trơn bóng, dưới ánh nắng dao động lưu quang nhàn nhạtng, đẹp không thể tả.
Vừa lấy ra khỏi nhẫn trữ vật, uế khí lưu lại quanh người đại xà đã chết trong vòng ba thước tựa như cùng băng tuyết thấy ánh sáng nhanh chóng tan rã. Lực sinh mệnh đậm đà khiến cho Vô Vi chân nhân và Lương Thư Mỹ không khỏi dừng chân nhìn sang.
Nhất là Lương Thư Mỹ, nàng có thể cảm giác được cây bồ đề trong cơ thể nhẹ nhàng chập chờn, tựa hồ truyền lại vui sướng.
Lấy tay ấn ngực, cô hỏi: "Đây là?"
"Cây sinh mệnh." Vân Tu giơ tay lên, pháp trượng quấn quanh dây mây xuất hiện trong lòng bàn tay, chỉ về phía cây sinh mệnh.
Chồi non xanh biếc từ hạt giống mọc lên, nhanh chóng mọc cành sinh trưởng, cành lá chiếu ánh nắng, chập chờn rực rỡ, vô số ánh lưu quang kéo cái đuôi màu xanh biếc, bay về phía bốn phương tám hướng, phục hồi tổn thương đại xà tàn phá quanh núi Thanh Thành.
"Vô lượng đạo tôn."
Vô Vi chân nhân cảm kích chắp tay về phía Vân Tu, thu hồi la bàn, dưới lực sinh mệnh cường đại bao phủ này nhắm mắt điều tức.
Đồng thời khi cành cây rậm rạp sinh trưởng, sợi rễ của đại thụ cũng đang không ngừng sinh trưởng bên trong sơn thể, chui qua đất đai, xuyên qua nham thạch, rễ cây rậm rạp chằng chịt giống như một tấm lưới lớn, tạo ra không gian bí ẩn bằng cả ngọn núi, lắp đầy dưới lòng núi.
Ngay tại lúc này ――
Rễ cây bỗng dựng thẳng.
Một bóng người mặc đạo bào lảo đảo bị rễ cây từ sâu trong lòng đất nhấc lên, rể cây giống như roi, bất ngờ kéo lên trên.
Cố Lâm Uyên ánh mắt tốt, cách thật xa nhìn thấy sườn mặt đạo sĩ, tức giận nói: "Chính là lão! Tên đạo sĩ dùng độn thổ chạy trốn!"
Hắn đối với việc đạo sĩ kia chạy trốn dưới mí mắt mình thật sự canh cánh trong lòng.
Vì chăm sóc tâm trạng cá chạch nhà mình, Vân Tu nhấc pháp trượng trong tay, dưới mặt đất lại mọc lên bảy tám cây mây cường tráng, đùng đùng rút khỏi người của Hạc Tâm chân nhân.
Vô Vi chân nhân lặng lẽ xoay mặt qua, luôn cảm thấy cảnh tượng trước mặt có chút khó mà miêu tả.
Ừm, dùng cách nói của các đệ tử, cay ánh mắt.
⸻
Mọi người ở đây đều mơ hồ.
Quán Tâm chân nhân vừa dùng bùa truyền tin cho sư đệ, ngay sau đó đã thấy Hạc Tâm chân nhân bị thực vật không biết tên kéo ra từ dưới mặt đất, như chuyền bóng ở trên không trung bị ném tới ném lui, kèm với tiếng kêu rên đau đớn ẩn nhẫn của Hạc Tâm chân nhân và da thịt bị đánh hằn vết đỏ phơi bày trên da, tình cảnh trong lúc nhất thời hết sức...
Ừm, hoạt sắc sinh hương.
Nguyên Đan trước tiên che mắt Oman đang ầm ĩ còn muốn nhìn tiếp.
Cẩm kê khinh thường nói với khổng tước: "Đạo sĩ môn phái gì chứ, tác phong bất chính! Ngay cả yêu tu làm thị tỳ cho ma tôn như chúng ta, cũng sẽ không như vậy, như vậy..."
Khổng tước tán đồng gật đầu một cái.
Cơ mà, họ là yêu đứng đắn. Ngay cả dạng được đặc biệt đưa tới cho Ma quân làm thị quân như hồ yêu và miêu yêu, bình thường đều có chính sự phải làm. Nói vì dụ như dùng thuật hút bụi quét đất, bắt chuột các thứ.
Sao mà giống như vị đạo sĩ này, trước công chúng mất mặt xấu hổ như thế.
"Sư đệ!"
Hạc Tâm chân nhân phát ra một tiếng hét thảm, nếu không phải nhờ các đệ tử bên cạnh đỡ, chắc phải phun thêm một búng máu già nữa rồi.
Mặc dù gã là một nhân vật phản diện, nhưng bình thường cũng là một đạo sĩ tác phong bảo thủ nghiêm trang đó!
Trong hỗn loạn, ai cũng không chú ý tới, kèm với Hạc Tâm chân nhân từ lòng núi bay ra, trong màn sương máu vẫn tràn ra trong cái hố dưới đất, xen lẫn một người giấy màu trắng. Người giấy to bằng bàn tay tránh tầm mắt của mọi người, trốn trong bụi cỏ bay vào trong vườn thực vật.
Trừ... trừ một con gấu trúc vốn đang ôm đầu trốn trong hố sâu.
Nguyên Bảo lão sư ánh mắt sáng lên, cảm thấy thời khắc gã lập công đến rồi.
⸻
"html là một ký hiệu ngôn ngữ vượt qua văn bản, chủ thể của nó bao gồm đầu và hai bộ phận chủ thể..."
Trong phòng họp, Tiểu Hắc đang giảng về chế tạo web cho tri chu yêu, bởi vì tri chu yêu một hỏi ba không biết, cái anh áp dụng chính là phương pháp nhồi vịt, còn nhồi vịt... không hề nghiêm túc chút nào.
Tri chu yêu giống như không chú ý Tiểu Hắc tỉnh thoảng xuất thần, cầm một cái laptop, cạch cạch ghi chú.
Chỉ xét từ thái độ học tập, tri chu yêu tuyệt đối là một học sinh ngoan khiến giáo viên yên tâm. Dù sao, không cố gắng học tập sẽ bị ăn đó.
"Đầu cung cấp của html liên quan tới tin tức của trang web, phần đuôi cung cấp nội dung cụ thể..." Đang nói được một nửa, ánh mắt Tiểu Hắc dao động, nói với tri chu yêu: "Tôi vào nhà vệ sinh một lát."
Đồng thời khi anh đứng dậy, tri chu yêu cũng đẩy ghế ra đứng lên, trông hoàn toàn là một học sinh ngoan tôn sư trọng đạo.
"Trần tiên sinh không quen thuộc nơi này, để tôi đưa anh đi."
Nhìn gã một cái, Tiểu Hắc khẽ cười, có nét chế giễu khó nói.
"Được." Anh ý vị thâm trường nói: "Nếu muốn, vậy thì cùng đi đi."
Ngay khi đẩy cửa phòng họp, một người giấy dán vào bên tường lắc lư, bay vào tay áo anh.
Sau góc tường cách đó không xa ――
Được nha! Hóa ra là mi!
Nguyên Bảo lão sư moi góc tường, cơ thể cao lớn co lại thành một cục, trên gương mặt gấu trúc ngốc manh cứng rắn nặn ra biểu tình "âm thầm quan sát" nghiêm túc.
Móng gấu sắc bén của gã cào cào trên tường, cạo xuống một ít bụi tường, móng còn lại cầm iPhone X, chuẩn bị sẵn sàng thu lấy chứng cứ tố cáo cho giám đốc vườn thực vật.
Trong hốc mắt đen bắn ra hai luồng ánh sáng, Nguyên Bảo lão sư cảm thấy cơ hội thăng chức tăng lương, trở thành nhân viên chính thức đang ở trước mắt.
"Tít ——"
Gã ngưng trọng bấm một dãy số, cảm thấy mình là con gấu tài hoa nằm vùng nhiều năm, rốt cuộc phát hiện bí mật của kẻ địch rồi!
Đại xà bay nhanh liều mạng giãy giụa cơ thể, giãy giụa thoát đi, nhưng vẫn bị kiếm quang đuổi kịp, xoay tròn quanh chỗ bảy tấc.
Đi đôi với tiếng hét hấp hối của ai đó, đầu của Bát Kỳ Đại Xà ầm ầm rơi xuống, máu rắn tanh hôi từ vết đứt trào ra như thác nước, hóa thành sương máu tanh nồng.
Cây cối hoa cỏ bị sương máu bao phủ bên trong lập tức từ xanh đổi vàng, mất đi sinh cơ.
"Đây là?"
Vô Vi chân nhân đưa tay niết sương máu, nhắm mắt cảm thụ thử, thần sắc biến đổi, mặt đầy sắc giận, đến râu dưới cằm đều bất cẩn kéo đứt một luồng.
"Dùng yêu tu và người sống âm thầm luyện yêu thú, Linh Minh Phái thật là to gan! Thật sự coi công ty Hoa Tu ta là trưng bày sao?!"
Cố Lâm Uyên nhìn kiếm quang kia, sắc mặt cũng bất thiện y chang Vô Vi chân nhân.
Linh kiếm bản mạng của Trọng Hề hắn không thể quen thuộc hơn nữa, trên kiếm pháp kia khảm miếng vịt quay của long quân, lúc tu vi Cố Lâm Uyên còn chưa mạnh như hôm nay, đúng là chém cái nào trúng cái đó. Cho dù hắn thân là chân long, lân cứng da rắn dày, hôm nay lại nhìn thấy bộ kiếm pháp quen thuộc này, cảm giác như cũ... cái mông hơi đau.
Vì vậy tư thế hắc long hạ xuống không hề ôn nhu miếng nào.
"Ầm" một tiếng, giỏ tre bị ném xuống đất.
Lương Thư Mỹ làm hoạt tử nhân cũng không cảm thấy thế nào, Vô Vi chân nhân sờ dạ dày dời sông lấp biển của mình, âm thầm quyết định, sau này không cần dẫn môn hạ vị thành niên đến công viên giải trí chơi tàu lượn siêu tốc nữa.
Hôm nào thừa dịp long quân tâm tình tốt, nói tốt với Vân tiền bối một chút, để cho móng vuốt hắn cắp cái giỏ to, dẫn những tiểu đệ tử mười mấy tuổi bay một vòng cũng vui.
Bớt chuyện lại bảo vệ môi trường, còn có giúp cho xúc tiến tình cảm giữa đệ tử Hà Lạc Phái và long quân, đúng là một công đôi việc.
Lúc Vô Vi chân nhân được Cố Lâm Uyên cho hạ cánh hơi lắc lư làm cho có chút suy nghĩ phân tán, thuận tiện lại nghĩ, không biết kiếm quang vừa rồi của vị cao thủ nào, lưu loát dứt khoát lại uy lực bất phàm như vậy, thật sự tươi đẹp, còn xuất chúng hơn kiếm pháp của Minh Chân kiếm quân Thục Sơn Phái.
Nếu có thể liên lạc với vị tiền bối này, ra một video dạy học《Biểu Diễn Kiếm Pháp Thực Chiến Tu Chân Giới》, chỉ dẫn động tác, phối hợp giảng giải, chắc hẳn có thể bán nhiều bản online.
May Cố Lâm Uyên không phải con giun trong bụng Vô Vi chân nhân, nếu không nếu là hắn biết suy nghĩ trong lòng đạo sĩ kia, chắc là sẽ nhét ông ta vào nấu lẩu mất.
Đến lúc đó các kiếm tú nhân gian giới đều học được bộ "kiếm pháp chém rồng" của Trọng Hrrg, đầy phố toàn chạy lịch sử đen của long quân, có thể nhìn sao?
Vô Vi chân nhân nằm mộng trong lòng, trên tay cũng không nhàn rỗi, pháp bảo la bàn trôi lơ lửng trong lòng bàn tay, xoay tròn, không ngừng hấp thu huyết khí uế khí vào, biến đổi âm dương, nhả ra linh khí trong suốt.
Cố Lâm Uyên nghiêng đầu nhìn thử, phát hiện lão đạo sĩ này còn có hai cây bàn chải.
Nhưng là ――
"Quá chậm."
Trong mắt lóe lên ánh sáng màu vàng, Cố Lâm Uyên nhìn vòng quanh bốn phía, nhìn chằm chằm triền núi trước mặt, giống như xuyên thấu qua đá nhìn vào trong sơn thể.
Hắn đột nhiên nói: "Trong lòng núi! Cẩn thận!"
Vân Tu hiểu ý gật đầu.
Bình thường y làm phép cũng tương đối tùy ý, lúc này lại hơi có vẻ thận trọng từ nhẫn trữ vật lấy ra một hạt giống lớn chừng hạt đậu tằm.
Hạt giống này tựa như dùng bích ngọc tạc thành, toàn thân trơn bóng, dưới ánh nắng dao động lưu quang nhàn nhạtng, đẹp không thể tả.
Vừa lấy ra khỏi nhẫn trữ vật, uế khí lưu lại quanh người đại xà đã chết trong vòng ba thước tựa như cùng băng tuyết thấy ánh sáng nhanh chóng tan rã. Lực sinh mệnh đậm đà khiến cho Vô Vi chân nhân và Lương Thư Mỹ không khỏi dừng chân nhìn sang.
Nhất là Lương Thư Mỹ, nàng có thể cảm giác được cây bồ đề trong cơ thể nhẹ nhàng chập chờn, tựa hồ truyền lại vui sướng.
Lấy tay ấn ngực, cô hỏi: "Đây là?"
"Cây sinh mệnh." Vân Tu giơ tay lên, pháp trượng quấn quanh dây mây xuất hiện trong lòng bàn tay, chỉ về phía cây sinh mệnh.
Chồi non xanh biếc từ hạt giống mọc lên, nhanh chóng mọc cành sinh trưởng, cành lá chiếu ánh nắng, chập chờn rực rỡ, vô số ánh lưu quang kéo cái đuôi màu xanh biếc, bay về phía bốn phương tám hướng, phục hồi tổn thương đại xà tàn phá quanh núi Thanh Thành.
"Vô lượng đạo tôn."
Vô Vi chân nhân cảm kích chắp tay về phía Vân Tu, thu hồi la bàn, dưới lực sinh mệnh cường đại bao phủ này nhắm mắt điều tức.
Đồng thời khi cành cây rậm rạp sinh trưởng, sợi rễ của đại thụ cũng đang không ngừng sinh trưởng bên trong sơn thể, chui qua đất đai, xuyên qua nham thạch, rễ cây rậm rạp chằng chịt giống như một tấm lưới lớn, tạo ra không gian bí ẩn bằng cả ngọn núi, lắp đầy dưới lòng núi.
Ngay tại lúc này ――
Rễ cây bỗng dựng thẳng.
Một bóng người mặc đạo bào lảo đảo bị rễ cây từ sâu trong lòng đất nhấc lên, rể cây giống như roi, bất ngờ kéo lên trên.
Cố Lâm Uyên ánh mắt tốt, cách thật xa nhìn thấy sườn mặt đạo sĩ, tức giận nói: "Chính là lão! Tên đạo sĩ dùng độn thổ chạy trốn!"
Hắn đối với việc đạo sĩ kia chạy trốn dưới mí mắt mình thật sự canh cánh trong lòng.
Vì chăm sóc tâm trạng cá chạch nhà mình, Vân Tu nhấc pháp trượng trong tay, dưới mặt đất lại mọc lên bảy tám cây mây cường tráng, đùng đùng rút khỏi người của Hạc Tâm chân nhân.
Vô Vi chân nhân lặng lẽ xoay mặt qua, luôn cảm thấy cảnh tượng trước mặt có chút khó mà miêu tả.
Ừm, dùng cách nói của các đệ tử, cay ánh mắt.
⸻
Mọi người ở đây đều mơ hồ.
Quán Tâm chân nhân vừa dùng bùa truyền tin cho sư đệ, ngay sau đó đã thấy Hạc Tâm chân nhân bị thực vật không biết tên kéo ra từ dưới mặt đất, như chuyền bóng ở trên không trung bị ném tới ném lui, kèm với tiếng kêu rên đau đớn ẩn nhẫn của Hạc Tâm chân nhân và da thịt bị đánh hằn vết đỏ phơi bày trên da, tình cảnh trong lúc nhất thời hết sức...
Ừm, hoạt sắc sinh hương.
Nguyên Đan trước tiên che mắt Oman đang ầm ĩ còn muốn nhìn tiếp.
Cẩm kê khinh thường nói với khổng tước: "Đạo sĩ môn phái gì chứ, tác phong bất chính! Ngay cả yêu tu làm thị tỳ cho ma tôn như chúng ta, cũng sẽ không như vậy, như vậy..."
Khổng tước tán đồng gật đầu một cái.
Cơ mà, họ là yêu đứng đắn. Ngay cả dạng được đặc biệt đưa tới cho Ma quân làm thị quân như hồ yêu và miêu yêu, bình thường đều có chính sự phải làm. Nói vì dụ như dùng thuật hút bụi quét đất, bắt chuột các thứ.
Sao mà giống như vị đạo sĩ này, trước công chúng mất mặt xấu hổ như thế.
"Sư đệ!"
Hạc Tâm chân nhân phát ra một tiếng hét thảm, nếu không phải nhờ các đệ tử bên cạnh đỡ, chắc phải phun thêm một búng máu già nữa rồi.
Mặc dù gã là một nhân vật phản diện, nhưng bình thường cũng là một đạo sĩ tác phong bảo thủ nghiêm trang đó!
Trong hỗn loạn, ai cũng không chú ý tới, kèm với Hạc Tâm chân nhân từ lòng núi bay ra, trong màn sương máu vẫn tràn ra trong cái hố dưới đất, xen lẫn một người giấy màu trắng. Người giấy to bằng bàn tay tránh tầm mắt của mọi người, trốn trong bụi cỏ bay vào trong vườn thực vật.
Trừ... trừ một con gấu trúc vốn đang ôm đầu trốn trong hố sâu.
Nguyên Bảo lão sư ánh mắt sáng lên, cảm thấy thời khắc gã lập công đến rồi.
⸻
"html là một ký hiệu ngôn ngữ vượt qua văn bản, chủ thể của nó bao gồm đầu và hai bộ phận chủ thể..."
Trong phòng họp, Tiểu Hắc đang giảng về chế tạo web cho tri chu yêu, bởi vì tri chu yêu một hỏi ba không biết, cái anh áp dụng chính là phương pháp nhồi vịt, còn nhồi vịt... không hề nghiêm túc chút nào.
Tri chu yêu giống như không chú ý Tiểu Hắc tỉnh thoảng xuất thần, cầm một cái laptop, cạch cạch ghi chú.
Chỉ xét từ thái độ học tập, tri chu yêu tuyệt đối là một học sinh ngoan khiến giáo viên yên tâm. Dù sao, không cố gắng học tập sẽ bị ăn đó.
"Đầu cung cấp của html liên quan tới tin tức của trang web, phần đuôi cung cấp nội dung cụ thể..." Đang nói được một nửa, ánh mắt Tiểu Hắc dao động, nói với tri chu yêu: "Tôi vào nhà vệ sinh một lát."
Đồng thời khi anh đứng dậy, tri chu yêu cũng đẩy ghế ra đứng lên, trông hoàn toàn là một học sinh ngoan tôn sư trọng đạo.
"Trần tiên sinh không quen thuộc nơi này, để tôi đưa anh đi."
Nhìn gã một cái, Tiểu Hắc khẽ cười, có nét chế giễu khó nói.
"Được." Anh ý vị thâm trường nói: "Nếu muốn, vậy thì cùng đi đi."
Ngay khi đẩy cửa phòng họp, một người giấy dán vào bên tường lắc lư, bay vào tay áo anh.
Sau góc tường cách đó không xa ――
Được nha! Hóa ra là mi!
Nguyên Bảo lão sư moi góc tường, cơ thể cao lớn co lại thành một cục, trên gương mặt gấu trúc ngốc manh cứng rắn nặn ra biểu tình "âm thầm quan sát" nghiêm túc.
Móng gấu sắc bén của gã cào cào trên tường, cạo xuống một ít bụi tường, móng còn lại cầm iPhone X, chuẩn bị sẵn sàng thu lấy chứng cứ tố cáo cho giám đốc vườn thực vật.
Trong hốc mắt đen bắn ra hai luồng ánh sáng, Nguyên Bảo lão sư cảm thấy cơ hội thăng chức tăng lương, trở thành nhân viên chính thức đang ở trước mắt.
"Tít ——"
Gã ngưng trọng bấm một dãy số, cảm thấy mình là con gấu tài hoa nằm vùng nhiều năm, rốt cuộc phát hiện bí mật của kẻ địch rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất