Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 5

Trước Sau
Trong rừng rậm Tam Giác Vàng tươi tốt, luôn là thiên đường của bọn buôn lậu ma tuý, súng ống cùng tội phạm.

Không có trật tự, không có pháp luật. Ở khu rừng hỗn loạn này, cường giả làm vua chính là quy tắc.

Vân Tu quan sát ba ngày, mang người (yêu) đoạt một địa bàn ma túy nhỏ.

Không thể không nói, tuy là nhóm yêu tu còn có nhiều người chưa khôi phục, chỉ có thể duy trì hình thái động vật, nhưng ở trong rừng nói đến đánh nhau thì phá lệ hùng hổ. Dù sao vẫn chiếm giữ ưu thế sân nhà.

Nhóm điểu tước cùng hai con heo rừng lập công lớn, sau khi vài nhân viên vũ trang trong đám buôn lậu ma túy bị heo rừng từ trên trời giáng xuống tách ra trận hình, chim sơn ca cùng chim họa mi nhào tới chính là một hồi tha tha tha (mồi) mưa rơi dày đặc, chỉ nghe thấy tiếng vỗ cánh phành phạch, trước mắt đám buôn lậu ma túy toàn là lông chim bay loạn, ngay cả nhắm mắt đều làm không được, chỉ có thể ghìm súng chỉa lên trời bắn loạn xạ một hồi, đạn đều bị đánh bay.

Trong một đám chim đen thùi, một con cẩm kê cùng một con khổng tước có vẻ phá lệ khiến người khác chú ý, hai con chim lớn chiếm giữ ưu thế hình thể, so với chim nhỏ còn hung mãnh hơn, vỗ cánh lao đi giống như bắn vọt trăm mét, truy sau mông người nổ súng mổ mạnh, khổng tước đều mổ hư hết quần của đám buôn lậu ma tuy.

Đến khi Vân Tu đi xử lý hiện trường, trên mặt trên người đám buôn lậu ma túy cứ như là mới bị bệnh đậu mùa xong, đốm sao chi chít, không còn một miếng thịt ngon.

"Quá thảm rồi, thực sự quá thảm rồi." Vân Tu vừa dùng mạn đằng trói bọn chúng lại như lợn chết, vừa nghiêng đầu qua nói với một phía khác. Trên bả vai y là một nhện đen ủ rũ, tám con mắt kép đối diện với gương mặt nở hoa của bọn buôn lậu ma túy.

"Nhìn kìa, nếu như còn không muốn hối cải để làm người mới, ta liền đưa ngươi cho đám chim làm đồ ăn vặt, đoán chừng kết quả của ngươi còn thảm thập bội so với bọn chúng."

Tri Chu: "..."

Có chuyện từ từ nói không được sao, tại sao phải cho ta xem cái này?

Bầy chim đi săn nhìn thấy hiện trường thì nói với trùng yêu, cứ xem như là phim kịnh dị 18+ thôi.

Tri chu yêu dùng tám cái chân, giũ ra hiệu quả tám mươi cái chân.

──

Cố Lâm Uyên còn nằm trên giường dưỡng thương. Dù sao hắn cũng là Long tộc, da dày thịt béo, tuy vẫn không thể vận dụng chân nguyên, nhưng hình người đã có thể biến hóa được, chỉ là vẫn không thể tùy ý biến hóa.

Vì vậy nằm trên giường bạch ngọc chính là một bé shota tuấn tú tám chín tuổi, gương mặt bánh bao ú nu, mặt mày thì nghiêm túc như người, vô cùng đáng yêu.

Lấy tuổi thọ của Long tộc mà nói, biến hóa bây giờ của hắn thật ra là phù hợp với tuổi tác.

"Hôi chết." Cố Lâm Uyên tựa vào đầu giường, trong tay có một con hoa báo khéo léo đang nằm, cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ mà Vân Tu đã giao cho.

Hắn phun ra một ngụm chân hỏa, dưới chân một đống ma túy to gia công hỗn tạp tinh gia công hóa thành tro bụi, lại là một ngụm nước phun xuống dưới, tro bụi còn chưa bay lên, đã bị nước tưới dính trên mặt đất.

Hồ yêu hai bên theo sát dùng ngay một thuật hút bụi, quét sạch sàn nhà ô uế.

Trên lưng trư yêu vác một chiếc xe đẩy nhỏ, vận chuyển mấy bao tải ma tuý vận to vào, nghiêng người, đổ xuống mặt đất.

Thừa dịp này, Cố Lâm Uyên vuốt lông mèo.

Miêu yêu chính là con mèo lúc trước được Vân Tu ôm vào ngực, hắn nhìn các mỹ phía dưới chịu cực dùng thuật hút bụi, sâu sắc cảm thấy lúc trước mình thức thời thực sự là quá biết nhận thức!

Mèo chính là nên hết ăn lại nằm mỗi ngày ưu nhã liếm liếm lông, hưởng thụ ngu ngốc... không phải, chủ nhân anh minh vuốt lông mới đúng nha meo meo~



──

Bên kia, Vân Tu thẩm vấn mấy tên buôn lậu ma túy sau đó đi xa nhà một chuyến.

Lần này ra ngoài y mang theo Viên Tú, để Trọng Hề ở lại coi nhà. Dù sao có đầu óc chỉ có hai tên thế thôi, phải phân phối tài nguyên hợp lý.

"Đi hướng đông." Đào lên bụi hoa đại vương trải dài gần một mét thu vào vườn linh, Vân Tu nói với Viên Tú.

Viên Tú nhìn bản đồ trong tay, đây là bản đồ bọn họ lục soát trong tay mấy bọn ma túy lần trước trước nữa. Vị trí phía đông, cầm bút đen vẽ một vòng tròn, viết ngoáy vài cái ký hiệu, chữ viết hơi mất trật tự.

Hệ thống tận chức tận trách mà cho ra phiên dịch của mấy chữ tiếng Thái này: Kẻ phản bội, Nai Prasong, Azan áo đen.

*Azan áo đen: Azan là cách gọi tăng nhân hàng đầu hoặc là pháp sư phù thủy, Azan áo đen phần nhiều là pháp sư hắc ám, chỉ cầu kết quả không quan tâm thủ đoạn và quá trình

"Cũng tốt, địa bàn của chúng ta không đủ lớn, lại khuếch trương lớn hơn một chút đỡ phải ở không được." Viên Tú nói.

Vân Tu nhìn hắn một cái, cảm thấy mình với hắn cũng không có gì đáng nói.

Người hiện đại khổ cực vài chục năm mới có một miếng đất bốn mươi mét vuông trong tay, cùng với thổ hào tu chân giới chiếm hơn mười ki lô mét vuông đất ruộng còn sợ không bỏ cung điện xuống được, có tiếng nói chung sao?

"Được rồi, đi thôi. Mà ma túy cũng không phải thứ tốt gì, hốt cả ổ cũng không đuối lý."

──

Trong rừng nhiệt đới rậm rạp, chính là không bao giờ thiếu thực vật và côn trùng.

Đằng mạn lục sinh quấn quanh rễ cây thấp lùn, khí hậu ấm áp ẩm ướt thúc đẩy vô số rắn trùng kiến sinh trưởng, mà bò sát trong bụi cỏ chưa tới đầu gối, không biết chừng đến lúc nào sẽ mang kịch độc cắn mạnh người qua đường một ngụm.

Rừng nhiệt đới Đông Nam Á đối với nhà thám hiểm chưa từng đến đây giả mà nói, không thể nghi ngờ là địa ngục tràn ngập nguy hiểm.

Nhưng đối với một Tinh Linh một tu sĩ mà nói, mấy thứ này căn bản không phải chuyện gì lớn.

Vân Tu đi ở phía trước, chỗ y đi qua, cây cỏ cùng dây leo nhao nhao nhường đường, độc trùng cảm nhận được Viên Tú hơi lộ ra một chút uy áp, cũng thức thời ngủ đông trong bụi cỏ không ra.

"Chắc là dẫn điểu yêu tới." Vân Tu nhìn côn trùng dày đặc trong bụi cỏ rậm rạp, nói với Viên Tú: "Có thể tiết kiệm tiền ăn cơm không ít."

"Chúng ta có tiền, không thiếu tiền ăn cơm." Viên Tú tài đại khí thô trả lời, hắn nhìn quanh một cái: "Ta không có cảm giác sai chứ? Có phải côn trùng nhiều hơn trước kia không?"

Tuy là còn ngủ đông tại chỗ không dám nhào lên, nhưng bên tai đều là tiếng côn trùng kêu không dứt, cảm giác có vô số ánh mắt xuyên qua bụi cỏ nhìn chòng chọc lên người bọn họ, đã kiềm nén rồi lại biến hoá kỳ lạ, trong rừng rậm hoàn toàn yên tĩnh có vẻ hơi dọa người.

"Không sai." Vân Tu lại nhìn bản đồ trong tay, đối chiếu với GPS hướng dẫn tìm được từ trong tay bọn buôn lậu ma túy: "Côn trùng nhiều là được rồi, chính là chỗ này."

Bọn họ đi chuyến này không riêng gì vì đoạt địa bàn, cũng vì Vân Tu từ trong miệng bọn buôn lậu ma túy nghe được một tin.

Hồi trước Trung Miến Xiêm ba nước tổ chức truy bắt buôn lậu ma túy xuyên quốc gia, gián điệp được cài vào lại vô ý tiết lộ bí mật ngay trước đêm hành động, trùm ma túy lớn nhất trong vùng Tam Giác Vàng Nai Prasong nhân cơ hội triển khai một lần thanh trừ lớn trong nội bộ, xử lý vài tên thuộc hạ luôn không chịu nghe lời, đồng thời moi ra nằm vùng nước Hoa Hạ đã ẩn núp nhiều năm trong tập đoàn buôn lậu thuốc phiện. Ma túy rơi vào tay Vân Tu chính là thủ hạ cũ của Nai Parsong thừa dịp lần tẩy trừ này mà trốn ra tự lập môn hộ.



(Trung – Trung Quốc, Miến Điện – Myanmar, Xiêm La – Thái Lan; có điều Tam Giác Vàng thuộc biên giới Lào Myanmar với Thái Lan:v)

Nghe bọn chúng nói, vì nội đấu, trong nội bộ tập đoàn buôn lậu thuốc phiện của Nai Prasong đã máu chảy thành sông, bị gã bắt được chính là cảnh sát nằm vùng tạm thời còn sống, Prasong chuẩn bị chờ sau khi nội đấu dẹp loạn xong thì giết hắn, nhằm thị uy với cảnh sát, thuận tiện thành lập quyền uy thuộc về mình trong nội bộ tập đoàn buôn lậu thuốc phiện.

Mà mặc dù có thể hoàn thành mọi thứ, nhưng do Nai Prasong có được tin tức không biết từ đâu ra, cung phụng một vị Azan áo đen nổi danh tại địa phương.

Nghe được tin này, tinh thần trọng nghĩa khi làm người bình thường hồi kiếp trước của Vân Tu thức tỉnh rồi.

Y nghiêm túc nói với Cố Lâm Uyên: "Ta chuẩn bị vào trong nội bộ tập đoàn buôn lậu thuốc phiện giải cứu một cảnh sát nằm vùng bị giam trong nhà tù."

Đây giống như cảnh bỏng ngô nổ lớn, không nghĩ tới lại để y gặp phải, còn có thể làm nhân vật chính.

Cố Lâm Uyên không quan tâm cảnh sát bị giam trong nhà tù là cọng hành nào. Hắn nhìn Vân Tu một cái, vươn tay, con mắt đen láy, "Dẫn ta đi cùng đi."

Vân Tu không chút do dự cự tuyệt.

"Nghe nói những tên trong tập đoàn buôn lậu thuốc phiện này tội ác chồng chất, còn kiêm chức buôn bán trẻ con, đặc biệt bé trai có bề ngoài xinh đẹp, sẽ bị bọn họ bắt đi tẩy não. Trong lòng trong đầu ta có chút trống rỗng."

Cố Lâm Uyên: "..." Có phải ta là trẻ em trong đầu ngươi nhưng ngươi không kể ra hay không?

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua tướng ngũ đoản* của mình, tay chân trắng mập tay như ngó sen. Nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý tới Vân Tu.

*tướng ngũ đoản: thân mình tay chân đều ngắn củn

──

Nói là muốn cứu người, cũng không thể không hề chuẩn bị cái gì.

Vân Tu dùng từ điện thoại di động đoạt từ chỗ của bọn buôn lậu ma túy lên Baidu tìm cái người gọi là Azan áo đen.

Azan là xưng hô mà dân bản xứ gọi phù thủy, Azan áo đen tương đương với phù thủy hắc ám, là người tu hành nuôi cổ, luyện cổ, chém rơi đầu người.

Trong truyền thuyết những phù thủy hắc ám này đã bỏ độc trùng cùng độc thảo vào thức ăn của con người, do đó đều khống chế sống chết của người sống ngoài nghìn dặm. Azan lợi hại hơn một chút có thể luyện chế tiểu quỷ Kuman Thong*, kêu mấy tiểu quỷ này đi bị ám hại nhà người ta, quấy rầy cuộc sống hằng ngày của người ta, do đó khiến người nghi thần nghi quỷ, đến cuối cùng bị tiểu quỷ chơi đã quá tàn nhẫn giết chết.

*Kuman Thong: nghĩa là "cậu bé vàng" dùng vật liệu để chế thành hình dáng bé sơ sinh, sau đó được phù thủy cao tăng gia trì hình thành là vật mang ý nghĩa may mắn nếu được chủ nhà thờ phụng; từ thời Thái Lan cổ đại Kuma Thong là do phù thủy sấy khô từ bào thai đã chết, sau đó sẽ gọi hồn chúng, chấp nhận chúng như con cái và sử dụng theo mục đích nhất định

"Đây không phải là ma tu sao? Vẫn không nhập lưu loại này." Cố Lâm Uyên ngoài miệng nói là không để ý tới Vân Tu, thân thể cũng rất thành thực, con mắt thỉnh thoảng liếc liếc màn hình di động bị y cầm trong tay, còn phải giả vờ mình bất cẩn nhìn thấy.

Vân Tu thấy y cho rằng mình vẫn là còn rồng dài ngoằn kia, cũng sắp bẻ gãy cái cổ rồi, đơn giản đặt Cố Lâm Uyên vào trong lồng ngực mình, ôm.

Ấm áp vù vù mềm nhũn.

Duang! Mặt của Cố Lâm Uyên, đỏ cả rồi.

"Khụ." Hắn giả vờ như không có gì to tát, nói với Vân Tu: "Ngươi dẫn Viên Tú theo đi, hắn đối phó mấy thứ này là giỏi nhất.

Vân Tu tôn trọng kiến nghị của Ma tôn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau