Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 21

Trước Sau
Những ngày sau đó, giữa cậu và Duệ vương luôn có một khoảng cách nhất định. Cậu không còn là vương hậu mà mang trên mình một gánh nặng khác chính là pháp sư.

Cố Mạn đối với người khác luôn gần gủi và thân mật nhưng duy có Duệ vương cậu luôn tỏ ra lạnh nhạt và xa lánh. Điều đó còn khiến cho Duệ vương không yên tâm về cậu nhiều hơn, hắn bên ngoài vẫn cố tỏ ra lạnh lùng nhưng bên trong lại luôn để ý nhất cử nhất động của cậu.

Sáng hôm nay cũng vậy, tất cả mọi người đều ở sảnh chính, gương mặt ai cũng căng thẳng chỉ vì hai luồng ý trái chiều giữa cậu và Châu Vĩnh.

Châu Vĩnh gương mặt có chút khó chịu, luận về binh y đương nhiên hơn cậu chiến lượt y đưa ra đương nhiên sẽ hiểu quả hơn.

- Cố Mạn, rốt cuộc ngươi muốn chống đối đến bao giờ ?

- Ta không chống đối.

Châu Vĩnh nhíu mày, y tiến lên một bước nhìn cậu lên tiếng chất vấn.

- Không chống đối ? Vậy tại sao ngươi lại không đồng ý tấn công ?

Cố Mạn thở dài, nét mặt của cậu vẫn lạnh lùng bình thản, cậu không nhìn y mà nhìn về phía Duệ vương lên tiếng đáp.

- Thứ nhất binh lực ta chưa đủ, ngươi định lấy ba mươi vạn binh đấu với bảy mươi vạn triều đình ? Thứ hai, ta hiện tại không biết đế vương đã chuẩn bị những gì, người của ta trong thành đã mất liên lạc ta e ngươi đưa người đi nạp mạng. Thứ ba, ngươi…chỉ áp dụng từ sách mà ra, chưa từng trãi qua thao chiến, chưa từng mặc giáp ra chiến trận nên những gì ngươi nói nó rất đơn giản.

- Ngươi…

Lời Cố Mạn nói quả không sai, Châu Vĩnh từ nhỏ giờ chỉ học qua sách và binh pháp của người đi trước còn chiến trường y thật sự chưa ra bao giờ.

Cố Mạn có đôi lời hơi quá, nhưng cậu không quan tâm, nếu cậu đồng ý tiếng quân ngay bây giờ cũng đồng nghĩa đưa mọi người vào chỗ chết.

Châu Vĩnh quả thực không phục, y không kiềm chế nổi bản thân mà trực tiếp lớn tiếng với cậu tại ngay chính điện trước mặt bao nhiêu người.

- Cố Mạn, ngươi cũng không hơn gì ta, đường đường là vương hậu lại chạy theo Duệ vương. Đâu ai biết được ngươi có phải là nội gián do đế vương sai đến hay không ?

‘‘Xì xào’’

Lời của Châu Vĩnh đã vô tình đánh động đến mọi người, họ bắt đầu bàn tán về cậu đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cậu.

Duệ vương ngồi trên cao hắn hơi nhíu mày nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng nhìn cậu như đang chờ đợi câu trả lời. Cố Mạn chỉ khẽ lắc đầu, cậu mỉm cười nhìn Châu Vĩnh, cậu không ngờ y lại dùng trò này ra đối phó với mình.

- Châu Vĩnh, ngươi có phải là đang nghi ngờ ta ?

- Cái này ta không nói, là ngươi nói.

Cố Mạn bĩu môi, cậu tiếng lên một bước chỉ cách chỗ y một khoảng nhất định rồi lên tiếng.

- Châu Vĩnh, ngươi nói gì thì cũng như vậy, ta sẽ không đồng ý tiến quân ngay lúc này. Và…hiện tại ta là pháp sư dưới trướng Duệ vương. Dưới một người và trên tất cả.

- Cố Mạn, đủ rồi. Chúng ta kết thúc tại đây, việc tiến quân ta sẽ bàn sau, mọi người giải tán trước đi.

Duệ vương bất ngờ lên tiếng, mọi người chỉ biết nghe theo Cố Mạn cũng lui ra ngoài, chỉ còn Châu Vĩnh vẫn còn đứng ở đó.

Y đưa ánh mắt khó chịu nhìn hắn, gương mặt có chút ấm ức lên tiếng.

- Huynh xem, tên đó một tiếng cũng muốn gây với đệ.

- Cố Mạn nói đúng, y đã không còn là vương hậu, điều này đệ là người biết rõ nhất.

- Đến huynh cũng muốn nói đỡ cho hắn ?

Duệ vương đứng dậy, hắn bước ngang qua chỗ y chỉ lạnh nhạt để lại một câu rồi nhanh chân rời đi.

- Ta không nói đỡ cho ai cả, ta không phải là đế vương, đúng sai ta đều phân rõ. Việc tiến quân cũng vậy, Cố Mạn đã thay lời ta, Châu Vĩnh đệ ngoan ngoãn một chút đừng chống đối hay gây chuyện với Cố Mạn nữa.



- Huynh…

Châu Vĩnh bàn tay siếc chặt, y không rõ cậu có cái gì mà hắn lại thích đến vậy. Năm lần bảy lượt đều bảo vệ Cố Mạn, từ khi cậu xuất hiện trong mắt hắn duy chỉ có hình bóng của cậu mà thôi.

Châu Vĩnh ánh mắt nheo lại, y nhìn về bóng lưng to lớn của Duệ vương thầm thề.

- Cố Mạn, Bá Duệ phải là của ta, ta thề với lòng ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn rời xa huynh ấy.

Cố Mạn sau khi ra khỏi sảnh lớn cậu đi dạo xung quanh doanh trại vì dù gì cậu cũng chả có việc gì để làm.

Đi đến gốc cây lớn cậu hay ngồi, bỗng cậu nhìn thấy có mấy người đang đứng đó luyện kiếm, cậu có chút tò mò liền đi đến xem thử rồi lên tiếng hỏi.

- Các ngươi…đang làm gì vậy ?

- Vương…à không…pháp sư Cố Mạn, tụi này đang tập kiếm pháp.

- Tập kiếm ?

- Vâng. Vì tụi này có chút kém xa so với mọi người nên muốn tập luyện một chút.

Cố Mạn gật đầu, cậu nhìn xuống tay cầm kiếm của họ có chút nheo mày, tư thế cầm kiếm đã sai, cách ra đòn còn sai hơn, như vậy không yếu cũng lạ. Cố Mạn nhún vai, cậu đi đến nhặt một cành cây gần đó đứng trước mặt họ lớn tiếng nói.

- Các ngươi…tay cầm kiếm đưa cao cho ta xem.

- Vâng…

- Ngươi không phải cầm sát chui kiếm như vậy.

- Vâng.

- Tên kia mau thả lỏng tay một chút.

- Rõ.

- Còn ngươi cầm kiếm hay cầm đũa vậy hả ?

Cố Mạn bày cho họ từng chút một, từ cách cầm kiếm đến tư thế đứng và cách ra đòn chính xác hiệu quả, cậu lại cười đùa thải mái bên cạnh họ.

Tất cả những chuyện nãy giờ luôn có một ánh mắt dõi theo không ai khác lại chính là hắn Duệ vương. Hắn chỉ cười nhạt, vì cậu lại có thể vui vẻ bên mọi người nhưng lại trừ hắn.

Duệ vương tiến đến, hắn vẫn im lặng đứng nhìn cậu đang tập luyện cho mọi người, bỗng hắn lên tiếng gọi lớn.

- Cố Mạn.

- …

- Cố Mạn.

Cậu vẫn im lặng, cậu dường như không quan tâm đến hắn, mọi người ở đó có chút khó xử, hết nhìn Duệ vương rồi lại nhìn pháp sư cuối cùng lại lựa chọn rời đi để lại hai người đứng đó.

Duệ vương tiến lại gần cậu ánh mắt hắn thoáng buồn có chút chạnh lòng nhưng khi nhìn thấy cây trâm cậu vẫn cài trên tóc lại mỉm cười.

- Ngươi vẫn giữ nó sao ?

- Cái gì ?

- Cây trâm.

Cố Mạn nghe hắn nhắc đến cây trâm vội đưa tay lên sờ thử rồi rút nó xuống đưa lên trước mặt hắn.



- Ý ngươi là cái này ?

‘‘gật đầu’’

- Tiện tay ta cài thôi với lại ta chỉ có mình cái này không dùng nó thì dùng cái gì, chả lẽ lại dùng đũa.

- ???

- Ánh mắt đó của ngươi là sao ?

Cố Mạn lườm hắn vì cách nhìn của hắn như đang kinh thường cậu vậy. Duệ vương bỗng bật cười, hắn đi lại đứng đối diện cậu đưa tay vuốt mấy sợi tóc rối của cậu nhẹ nhàng lên tiếng.

- Để ta cài lên cho ngươi.

- Ngươi…đang có ý đồ gì ?

- Ta muốn ăn thịt thỏ.

- !!!

‘‘Bụp’’

- Ăn cái đầu nhà ngươi.

Cố Mạn nghe hắn nhắc đến thỏ lại nhớ lại chuyện trước đây của cả hai liền giáng cho hắn một quyền. Duệ vương vì bị đánh bất ngờ chỉ biết ôm bụng cười trong nước mắt vội lên tiếng thanh minh.

- Ta là đang rủ ngươi lên rừng săn thỏ chứ không có ý gì khác.

- Sao ngươi không nói bếp làm cho ngươi ?

- Ta không muốn, muốn đi đâu đó thư giãn một chút, ngươi…đi cùng ta chứ ?

Cố Mạn đưa tay lên gãi cằm suy nghĩ, bỗng ánh mắt cậu sáng lên, rồi nhìn hắn đầy nguy hiểm.

- Có nên rủ thêm Hạ tướng quân, Hạ Hạ, Tiểu Hồng, Tiểu Mai, Phạm tướng quân và cả Châu Vĩnh theo không ?

- Không. Chỉ ta và ngươi, ta không muốn bị làm phiền.

- Chỉ ta và ngươi ?

- Đúng vậy.

Duệ vương không cần cậu suy nghĩ trực tiếp nắm tay lôi cậu chạy đi. Cố Mạn có chút bất ngờ, cậu muốn gỡ tay hắn ra nhưng lại không thể. Hai người cứ như vậy mà chạy mem theo con đường phía sau để lên núi.

Đến giờ cơm trưa, mọi người ai cũng tất bật ăn uống, Châu Vĩnh nhìn một vòng không thấy người đâu tâm tình có chút khó chịu vội lên tiếng hỏi Hạ tướng quân đang ngồi gần đó.

- Duệ vương đâu ?

- Đi có việc rồi.

- Huynh ấy đi đâu ?

- Không rõ, chỉ thấy người vừa đọc xong thư rhif cùng Cố Mạn rời đi luôn rồi.

- Cố Mạn ?

- Đúng.

- Lại là hắn, tên chết tiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau