Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng
Chương 11: Hạt giống bắp ngô
Edit: oceanmelon
Địch Dung nhìn bát mì nước trước mặt, trong lòng tuy rằng cảm thấy tò mò đối với món đồ Ngụy Nhược Cẩn nói. Nhưng thứ đó hẳn sẽ không khác gì nhiều so với việc giã bằng tay, có khi còn không bằng giã tay nữa.
Sáng sớm hôm nay Ngụy Nhược Cẩn mới biết được, xưa giờ trong vương phủ nếu muốn làm mì sợi thì bắt buộc phải giã tay lúa mì. Cách làm này cho dù cố hết sức giã cũng vẫn còn chậm. Ưu điểm duy nhất chắc là bột mì được giã cẩn thận sẽ mịn hơn so với bột mì được xay từ cối đá.
"Chính là dùng thứ đó để tạo ra lương thực." Ngụy Nhược Cẩn múc lên một muỗng canh, hình như cậu bỏ hơi ít muối.
Lận Hành nhìn về phía Địch Dung, ngữ khí mang theo chút tiếc nuối, "Các tướng sĩ nếu có thể được ăn món ăn tinh tế như thế này vào lúc nghỉ Tết cũng đã cực kỳ khó có được rồi."
"Ai..., không cần phải là món ăn tinh tế, các tướng sĩ chỉ cần có thể no bụng là ăn được hết. Tiểu tử cáo già Lư Phong kia thiếu tướng sĩ Tây Bắc ta nhiều lương thực như vậy. Ai ngờ tới có ba kho lương mà lại bị nó nuốt tận hai cái!" Địch Dung đập tay lên bàn, chén trên bàn đều bị đập đến quay tròn.
"Lư Phong... không phải hắn vẫn còn có gia sản hay sao?" Ngụy Nhược Cẩn như nghĩ ra được cách. Lư Phong đã chiếm cứ Tây Bắc lâu như vậy, gia tài không thể ít được. Lấy số tiền đó đi mua lương thực chắc cũng có thể mua được một lượng không nhỏ nhỉ?
"Gia tài của hắn ta một phần bị niêm phong lại rồi đưa về kinh. Hơn nửa số tiền mà hắn bán muối sắt lậu và bán lương thực kiếm được hẳn đã bị tuồn đến tay tộc Lư thị ở Ngư Dương và cả Kinh Đô nữa. Nhưng mấy năm nay bản thân hắn cũng có tích góp một chút. Ta vốn muốn trực tiếp áp giải Lư Phong về Kinh Đô nhưng sợ Lư gia sẽ bao che cho hắn, đành phải làm như hắn đã 'bệnh chết' ở đại lao." Lận Hành nói xong thì nhìn Ngụy Nhược Cẩn, thấy cậu không có biểu tình gì khác lạ mới yên lòng.
Y vẫn nhớ rõ. Sau năm năm ở bên ngoài chinh chiến thì y hồi kinh, lập tức khắp nơi lan truyền lời đồn rằng trời sinh y tính tàn bạo, bạc tình khát máu, khiến cho tất cả mọi người ở Kinh Đô đều kính nhi viễn chi(*), cũng không biết trong đầu Ngụy Nhược Cẩn nghĩ y như thế nào nữa.
(*) kính nhi viễn chi: là cách nói rút gọn từ câu nói "Kính quỷ thần nhi viễn chi"(敬鬼神而遠之)của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã" (論語·雍也). Thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Nhưng nhìn cậu như thế này, hẳn là không để ý đến những lời đồn đại đó nhỉ? Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải do có lời đồn thì y cũng không thể cưới được tuyệt tài kinh đô Song Ngọc công tử.
"Cho dù bây giờ có tiền cũng không mua được lương thực nữa." Địch Dung lắc đầu. Hiện giờ đúng lúc đang gieo giống. Vừa mới hết mùa đông, lượng lúa còn lại đều phải lấy đi để làm hạt giống. Có thể tới chỗ nào để mua lương thực bây giờ?
"Chúng ta không mua được lương thực, không đồng nghĩa với việc người khác cũng không mua được." Nếu Lư Phong có thể đem lương thực ra bên ngoài bán, hẳn cũng có thể mua về được chứ, Ngụy Nhược Cẩn như nghĩ ra được gì đó.
"Ngụy công tử có cao kiến gì ư?" Địch Dung không nghĩ Ngụy Nhược Cẩn thật sự có thể tìm được cách, "Hiện tại lương thực không còn nhiều, rất nhanh sẽ hết thức ăn cho các tướng sĩ. Sắp tới lại còn có lũ xuân, bá tánh cũng sẽ không có đồ để ăn. Số lương thực vốn đã được dự trữ để sử dụng cho suốt khoảng thời gian này còn bị tên tiểu tử họ Lư kia bán sạch hết! Nếu ngươi không nghĩ ra được cách tốt thì bổn tướng quân cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu!"
Lời Địch Dung nói ra làm cho Ngụy Nhược Cẩn sửng sốt một chút. Thì ra nếu như cậu không tìm ra được cách giải quyết khốn cảnh hiện giờ, thì lão tướng quân sẽ không bỏ qua cho cậu ư? Cậu cũng đâu giống Lận Hành, muốn khống chế lấy toàn bộ Tây Bắc.
"Ông ngoại, không phải con đã nói rồi sao..." Lận Hành cau mày, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ. Nhưng Ngụy Nhược Cẩn lại nghe ra ý làm nũng từ lời y nói.
Cậu bị ý nghĩ của mình làm cho kinh ngạc một chút. Đây chính là Lận Hành đó, sao y có thể làm nũng được.
"Hừ." Địch Dung hừ lạnh một tiếng, bưng lên chén mì nước, không tiếng động mà ăn vài miếng đã xong rồi.
"Tiểu tử Ngụy gia, ngươi vẫn chưa nói ra ngươi muốn mua lương thực bằng cách nào đâu?" Địch Dung đặt chén xuống, cầm lấy khăn trên bàn lau miệng.
"Đương nhiên là ta phải tìm thương đội. Thứ chúng ta mua không được, thương đội chắc chắn có thể mua được." Ở thời đại này, thương nhân địa vị thấp hèn. Nhưng nếu nhắc tới nguồn lực thì trừ bỏ sĩ phu, số thương nhân là đông nhất. Bọn họ khinh thường thương nhân, nhưng cũng không sống thiếu thương nhân được.
"Ngươi làm sao có thể..." Địch Dung đột nhiên đứng lên, "Bọn thương nhân chỉ biết đầu cơ trục lợi, kiếm chác lợi nhuận kếch xù, thì làm sao xứng..."
Ngụy Nhược Cẩn sắc mặt nghiêm túc. Dù sao thì cậu vẫn không phải là người của thế giới này, cậu sẽ không khinh thường thương nhân. Ngược lại thương nhân còn có thể thúc đẩy lưu thông tiền bạc và tài nguyên giữa các nơi khác nhau. Tuy rằng lợi nhuận của thương nhân đúng là lớn hơn rất nhiều so với thu nhập của nông dân, nhưng những nguy hiểm mà thương nhân phải gánh vác cũng rất nhiều, đặc biệt là ở thời đại này.
"Đây chính là phương pháp khả thi và hiệu quả nhất lúc này ạ." Ngụy Nhược Cẩn cũng không vì Địch Dung nổi giận mà thu hồi lời mình nói ra, "Lợi nhuận của thương nhân đúng là rất cao, nhưng sự tồn tại của bọn họ có thể giải quyết được rất nhiều phiền toái."
"Chúng ta bây giờ cái gì cũng thiếu, chỉ mỗi tiền là không thiếu. Tiền có giữ lại cũng đâu thể biến thành thức ăn đâu ạ?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Địch Dung.
Địch Dung bị lời Ngụy Nhược Cẩn làm cho cứng miệng, không trả lời được. Đúng là bây giờ cái mà bọn họ thiếu không phải tiền, mà là lương thực!
"Hay cho Song Ngọc công tử, ý tưởng quả nhiên ngoài sự dự đoán của mọi người. Hành Nhi, chi bằng giao cho Ngụy công tử công việc chuẩn bị lương thực." Địch Dung trong mắt hiện lên một tia sắc bén, nhìn về phía Lận Hành.
Không ngờ Lận Hành lại lắc đầu, "Ông ngoại, việc này vốn là việc của Tây Bắc vương ta."
Địch Dung nhìn Lận Hành không biết điều, thở dài tức giận, phất phất tay, "Được rồi, ta phải cùng Hành Nhi bàn chút việc trong quân. Đa tạ bữa ăn hôm nay của Ngụy công tử."
Ngụy Nhược Cẩn cười đứng dậy, "Vậy ta không làm phiền tướng quân và vương gia nữa."
Cậu vừa đi, hạ nhân liền vào phòng dọn dẹp chén đũa trên bàn. Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại Địch Dung và Lận Hành.
"Nhìn xem tiền đồ của con đi."
"Ông ngoại, Nhược Cẩn còn tự mình đi ra đồng để nói chuyện với những nông dân. Tối hôm qua chúng ta cũng đã kỹ càng, tỉ mỉ thảo luận cần phải thay đổi tình hình Tây Bắc hiện nay như thế nào rồi. Cậu ấy không phải loại người tự cao đâu ạ." Lận Hành ho nhẹ một tiếng.
"Ta thấy con giống như bị úng não rồi. Cậu ta lại có thể lựa chọn dùng thương nhân, mà con còn dung túng cho nó nữa. Nếu như con có thể ngồi ở vị trí kia..."
"Ông ngoại!" Lận Hành lần đầu tiên không đúng quy củ mà ngắt lời Địch Dung. Vốn sắc mặt y đã lạnh tanh bây giờ càng lạnh thêm, "Con sẽ che chở cho cậu ấy. Còn chuyện ở Kinh Đô thì trước khi con đến Tây Bắc cũng đã kết thúc rồi."
"Hừ, là tự con thấy đã kết thúc chứ bọn họ thì không thấy vậy đâu. Huống chi lần này người con giết là Lư Phong, tộc Lư thị ở Ngư Dương sẽ càng không bỏ qua dễ dàng. Nơi này chính là túi tiền của bọn họ đó!" Địch Dung u sầu đầy mặt. Từ lúc Lận Hành được sinh ra, y vẫn luôn bị coi là mục tiêu, vừa tròn mười ba tuổi đã bị đẩy tới chiến trường.
"Ông ngoại, ngài yên tâm. Tây Bắc hiện giờ đang nằm trong tay chúng ta. Nếu Lư thị muốn tiếp tục sắp xếp người vào cũng phải chào hỏi trước xem chúng ta có đồng ý hay không. Huống chi, trên đời này sẽ không ngừng xuất hiện những gia tộc như Lư thị." Lận Hành hành lễ với Địch Dung, tiếp tục nói: "Nhược Cẩn sẽ giúp con."
"Con..." Địch Dung thở dài, "Tâm ý con đã quyết, vậy ta cũng không thể nói thêm gì. Chỉ là con đừng quên chính mình là ai."
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn trở lại phòng, lại thở dài thêm lần nữa. Không phải cậu muốn mời ông ngoại của Lận Hành ăn cơm, rồi tiện tay chiếm thêm chút hảo cảm của ông cụ hay sao? Vì sao mới nói được vài câu sự việc đã biến thành cậu phải đi gom góp lương thực rồi? Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào vậy?
Cậu đi đến bên cạnh bàn, lấy ra thẻ tre. Ở trên đây có viết kế hoạch mà cậu đã lên ngày hôm qua, giờ phải lại thêm vô một việc nữa. Đột ngột thế này, Cậu đi đâu mà tìm được thương nhân nào đáng tin cậy đây.
Nhìn những con chữ trên thẻ tre, Ngụy Nhược Cẩn chỉ thấy đau đầu. Cậu cảm thấy được bản thân đã tự đào hố cho mình, xong rồi còn ngoan ngoãn nằm vào cái hố đó, rồi lại tự tay lấp đất luôn. Cơ bản là cậu không am hiểu những việc như thế này chút nào.
【 Hệ thống tiến hành kiểm tra, đo lường được tâm trạng ký chủ không được vui. Ký chủ chỉ cần tăng Danh vọng của Tây Bắc lên đạt đủ 1 000 000, Hệ thống sẽ tự tiến hành giải trừ Ký ước. Điểm Tích lũy của ký chủ sẽ không bị trừ, có thể tùy ý sử dụng để đổi vật phẩm trong Cửa hàng. 】
Lại một lần nữa nghe được âm thanh máy móc phát ra, Ngụy Nhược Cẩn run tay. Lúc trước cậu vẫn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để thoát khỏi hệ thống. Không ngờ tới là hệ thống lại có thể tự tiến hành thoát ly! Nhưng lần trước được cộng vào là danh vọng của Lận Hành, sao giờ lại biến thành danh vọng của Tây Bắc rồi. Có gì khác biệt không nhỉ?
Lận Hành gõ cửa cũng không thấy Ngụy Nhược Cẩn quay đầu lại. Đến gần mới phát hiện cậu đang cầm thẻ tre ngẩn người.
"Nhược Cẩn, cậu không cần phải để tâm những lời ông ngoại nói đâu. Từ trước đến nay, ông ngoại đều vẫn rất nghiêm khắc như vậy, tuyệt đối không phải do người cố ý nhắm vào cậu đâu." Lận Hành ngồi xuống chỗ đối diện cậu, nhẹ giọng nói.
"A?" Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên lấy lại tinh thần, có hơi bất ngờ đối với Lận Hành đột nhiên ngồi trước mặt mình, "Không phải ngài đang nói chuyện với Địch tướng quân sao?"
"Đã nói xong rồi. Cậu vừa nãy đang làm gì vậy? Ta gõ cửa mà cũng không nghe thấy."
"Không có gì đâu. Đây là những việc phải làm mà ta vừa mới viết, ngài xem qua thử." Ngụy Nhược Cẩn đem thẻ tre đưa qua, "Chỉ là vấn đề thương nhân... ta không quá quen thuộc. Nếu như không có thương nhân dẫn đường, thì chúng ta cũng có thể tự mình lập ra thương đội."
Đương nhiên, vào thời điểm này thì tự tay nắm giữ thương đội có vẻ tốt hơn. Cậu nhìn về phía Lận Hành, y có binh, sử dụng những binh lính đã xuất ngũ tạo thành thương đội thì đúng là quá thích hợp.
"Cậu nhìn ta như vậy làm gì?" Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn nhìn chằm chằm vào chính mình, bàn tay đang giữ thẻ tre có chút không biết nên đặt xuống như thế nào.
"Không có gì, ta đang nghĩ đến việc mua đất hoang. Vừa hay ngài là Tây Bắc vương, có thể ký khế ước giúp ta." Ngụy Nhược Cẩn không nhịn được cười.
"Được, ta đây liền sai người đi làm." Lận Hành bị nhìn đến sửng sốt, lúc sau mới vội vàng đứng dậy chạy đi.
Ngụy Nhược Cẩn lại cười thêm một trận. Lận Hành tuy vô tình làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cậu, nhưng cũng nhắc nhở cậu một việc: cậu có điểm tích lũy. Vậy nhân tiện nhìn thử xem cửa hàng hệ thống có gì cho cậu mua được.
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên xem, bên trong cửa hàng có bán hạt giống. Nếu như có thể mua được hạt giống năng suất cao một tí, thì ít nhất sang năm vấn đề lương thực có thể giải quyết được phần nào. Nhấp chuột một cái vào cửa hàng hạt giống, tìm hơn nửa ngày mới thấy được hạt giống năng suất cao. Có điều là rất nhiều trong số đó yêu cầu chất lượng đất trồng tương đối cao. Nhưng có khoai lang đỏ và khoai tây là hai loại có thể trồng chung được.
Đất ở Tây Bắc bị sa hóa, không trồng được những loại cây khác nhưng lại phù hợp để trồng hai loại này. Vấn đề là một hạt giống khoai lang đỏ có giá tận 100 điểm tích lũy! Tuy rằng loại này cho sản lượng lớn, nhưng phải chờ ươm giống. Muốn gieo trồng trên quy mô lớn không biết phải đợi mấy năm mới được. Như vậy là quá chậm.
Ngụy Nhược Cẩn chậm rãi lướt xuống tiếp, trong mắt hiện lên sự kinh hỉ, "Thật sự là hạt giống bắp ngô ư? 100 điểm tích lũy là đã có thể mua được cả một bao hạt, còn tặng kèm sổ tay hướng dẫn gieo trồng nữa. Vẫn là loại này hời hơn!"
Bắp ngô hình như cũng không kén đất trồng. Ngụy Nhược Cẩn còn nhớ rõ, lúc trước cậu ở ven đường có nhìn thấy mấy cây bắp mầm, tùy tiện trồng chúng xuống đất. Vừa lúc phải chăm sóc thảo dược nên cũng tiện tay nhổ chút cỏ quanh đám cây bắp ngô đó luôn. Cuối cùng chẳng những chúng sống tốt mà còn kết ra được vài trái bắp nữa.
Không chút do dự nhấp chuột vào nút mua, điểm tích lũy của cậu trong nháy mắt trở về số không. Trên chiếc bàn ở trước mặt xuất hiện một bao hạt giống, bao hạt giống đè lên trên một cuốn sách vải. Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy như mình đã bị lừa vậy, bao hạt này nhỏ đến mức có thể bỏ vừa túi quần cậu luôn...
Mở bao ra xem thử, thấy không có bao nhiêu hạt giống bắp ngô cả. Sau khi đếm kỹ càng thì không nhiều không ít, vừa đủ 80 hạt.
Ngụy Nhược Cẩn thở dài, tính ra thì cái này so với khoai lang đỏ đã tốt hơn rồi. 80 hạt này cho dù không sống được hết toàn bộ, thì sang năm ít nhất cũng có thể trồng được một mẫu ruộng bắp ngô nhỉ?
Hết chương 11
Địch Dung nhìn bát mì nước trước mặt, trong lòng tuy rằng cảm thấy tò mò đối với món đồ Ngụy Nhược Cẩn nói. Nhưng thứ đó hẳn sẽ không khác gì nhiều so với việc giã bằng tay, có khi còn không bằng giã tay nữa.
Sáng sớm hôm nay Ngụy Nhược Cẩn mới biết được, xưa giờ trong vương phủ nếu muốn làm mì sợi thì bắt buộc phải giã tay lúa mì. Cách làm này cho dù cố hết sức giã cũng vẫn còn chậm. Ưu điểm duy nhất chắc là bột mì được giã cẩn thận sẽ mịn hơn so với bột mì được xay từ cối đá.
"Chính là dùng thứ đó để tạo ra lương thực." Ngụy Nhược Cẩn múc lên một muỗng canh, hình như cậu bỏ hơi ít muối.
Lận Hành nhìn về phía Địch Dung, ngữ khí mang theo chút tiếc nuối, "Các tướng sĩ nếu có thể được ăn món ăn tinh tế như thế này vào lúc nghỉ Tết cũng đã cực kỳ khó có được rồi."
"Ai..., không cần phải là món ăn tinh tế, các tướng sĩ chỉ cần có thể no bụng là ăn được hết. Tiểu tử cáo già Lư Phong kia thiếu tướng sĩ Tây Bắc ta nhiều lương thực như vậy. Ai ngờ tới có ba kho lương mà lại bị nó nuốt tận hai cái!" Địch Dung đập tay lên bàn, chén trên bàn đều bị đập đến quay tròn.
"Lư Phong... không phải hắn vẫn còn có gia sản hay sao?" Ngụy Nhược Cẩn như nghĩ ra được cách. Lư Phong đã chiếm cứ Tây Bắc lâu như vậy, gia tài không thể ít được. Lấy số tiền đó đi mua lương thực chắc cũng có thể mua được một lượng không nhỏ nhỉ?
"Gia tài của hắn ta một phần bị niêm phong lại rồi đưa về kinh. Hơn nửa số tiền mà hắn bán muối sắt lậu và bán lương thực kiếm được hẳn đã bị tuồn đến tay tộc Lư thị ở Ngư Dương và cả Kinh Đô nữa. Nhưng mấy năm nay bản thân hắn cũng có tích góp một chút. Ta vốn muốn trực tiếp áp giải Lư Phong về Kinh Đô nhưng sợ Lư gia sẽ bao che cho hắn, đành phải làm như hắn đã 'bệnh chết' ở đại lao." Lận Hành nói xong thì nhìn Ngụy Nhược Cẩn, thấy cậu không có biểu tình gì khác lạ mới yên lòng.
Y vẫn nhớ rõ. Sau năm năm ở bên ngoài chinh chiến thì y hồi kinh, lập tức khắp nơi lan truyền lời đồn rằng trời sinh y tính tàn bạo, bạc tình khát máu, khiến cho tất cả mọi người ở Kinh Đô đều kính nhi viễn chi(*), cũng không biết trong đầu Ngụy Nhược Cẩn nghĩ y như thế nào nữa.
(*) kính nhi viễn chi: là cách nói rút gọn từ câu nói "Kính quỷ thần nhi viễn chi"(敬鬼神而遠之)của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã" (論語·雍也). Thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Nhưng nhìn cậu như thế này, hẳn là không để ý đến những lời đồn đại đó nhỉ? Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải do có lời đồn thì y cũng không thể cưới được tuyệt tài kinh đô Song Ngọc công tử.
"Cho dù bây giờ có tiền cũng không mua được lương thực nữa." Địch Dung lắc đầu. Hiện giờ đúng lúc đang gieo giống. Vừa mới hết mùa đông, lượng lúa còn lại đều phải lấy đi để làm hạt giống. Có thể tới chỗ nào để mua lương thực bây giờ?
"Chúng ta không mua được lương thực, không đồng nghĩa với việc người khác cũng không mua được." Nếu Lư Phong có thể đem lương thực ra bên ngoài bán, hẳn cũng có thể mua về được chứ, Ngụy Nhược Cẩn như nghĩ ra được gì đó.
"Ngụy công tử có cao kiến gì ư?" Địch Dung không nghĩ Ngụy Nhược Cẩn thật sự có thể tìm được cách, "Hiện tại lương thực không còn nhiều, rất nhanh sẽ hết thức ăn cho các tướng sĩ. Sắp tới lại còn có lũ xuân, bá tánh cũng sẽ không có đồ để ăn. Số lương thực vốn đã được dự trữ để sử dụng cho suốt khoảng thời gian này còn bị tên tiểu tử họ Lư kia bán sạch hết! Nếu ngươi không nghĩ ra được cách tốt thì bổn tướng quân cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu!"
Lời Địch Dung nói ra làm cho Ngụy Nhược Cẩn sửng sốt một chút. Thì ra nếu như cậu không tìm ra được cách giải quyết khốn cảnh hiện giờ, thì lão tướng quân sẽ không bỏ qua cho cậu ư? Cậu cũng đâu giống Lận Hành, muốn khống chế lấy toàn bộ Tây Bắc.
"Ông ngoại, không phải con đã nói rồi sao..." Lận Hành cau mày, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ. Nhưng Ngụy Nhược Cẩn lại nghe ra ý làm nũng từ lời y nói.
Cậu bị ý nghĩ của mình làm cho kinh ngạc một chút. Đây chính là Lận Hành đó, sao y có thể làm nũng được.
"Hừ." Địch Dung hừ lạnh một tiếng, bưng lên chén mì nước, không tiếng động mà ăn vài miếng đã xong rồi.
"Tiểu tử Ngụy gia, ngươi vẫn chưa nói ra ngươi muốn mua lương thực bằng cách nào đâu?" Địch Dung đặt chén xuống, cầm lấy khăn trên bàn lau miệng.
"Đương nhiên là ta phải tìm thương đội. Thứ chúng ta mua không được, thương đội chắc chắn có thể mua được." Ở thời đại này, thương nhân địa vị thấp hèn. Nhưng nếu nhắc tới nguồn lực thì trừ bỏ sĩ phu, số thương nhân là đông nhất. Bọn họ khinh thường thương nhân, nhưng cũng không sống thiếu thương nhân được.
"Ngươi làm sao có thể..." Địch Dung đột nhiên đứng lên, "Bọn thương nhân chỉ biết đầu cơ trục lợi, kiếm chác lợi nhuận kếch xù, thì làm sao xứng..."
Ngụy Nhược Cẩn sắc mặt nghiêm túc. Dù sao thì cậu vẫn không phải là người của thế giới này, cậu sẽ không khinh thường thương nhân. Ngược lại thương nhân còn có thể thúc đẩy lưu thông tiền bạc và tài nguyên giữa các nơi khác nhau. Tuy rằng lợi nhuận của thương nhân đúng là lớn hơn rất nhiều so với thu nhập của nông dân, nhưng những nguy hiểm mà thương nhân phải gánh vác cũng rất nhiều, đặc biệt là ở thời đại này.
"Đây chính là phương pháp khả thi và hiệu quả nhất lúc này ạ." Ngụy Nhược Cẩn cũng không vì Địch Dung nổi giận mà thu hồi lời mình nói ra, "Lợi nhuận của thương nhân đúng là rất cao, nhưng sự tồn tại của bọn họ có thể giải quyết được rất nhiều phiền toái."
"Chúng ta bây giờ cái gì cũng thiếu, chỉ mỗi tiền là không thiếu. Tiền có giữ lại cũng đâu thể biến thành thức ăn đâu ạ?" Ngụy Nhược Cẩn nhìn về phía Địch Dung.
Địch Dung bị lời Ngụy Nhược Cẩn làm cho cứng miệng, không trả lời được. Đúng là bây giờ cái mà bọn họ thiếu không phải tiền, mà là lương thực!
"Hay cho Song Ngọc công tử, ý tưởng quả nhiên ngoài sự dự đoán của mọi người. Hành Nhi, chi bằng giao cho Ngụy công tử công việc chuẩn bị lương thực." Địch Dung trong mắt hiện lên một tia sắc bén, nhìn về phía Lận Hành.
Không ngờ Lận Hành lại lắc đầu, "Ông ngoại, việc này vốn là việc của Tây Bắc vương ta."
Địch Dung nhìn Lận Hành không biết điều, thở dài tức giận, phất phất tay, "Được rồi, ta phải cùng Hành Nhi bàn chút việc trong quân. Đa tạ bữa ăn hôm nay của Ngụy công tử."
Ngụy Nhược Cẩn cười đứng dậy, "Vậy ta không làm phiền tướng quân và vương gia nữa."
Cậu vừa đi, hạ nhân liền vào phòng dọn dẹp chén đũa trên bàn. Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại Địch Dung và Lận Hành.
"Nhìn xem tiền đồ của con đi."
"Ông ngoại, Nhược Cẩn còn tự mình đi ra đồng để nói chuyện với những nông dân. Tối hôm qua chúng ta cũng đã kỹ càng, tỉ mỉ thảo luận cần phải thay đổi tình hình Tây Bắc hiện nay như thế nào rồi. Cậu ấy không phải loại người tự cao đâu ạ." Lận Hành ho nhẹ một tiếng.
"Ta thấy con giống như bị úng não rồi. Cậu ta lại có thể lựa chọn dùng thương nhân, mà con còn dung túng cho nó nữa. Nếu như con có thể ngồi ở vị trí kia..."
"Ông ngoại!" Lận Hành lần đầu tiên không đúng quy củ mà ngắt lời Địch Dung. Vốn sắc mặt y đã lạnh tanh bây giờ càng lạnh thêm, "Con sẽ che chở cho cậu ấy. Còn chuyện ở Kinh Đô thì trước khi con đến Tây Bắc cũng đã kết thúc rồi."
"Hừ, là tự con thấy đã kết thúc chứ bọn họ thì không thấy vậy đâu. Huống chi lần này người con giết là Lư Phong, tộc Lư thị ở Ngư Dương sẽ càng không bỏ qua dễ dàng. Nơi này chính là túi tiền của bọn họ đó!" Địch Dung u sầu đầy mặt. Từ lúc Lận Hành được sinh ra, y vẫn luôn bị coi là mục tiêu, vừa tròn mười ba tuổi đã bị đẩy tới chiến trường.
"Ông ngoại, ngài yên tâm. Tây Bắc hiện giờ đang nằm trong tay chúng ta. Nếu Lư thị muốn tiếp tục sắp xếp người vào cũng phải chào hỏi trước xem chúng ta có đồng ý hay không. Huống chi, trên đời này sẽ không ngừng xuất hiện những gia tộc như Lư thị." Lận Hành hành lễ với Địch Dung, tiếp tục nói: "Nhược Cẩn sẽ giúp con."
"Con..." Địch Dung thở dài, "Tâm ý con đã quyết, vậy ta cũng không thể nói thêm gì. Chỉ là con đừng quên chính mình là ai."
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn trở lại phòng, lại thở dài thêm lần nữa. Không phải cậu muốn mời ông ngoại của Lận Hành ăn cơm, rồi tiện tay chiếm thêm chút hảo cảm của ông cụ hay sao? Vì sao mới nói được vài câu sự việc đã biến thành cậu phải đi gom góp lương thực rồi? Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào vậy?
Cậu đi đến bên cạnh bàn, lấy ra thẻ tre. Ở trên đây có viết kế hoạch mà cậu đã lên ngày hôm qua, giờ phải lại thêm vô một việc nữa. Đột ngột thế này, Cậu đi đâu mà tìm được thương nhân nào đáng tin cậy đây.
Nhìn những con chữ trên thẻ tre, Ngụy Nhược Cẩn chỉ thấy đau đầu. Cậu cảm thấy được bản thân đã tự đào hố cho mình, xong rồi còn ngoan ngoãn nằm vào cái hố đó, rồi lại tự tay lấp đất luôn. Cơ bản là cậu không am hiểu những việc như thế này chút nào.
【 Hệ thống tiến hành kiểm tra, đo lường được tâm trạng ký chủ không được vui. Ký chủ chỉ cần tăng Danh vọng của Tây Bắc lên đạt đủ 1 000 000, Hệ thống sẽ tự tiến hành giải trừ Ký ước. Điểm Tích lũy của ký chủ sẽ không bị trừ, có thể tùy ý sử dụng để đổi vật phẩm trong Cửa hàng. 】
Lại một lần nữa nghe được âm thanh máy móc phát ra, Ngụy Nhược Cẩn run tay. Lúc trước cậu vẫn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để thoát khỏi hệ thống. Không ngờ tới là hệ thống lại có thể tự tiến hành thoát ly! Nhưng lần trước được cộng vào là danh vọng của Lận Hành, sao giờ lại biến thành danh vọng của Tây Bắc rồi. Có gì khác biệt không nhỉ?
Lận Hành gõ cửa cũng không thấy Ngụy Nhược Cẩn quay đầu lại. Đến gần mới phát hiện cậu đang cầm thẻ tre ngẩn người.
"Nhược Cẩn, cậu không cần phải để tâm những lời ông ngoại nói đâu. Từ trước đến nay, ông ngoại đều vẫn rất nghiêm khắc như vậy, tuyệt đối không phải do người cố ý nhắm vào cậu đâu." Lận Hành ngồi xuống chỗ đối diện cậu, nhẹ giọng nói.
"A?" Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên lấy lại tinh thần, có hơi bất ngờ đối với Lận Hành đột nhiên ngồi trước mặt mình, "Không phải ngài đang nói chuyện với Địch tướng quân sao?"
"Đã nói xong rồi. Cậu vừa nãy đang làm gì vậy? Ta gõ cửa mà cũng không nghe thấy."
"Không có gì đâu. Đây là những việc phải làm mà ta vừa mới viết, ngài xem qua thử." Ngụy Nhược Cẩn đem thẻ tre đưa qua, "Chỉ là vấn đề thương nhân... ta không quá quen thuộc. Nếu như không có thương nhân dẫn đường, thì chúng ta cũng có thể tự mình lập ra thương đội."
Đương nhiên, vào thời điểm này thì tự tay nắm giữ thương đội có vẻ tốt hơn. Cậu nhìn về phía Lận Hành, y có binh, sử dụng những binh lính đã xuất ngũ tạo thành thương đội thì đúng là quá thích hợp.
"Cậu nhìn ta như vậy làm gì?" Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn nhìn chằm chằm vào chính mình, bàn tay đang giữ thẻ tre có chút không biết nên đặt xuống như thế nào.
"Không có gì, ta đang nghĩ đến việc mua đất hoang. Vừa hay ngài là Tây Bắc vương, có thể ký khế ước giúp ta." Ngụy Nhược Cẩn không nhịn được cười.
"Được, ta đây liền sai người đi làm." Lận Hành bị nhìn đến sửng sốt, lúc sau mới vội vàng đứng dậy chạy đi.
Ngụy Nhược Cẩn lại cười thêm một trận. Lận Hành tuy vô tình làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cậu, nhưng cũng nhắc nhở cậu một việc: cậu có điểm tích lũy. Vậy nhân tiện nhìn thử xem cửa hàng hệ thống có gì cho cậu mua được.
Cậu nhớ rõ lần đầu tiên xem, bên trong cửa hàng có bán hạt giống. Nếu như có thể mua được hạt giống năng suất cao một tí, thì ít nhất sang năm vấn đề lương thực có thể giải quyết được phần nào. Nhấp chuột một cái vào cửa hàng hạt giống, tìm hơn nửa ngày mới thấy được hạt giống năng suất cao. Có điều là rất nhiều trong số đó yêu cầu chất lượng đất trồng tương đối cao. Nhưng có khoai lang đỏ và khoai tây là hai loại có thể trồng chung được.
Đất ở Tây Bắc bị sa hóa, không trồng được những loại cây khác nhưng lại phù hợp để trồng hai loại này. Vấn đề là một hạt giống khoai lang đỏ có giá tận 100 điểm tích lũy! Tuy rằng loại này cho sản lượng lớn, nhưng phải chờ ươm giống. Muốn gieo trồng trên quy mô lớn không biết phải đợi mấy năm mới được. Như vậy là quá chậm.
Ngụy Nhược Cẩn chậm rãi lướt xuống tiếp, trong mắt hiện lên sự kinh hỉ, "Thật sự là hạt giống bắp ngô ư? 100 điểm tích lũy là đã có thể mua được cả một bao hạt, còn tặng kèm sổ tay hướng dẫn gieo trồng nữa. Vẫn là loại này hời hơn!"
Bắp ngô hình như cũng không kén đất trồng. Ngụy Nhược Cẩn còn nhớ rõ, lúc trước cậu ở ven đường có nhìn thấy mấy cây bắp mầm, tùy tiện trồng chúng xuống đất. Vừa lúc phải chăm sóc thảo dược nên cũng tiện tay nhổ chút cỏ quanh đám cây bắp ngô đó luôn. Cuối cùng chẳng những chúng sống tốt mà còn kết ra được vài trái bắp nữa.
Không chút do dự nhấp chuột vào nút mua, điểm tích lũy của cậu trong nháy mắt trở về số không. Trên chiếc bàn ở trước mặt xuất hiện một bao hạt giống, bao hạt giống đè lên trên một cuốn sách vải. Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy như mình đã bị lừa vậy, bao hạt này nhỏ đến mức có thể bỏ vừa túi quần cậu luôn...
Mở bao ra xem thử, thấy không có bao nhiêu hạt giống bắp ngô cả. Sau khi đếm kỹ càng thì không nhiều không ít, vừa đủ 80 hạt.
Ngụy Nhược Cẩn thở dài, tính ra thì cái này so với khoai lang đỏ đã tốt hơn rồi. 80 hạt này cho dù không sống được hết toàn bộ, thì sang năm ít nhất cũng có thể trồng được một mẫu ruộng bắp ngô nhỉ?
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất