Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 60: Gặp hoàng đế và hoàng hậu Tây vực
Ta mãi nhìn bản thân trong gương mất một lúc mới bừng tỉnh nhìn sang cô ấy cười nhẹ, nãy giờ ta cứ mãi nhìn chính mình quên mất cả việc chính, cô nhìn ta bảo: - Đi gặp phụ hoàng và mẫu hậu được rồi chứ?
Ta gật đầu cô ấy lầy bế lấy ta khiến ta giật mình: - Trưởng công chúa…người…người làm gì vậy? Bỏ…bỏ ta xuống! Ta tự đi được mà~
Cô ấy dường như chẳng nghe thấy lời ta vẫn bế ta bước ra ngoài: - Yên nào! Cô mà nháo thêm một chút nữa là sẽ bị ngã đấy~ Đến lúc đó ta không chịu trách nhiệm với cô được đâu!
Nghe vậy ta cũng đành chấp nhận yên lặng cho cô ấy bế ta ra ngoài, Minh Hy Cung…đúng là lớn thật đó nhưng mà chì dành cho một mình vị trưởng công chúa này ở thôi. Mà khoan đã! Ta và cô ấy vừa bước từ…gian phòng chính ư?! Vậy là…mấy ngày này ta chiếm tiện nghi chỗ cô ấy sao? Cô…Cô ấy có tức giận không? Tối cô ấy ngủ ở đâu? Ta nhìn nữ nhân đang bế mình, cô ấy hình như biết ta đang nhìn liền hỏi: - Nhìn ta có chuyện gì sao?
Ta lấp bấp hỏi: - Ta…ừm tối người ngủ ở đâu? Sao…Sao lại để ta ở gian phòng chính?
Cô ấy nghe vậy chỉ bình thản đáp: - Ta thích cho cô ở đấy thì cô ở yên đấy, còn tối thì ta ngủ cạnh cô~
Gì?! Ngủ cạnh ta á?! Mặt ta bỗng nóng rực lên khiến ta chẳng dám nhìn cô ấy, tối ngủ cạnh ta ư?! Sao có thể chứ? Vậy mấy bữa nay…ta không chỉ chiếm phòng ngủ của người ta mà còn bắt người ta chăm sóc ta ư? Xấu hổ quá đi~
Cô ấy bỗng quay mặt nhìn ta khiến mặt ta càng nóng hơn: - Sao vậy? Cô không hài lòng với sắp xếp của ta sao?
Ta lúng túng bảo: - Không…Không phải! Nhưng…ta bệnh ngủ cùng với người không phải người cũng sẽ bị lây bệnh sao? Với…Với lại tối ta rất náo…người chắc đã mất ngủ mấy đêm rồi phải không?
Cô ấy nghe ta nói vậy hình như khóe môi có cong lên: - Không hẳn! Sức khỏe của ta khỏe lắm không có dễ bệnh như con mèo nhỏ là cô đâu! Tối cô có náo một chút nhưng dù sao ta chịu được không cần lo! “ Phải, ta mất ngủ vì nàng mấy đêm rồi! Đêm nào cũng kêu ta, cũng khóc ướt hết gối…sao ta có thể ngủ ngon cho được! Nhưng mà… nàng bây giờ thật sự…dễ thương~ “
Ta nghe vậy mặt càng ngày càng nóng như muốn bốc hỏa ngay lập tức vậy, cô ấy thì vẫn bình thản bế ta đến Ngọc Dương Cung. Vừa bước đến trước cổng một cảm giác…khiến ta có chút hơi sợ hãi nép mình vào lòng cô ấy: - Sợ sao?
Ta khẽ lắc đầu, cô ấy thấy vậy liền ôm chặt ta bảo: - Không có gì đâu~ Phụ hoàng và mẫu hậu không có hà khắc với cô đâu, đừng sợ~ Có ta ở đây rồi, không sao đừng sợ~
Nghe những gì cô ấy nói lòng ta bỗng trở nên ấm áp đến lạ, ta gật đầu để cô ấy bước vào. Vừa mở cửa bước vào ta nhìn thấy hai người mặc hoàng bào Tây vực đang ngồi đó chờ ta, vừa thấy ta ánh mắt họ rất dịu dàng pha lẫn ý cười, ta giật mình nhìn cô ấy: - Trưởng công chúa…thả ta…thả ta xuống!
Cô ấy cẩn thận đặt ta xuống, xấu hổ quá đi vừa mới đến lại cho hai người họ nhìn thấy cảnh này, họ…có trách tội mình không?
Hoàng đế Tây vực vuốt vuốt râu nhìn ta rồi nhìn cô ấy cười lớn: - Haha~ Trẫm chưa bao giờ nhìn thấy Sa Sa bế người đó~
Cô ấy cúi người bảo: - Phụ hoàng đừng trêu chọc con!
Ta lúc này bình tĩnh hành lễ với họ chưa kịp cất lời thì hqi người họ đã vội đứng dậy đến đỡ ta, chuyện…chuyện gì vậy? Ta ngơ ngác nhìn họ thì hoàng hậu Tây vực đã dịu dàng nắm lấy bàn tay ta: - Giống…Thật sự rất giống!
Ta khó hiểu nhìn hoàng hậu còn hoàng đế thì từ tốn bảo: - Con không cần quỳ, không cần phải quỳ!
Ta nhìn hai người họ, ánh mắt họ nhìn ta đầy sự quan tâm và dịu dàng như thể ta là con của họ vậy, hoàng hậu nắm tay ta cẩn thận đưa ta ngồi xuống: - Chân con còn đau không?
Ta gật đầu bảo: - Còn ạ nhưng chỉ một chút thôi ạ, con không sao~
Hoàng hậu cứ nhìn chầm chầm ta, tay cứ xoa xoa bàn tay của ta khiến ta nhất thời không phản ứng kịp: - Con thật sự rất giống với mẫu thân của con lúc còn trẻ!
Ta giật mình nhìn hoàng hậu: - Người từng gặp ngạch nương của con?
Hoàng đế lúc này âm trầm lên tiếng: - Không chỉ mỗi ngạch nương của con mà là cả tộc của con mới đúng! Lúc đó còn có cả con nữa Chi Hạ!
Ta ngẩng người trước những gì mà họ nói, cô ấy lúc này đến bên cạnh ta: - Phụ hoàng mẫu hậu từ từ thôi, nàng ấy sợ rồi kìa~
Hoàng hậu bĩu môi bảo: - Chẳng ai dám ăn hiếp nữ nhân của con đâu, con đừng lo lắng~
Hoàng đế cũng nói thêm: - Chưa gì hết mà đã bảo vệ ra mặt rồi, không biết sau này đưa con bé về thì còn cỡ nào nữa đây~
Ta ở giữa câu chuyện của họ chưa kịp tiêu hóa hết đống thông tin vừa rồi, bàn tay ấm áp của cô ấy đặt lên vai ta khiến ta bừng tỉnh, ta nhìn hai người họ bảo: - Hai người biết tộc của con? Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?
Hoàng đế vuốt vuốt râu nhìn xa xăm bảo: - Chuyện này rất dài…
Hoàng hậu nhìn ta bảo: - Con chưa ăn gì phải không? Nào ăn với bọn ta, bọn ta sẽ giải đáp hết thắc mắc của con!
Ta cơ hơi ngẩng người một lát trước sự nhiệt tình này nhưng mà hiện tại ta chẳng có chút hứng thú gì muốn ăn cả, ta chưa kịp từ chối thì giọng cô ấy đã vang lên: - Vậy thì chúng ta đi ăn, ngự thiện phòng đã mang đến rất nhiều món ăn đang chờ chúng ta đó phụ hoàng, mẫu hậu!
Ơ?! Ta còn chưa lên tiếng nữa mà~ Ta liếc nhìn cô ấy thì bị cô ấy cóc vào trán một cái: - Đi ăn, phụ hoàng và mẫu hậu vẫn kể cho cô nghe, không có giấu cô chuyện gì đâu, yên tâm! Bản thân chưa khỏe bệnh đó~ Không có nhịn ăn!
Bản thân ta còn chưa kịp hoàng hồn sau cái cóc đầu ấy thì đã bị cả ba người họ đưa đến bàn ăn rồi~
Ta gật đầu cô ấy lầy bế lấy ta khiến ta giật mình: - Trưởng công chúa…người…người làm gì vậy? Bỏ…bỏ ta xuống! Ta tự đi được mà~
Cô ấy dường như chẳng nghe thấy lời ta vẫn bế ta bước ra ngoài: - Yên nào! Cô mà nháo thêm một chút nữa là sẽ bị ngã đấy~ Đến lúc đó ta không chịu trách nhiệm với cô được đâu!
Nghe vậy ta cũng đành chấp nhận yên lặng cho cô ấy bế ta ra ngoài, Minh Hy Cung…đúng là lớn thật đó nhưng mà chì dành cho một mình vị trưởng công chúa này ở thôi. Mà khoan đã! Ta và cô ấy vừa bước từ…gian phòng chính ư?! Vậy là…mấy ngày này ta chiếm tiện nghi chỗ cô ấy sao? Cô…Cô ấy có tức giận không? Tối cô ấy ngủ ở đâu? Ta nhìn nữ nhân đang bế mình, cô ấy hình như biết ta đang nhìn liền hỏi: - Nhìn ta có chuyện gì sao?
Ta lấp bấp hỏi: - Ta…ừm tối người ngủ ở đâu? Sao…Sao lại để ta ở gian phòng chính?
Cô ấy nghe vậy chỉ bình thản đáp: - Ta thích cho cô ở đấy thì cô ở yên đấy, còn tối thì ta ngủ cạnh cô~
Gì?! Ngủ cạnh ta á?! Mặt ta bỗng nóng rực lên khiến ta chẳng dám nhìn cô ấy, tối ngủ cạnh ta ư?! Sao có thể chứ? Vậy mấy bữa nay…ta không chỉ chiếm phòng ngủ của người ta mà còn bắt người ta chăm sóc ta ư? Xấu hổ quá đi~
Cô ấy bỗng quay mặt nhìn ta khiến mặt ta càng nóng hơn: - Sao vậy? Cô không hài lòng với sắp xếp của ta sao?
Ta lúng túng bảo: - Không…Không phải! Nhưng…ta bệnh ngủ cùng với người không phải người cũng sẽ bị lây bệnh sao? Với…Với lại tối ta rất náo…người chắc đã mất ngủ mấy đêm rồi phải không?
Cô ấy nghe ta nói vậy hình như khóe môi có cong lên: - Không hẳn! Sức khỏe của ta khỏe lắm không có dễ bệnh như con mèo nhỏ là cô đâu! Tối cô có náo một chút nhưng dù sao ta chịu được không cần lo! “ Phải, ta mất ngủ vì nàng mấy đêm rồi! Đêm nào cũng kêu ta, cũng khóc ướt hết gối…sao ta có thể ngủ ngon cho được! Nhưng mà… nàng bây giờ thật sự…dễ thương~ “
Ta nghe vậy mặt càng ngày càng nóng như muốn bốc hỏa ngay lập tức vậy, cô ấy thì vẫn bình thản bế ta đến Ngọc Dương Cung. Vừa bước đến trước cổng một cảm giác…khiến ta có chút hơi sợ hãi nép mình vào lòng cô ấy: - Sợ sao?
Ta khẽ lắc đầu, cô ấy thấy vậy liền ôm chặt ta bảo: - Không có gì đâu~ Phụ hoàng và mẫu hậu không có hà khắc với cô đâu, đừng sợ~ Có ta ở đây rồi, không sao đừng sợ~
Nghe những gì cô ấy nói lòng ta bỗng trở nên ấm áp đến lạ, ta gật đầu để cô ấy bước vào. Vừa mở cửa bước vào ta nhìn thấy hai người mặc hoàng bào Tây vực đang ngồi đó chờ ta, vừa thấy ta ánh mắt họ rất dịu dàng pha lẫn ý cười, ta giật mình nhìn cô ấy: - Trưởng công chúa…thả ta…thả ta xuống!
Cô ấy cẩn thận đặt ta xuống, xấu hổ quá đi vừa mới đến lại cho hai người họ nhìn thấy cảnh này, họ…có trách tội mình không?
Hoàng đế Tây vực vuốt vuốt râu nhìn ta rồi nhìn cô ấy cười lớn: - Haha~ Trẫm chưa bao giờ nhìn thấy Sa Sa bế người đó~
Cô ấy cúi người bảo: - Phụ hoàng đừng trêu chọc con!
Ta lúc này bình tĩnh hành lễ với họ chưa kịp cất lời thì hqi người họ đã vội đứng dậy đến đỡ ta, chuyện…chuyện gì vậy? Ta ngơ ngác nhìn họ thì hoàng hậu Tây vực đã dịu dàng nắm lấy bàn tay ta: - Giống…Thật sự rất giống!
Ta khó hiểu nhìn hoàng hậu còn hoàng đế thì từ tốn bảo: - Con không cần quỳ, không cần phải quỳ!
Ta nhìn hai người họ, ánh mắt họ nhìn ta đầy sự quan tâm và dịu dàng như thể ta là con của họ vậy, hoàng hậu nắm tay ta cẩn thận đưa ta ngồi xuống: - Chân con còn đau không?
Ta gật đầu bảo: - Còn ạ nhưng chỉ một chút thôi ạ, con không sao~
Hoàng hậu cứ nhìn chầm chầm ta, tay cứ xoa xoa bàn tay của ta khiến ta nhất thời không phản ứng kịp: - Con thật sự rất giống với mẫu thân của con lúc còn trẻ!
Ta giật mình nhìn hoàng hậu: - Người từng gặp ngạch nương của con?
Hoàng đế lúc này âm trầm lên tiếng: - Không chỉ mỗi ngạch nương của con mà là cả tộc của con mới đúng! Lúc đó còn có cả con nữa Chi Hạ!
Ta ngẩng người trước những gì mà họ nói, cô ấy lúc này đến bên cạnh ta: - Phụ hoàng mẫu hậu từ từ thôi, nàng ấy sợ rồi kìa~
Hoàng hậu bĩu môi bảo: - Chẳng ai dám ăn hiếp nữ nhân của con đâu, con đừng lo lắng~
Hoàng đế cũng nói thêm: - Chưa gì hết mà đã bảo vệ ra mặt rồi, không biết sau này đưa con bé về thì còn cỡ nào nữa đây~
Ta ở giữa câu chuyện của họ chưa kịp tiêu hóa hết đống thông tin vừa rồi, bàn tay ấm áp của cô ấy đặt lên vai ta khiến ta bừng tỉnh, ta nhìn hai người họ bảo: - Hai người biết tộc của con? Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?
Hoàng đế vuốt vuốt râu nhìn xa xăm bảo: - Chuyện này rất dài…
Hoàng hậu nhìn ta bảo: - Con chưa ăn gì phải không? Nào ăn với bọn ta, bọn ta sẽ giải đáp hết thắc mắc của con!
Ta cơ hơi ngẩng người một lát trước sự nhiệt tình này nhưng mà hiện tại ta chẳng có chút hứng thú gì muốn ăn cả, ta chưa kịp từ chối thì giọng cô ấy đã vang lên: - Vậy thì chúng ta đi ăn, ngự thiện phòng đã mang đến rất nhiều món ăn đang chờ chúng ta đó phụ hoàng, mẫu hậu!
Ơ?! Ta còn chưa lên tiếng nữa mà~ Ta liếc nhìn cô ấy thì bị cô ấy cóc vào trán một cái: - Đi ăn, phụ hoàng và mẫu hậu vẫn kể cho cô nghe, không có giấu cô chuyện gì đâu, yên tâm! Bản thân chưa khỏe bệnh đó~ Không có nhịn ăn!
Bản thân ta còn chưa kịp hoàng hồn sau cái cóc đầu ấy thì đã bị cả ba người họ đưa đến bàn ăn rồi~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất