Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 89: Cha truyền con nối
Trời gần vào đông gió thu se se lạnh từng đợt từng đợt cuốn bay đi những chiếc lá khô còn đọng lại trên cây, hôm nay hoàng thành mở cửa chào đón những phu nhân, tiểu thư, công tử của các gia tộc khắp Quốc Cung Hoàng Triều này. Cả hoàng thành tràn ngập trong ánh sáng của những chiếc đèn lồng đỏ, mọi người ai nấy cũng đều khoác lên mình những chiếc áo gấm xinh đẹp cùng hòa chung không khí nhộn nhịp của quốc yến.
Các tiểu thư và phu nhân của các thế gia đại tộc ai nấy cũng đều khoác lên những bộ trang phục lộng lẫy, kinh diễm động lòng người, cả cung điện như ngập trong một vườn hoa rộng lớn, nơi mà trăm hoa đua nở khoe sắc. Từng đợt từng đợt người, đợt xe ngựa vào cung điện như nước trên cao tràn về, cả cung điện cũng được trang hoàng lộng lẫy vì ngày hôm nay.
[ Ngọc Dương Cung ]
Từ sáng sớm ta và Tuyết Nhi đã bị lôi đến đây gặp hoàng hậu nương nương, bà ấy nhìn ta nhìn chầm chầm vào những vết đỏ trên người ta liền không nhịn được mà trách móc Tuyết Nhi:
- Sa Sa con sao lại cắn con bé như vậy! Con thật sự có còn tình người không? Cắn con bé đỏ hết cả cổ rồi~
Tuyết Nhi ngồi nhìn ta vẻ mặt bình thản nhìn ta và hoàng hậu nương nương:
- Mẫu hậu mới sáng ra người cho truyền gấp bọn con đến đây là để trách móc con sao?
Nương nương bĩu môi nhìn em ấy:
- Không gọi con đến sao ta biết được Chi Hạ đáng thương của ta bị con cắn nhiều đến như vậy~
Em ấy nghe vậy liền kéo lấy ta vào lòng em ấy:
- Không phải cũng giống mẫu hậu và phụ hoàng sao?
Nương nương nghe vậy mặt liền đỏ lên:
- Con giỏi lắm lại dám trêu chọc ta~
Ta bật cười nhìn hai người họ, em ấy vừa nói chuyện với nương nương vừa đưa tay xoa đầu ta, bệ hạ lúc này đến ôm sau lưng nương nương khiến bà bất ngờ. Em ấy nhìn sang ta cúi đầu vào cổ hôn:
- Em… Em làm gì vậy? Bệ hạ và nương nương đang… đang trước mặt đó~
Em ấy hôn cổ ta lại còn đưa lưỡi liềm từng vết cắn đêm hôm qua, ta muốn chống cự lại bất lực trước em ấy… bản thân ta sợ bệ hạ và nương nương nhìn thấy liền nhìn hai người họ, nào ngờ… hoàng đế bệ hạ cũng đang hôn cổ của nương nương… cái này gọi là cha truyền con nối sao?
Ta bất lực xoa đầu em ấy, còn hoàng hậu nương nương vẻ mặt bình tĩnh như đã quen rồi nhìn ta cùng nữ nhu yêu dấu của bà mà bất lực nói:
- Chàng nhìn coi nữ nhi ngoan của chàng học được cái thói quen hư của chàng rồi kìa~
Bệ hạ lúc này mới chú ý đến ta và em ấy, nhìn cảnh nữ nhi ngoan đang cắm mặt vào cổ nữ nhi của bạn thân mình khiến ông có chút sững sờ ta nhìn biểu cảm của ông liền có chút sợ, em ấy dường như cảm nhận được liền nói:
- Không sợ~ Phụ hoàng không có ăn thịt nàng đâu~
Ta liền thì thầm bên tai em ấy:
- Nhưng mà… lỡ bệ hạ không cho thì sao?
Dù sao vẻ mặt đó của ông ấy giống như không chấp nhận được chuyện này vậy, em ấy nghe ta nói liền xoa xoa lưng ta:
- Không có đâu~ Phụ hoàng sẽ đồng ý thôi~
Em ấy vừa dứt lời bệ hạ trên cao thu lại sự sững sờ ấy rồi ôm chặt eo của nương nương hơn, ánh mắt tràn đầy ý cười:
- Haha~ Có sao đâu thê tử~ Nhìn dễ thương mà phải không?
Nương nương bĩu môi bảo:
- Chẳng ra hệ thống gì cả~ Nhìn đi nữ nhi ngoan của chàng cắn Chi Hạ đỏ cả cổ rồi, chàng lo mà chuẩn bị sính lễ cho con bé đi không lão tướng quân bạn thân của chàng hiện lên trách chàng đó~
Bệ hạ cười lớn bảo:
- Được được! Chi Hạ chỉ cần trả thù xong nếu con bằng lòng thì ta chắc chắn mang của hồi mồn dài đến 3 trường thành đến rước con về làm dâu của bọn ta~
Ta ngạc nhiên nhìn hai người họ… việc họ chấp nhận chuyện của ta và Tuyết Nhi đã khiến ta vô cùng bất ngờ rồi giờ họ còn bảo muốn mang sính lễ đến đón ta… Họ… Họ thật sự chấp nhận sao? Chấp nhận tình cảm này sao?
Bàn tay ấm áp của em ấy xoa đầu ta liền khiến ta giật bắn mình, em ấy cười bảo:
- Noãn Noãn đang nghĩ gì vậy? Hay nàng không hài lòng sao?
Ta chưa kịp trả lời thì em ấy liền nói:
- Phụ hoàng 3 trường thành thì ít quá, không bằng một phần của Ngự Vương Phủ đâu~
Bệ hạ nghe vậy liền gật đầu nhìn ta:
- Phải ha~ Vậy theo con thì là bao nhiêu hả Sa Sa~
Em ấy ôm chặt ta vào lòng cười bảo:
- Cả Quốc Cung Hoàng Triều này, thêm cả sính lễ dài 3 dãy trường thành kia sẽ là của nàng~
Cái gì?! Nhiều… Nhiều quá rồi, ta định mở miệng từ chối thì bệ hạ đã vỗ tay cười lớn, hoàng hậu bên cạnh cũng cười bảo:
- Con có khi chất của phụ hoàng con năm đó khi sắc phong ta làm hậu lắm Sa Sa~
Ta ngơ ngác nhìn ba người họ lấp bấp mà hỏi:
- Sính… Sính lễ như vậy có nhiều quá không? Con…
Em ấy ôm chặt ta vào lòng còn hoàng hậu thì xoa đầu ta cười:
- Không nhiều, Chi Hạ con xứng đáng nhận được nhiểu hơn những thứ này~ Quốc Cung Hoàng Triều chính là sính lễ mà phụ mẫu con để lại cho con, bọn ta tất nhiên sẽ lấy lại cho con~
Ta nghe mà lòng ấm áp đến lạ nhìn nương nương, phải cả mảnh đất rộng lớn này chính là chấp niệm của cả đời tộc Ngọc Ấn Hoàng Triều ta… ta sẽ không để một tay Lạc Nguyên Chi cùng với những kẻ khác hủy hoại nó. Ta sẽ bảo hộ mãnh đất này… nhất định bảo vệ hình hài mà biết bao chiến sĩ đã hy sinh máu thịt mà nâng niu~
Nước mắt của ta sắp lăn dài rồi lại bị em ấy gạt đi:
- Không khóc có bọn ta ở đây~ Bọn ta nhất định sẽ bảo vệ nàng cùng với những gì mà gia tộc nàng đã để lại~
Ta cười gật đầu, hoàng đế nhìn ta cũng xoa nhẹ đầu của ta:
- Đừng khóc Chi Hạ có bọn ta ở đây làm chỗ dựa của con~
Ta nhìn họ mà nấc nghẹn, thật may mắn vì còn có họ nếu không… ông trời thật sự không diệt đường sống của ta~ Phụ thân, ngạch nương con… con thật sự cám ơn mọi người đã để lại phía sau con một hậu phương vững chắc như này… giờ đây con đã có được hạnh phúc của riêng mình… con cũng đã có được những người xem con là gia đình. Mọi người… có thể yên tâm rồi~ Con nhất định sẽ sống tốt và nhất định sẽ báo được mối thù này cho chúng ta~
Các tiểu thư và phu nhân của các thế gia đại tộc ai nấy cũng đều khoác lên những bộ trang phục lộng lẫy, kinh diễm động lòng người, cả cung điện như ngập trong một vườn hoa rộng lớn, nơi mà trăm hoa đua nở khoe sắc. Từng đợt từng đợt người, đợt xe ngựa vào cung điện như nước trên cao tràn về, cả cung điện cũng được trang hoàng lộng lẫy vì ngày hôm nay.
[ Ngọc Dương Cung ]
Từ sáng sớm ta và Tuyết Nhi đã bị lôi đến đây gặp hoàng hậu nương nương, bà ấy nhìn ta nhìn chầm chầm vào những vết đỏ trên người ta liền không nhịn được mà trách móc Tuyết Nhi:
- Sa Sa con sao lại cắn con bé như vậy! Con thật sự có còn tình người không? Cắn con bé đỏ hết cả cổ rồi~
Tuyết Nhi ngồi nhìn ta vẻ mặt bình thản nhìn ta và hoàng hậu nương nương:
- Mẫu hậu mới sáng ra người cho truyền gấp bọn con đến đây là để trách móc con sao?
Nương nương bĩu môi nhìn em ấy:
- Không gọi con đến sao ta biết được Chi Hạ đáng thương của ta bị con cắn nhiều đến như vậy~
Em ấy nghe vậy liền kéo lấy ta vào lòng em ấy:
- Không phải cũng giống mẫu hậu và phụ hoàng sao?
Nương nương nghe vậy mặt liền đỏ lên:
- Con giỏi lắm lại dám trêu chọc ta~
Ta bật cười nhìn hai người họ, em ấy vừa nói chuyện với nương nương vừa đưa tay xoa đầu ta, bệ hạ lúc này đến ôm sau lưng nương nương khiến bà bất ngờ. Em ấy nhìn sang ta cúi đầu vào cổ hôn:
- Em… Em làm gì vậy? Bệ hạ và nương nương đang… đang trước mặt đó~
Em ấy hôn cổ ta lại còn đưa lưỡi liềm từng vết cắn đêm hôm qua, ta muốn chống cự lại bất lực trước em ấy… bản thân ta sợ bệ hạ và nương nương nhìn thấy liền nhìn hai người họ, nào ngờ… hoàng đế bệ hạ cũng đang hôn cổ của nương nương… cái này gọi là cha truyền con nối sao?
Ta bất lực xoa đầu em ấy, còn hoàng hậu nương nương vẻ mặt bình tĩnh như đã quen rồi nhìn ta cùng nữ nhu yêu dấu của bà mà bất lực nói:
- Chàng nhìn coi nữ nhi ngoan của chàng học được cái thói quen hư của chàng rồi kìa~
Bệ hạ lúc này mới chú ý đến ta và em ấy, nhìn cảnh nữ nhi ngoan đang cắm mặt vào cổ nữ nhi của bạn thân mình khiến ông có chút sững sờ ta nhìn biểu cảm của ông liền có chút sợ, em ấy dường như cảm nhận được liền nói:
- Không sợ~ Phụ hoàng không có ăn thịt nàng đâu~
Ta liền thì thầm bên tai em ấy:
- Nhưng mà… lỡ bệ hạ không cho thì sao?
Dù sao vẻ mặt đó của ông ấy giống như không chấp nhận được chuyện này vậy, em ấy nghe ta nói liền xoa xoa lưng ta:
- Không có đâu~ Phụ hoàng sẽ đồng ý thôi~
Em ấy vừa dứt lời bệ hạ trên cao thu lại sự sững sờ ấy rồi ôm chặt eo của nương nương hơn, ánh mắt tràn đầy ý cười:
- Haha~ Có sao đâu thê tử~ Nhìn dễ thương mà phải không?
Nương nương bĩu môi bảo:
- Chẳng ra hệ thống gì cả~ Nhìn đi nữ nhi ngoan của chàng cắn Chi Hạ đỏ cả cổ rồi, chàng lo mà chuẩn bị sính lễ cho con bé đi không lão tướng quân bạn thân của chàng hiện lên trách chàng đó~
Bệ hạ cười lớn bảo:
- Được được! Chi Hạ chỉ cần trả thù xong nếu con bằng lòng thì ta chắc chắn mang của hồi mồn dài đến 3 trường thành đến rước con về làm dâu của bọn ta~
Ta ngạc nhiên nhìn hai người họ… việc họ chấp nhận chuyện của ta và Tuyết Nhi đã khiến ta vô cùng bất ngờ rồi giờ họ còn bảo muốn mang sính lễ đến đón ta… Họ… Họ thật sự chấp nhận sao? Chấp nhận tình cảm này sao?
Bàn tay ấm áp của em ấy xoa đầu ta liền khiến ta giật bắn mình, em ấy cười bảo:
- Noãn Noãn đang nghĩ gì vậy? Hay nàng không hài lòng sao?
Ta chưa kịp trả lời thì em ấy liền nói:
- Phụ hoàng 3 trường thành thì ít quá, không bằng một phần của Ngự Vương Phủ đâu~
Bệ hạ nghe vậy liền gật đầu nhìn ta:
- Phải ha~ Vậy theo con thì là bao nhiêu hả Sa Sa~
Em ấy ôm chặt ta vào lòng cười bảo:
- Cả Quốc Cung Hoàng Triều này, thêm cả sính lễ dài 3 dãy trường thành kia sẽ là của nàng~
Cái gì?! Nhiều… Nhiều quá rồi, ta định mở miệng từ chối thì bệ hạ đã vỗ tay cười lớn, hoàng hậu bên cạnh cũng cười bảo:
- Con có khi chất của phụ hoàng con năm đó khi sắc phong ta làm hậu lắm Sa Sa~
Ta ngơ ngác nhìn ba người họ lấp bấp mà hỏi:
- Sính… Sính lễ như vậy có nhiều quá không? Con…
Em ấy ôm chặt ta vào lòng còn hoàng hậu thì xoa đầu ta cười:
- Không nhiều, Chi Hạ con xứng đáng nhận được nhiểu hơn những thứ này~ Quốc Cung Hoàng Triều chính là sính lễ mà phụ mẫu con để lại cho con, bọn ta tất nhiên sẽ lấy lại cho con~
Ta nghe mà lòng ấm áp đến lạ nhìn nương nương, phải cả mảnh đất rộng lớn này chính là chấp niệm của cả đời tộc Ngọc Ấn Hoàng Triều ta… ta sẽ không để một tay Lạc Nguyên Chi cùng với những kẻ khác hủy hoại nó. Ta sẽ bảo hộ mãnh đất này… nhất định bảo vệ hình hài mà biết bao chiến sĩ đã hy sinh máu thịt mà nâng niu~
Nước mắt của ta sắp lăn dài rồi lại bị em ấy gạt đi:
- Không khóc có bọn ta ở đây~ Bọn ta nhất định sẽ bảo vệ nàng cùng với những gì mà gia tộc nàng đã để lại~
Ta cười gật đầu, hoàng đế nhìn ta cũng xoa nhẹ đầu của ta:
- Đừng khóc Chi Hạ có bọn ta ở đây làm chỗ dựa của con~
Ta nhìn họ mà nấc nghẹn, thật may mắn vì còn có họ nếu không… ông trời thật sự không diệt đường sống của ta~ Phụ thân, ngạch nương con… con thật sự cám ơn mọi người đã để lại phía sau con một hậu phương vững chắc như này… giờ đây con đã có được hạnh phúc của riêng mình… con cũng đã có được những người xem con là gia đình. Mọi người… có thể yên tâm rồi~ Con nhất định sẽ sống tốt và nhất định sẽ báo được mối thù này cho chúng ta~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất