Chương 22
Sau đó, đôi phu thê Tiêu Cảnh Nghi và Nguyên Vân cùng nhau lên xe ngựa trở về Tiêu vương phủ. Không lâu sau đó, họ đã về đến trước cửa phủ, Khải Phong vội vàng chạy đến.
- Khải Phong: Vương gia, vương phi, đúng như dự đoán, đám đồng bọn của hắn đều đã sa lưới, hiện giờ đang bị giam giữ cùng hắn, Xích Diễm và Trầm Phong đang canh giữ ở đó.
- Nguyên Vân: Đi thôi, chúng ta đến đó xem
-
- Tiêu Cảnh Nghi: Mạn Đào, ngươi đi chuẩn bị một bát canh giải rượu cho ta
- Mạn Đào: Vâng, vương gia.
Mạn Đào xuống phòng bếp làm theo căn dặn của Tiêu Cảnh Nghi. Còn hắn cùng với Nguyên Vân và Khải Phong đến xem đám người Cao Lãng. Khi đến đó, ánh mắt của bọn họ tràn đầy sự uất hận đối với cô như thể chỉ muốn lập tức lao đến giết chết cô.
- Trầm Phong: Tham kiến vương gia, vương phi. Đám người này phải xử lý thế
nào?
- Cao Lãng: Muốn giết cứ giết, không cần phải nhiều lời, bọn ta đều xứng danh anh hùng, chẳng có ai sợ chết
Nghe thấy lời hắn nói, Nguyên Vân nhếch mép cười khẩy
Nguyên Vân: Ngươi có hiểu thế nào là anh hùng không? Người trong thiên hạ, ai công nhận các ngươi là anh hùng?
- Cao Lãng: Làm sao cô biết sẽ không có ai công nhận ta là anh hùng? Lẽ nào kẻ phản chủ cầu vinh như cô mới là anh hùng sao?
- Tiêu Cảnh Nghi: Ngươi sai rồi, nàng ấy không bán chủ cầu vinh, ngươi phải biết cho dù muốn trung thành cũng phải lựa chọn đúng chủ, bổn vương khâm phục lòng trung thành của ngươi, thế nhưng ngươi giúp hắn làm nhiều việc sai trái, liệu rằng mỗi đêm người có an lòng hay không?
Nghe câu chất vấn của Tiêu Cảnh Nghi, Cao Lãng và đồng loã của hắn liền phải suy ngẫm lại tất cả những gì bản thân từng làm, những gì Lý Duẩn từng làm. Nguyên Vân cũng tiếp lời:
- Nguyên Vân: Lý Duẩn không xứng làm vua, người trong thiên hạ đều câm phẫn, ngươi làm việc cho hắn, chỉ với lòng trung thành của ngươi, người trong kinh thành còn không xưng ngươi là anh hùng, làm sao danh tiếng người có thể vang xa? Trong cả thiên hạ có ai sẽ công nhận ngươi là anh hùng?
- Cao Lãng: Ta....
- Nguyên Vân: Xích Diễm, cởi trói đi
-
- Xích Diễm: Nhưng công chúa....
- Trầm Phong: Huynh cứ làm theo ý vương phi đi, không sao đâu
Xích Diễm không phải là người bất ngờ nhất. Vì trước hành động của cô, Cao Lãng mới là người bất ngờ nhất. Rõ ràng là hắn muốn giết cô nhưng cô lại không hề làm hại đến hắn. Trong đầu hắn phút chốc hiện lên một dòng suy nghĩ rằng liệu có phải ngay từ đầu bản thân hắn đã sai rồi không?
- Nguyên Vân: Các ngươi có thể lựa chọn quay về làm người bình thường hoặc trung thành với Trạch Dương huynh, nếu các ngươi muốn chết thì hãy rời khỏi nơi này rồi chết. Nếu ngươi muốn được làm anh hùng thì có thể bảo vệ đất nước bảo vệ bách tính giống như những vị tướng quân ngoài biên cương.Trước sự bao dung và lời giải thích của cô, Cao Lãng đã hoàn toàn thấu hiểu và cảm kích ân tình ấy. Hắn cùng với đồng bọn quỳ xuống khấu đầu trước cô.
- Cao Lãng: Ân tình ngày hôm nay của công chúa, Cao Lãng suốt đời không quên
Nói rồi bọn họ đứng dậy rời đi. Tiêu Cảnh Nghi và Nguyên Vân cũng trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Mạn Đào mang canh bước vào phòng.
Mạn Đào: Vương gia, canh giải rượu
Tiêu Cảnh Nghi cầm lấy bát canh, múc lên một muỗng rồi cẩn thận thổi cho nguội
- Nguyên Vân: Chàng không khoẻ sao?
-
- Tiêu Cảnh Nghi: Lúc trưa uống hơi nhiều rượu, nàng mau uống canh đi
- Nguyên Vân: Thiếp không say mà
- Tiêu Cảnh Nghi: Ngoan nào
Trước sự săn sóc của y, cô cũng không từ chối mà uống cạn bát canh.
-
- Mạn Đào: Vậy nô tì cáo lui
Sau đó Mạn Đào ra ngoài và đóng cửa lại. Tiêu Cảnh Nghi liền đè cô xuống giường
- Nguyên Vân: Vương gia...
Tiêu Cảnh Nghi hôn nhẹ lên đôi môi của Nguyên Vân.- Tiêu Cảnh Nghi: Chúng ta là phu thê, không lẽ nàng định cứ mãi trốn tránh ta
sao?
Nguyên Vân: Thiếp vẫn chưa sẵn sàng
- Tiêu Cảnh Nghi: Được, ta sẽ đợi, đợi khi nàng chủ động
- Khải Phong: Vương gia, vương phi, đúng như dự đoán, đám đồng bọn của hắn đều đã sa lưới, hiện giờ đang bị giam giữ cùng hắn, Xích Diễm và Trầm Phong đang canh giữ ở đó.
- Nguyên Vân: Đi thôi, chúng ta đến đó xem
-
- Tiêu Cảnh Nghi: Mạn Đào, ngươi đi chuẩn bị một bát canh giải rượu cho ta
- Mạn Đào: Vâng, vương gia.
Mạn Đào xuống phòng bếp làm theo căn dặn của Tiêu Cảnh Nghi. Còn hắn cùng với Nguyên Vân và Khải Phong đến xem đám người Cao Lãng. Khi đến đó, ánh mắt của bọn họ tràn đầy sự uất hận đối với cô như thể chỉ muốn lập tức lao đến giết chết cô.
- Trầm Phong: Tham kiến vương gia, vương phi. Đám người này phải xử lý thế
nào?
- Cao Lãng: Muốn giết cứ giết, không cần phải nhiều lời, bọn ta đều xứng danh anh hùng, chẳng có ai sợ chết
Nghe thấy lời hắn nói, Nguyên Vân nhếch mép cười khẩy
Nguyên Vân: Ngươi có hiểu thế nào là anh hùng không? Người trong thiên hạ, ai công nhận các ngươi là anh hùng?
- Cao Lãng: Làm sao cô biết sẽ không có ai công nhận ta là anh hùng? Lẽ nào kẻ phản chủ cầu vinh như cô mới là anh hùng sao?
- Tiêu Cảnh Nghi: Ngươi sai rồi, nàng ấy không bán chủ cầu vinh, ngươi phải biết cho dù muốn trung thành cũng phải lựa chọn đúng chủ, bổn vương khâm phục lòng trung thành của ngươi, thế nhưng ngươi giúp hắn làm nhiều việc sai trái, liệu rằng mỗi đêm người có an lòng hay không?
Nghe câu chất vấn của Tiêu Cảnh Nghi, Cao Lãng và đồng loã của hắn liền phải suy ngẫm lại tất cả những gì bản thân từng làm, những gì Lý Duẩn từng làm. Nguyên Vân cũng tiếp lời:
- Nguyên Vân: Lý Duẩn không xứng làm vua, người trong thiên hạ đều câm phẫn, ngươi làm việc cho hắn, chỉ với lòng trung thành của ngươi, người trong kinh thành còn không xưng ngươi là anh hùng, làm sao danh tiếng người có thể vang xa? Trong cả thiên hạ có ai sẽ công nhận ngươi là anh hùng?
- Cao Lãng: Ta....
- Nguyên Vân: Xích Diễm, cởi trói đi
-
- Xích Diễm: Nhưng công chúa....
- Trầm Phong: Huynh cứ làm theo ý vương phi đi, không sao đâu
Xích Diễm không phải là người bất ngờ nhất. Vì trước hành động của cô, Cao Lãng mới là người bất ngờ nhất. Rõ ràng là hắn muốn giết cô nhưng cô lại không hề làm hại đến hắn. Trong đầu hắn phút chốc hiện lên một dòng suy nghĩ rằng liệu có phải ngay từ đầu bản thân hắn đã sai rồi không?
- Nguyên Vân: Các ngươi có thể lựa chọn quay về làm người bình thường hoặc trung thành với Trạch Dương huynh, nếu các ngươi muốn chết thì hãy rời khỏi nơi này rồi chết. Nếu ngươi muốn được làm anh hùng thì có thể bảo vệ đất nước bảo vệ bách tính giống như những vị tướng quân ngoài biên cương.Trước sự bao dung và lời giải thích của cô, Cao Lãng đã hoàn toàn thấu hiểu và cảm kích ân tình ấy. Hắn cùng với đồng bọn quỳ xuống khấu đầu trước cô.
- Cao Lãng: Ân tình ngày hôm nay của công chúa, Cao Lãng suốt đời không quên
Nói rồi bọn họ đứng dậy rời đi. Tiêu Cảnh Nghi và Nguyên Vân cũng trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Mạn Đào mang canh bước vào phòng.
Mạn Đào: Vương gia, canh giải rượu
Tiêu Cảnh Nghi cầm lấy bát canh, múc lên một muỗng rồi cẩn thận thổi cho nguội
- Nguyên Vân: Chàng không khoẻ sao?
-
- Tiêu Cảnh Nghi: Lúc trưa uống hơi nhiều rượu, nàng mau uống canh đi
- Nguyên Vân: Thiếp không say mà
- Tiêu Cảnh Nghi: Ngoan nào
Trước sự săn sóc của y, cô cũng không từ chối mà uống cạn bát canh.
-
- Mạn Đào: Vậy nô tì cáo lui
Sau đó Mạn Đào ra ngoài và đóng cửa lại. Tiêu Cảnh Nghi liền đè cô xuống giường
- Nguyên Vân: Vương gia...
Tiêu Cảnh Nghi hôn nhẹ lên đôi môi của Nguyên Vân.- Tiêu Cảnh Nghi: Chúng ta là phu thê, không lẽ nàng định cứ mãi trốn tránh ta
sao?
Nguyên Vân: Thiếp vẫn chưa sẵn sàng
- Tiêu Cảnh Nghi: Được, ta sẽ đợi, đợi khi nàng chủ động
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất