Chương 30
Một lúc lâu sau đó, Phó Ly cũng đã đến được phủ Tiêu vương. Phó Ly hớn hở chạy vào trong tìm Nguyên Vân hóng chuyện. Ai mà ngờ trong lúc chạy vội lại vô tình va vào người Khải Phong. Hai người họ ôm nhau ngã xuống đất, sau khi bình tĩnh lại thì liền đứng dậy. Phó Ly và Khải Phong liền cãi lí, cãi một trận inh ỏi. Lúc này, Tôn Linh cũng đi ngang đó, cô ta nhìn hai người họ với ánh mắt khinh thường, kiêu ngạo mà nói
Tôn Linh: Ồn ào thật đó, đúng là không biết phép tắc gì hếtPhó Ly: Ta thấy cô mới không biết phép tắc, còn chưa gả vào mà đã có mơ tưởng lộng quyền. Gá vào làm tiểu thiếp mà còn dám lên mặt với chính thê, làm mất hết thể diện đúng là đáng đời.Tôn Linh: Cô......Nghe có tiếng cãi nhau, Nguyên Vân liền đi đến xem thử có chuyện gì.
Nguyên Vân: Sao thế? Cãi nhau sao? Chê vương phủ này yên bình quá hả?Khải Phong: Vương phiNguyên Vân: Có chuyện gì vậy?Tôn Linh: Cô mau đuổi cô ta đi đi, cô ta làm chướng mắt taNghe thấy lời cô ta nói, Phó Ly và Khải Phong không nói gì chỉ đứng đó nhìn xem ả ta sắp bị Nguyên Vân xử lý.
Cô ta thấy mọi người im lặng không nói gì thì liền lớn tiếng
Tôn Linh: Cô không nghe ta nói à? Cô có tin ta đánh cô không?Nguyên Vân: Có giỏi thì cô đánh thử xemNhìn thấy Nguyên Vân có chút bực mình mà phản bát lại, cô ta liền e dè đôi chút. Được nước, Nguyên Vân liền tiến tới gần chỗ cô ta một chút.
Tôn Linh: Cô... Cô muốn làm gì?Nguyên Vân: Cô ấy là khách của ta, cô là cái thá gì mà đòi đuổi cô ấy? Cô đủ tư cách sao?Tôn Linh: Ta là công chúa, ta còn sắp gả vào vương phủ nữaNguyên Vân: Đáng tiếc ta gả vào trước cô, việc trang trí hạ nhân đang làm đến chiều là xong, không còn chuyện gì nữa cô có thể đi rồi. Khải Phong, còn đứng đó làm gì? Tiễn kháchKhải Phong: Vâng, công chúa mời đi bên nàyTôn Linh: Cô có quyền gì mà đuổi ta?Nguyên Vân: Sao cô không đi khắp vương phủ này mà hỏi từng người xem ta có quyền gì?
Không thể làm gì khác, cô ta đành phải tức giận mà rời đi. Lúc này Tiêu Cảnh Nghi mới từ xa đi đến ôm cô vào lòng.
Tiêu Cảnh Nghi: Vương phi của ta, nàng mắng hay lắm, cứ thế phát huyNguyên Vân: Vâng thưa phu quânPhó Ly đứng kế bên không nhìn nổi nữa liền kéo Nguyên Vân ra khỏi vòng tay của Tiêu Cảnh Nghi.
Phó Ly: Này, hai người không thấy ta vẫn còn ở đây à?Tiêu Cảnh Nghi: Cô có thấy trong mắt ta có gì không?Nghe thấy y hỏi vậy, cô cũng tò mò mà lại gần chút nhìn kĩ vào mắt y nhưng vẫn không hiểu được ý của Tiêu Cảnh Nghi là gì.
Phó Ly: Trong mắt huynh làm gì có gì đâu chứTiêu Cảnh Nghi: Đúng vậy, bởi vì trong mắt ta cô không hề tồn tạiNghe lời hắn cô, Phó Ly tức đến không nói nên lời, Khải Phong và Trầm Phong đứng gần đó cũng phải cố gắng nhịn cười.
Phó Ly: Huynh.... Phu thê hai người được lắm, chỉ bắt nạt người khác là giỏi thôi. Nói câu nào ra cũng khiến người ta cứng miệng không thể phản bát lại, đúng là xứng đôi thật đấyTiêu Cảnh Nghi: Đa tạ cô đã khen, bọn ta nhất định trăm năm hạnh phúcPhó Ly: Huynh.... Không cãi nữa, ta nhận thuaNguyên Vân đứng kế bên cười
Nguyên Vân: Cô đến tìm ta có việc hay đến chơiPhó Ly: Chuyện cô ta đòi ở phòng cô ta đã nghe nói rồi nên đến xem thử thôiNguyên Vân: Hoa ra là đến hóng chuyệnPhó Ly: Làm gì có, ta đến quan tâm cô mà, giúp cô xả cơn giận, sao ta biết được cô ta mới là người tức điên lên
Tôn Linh: Ồn ào thật đó, đúng là không biết phép tắc gì hếtPhó Ly: Ta thấy cô mới không biết phép tắc, còn chưa gả vào mà đã có mơ tưởng lộng quyền. Gá vào làm tiểu thiếp mà còn dám lên mặt với chính thê, làm mất hết thể diện đúng là đáng đời.Tôn Linh: Cô......Nghe có tiếng cãi nhau, Nguyên Vân liền đi đến xem thử có chuyện gì.
Nguyên Vân: Sao thế? Cãi nhau sao? Chê vương phủ này yên bình quá hả?Khải Phong: Vương phiNguyên Vân: Có chuyện gì vậy?Tôn Linh: Cô mau đuổi cô ta đi đi, cô ta làm chướng mắt taNghe thấy lời cô ta nói, Phó Ly và Khải Phong không nói gì chỉ đứng đó nhìn xem ả ta sắp bị Nguyên Vân xử lý.
Cô ta thấy mọi người im lặng không nói gì thì liền lớn tiếng
Tôn Linh: Cô không nghe ta nói à? Cô có tin ta đánh cô không?Nguyên Vân: Có giỏi thì cô đánh thử xemNhìn thấy Nguyên Vân có chút bực mình mà phản bát lại, cô ta liền e dè đôi chút. Được nước, Nguyên Vân liền tiến tới gần chỗ cô ta một chút.
Tôn Linh: Cô... Cô muốn làm gì?Nguyên Vân: Cô ấy là khách của ta, cô là cái thá gì mà đòi đuổi cô ấy? Cô đủ tư cách sao?Tôn Linh: Ta là công chúa, ta còn sắp gả vào vương phủ nữaNguyên Vân: Đáng tiếc ta gả vào trước cô, việc trang trí hạ nhân đang làm đến chiều là xong, không còn chuyện gì nữa cô có thể đi rồi. Khải Phong, còn đứng đó làm gì? Tiễn kháchKhải Phong: Vâng, công chúa mời đi bên nàyTôn Linh: Cô có quyền gì mà đuổi ta?Nguyên Vân: Sao cô không đi khắp vương phủ này mà hỏi từng người xem ta có quyền gì?
Không thể làm gì khác, cô ta đành phải tức giận mà rời đi. Lúc này Tiêu Cảnh Nghi mới từ xa đi đến ôm cô vào lòng.
Tiêu Cảnh Nghi: Vương phi của ta, nàng mắng hay lắm, cứ thế phát huyNguyên Vân: Vâng thưa phu quânPhó Ly đứng kế bên không nhìn nổi nữa liền kéo Nguyên Vân ra khỏi vòng tay của Tiêu Cảnh Nghi.
Phó Ly: Này, hai người không thấy ta vẫn còn ở đây à?Tiêu Cảnh Nghi: Cô có thấy trong mắt ta có gì không?Nghe thấy y hỏi vậy, cô cũng tò mò mà lại gần chút nhìn kĩ vào mắt y nhưng vẫn không hiểu được ý của Tiêu Cảnh Nghi là gì.
Phó Ly: Trong mắt huynh làm gì có gì đâu chứTiêu Cảnh Nghi: Đúng vậy, bởi vì trong mắt ta cô không hề tồn tạiNghe lời hắn cô, Phó Ly tức đến không nói nên lời, Khải Phong và Trầm Phong đứng gần đó cũng phải cố gắng nhịn cười.
Phó Ly: Huynh.... Phu thê hai người được lắm, chỉ bắt nạt người khác là giỏi thôi. Nói câu nào ra cũng khiến người ta cứng miệng không thể phản bát lại, đúng là xứng đôi thật đấyTiêu Cảnh Nghi: Đa tạ cô đã khen, bọn ta nhất định trăm năm hạnh phúcPhó Ly: Huynh.... Không cãi nữa, ta nhận thuaNguyên Vân đứng kế bên cười
Nguyên Vân: Cô đến tìm ta có việc hay đến chơiPhó Ly: Chuyện cô ta đòi ở phòng cô ta đã nghe nói rồi nên đến xem thử thôiNguyên Vân: Hoa ra là đến hóng chuyệnPhó Ly: Làm gì có, ta đến quan tâm cô mà, giúp cô xả cơn giận, sao ta biết được cô ta mới là người tức điên lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất