Chương 6
*Một giao ước nhỏ, A gọi người khác sẽ dùng hắn, A gọi bản thân A sẽ dùng y*
Sao có thể? Đám người Mitchell biết rõ ràng mấy động tác gần đây của Đại vương tử, bỗng nhiên im lặng thế này, đây có thể là điều mà họ từng hi vọng, thế nhưng giờ lại chỉ thấy bất an và không quen.
Herbert hừ nhẹ, trong lòng lại biết, dù sao bản thân cũng không tin người kia không có động tĩnh gì, hay không làm gì mà ngoan ngoãn đứng ở trong vương cung, tất nhiên cũng có thể tàng trữ hậu chiêu chờ y.
Nhưng, y không sợ hãi gì cả......
Nghĩ vậy, Herbert tùy tay hỏi một tên người hầu "Jared đâu?"
Trong mặt người hầu kia hiện lên chút không đồng ý "Hồi bẩm Nhị vương tử, Đại vương tử đang ở phòng huấn luyện." Nói lại trộm ngẩng mặt nhìn nhanh Nhị vương tử rồi nói "Mấy ngày nay Nhị vương tử trên tiền tuyến, hình như Đại vương tử cảm thấy áy náy, cả ngày đều thao luyện ở phòng huấn luyện, hy vọng có thể phân ưu với Nhị vương tử."
Trong suy nghĩ của người hầu chuyện này rất tốt, thế nhưng mấy người trước mắt này sao có thể cho là vậy được?
Locker khinh thường rồi lại châm chọc mà hừ một tiếng "Hắn sẽ áy náy sao? Chia sẻ cái gì? Binh quyền hả?"
Lời này thật ra là suy nghĩ của đại đa số người đứng sau Herbert, thế nhưng người hầu trẻ tuổi kia lại đỏ hết cả mặt lên, căm tức nhìn Locker "Câm miệng! Vương tộc như Đại vương tử há để ngươi mở miệng bôi nhọ sao!" Nói xong còn bất mãn trừng mắt nhìn Herbert, cứ như trách hắn không quản giáo người hầu của mình cho tốt, thế mà lại để người kia há miệng nói xấu người khác.
"Huống chi Đại vương tử lại là huynh trưởng của Nhị vương tử, hai người chính là huynh đệ! Tại sao Đại vương tử có thể bất hòa với em trai mình chứ?" Nói rồi buồn bực nhìn Herbert đang im như thóc "Ngày mà Nhị vương tử chiến đấu với Trùng tộc, Đại vương tử vẫn luôn quan sát, ngài cũng chúc mừng chiến thắng của Nhị vương tử, cũng vui vì ngài bình an rở lại. Này chẳng lẽ không phải tình như thủ túc sao?"
Một tên người hầu nho nhỏ đương nhiên không có cái gan nói mấy thứ này, nhưng tên người hầu này lại xuất thần từ cung của Jared Norman, hôm nay đang trên đường đổi ca trực, đương nhiên hắn càng nên thiên vị vị vương tử của mình.
Ánh mắt của Herbert Norman lóe lên, hơi hơi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thế nhưng lại không nói hay giải thích điều gì.
Nhưng Mitchell cũng hiểu được ý tứ từ miệng của người hầu này, dù sao Đại vương tử cũng là Đại vương tử, bọn họ tuy là người của Nhị vương tử, nhưng rốt cuộc cũng là hạ nhân nên không thể tùy ý bôi nhọ Đại vương tử, tiếp theo cái gọi là... tình như thủ túc của Đại vương tử và Nhị vương tử thì...
Mitchell ngẫm nghĩ về những tình báo trong đoạn thời gian này của Đại vương tử Jared và đám quý tộc đứng sau lưng hắn, nhưng vẫn không thể nắm rõ như cũ, luôn cảm thấy hình như Jared Norman không đi theo lẽ thường, mỗi nước cờ hắn đi, thế nhưng y lại không đoán được phía sau có gì.
Herbert Norman cũng không cố kỵ nhiều như vậy, trực tiếp dẫn đám người Mitchell đi về để chuẩn bị cho yến hội tối nay. Đường vào vương cùng có nằm trên địa phận của huynh trưởng hắn, đẩy ra tên thị vệ muốn ngăn cản, nhìn mấy tên tiểu thị vội vàng chạy đi hệt như đang bẩm báo tên xâm nhập bất thình lình là y, trong mắt lại mang theo sự khó tin và phẫn nộ.
Thậm chí có một tên tiểu thị giữ lại, vội vàng hành lễ với mình rồi duỗi tay ngăn cản "Nhị vương tử, xin ngài đợi chúng tôi bẩm báo với Đại vương tử! Bằng không thì rất thất lễ."
Cho dù phẫn nộ, cũng có thể che dấu cảm xúc và biểu tình của mình, Herbert không khó nhận ra cảm xúc phẫn nộ của vị á thư nhỏ tuổi này, thế nhưng nàng lại khống chế rất tốt.
Giống như tên luôn giả vờ kia, không, nhớ tới mẫu thân của mình, đại ca y là một sự kiêu ngạo do mẫu thân dưỡng dục nên. Ánh mắt đen xuống, đẩy vị tiểu thị kia ra, đi vào cửa phòng huấn luyện, hiển nhiên đã có một người hầu nào đấy đã bẩm báo hành vi thất lễ của mình.
Nhưng vị huynh trưởng mấy ngày không thấy trước mắt này lại rất thờ ơ, múa một đường kiếm không mấy sắc bén, từng chút vũ động... Ít nhất trong mắt Herbert là như thế.
Áo sơ mi trắng, ngày xưa không chút cẩu thả, thế nhưng trước mắt lại nhiều thêm vài phần lộn xộn. Sợi tóc lộng lẫy cũng vì mồ hôi mà dính chặt vào mặt, thiếu vài phần giả vờ như lúc xưa, giờ lại càng thêm tùy ý, suất tính.
Herbert không thể phủ nhận, bây giờ Jared nhìn càng thuận mắt.
Dựa vào trên khung cửa mà thưởng thức Jared khi thì nhanh nhẹn, khi thì thong thả, hệt như trong nhất cử nhất động, nhất chiêu nhất thức đều dấu diếm ý nghĩa và bí ẩn.
Quần dài đen càng tôn thêm sự thon dài thẳng tắp của đôi chân người nọ, trong tay múa trường kiếm, tóc theo động tác của hắn mà bay lên.
Herbert có thể thấy rõ mồ hôi theo động tác của hắn mà rơi xuống...
Cặp mắt thúy sắc sáng ngời cứ nhìn chăm chằm vào mũi kiếm của mình, chuyên chú mà tập trung... Thật đúng là thời khắc kỳ diệu.
Herbert đang dựa vào khung cửa thượng hình như đã quên rót cuộc mình tới đây để nói gì, nhưng lại biết, Jared Norman như thế này là một người y không quen biết.
Có lẽ, bản thân cũng không mấy hiểu rõ vị huynh trưởng của y cho lắm.
Từ lúc sinh ra phụ thân đã ôm hy vọng rất lớn đối với mình, vừa mới biến thành hình người, hình như cũng mới năm tuổi, y đã đi đến quân bộ, đứng ở bên người Lance.
Mỗi năm y cũng không về vương cung được mấy lần, đối với vị huynh trưởng này, lúc trước y cũng có chút ghen ghét và hâm mộ...
Ngưỡng mộ? Sùng bái? Không có, cũng không cần, y vẫn luôn biết y mạnh hơn người này biết bao nhiêu lần.
So về thực lực......
Nghĩ đến ánh mắt muốn nói lại thôi của mẫu thân mình, sao Herbert lại không biết chứ? Chỉ là......
Trong quan niệm chính trị của y, có chút người có thể giữ, có chút người không thể, có chút người lại cần thiết phải nhổ cỏ tận gốc!
Nhưng mẫu thân lại vô cùng yêu thích vị huynh trưởng trên danh nghĩa này, có lẽ Jared cũng biết rõ ý nghĩ của mẫu thân thì sao?
Ngẫm một hồi, bỗng nhiên chiêu thức của Jared biến đổi, từng chiêu sắc bén, tốc độ cực nhanh, động tác vừa linh hoạt vừa hung mãnh, chiêu nào cũng mang theo sát khí.
Nhưng mà, trong mắt Herbert lại vẫn buồn cười như cũ.
Hắn biết lấy tốc độ và uy thế trước mắt này của người không từng lên chiến trường, được nuôi dưỡng bằng những thức ăn tinh xảo ở Chủ tinh qua ngày tháng ưu việt của một Đại vương tử như Jared đã là cực hạn.
Bản thân mình lên chiến trường, thế nhưng có thể khiến vị đại ca này của y tỉnh ngộ, muốn quyết định thao luyện chính mình thật tốt sao?
Nghĩ vậy Herbert lại nhanh chóng bước lên, ác liệt bắt lấy trường kiếm đang múa trong không trung, nhẹ nhàng tùy ý, lại chính xác nắm lấy lưỡi kiếm, lạnh lùng nhìn vị huynh trưởng mang theo một thân mồ hôi, ánh mắt bình tĩnh, đáy mắt lại không chút gợn sóng "Thật yếu."
Thấy trong mắt người nọ hiện lên một tia sắc bén và phẫn nộ, điều này càng khiến cho tâm trạng Herbert vui sướng hơn.
Khinh thường buông tay, Herbert đánh giá vị huynh trưởng còn thấp hơn mình cả một cái đầu, cứ như rất vừa lòng tư thế nhìn từ trên cao xuống này "Thời gian không còn sớm, đại ca hẳn nên chuẩn bị để tới tham gia Khánh Công yên của ta."
Thật đúng là ác liệt, trong lòng Herbert tán thưởng bản thân một tiếng một tiếng.
Jared cứ như vẫn không đem điều này vào mắt, lạnh lùng thu hồi trường kiếm, giơ tay, ngay lập tức một người hầu đứng ngoài cửa chạy vào dâng lên tay hắn một cái khắn lông.
Xoa xoa cái trán mướt mồ hôi, Jared mới từ từ mở miệng "Ta sẽ xuất hiện đúng giờ." Nhân tiện cho tên đệ đệ ngu xuẩn như ngươi một bài giáo huấn khắc cốt ghi tâm......
Đối mặt sự bình tĩnh của Jared, sự ác liệt của mình ngược lại trông rất ấu trĩ. Rơi xuống hạ phong, thật sâu nhìn về huynh trưởng sống động trước mắt, lúc xoay người rời không khỏi có một chút tiếc nuối, rốt cuộc y cũng biết, Jared trong yến hội sắp tới nhất định lại là Đại vương tử "Dối trá, giả vờ" kia.
Đợi Herbert rời đi, Jared mới cười nhật "Thật đúng là xem trọng hắn."
Bây giờ Herbert mới chỉ là một vương tử mới thành niên, rốt cuộc không phải một vị quân vương chân chính Herbert như trong ký ức của Jared, có nên cũng có chút lệch lạc.
Đến khi Jared Norman thay đổi quần áo để đến yên hội, thời gian cũng vừa mới bắt đầu
Vai chính lần này trước sau đều nghiêm mặt, túc mục, mang vẻ ngăn người ngoài xâm phạm vào. Quân phục màu đen càng giúp người nam nhân này càng có thêm khí thế quyết tuyệt và sắc bén, nửa phần cũng không hề thu liễm hí tức bên ngoài, khiến cho các á thư và các giông cái vốn mang xuân tình không dám đến gần.
Đợi Quân vương mở màn, khen ngợi con trai mình một hồi, yến hội cũng dần dần bắt đầu.
Thế gia, quý tộc, thậm chí là người trong quân bộ đều mang theo bạn lữ và con cái của mình, trong đó có không ít á thư và giống cái đã trưởng thành, mục tiêu của bọn họ cũng rất rõ ràng.
Đáng tiếc vi chính hôm nay lại không cho họ chút cơ hội thân cận nào, không đề cập đến gương mặt băng lạnh của người kia, thế nhưng khí tràng uy nghiêm kia lại càng khiến những á thư và giống cái vốn được nuôi dưỡng trong Chủ tinh chưa đến gần mà đã sợ run người.
Ngược lại Đại vương tử lại ôn hòa, ưu nhã, phong độ rất nhẹ nhàng trước sau như một...
Chi một chốc sau, vai chính cứ như được thay đổi, Colvin nhìn rõ ràng, trong lòng cũng có vài phần tiếc hận, y không phủ nhận trưởng tử của mình càng xuất sắc hơn, tuy rằng không mạnh mẽ bằng nhị tử, những lại là quý tộc trời sinh, được người vương hậu mà y yêu sâu đậm nuôi dưỡng thật tốt, thế nhưng lại đi ngược với nguyện vọng của mình...
"Herbert, con nên thu liễm khí thế của mình lại, chơi với mấy gia hỏa kia không vui hay sao?" Lance vẫn luôn kiêu ngạo khi nuôi con bằng cách của y, nội tâm và khuôn mặt càng toát thêm vẻ từ phụ.
Đối với vị Nguyên soái này mà nói, dưới gối không con, nên Herbert lại như con ruột y, một đứa con khiến người ta kiêu ngạo.
Herbert lại nhìn Jared đi lại thuận lợi giữa đám người, cùng người nói chuyện thành thạo với mọi vị khách, ánh mắt tối xuống "Giống hắn sao?"
Lance nghe ra sự không kiên nhẫn trong lời nói của hắn, lắc đầu cười "Ý của ta là, con cứ thả lỏng xuống, hưởng thụ cuộc sống của con đi, Herbert con mới thành niên thôi." Đừng xụ mặt cả ngày, đứa trẻ này giống ai đây chứ, nhớ rõ nó lúc tuổi còn nhỏ mà tính đã thế này, dù dạy bao nhiêu năm nhưng không sửa đổi ngược lại càng uy nghiêm hơn.
Herbert liếc mắt nhìn Nguyên soái Lance một cái, y không thích mấy việc làm đó, không những thế lại càng phiền chán, trừ những lúc cần thiết ra thì y không thích giao thiệp với mấy quý tộc kia, cho dù chỉ là một câu cũng không.
Giờ phút này Herbert còn trẻ nên vẫn tùy hứng như cũ, không kiêng nể gì.
Sao có thể? Đám người Mitchell biết rõ ràng mấy động tác gần đây của Đại vương tử, bỗng nhiên im lặng thế này, đây có thể là điều mà họ từng hi vọng, thế nhưng giờ lại chỉ thấy bất an và không quen.
Herbert hừ nhẹ, trong lòng lại biết, dù sao bản thân cũng không tin người kia không có động tĩnh gì, hay không làm gì mà ngoan ngoãn đứng ở trong vương cung, tất nhiên cũng có thể tàng trữ hậu chiêu chờ y.
Nhưng, y không sợ hãi gì cả......
Nghĩ vậy, Herbert tùy tay hỏi một tên người hầu "Jared đâu?"
Trong mặt người hầu kia hiện lên chút không đồng ý "Hồi bẩm Nhị vương tử, Đại vương tử đang ở phòng huấn luyện." Nói lại trộm ngẩng mặt nhìn nhanh Nhị vương tử rồi nói "Mấy ngày nay Nhị vương tử trên tiền tuyến, hình như Đại vương tử cảm thấy áy náy, cả ngày đều thao luyện ở phòng huấn luyện, hy vọng có thể phân ưu với Nhị vương tử."
Trong suy nghĩ của người hầu chuyện này rất tốt, thế nhưng mấy người trước mắt này sao có thể cho là vậy được?
Locker khinh thường rồi lại châm chọc mà hừ một tiếng "Hắn sẽ áy náy sao? Chia sẻ cái gì? Binh quyền hả?"
Lời này thật ra là suy nghĩ của đại đa số người đứng sau Herbert, thế nhưng người hầu trẻ tuổi kia lại đỏ hết cả mặt lên, căm tức nhìn Locker "Câm miệng! Vương tộc như Đại vương tử há để ngươi mở miệng bôi nhọ sao!" Nói xong còn bất mãn trừng mắt nhìn Herbert, cứ như trách hắn không quản giáo người hầu của mình cho tốt, thế mà lại để người kia há miệng nói xấu người khác.
"Huống chi Đại vương tử lại là huynh trưởng của Nhị vương tử, hai người chính là huynh đệ! Tại sao Đại vương tử có thể bất hòa với em trai mình chứ?" Nói rồi buồn bực nhìn Herbert đang im như thóc "Ngày mà Nhị vương tử chiến đấu với Trùng tộc, Đại vương tử vẫn luôn quan sát, ngài cũng chúc mừng chiến thắng của Nhị vương tử, cũng vui vì ngài bình an rở lại. Này chẳng lẽ không phải tình như thủ túc sao?"
Một tên người hầu nho nhỏ đương nhiên không có cái gan nói mấy thứ này, nhưng tên người hầu này lại xuất thần từ cung của Jared Norman, hôm nay đang trên đường đổi ca trực, đương nhiên hắn càng nên thiên vị vị vương tử của mình.
Ánh mắt của Herbert Norman lóe lên, hơi hơi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thế nhưng lại không nói hay giải thích điều gì.
Nhưng Mitchell cũng hiểu được ý tứ từ miệng của người hầu này, dù sao Đại vương tử cũng là Đại vương tử, bọn họ tuy là người của Nhị vương tử, nhưng rốt cuộc cũng là hạ nhân nên không thể tùy ý bôi nhọ Đại vương tử, tiếp theo cái gọi là... tình như thủ túc của Đại vương tử và Nhị vương tử thì...
Mitchell ngẫm nghĩ về những tình báo trong đoạn thời gian này của Đại vương tử Jared và đám quý tộc đứng sau lưng hắn, nhưng vẫn không thể nắm rõ như cũ, luôn cảm thấy hình như Jared Norman không đi theo lẽ thường, mỗi nước cờ hắn đi, thế nhưng y lại không đoán được phía sau có gì.
Herbert Norman cũng không cố kỵ nhiều như vậy, trực tiếp dẫn đám người Mitchell đi về để chuẩn bị cho yến hội tối nay. Đường vào vương cùng có nằm trên địa phận của huynh trưởng hắn, đẩy ra tên thị vệ muốn ngăn cản, nhìn mấy tên tiểu thị vội vàng chạy đi hệt như đang bẩm báo tên xâm nhập bất thình lình là y, trong mắt lại mang theo sự khó tin và phẫn nộ.
Thậm chí có một tên tiểu thị giữ lại, vội vàng hành lễ với mình rồi duỗi tay ngăn cản "Nhị vương tử, xin ngài đợi chúng tôi bẩm báo với Đại vương tử! Bằng không thì rất thất lễ."
Cho dù phẫn nộ, cũng có thể che dấu cảm xúc và biểu tình của mình, Herbert không khó nhận ra cảm xúc phẫn nộ của vị á thư nhỏ tuổi này, thế nhưng nàng lại khống chế rất tốt.
Giống như tên luôn giả vờ kia, không, nhớ tới mẫu thân của mình, đại ca y là một sự kiêu ngạo do mẫu thân dưỡng dục nên. Ánh mắt đen xuống, đẩy vị tiểu thị kia ra, đi vào cửa phòng huấn luyện, hiển nhiên đã có một người hầu nào đấy đã bẩm báo hành vi thất lễ của mình.
Nhưng vị huynh trưởng mấy ngày không thấy trước mắt này lại rất thờ ơ, múa một đường kiếm không mấy sắc bén, từng chút vũ động... Ít nhất trong mắt Herbert là như thế.
Áo sơ mi trắng, ngày xưa không chút cẩu thả, thế nhưng trước mắt lại nhiều thêm vài phần lộn xộn. Sợi tóc lộng lẫy cũng vì mồ hôi mà dính chặt vào mặt, thiếu vài phần giả vờ như lúc xưa, giờ lại càng thêm tùy ý, suất tính.
Herbert không thể phủ nhận, bây giờ Jared nhìn càng thuận mắt.
Dựa vào trên khung cửa mà thưởng thức Jared khi thì nhanh nhẹn, khi thì thong thả, hệt như trong nhất cử nhất động, nhất chiêu nhất thức đều dấu diếm ý nghĩa và bí ẩn.
Quần dài đen càng tôn thêm sự thon dài thẳng tắp của đôi chân người nọ, trong tay múa trường kiếm, tóc theo động tác của hắn mà bay lên.
Herbert có thể thấy rõ mồ hôi theo động tác của hắn mà rơi xuống...
Cặp mắt thúy sắc sáng ngời cứ nhìn chăm chằm vào mũi kiếm của mình, chuyên chú mà tập trung... Thật đúng là thời khắc kỳ diệu.
Herbert đang dựa vào khung cửa thượng hình như đã quên rót cuộc mình tới đây để nói gì, nhưng lại biết, Jared Norman như thế này là một người y không quen biết.
Có lẽ, bản thân cũng không mấy hiểu rõ vị huynh trưởng của y cho lắm.
Từ lúc sinh ra phụ thân đã ôm hy vọng rất lớn đối với mình, vừa mới biến thành hình người, hình như cũng mới năm tuổi, y đã đi đến quân bộ, đứng ở bên người Lance.
Mỗi năm y cũng không về vương cung được mấy lần, đối với vị huynh trưởng này, lúc trước y cũng có chút ghen ghét và hâm mộ...
Ngưỡng mộ? Sùng bái? Không có, cũng không cần, y vẫn luôn biết y mạnh hơn người này biết bao nhiêu lần.
So về thực lực......
Nghĩ đến ánh mắt muốn nói lại thôi của mẫu thân mình, sao Herbert lại không biết chứ? Chỉ là......
Trong quan niệm chính trị của y, có chút người có thể giữ, có chút người không thể, có chút người lại cần thiết phải nhổ cỏ tận gốc!
Nhưng mẫu thân lại vô cùng yêu thích vị huynh trưởng trên danh nghĩa này, có lẽ Jared cũng biết rõ ý nghĩ của mẫu thân thì sao?
Ngẫm một hồi, bỗng nhiên chiêu thức của Jared biến đổi, từng chiêu sắc bén, tốc độ cực nhanh, động tác vừa linh hoạt vừa hung mãnh, chiêu nào cũng mang theo sát khí.
Nhưng mà, trong mắt Herbert lại vẫn buồn cười như cũ.
Hắn biết lấy tốc độ và uy thế trước mắt này của người không từng lên chiến trường, được nuôi dưỡng bằng những thức ăn tinh xảo ở Chủ tinh qua ngày tháng ưu việt của một Đại vương tử như Jared đã là cực hạn.
Bản thân mình lên chiến trường, thế nhưng có thể khiến vị đại ca này của y tỉnh ngộ, muốn quyết định thao luyện chính mình thật tốt sao?
Nghĩ vậy Herbert lại nhanh chóng bước lên, ác liệt bắt lấy trường kiếm đang múa trong không trung, nhẹ nhàng tùy ý, lại chính xác nắm lấy lưỡi kiếm, lạnh lùng nhìn vị huynh trưởng mang theo một thân mồ hôi, ánh mắt bình tĩnh, đáy mắt lại không chút gợn sóng "Thật yếu."
Thấy trong mắt người nọ hiện lên một tia sắc bén và phẫn nộ, điều này càng khiến cho tâm trạng Herbert vui sướng hơn.
Khinh thường buông tay, Herbert đánh giá vị huynh trưởng còn thấp hơn mình cả một cái đầu, cứ như rất vừa lòng tư thế nhìn từ trên cao xuống này "Thời gian không còn sớm, đại ca hẳn nên chuẩn bị để tới tham gia Khánh Công yên của ta."
Thật đúng là ác liệt, trong lòng Herbert tán thưởng bản thân một tiếng một tiếng.
Jared cứ như vẫn không đem điều này vào mắt, lạnh lùng thu hồi trường kiếm, giơ tay, ngay lập tức một người hầu đứng ngoài cửa chạy vào dâng lên tay hắn một cái khắn lông.
Xoa xoa cái trán mướt mồ hôi, Jared mới từ từ mở miệng "Ta sẽ xuất hiện đúng giờ." Nhân tiện cho tên đệ đệ ngu xuẩn như ngươi một bài giáo huấn khắc cốt ghi tâm......
Đối mặt sự bình tĩnh của Jared, sự ác liệt của mình ngược lại trông rất ấu trĩ. Rơi xuống hạ phong, thật sâu nhìn về huynh trưởng sống động trước mắt, lúc xoay người rời không khỏi có một chút tiếc nuối, rốt cuộc y cũng biết, Jared trong yến hội sắp tới nhất định lại là Đại vương tử "Dối trá, giả vờ" kia.
Đợi Herbert rời đi, Jared mới cười nhật "Thật đúng là xem trọng hắn."
Bây giờ Herbert mới chỉ là một vương tử mới thành niên, rốt cuộc không phải một vị quân vương chân chính Herbert như trong ký ức của Jared, có nên cũng có chút lệch lạc.
Đến khi Jared Norman thay đổi quần áo để đến yên hội, thời gian cũng vừa mới bắt đầu
Vai chính lần này trước sau đều nghiêm mặt, túc mục, mang vẻ ngăn người ngoài xâm phạm vào. Quân phục màu đen càng giúp người nam nhân này càng có thêm khí thế quyết tuyệt và sắc bén, nửa phần cũng không hề thu liễm hí tức bên ngoài, khiến cho các á thư và các giông cái vốn mang xuân tình không dám đến gần.
Đợi Quân vương mở màn, khen ngợi con trai mình một hồi, yến hội cũng dần dần bắt đầu.
Thế gia, quý tộc, thậm chí là người trong quân bộ đều mang theo bạn lữ và con cái của mình, trong đó có không ít á thư và giống cái đã trưởng thành, mục tiêu của bọn họ cũng rất rõ ràng.
Đáng tiếc vi chính hôm nay lại không cho họ chút cơ hội thân cận nào, không đề cập đến gương mặt băng lạnh của người kia, thế nhưng khí tràng uy nghiêm kia lại càng khiến những á thư và giống cái vốn được nuôi dưỡng trong Chủ tinh chưa đến gần mà đã sợ run người.
Ngược lại Đại vương tử lại ôn hòa, ưu nhã, phong độ rất nhẹ nhàng trước sau như một...
Chi một chốc sau, vai chính cứ như được thay đổi, Colvin nhìn rõ ràng, trong lòng cũng có vài phần tiếc hận, y không phủ nhận trưởng tử của mình càng xuất sắc hơn, tuy rằng không mạnh mẽ bằng nhị tử, những lại là quý tộc trời sinh, được người vương hậu mà y yêu sâu đậm nuôi dưỡng thật tốt, thế nhưng lại đi ngược với nguyện vọng của mình...
"Herbert, con nên thu liễm khí thế của mình lại, chơi với mấy gia hỏa kia không vui hay sao?" Lance vẫn luôn kiêu ngạo khi nuôi con bằng cách của y, nội tâm và khuôn mặt càng toát thêm vẻ từ phụ.
Đối với vị Nguyên soái này mà nói, dưới gối không con, nên Herbert lại như con ruột y, một đứa con khiến người ta kiêu ngạo.
Herbert lại nhìn Jared đi lại thuận lợi giữa đám người, cùng người nói chuyện thành thạo với mọi vị khách, ánh mắt tối xuống "Giống hắn sao?"
Lance nghe ra sự không kiên nhẫn trong lời nói của hắn, lắc đầu cười "Ý của ta là, con cứ thả lỏng xuống, hưởng thụ cuộc sống của con đi, Herbert con mới thành niên thôi." Đừng xụ mặt cả ngày, đứa trẻ này giống ai đây chứ, nhớ rõ nó lúc tuổi còn nhỏ mà tính đã thế này, dù dạy bao nhiêu năm nhưng không sửa đổi ngược lại càng uy nghiêm hơn.
Herbert liếc mắt nhìn Nguyên soái Lance một cái, y không thích mấy việc làm đó, không những thế lại càng phiền chán, trừ những lúc cần thiết ra thì y không thích giao thiệp với mấy quý tộc kia, cho dù chỉ là một câu cũng không.
Giờ phút này Herbert còn trẻ nên vẫn tùy hứng như cũ, không kiêng nể gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất