Vương Quyền Kế Thừa

Chương 7

Trước Sau
Jacob lôi kéo đứa cháu khiến hắn tự hào, một giống cái đã thành niên sớm nhưng lại chưa có hôn ước.

So với các giống cái cũng không tính là tuấn tú xinh đẹp đặc biệt gì, ngược lại lại hơi lãnh ngạnh giống giống đực, thế nhưng lại mang theo vài phần khí chất ý nhị và độc đáo riêng biệt.

"Đại điện hạ, đây là ta cháu của tôi, gần đây mới trở về từ tinh cầu Luoer." Hành động này của Jacob sao mà không có ý nghĩa nào thâm sâu chứ?

Herbert đứng ở một bên nhìn cũng đoán ra vài thứ, huống chi là bản thân Jared.

Nhưng mà Jared chỉ cười cười, ưu nhã lại thân sĩ hôn lấy mu bàn tay của giống cái Dolu này "Rất vinh hạnh khi gặp em, Dolu độc lập và cương quyết."

Không có khen vẻ bề ngoài của hắn, mà chỉ khen tính cách.

Ngay lập tức trong lòng Dolu biết ngay lý do tại sao ở nhà gia gia thường hết lời tiếc hận khen lấy khen để Đại vương tử này, bản thân mình bất quá chỉ là một giống cái trong nhà Công tước Moore, tuy rằng là trực hệ, nhưng nếu so với giống đực, thì y không thu hút chút nào, cũng không có nhiều giá trị lợi dụng, huống chi y lại độc lập cương quyết, khinh thường dáng vẻ như bị chăn nuôi của các giống cái và á thư khác, vậy nên một mình lang bạc tự gầy dựng sản nghiệp cho bản thân, tuy rằng không thể đánh đồng với phủ Công tước Moore, thậm chí có thể xem là một sản nghiệp nho nhỏ, thế nhưng đó vẫn là niềm kiêu ngạo của y.

Nhưng tuổi tác y đã không còn nhỏ, đa số những giống đực môn đăng hộ đối với y đều cảm thấy y là người kiêu ngạo và đáng buồn cười, hoặc không thèm để mắt tới.

Nhưng Dolu lại cảm thấy vị Đại vương tử cao cao tại thượng, thân phận tôn quý trước mắt này lại hiểu quyết tâm của mình... Dù đó chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, là sự tưởng thưởng trong đôi mắt xanh biếc kia.

Thật là một giống đực khó tin, trong lòng Dolu Moore âm thầm cảm thán.

"Đứa nhỏ này là hài tử con trai thứ hai của ta, tính tình hơi dã, ở tinh cầu Luoer lăn lộn ra một ít thứ." Công tước Jacob tuy rằng nói ghét bỏ, thế nhưng khí nói lại khó tránh mấy phần tự hào.

Jared cười nhạt "Ta nghe nói gần đây kinh tế ở tinh cầu Luoer tăng rất nhanh chóng, nghề gieo trồng và chăn nuôi cũng được chú trọng hơn, hoàn cảnh ở tinh cầu Luoer được cải thiện rất nhiều."

Trước mắt Dolu sáng ngời, cơ hồ không đè áp được sự vui sướng và kích động của mình, y và gia gia lại không ngờ Jared lại biết, thế mà quan tâm bản thân mình, một giống cái nho nhỏ trong phủ Công tước, lại còn biết đến kỹ càng và tỉ mỉ thế nữa chứ...

Khác với sự kích động của Dolu, Công tước Jacob sẽ nghĩ càng nhiều. Đương nhiên lão cáo già xảo quyệt như hắn sẽ không nghĩ rằng Jared thưởng thức tiểu giống cái nhà hắn hoặc đang muốn tìm một đối tượng thích hợp để kết hôn, dã tâm của vị Đại điện hạ trước mắt này, còn lớn hơn hắn nghĩ.

Suốt thời gian trò chuyện với nhau thì Dolu cũng mấy lần tiếc hận, hiển nhiên hắn nhìn không ra suy nghĩ nào khác trong mắt Đại điện hạ, thậm chí không nguyện ý vì mượn sức gia gia nhà hắn gia gia mà đồng ý kết thân chút nào cả, kể cả ý đồ khác cũng không có.

Người này, thuần túy cố chấp như thế, không dối trá tí nào, bên cạnh đó lại rất anh tuấn, ưu nhã, ôn hòa...

Dolu cảm thấy những từ ngữ dùng để ca ngợi giống đực trong đầu mình đều có thể đem ra dùng hết lên người người này, trong lòng cũng hiểu rõ vì sao Nhị vương tử tuy là huyết mạch chân chính của Quốc vương, là người có khả năng kế thừa vương vị nhất, thế nhưng khi hầu hết các quý tộc trên chủ tinh, các tiểu giống cái thế gia, các tiểu á thư khi đến trước mặt người này, trong mắt đều mang theo vài phần khát khao và hướng tới.

Khánh công yến này không khác với mấy yến tiệc mà Jared đã từng tham gia qua, cũng giống hệt thế. Các quý tộc trò chuyện với nhau, không khác mấy. Sự thủ lễ của các con cháu thế gia, cùng sự thăm hỏi và ca ngợi của các giống cái, á thư với các quý phu nhân, cũng hệt vậy.



Đối với y mà nói tất cả đều nhuần nhuyễn, bình đạm. Một thân lễ phục màu trắng, vừa ưu nhã vừa mang theo mấy phần uy nghiêm, nhưng lại không quá nghiêm túc, mãi tóc vàng lộng lẫy và biểu tình ôn hòa, càng khiến người ta thêm thân cận, muốn lại gần để bắt chuyện.

So với vẻ cự ngươi ngàn dặm của Nhị vương tử Herbert, hiển nhiên vị Đại vương tử này càng là đứa con cưng của yến tiệc hơn.

Chỉ ngắn ngủi nửa tiếng đã có thể tóm lấy hết ánh sáng, vai chính của yến hội cũng từ Nhị vương tử Herbert biến thành Đại vương tử Jared.

Thế nhưng, này còn chưa đủ... Chỉ là vai chính của một cái yến hội, thật ra hắn cũng chẳng để tâm cho lắm.

Trước khi yến hội sắp kết thúc, càng dễ dàng xuất hiện chuyện gì đó bất ngờ hơn.

Jared nhìn mọi người, cầm ly rượu, mang các thân tín phía sau mình, chậm rãi đi về hướng đệ đệ của hắn, Nhị điện hạ Herbert Norman.

Ngay cả Colvin cũng không nhịn được mà bỏ qua mấy vị trọng thần, nhìn sát theo trưởng tử của hắn, trong lòng lại suy nghĩ trong chốc nữa hắn lại muốn làm gì?

Trận yến hội này tuy bị Jared đoạt hét ánh sáng, nhưng đối với sự hiểu biết về hai đứa nhỏ này Colvin đã sớm dự đoán được sẽ ra kết quả như vậy.

Thời gian gần đây có hơi áp chế trưởng tử, nếu không ìm cơ hội cho hắn nhả ra, ngược lại sẽ khiến mình lo lắng. Cho nên Colvin vẫn chưa có bất luận cái can thiệp gì với trận tiệc tùng này, chỉ dõi theo hai đứa trẻ kia, một đứa thì nói năng thành thạo, một đứa thì lại rất đạm mạc. Các quý tộc thế gia, những người đương quyền. Thân là quân vương trong lòng Colvin cũng bất giác nhớ đến lời nói của thê tử Ishido...

Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng chỉ mới thành niên, vẫn chưa trưởng thành, nếu mình tận tâm dạy dỗ ắt hẳn sẽ có biến hóa lớn.

Nhưng mà hiện tại... trái tim của kẻ làm phụ thân này lại như bị treo lên cao, đập lên phanh phanh, nhìn vẻ tự tin kia của Jared Norman, biểu tình vừa đường hoàng vừa ôn hòa liền biết, cái nghẹn của đứa hùng hài tử này cuối cùng cũng bộc phát...

Colvin che ngực lại theo bản năng, tuy rằng hắn cố ý chèn ép trưởng tử, nhưng cuối cùng vẫn do chính tay mình nuôi lớn... vốn cho rằng đứa nhỏ này nghẹn đến mức thiên hôn địa lão xong sẽ âm thầm chơi xấu, giờ lại bộc phát quang minh chính đại như thế cũng khiến hắn yên tâm phần nào.

Nếu ra ám chiêu với Herbert trước mắt bao người như thế này, ó người phụ thân như hắn nhìn cũng không xảy ra chuyện lớn gì, hài tử phải trải qua sóng gió mới trưởng thành được, đúng thật là Herbert vẫn có chỗ chưa trưởng thành, nếu ăn mệt chút có thể hiểu rõ thì cũng là chuyện tốt.

Khác với sự suy diễn phức tạp trong nội tâm Colvin, Ishido chỉ nhự ngước mắt, sau đó lại rũ xuống xem như chẳng có chuyện gì mà trò chuyện tiếp tục với vị phu nhân nào đó, tựa hồ không đê rý mấy chuyện sắp xảy ra này.

Trong tay Jared Norman cầm hai ly rượu, khóe miệng hơi hơi nhếch, cặp mắt sáng ngời kia mang theo mấy phần đào hoa, đuôi mắt hơi phiếm hồng, đó là biểu hiện mà mỗi lần hắn vui sướng hoặc kích động.

Herbert tiếp nhận ly rượu, hơi nhăn mày lại, tựa hồ như trêu chọc trò hay mà hắn chuẩn bị, không có ý nghĩa gì cả.

"Chúc mừng đệ đệ thân ái của ta, lại lập quân công hiển hách, bảo hộ bá tánh của đế quốc chúng ta. Ly này, ca ca kính đệ, cũng muốn cám tạ đệ phân ưu với phụ vương." Nói xong liền ngửa đầu uống hết ly rượu.



Herbert cũng theo sát đó, rượu mạnh xẹt qua yết hầu kích thích khiến khóe mắt Jared càng đỏ thêm vài phần, không khác mấy với lúc ở phòng huấn luyện, ý vị tùy tính ẩn sau lớp mặt nạ kia, làm hắn ánh mắt cũng không tự chủ được đi theo giả cái này cái gọi là huynh trưởngkhiến hắn không khỏi đánh lại vị huynh trưởng này.

"Đây là nhiệm vụ của ta, huống chi không phải đại ca vẫn luôn phân ưu với phụ thân ở chủ tinh sao?"

Thật là tru tâm, Jared cười thầm trong lòng, không thèm để ý, ngược lại lại thuận thế mà nói "Đây mới là chuyện àm hài tử như chúng ta nên làm?"

Herbert, thậm chí là Mitchell ở phía sau hắn, cho dù là Lance cũng không thể đoán ra ý đồ của Jared lúc này, lấy cái sự hư tình giả ý này, lại hành sự kiểu chu toàn mọi mặt, hắn chưa bao giờ thích giáp mặt công kích hết.

"Herbert, đệ đệ của ta, ngươi tuy rằng trẻ tuổi lại có sức mạnh cường đại, lại có thế mang binh dẫn dắt họ bảo vệ đế quốc của phụ vương. Chiến dịch trên tinh cầu Stout đánh kịch liệt như thế, lúc ta tại chỗ chờ tin cũng rất nóng lòng." Theo sự tán dương của Jared thì cũng có không ít quý tộc hùa theo.

Tán dương Herbert, tán dương mỗi một vị phía sau hắn, chính là Nguyên soái Lance không lên chiến trường cũng muốn choáng váng.

Mày của Herbert nhíu lại, bây giờ thật sự hắn không thể thấu rõ vị huynh trường này lại muốn làm gì.

Quả nhiên, Jared vừa chuyển đề tài, vừa tiếc hận dò hỏi Los, vị quan chỉ huy hậu cần do Công tước Jacob xếp vào...

Khánh công yến lần này Los còn có tham gia, Mitchell tính toán chờ hai tháng sau khi mọi chuyện xong xuôi, sẽ điều chuyển Los qua vị trí khác, chậm rãi mờ nhạt hắn.

"Los, ngươi phụ trách hậu cần nên đương nhiên cũng chịu trách nhiệm việc trấn an sự hy sinh của các chiến sĩ, đúng không?" Lời nói này của Jared khiến tim mọi người như bị treo cao.

Cho rằng Jared mấy lấy thông số tử thương của chiến sĩ tới để trào phúng Herbert tuổi quá trẻ, lãnh binh không ổn.

Lần này ngay cả Colvin cũng nhịn không được, đẩy mọi người ra để đi về phía này.

Biểu tình của Jacob bất biến, còn trấn an vỗ vỗ đứa cháu cũng đang treo tim này.

Nếu Jared làm như vậy thật, không nói tới có thể đả kích Nhị vương tử Herbert hay không, nhưng sẽ chọc giận quân vương, gây cho bá tánh sự phản cảm.

"Đúng vậy, Đại điện hạ." Los cung kính trả lời nói.

"Thương binh đã trấn an thỏa đáng hết chưa? Phát tiền an ủi cho người có thể trị được rồi quay trở lại chiến trường, hy sinh, người không thể trở về quân bộ chưa?" Jared hỏi lại, trên nét mặt còn mang theo mấy phần tiếc nuối.

Người khác nhìn qua sẽ cho rằng hắn sẽ tiếc nuối thật sự, nhưng những người ở ở đây ai có thể mắc mưu được chứ? Đặc biệt là đám người Monroe trẻ tuổi không khống chế được cảm xúc của bản thân ở phía sau Herbert.

Bọn họ luôn cảm thấy những lời này của Jared càng tru tâm! Từng câu đều nhằm vào Herbert!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau