Vương Tôn Chiến Thần

Chương 125: Vấn đạo (3)

Trước Sau
Trong hồn hải một vùng biển tử lôi dừng như không giới hạn, từng tia tư lôi điện không ngừng chớp nhoáng đánh loạn lung tung, cả trời đất điều là tử quang bao trùm, tại trung tâm hồn hải, Tử Lôi Thần Đỉnh tựa như thiên địa trung tâm, kinh văn loé sáng từng đợt như mặt sóng dập diều xoay chuyển trên thần đỉnh không ngừng

Vương Tôn ngồi bên cạnh Tử Lôi Thần Đỉnh, vận hành Tử Linh Thần Quyết không ngừng điều động dược lực từ Hồng Linh Quả tiến vào trong thần đỉnh luyện hoá, năng lượng từng chút một sau khi luyện hoá biến thành tử lôi phun trào

Cái này đạo tử lôi chính là bị hắn từng chút một rót vào mắt trái thiên địa, chỉ thấy tử lôi sinh ra va chạm vào tử lôi hiện có, cả hai va chạm vào nhau liền tự lẫn nhau triệt tiêu, lập tức một vùng hắc ám liền xuất hiện xâm chiếm khu vực này

“Cùng đạo, cùng đường nhưng lại khác nhau mỗi ý niệm, niệm không hợp thì đạo bất đồng, đạo sinh đạo diệt do niệm bất đồng”

“Khi thiên địa bên trong mắt trái bị hoàn toàn che phủ hắc ám, đồng nghĩa Thiên Đạo ấn ký bị xoá bỏ, đến lúc đó ta chỉ cần khắc ấn ký bản thân lên mắt trái, thiên địa thuộc về ta, đạo từ đây mà sinh”

Hiểu thấu được đạo lý đạo sinh đạo diệt do niệm bất đồng, thần hồn Vương Tôn bắt đầu liên tục kết ấn vận chuyển Tử Lôi Thần Đỉnh tinh luyện dược lực có được hoá thành tử lôi, liên tục cuồn cuộn năng lượng tràn vào che lấp thiên địa bên trong mắt trái, khiến cho con ngươi hắn trở thành một mãnh hắc ám, sau đó chỉ thấy con mắt trái này đột nhiên tan biến…

Ba ngày sau mắt trái Vương Tôn đột nhiên lần nữa sinh ra, một đạo tử quang bắn ra một tia hủy diệt xuyên thấu bụng nhỏ tiểu kim long

“Ùm” Tiểu kim long giật mình nhìn thấy bụng nhỏ đột nhiên có cái gì đó tử quang bay ra bắn thẳng lên thiên khung rồi biến mất, còn nó bụng nhỏ chính là bị thủng một lỗ khét lẹt tử lôi

“Rống” lúc này nó đột nhiên cảm giác đau đớn tràn về, thế là nó hoảng sợ rống lên điên cuồng, hai trảo nhỏ không ngừng che lại vết cháy, khuôn mặt đáng thương không thôi, nằm trên mặt hồ điên cuồng khóc lớn

“Thật ngại quá, là ta sơ ý, để ta giúp ngươi chữa lành” một giọng nói trong đầu tiểu long vang lên



Sau đó Tiểu Long liền thấy tại bụng bị xuất hiện lục sắc quang mang bao vây, vết thương trên bụng nhỏ cũng nhanh chóng lành lại

Tiểu kim long vô thức cảm tạ, lại đột nhiên rùng mình sợ hãi: “Đa tạ a… ồ, ai, là ai đang trong bụng ta… Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ… Ngươi ngươi không được ăn thịt long gia gia a, hu hu…”

Tiêu Hải đã tỉnh, lại nhìn Vương Tôn từng cái hành động, lão điều tại chấn động không thôi: “Tiểu tử này ngươi cái gì thuật cũng biết hay sao?”

Vương Tôn cười khổ: “Biết được vài thứ, nhưng lão có biết che miệng cái kia tiểu kim long không”

Tiêu Hải sửng sờ rồi bất đắc dĩ dùng thần niệm câu thông với rồng nhỏ: “Tiểu Long, đây là ta bằng hữu, mấy hôm nay mượn nhà ngươi ở tạm, lại nói ngươi im cái miệng được không”

“Ồ, là lão thúc thúc, ngươi đây là từ khi nào vào bụng của ta, lại nói bên trong còn có người?” Tiểu Long si ngốc nhìn bụng nhỏ

Tiêu Hải có chút bó tay nói: “Ngươi cái này lươn nhỏ gặp cái gì cũng nuốt, đến ta ngươi còn nuốt, lại hỏi ta vì sao ta ở bên trong ngươi bụng!”

Tiểu Long xấu hổ gãi đầu, nghĩ nghĩ nó liền há miệng trục xuất đám người

Xuất hiện tại trên mặt hồ, nhóm Vương Tôn lúc này mới có thể quan sát cẩn thận Tiểu Long, cái này rồng nhỏ toàn thân kim quang, cả người lân giáp sáng bóng, kim văn lượn lờ khiến nó càng trở nên uy nghiêm, nhưng nhớ đến tiếng khóc muốn nhứt đầu của nó thì cái này hình tượng quả thật sụp đổ

“Tên kia, là ngươi vừa đả thương ta, đến cuối đầu xin lỗi Long gia gia mau” Tiểu Long hống hách vỗ ngực nhìn Vương Tôn

Không đợi Vương Tôn trả lời, Tiêu Hải đi lên liền một đấm nhấn chìm Tiểu Long xuống mặt hồ



Lại quay sang nhìn Vương Tôn, Tiêu Hải nhìn hắn một cách nghiêm túc: “Tương lai vạn giới sẽ là chúng ta địch nhân, ngươi nói xem, với hai người chúng ta liệu có thể chống lại thứ đó”

Vương Tôn trầm ngâm rồi khoát tay, dựa theo trí nhớ mà mô phỏng hình ảnh ngày đó Thổ Phong từng nói

Lúc đó Thổ Phong bụng lớn phập phòng, vẻ mặt tự tin vô cùng: “Phế vật thì sao, ta là một thân phàm nhân đi đến Tiêu Diêu Phái, trước không nói tư chất, không nói phẩm hạnh, chỉ cần nói đến tham vọng, chỉ cần là người điều có tham vọng, ta một cái tham vọng, thêm đệ một cái tham vọng, hai cái tham vọng cùng một chỗ, còn sợ gì không làm nên việc lớn!”

“Thổ Phong?” Tiêu Hải kinh sợ thốt lên

Vương Tôn lại lần nữa khoát tay, hình ảnh ngày đó Vô Nhai và Thái Túc lần đầu xuất hiện tại Tiêu Diêu Phái

Thổ Phong lúc đó giải thích với vẻ mặt tươi cười: “Nên trên đời này không có một ai ngộ đạo, nhưng vì sao lại có người chấp mê vào đại đạo tu hành, đó là bởi vì họ biết về đạo, hiểu rõ về đạo, thông thuận bản chất của đạo, dùng nó để truyền bá, mở ra vô số tông môn, cuối cùng thì sao, kết cục cũng chính là hưng thịnh và suy tàn, luân hồi điều không thoát khỏi một chữ đạo, phủ nhận cái vô hình vô tướng là đạo, cho phàm nhân là thấp kém, tôn thờ cái hữu hình là đạo, thờ bái cường giải là mục tiêu phấn đấu, vậy đó còn là đạo?”

Vô Nhai lúc đó quan điểm đã xác định: “Vậy nên nói đạo là việc phản phác quy chân, diễn hóa cái hữu hình thành cái vô hình, muốn làm được điều đó chúng ta phải cường đại, phá bỏ tất cả quy tắc của thiên địa, tìm hiểu cái gọi là đạo để diễn hóa từ hữu hình thành thứ vô hình, khi đạt đến cảnh giới xem mọi vật chất trước mặt chỉ là vô hình, nhất niệm liền có thể xóa bỏ tinh cầu, hủy diệt thiên đạo”

Thái Túc cười cười: “Vậy nên nói tu đạo chính là việc nghịch thiên, chỉ là con đường này sinh tử khó nói, trước không nói nhược nhục cường thực, chỉ nói chống lại lôi kiếp hủy diệt liền đã là chuyện khó!”



“Là bọn họ” Tiêu Hải càng thêm chấn kinh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau