Vương Tôn Chiến Thần

Chương 144: Lâm Vũ bá đạo

Trước Sau
Mộc Kiếm Môn nằm gần trung tâm Nam Thiên Giới Vực, vị trí tại một dãi núi hùng vĩ có hình bán nguyệt, cây cối nơi đó tràn ngập sinh cơ, nếu nói trước đây nó chỉ là ngọn núi bình thường, nhưng sau ngàn năm trở lại đây, nơi này từng ngày không ngừng phun trào nồng đậm linh khí, có người giỏi về truy tìm linh mạch phán xét ở đây có hơn mười đầu tiểu linh mạch vừa được sinh ra, mặc tin đồn hay sự thật, hàng ngày sẽ có khoảng hàng trăm môn phái tiến đến tranh chấp, Ma Tộc, Yêu Tộc cũng là thường xuyên xuất hiện trành giành, huyết tinh từ đó liên tục sinh ra

Nhưng cách đây một tháng trước, tin đồn về linh mạch còn chưa kịp xác định thì có một vị nữ kiếm khách có tu vi thượng thừa, đạt đến Bán Tiên cảnh xuất hiện, một mình nàng chống lại hơn trăm môn phái, càng quét Yêu, Ma hai tộc tháo chạy

Nàng, Mộc Uyển Thanh, người Quang Lâm Thành, võ đạo xuất thân từ Nam Thiên Học Phủ, từ một yếu đuối nữ tử, ngàn năm binh biến thì nay đã đạt đến cảnh giới duy ngã độc tôn, sau liền muốn ra bên ngoài tranh bá, đi qua Thanh Nguyệt Sơn cảm thấy không sai liền chiếm cứ nơi đây tự lập nên môn phái, Mộc Kiếm Môn

Lại nói Mộc Uyển Thanh chính là năm xưa cùng thời với đám người Lâm Vũ, Lâm Phong, Bá Đao, Vương Mộc Thành và Từ Như Nguyệt, điều thuộc Quang Lâm Thành người dân

Dưới chân núi là thôn dân vừa đến, cha mẹ nàng chính là nằm trong số đó, lại nói Lâm Mộ Thường mang theo Hà Như Tuyết đi ngao du, vừa hay thấy qua Mộc Uyển Thanh không sai liền trở về tìm Lâm Vũ, muốn hối thúc hắn cưới vợ sinh con

Lúc này Lâm Vũ vẻ mặt lúng túng từ chân núi bước lên Mộc Kiếm Môn, chỉ là giữa ngọn núi liền bị đệ tử Mộc Kiếm Môn chặn lại tại đại môn

“Người đến là ai, xin dừng bước” hai trăm người thanh y nữ đệ tử xếp thành hàng dài vung kiếm chặn ngang sơn môn.

Lâm Vũ ngước nhìn đám người, hoá ra tất cả điều che mặt bằng lụa đen, hắn kéo ra một bức họa tuyệt mỹ nữ tử rồi ngông cuồng hỏi: “Các ngươi thấy qua người này sao, ta đến tìm vợ”

“Môn chủ!” đám nữ đệ tử kinh sợ thốt lên

“Có chuyện gì?” Liên Tố Vân, Liên Tố Nguyệt theo hầu hạ Mộc Uyển Thanh nay cũng đã trở thành cường giả Độ Kiếp cảnh, lúc này đang làm nhiệm vụ trở về thì gặp ngay cảnh này

Một cái thiếu nữ lấp bấp đứng ra nói: “Bẩm, là có người nói Môn chủ là vợ hắn, nói muốn tìm môn chủ”

Liên Tố Vân nhíu mài nhìn Lâm Vũ

Liên Tố Nguyệt ánh mắt tinh nghịch quan sát

Đại điện Mộc Kiếm Môn



Mộc Uyển Thanh thân hình gợi cảm, đầu đội thanh quan cổ tước, tựa như nữ đế sơn lâm, ánh mắt lục sắc câu hồn, bàn tay phải tại nhẹ nhàng nâng trà, tay trái vén lụa đen khẽ nhấp môi, lại hờ hững nhìn nam tử tuấn tú dưới đại điện mà không một chút cảm tình, lạnh nhạt hỏi: “Tiểu tử, ngươi gan cũng rất lớn, lại dám xem bổn toạ điều là vợ, nói, ai phái ngươi đến đây khiêu khích bổn toạ?”

Lâm Vũ lúc này nhíu mài nói: “Xem ra cũng tầm thường!”

Nói rồi Lâm Vũ lấy ra bức họa Mộc Uyển Thanh rồi đánh dấu X, sau đó cầm bức hoạ quay lưng liền muốn rời đi

Mộc Uyển Thanh tức giận đến ngực nhỏ chập trùng có chút tạo ra sóng vỗ li ti, tay nàng lập tức theo đó chỉ bóng lưng Lâm Vũ mà ra lệnh: “Hừ, lại dám nói bổn tọa tầm thường, Tố Vân, Tố Nguyệt, bắt hắn lại cho ta!”

“Vâng!” Liên Tố Vân, Liên Tố Nguyệt mỉm cười tiếu ý, sau đó liền cầm kiếm song song đặt lên cổ Lâm Vũ

“Vù” Lâm Vũ bước ra một bước liền thoát khỏi song kiếm giam cầm, phiêu nhiên lạ thường khiến hai người điều sửng sờ nhìn theo

“Có chút môn đạo!” Liên Tố Vân, Liên Tố Nguyệt lúc này liền đuổi theo, đồng loạt trảm ra kiếm mang về phía Lâm Vũ

Lâm Vũ ánh mắt lạnh nhạt quay lại phía sau, sau đó bàn tay phải hóa thành chưởng ấn nhắm chuẩn đến Liên Tố tỷ muội, trực tiếp như thái sơn áp đỉnh, ép nhị nữ đến khổ sợ chống cự, sau đó chính là nằm bẹp trên mặt đất, ngay cả nói chuyện điều không thể, nhìn đến sắc mặt điều khó coi vô cùng

“Là Bán Tiên cảnh sao, có chút thú vị” Mộc Uyển Thanh tại ngồi yên, nhưng trên người kiếm ý đột nhiên bắn về phía Lâm Vũ hàng vạn đạo, hóa thành kiếm vực bao phủ hắn vào trong, kiếm sáng rực rỡ đại điện, vạn đạo điều như đại giang cuồn cuộn, tùy thời quét địch

Lâm Vũ bên trong linh vực lạnh nhạt nói: “Kiếm ý hóa vực, lĩnh vực áp chế khiến cho người bên trong linh vực trở nên chậm chạp tựa như đi trên bùn lầy, sau đó chờ đợi chính là vạn kiếm xuyên tâm, nữ nhân, ngươi quá tàn nhẫn rồi!”

Mộc Uyển Thanh hừ lạnh nói: “Nếu biết sợ, hiện tại bỏ lại hai tay, lại quỳ xuống nhận lỗi, bổn tọa thấy hài lòng liền nghĩ thả ngươi đi”

Lâm Vũ như nghe chuyện cười: “Ta sai ở đâu?”

Mộc Uyển Thanh sắc mặt chợt lúng túng nói: “Ngươi dám xem thường bổn tọa, đây là ngươi tội chết!”

Lâm Vũ ngẩn ra sau đó chợt hiểu, hắn chân thật chỉ vào ngực nàng nói: “Xem ngực thì không lớn, lại nói tướng mạo thì tầm thường, tự lập môn hộ liền xưng bổn tọa trước mặt ta, đây rõ là đần độn, ta nói có điểm nào sai?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau