Chương 288: Một hành động nhỏ quyết định tương lai
Hồ Mộng Tình nhăn mặt lại nói: "Có thể tăng tiết tấu sao?"
Vương Tôn cười nói: "Thế nào, đã biết cảm giác tự làm tự chịu sao, hai bên không yêu nhất định sẽ như thế này, sẽ khiến cho nhau khó chịu!"
Hồ Mộng Tình cố nhắm mắt lại: "Không khó chịu!"
Vương Tôn há hốc mồm, lại cũng là duy trì động tác, nhưng không nghĩ Hồ Mộng Tình lại thay đổi âm điệu, khiến cho âm thanh trở nên như cá bơi trong mặt hồ, tại bướm đổi cành hoa này đến cành hoa khác một dạng vui đùa trong xuân
Vương Tôn mím môi, ánh mắt lóe sáng liền động tay đối âm điệu khiến bướm rơi mặt hồ, cá ngợp nước lờ đờ, thế đời bất bênh một dạng
Hồ Mộng Tình lại mở mắt nhìn hắn, tay bắt đầu động trên thân cầm, trực tiếp khiến cá chết tươi, tại bướm điều tiêu tan, theo đó sóng nước dồn dập mặt hồ, khuấy đảo đến đục nước, đã muốn hủy diệt là cho ra hủy diệt vô cùng dứt khoát
Vương Tôn có chút bị đe dọa, trực tiếp tạo ra âm run trên dây cầm, khiến cho sóng nước bạo khỏi, trong hồ Côn Bằng gào thét bay lên không trung mà rống to
Chỉ là nó chưa kịp hóa đại Bằng, Hồ Mộng Tình liền dừng đàn, khiến cho thân hình Côn Bằng theo âm run mà dần thu nhỏ bằng nắm tay, lại nói nàng khẽ động dây đàn, trực tiếp Côn Bằng liền như bong bóng vỡ nát tại không trung
Vương Tôn có chút khó chịu, lại bún bún dây đàn tạo ra một đàn quạ nhỏ, từng cái xuất phân đầy trời
Hồ Mộng Tình có chút sững sờ: "Vô sỉ!"
Vương Tôn vẻ mặt đắc ý không thôi
Hồ Mộng Tình hừ lạnh một cái, tấu cầm điều như bổ thạch, phân quạ điều biến thành pháo hoa mà bừng sáng
Vương Tôn có chút ngốc: "Vậy cũng có thể?"
Hồ Mộng Tình nhếch miệng không trả lời
Vương Tôn cắn răng, nghĩ nghĩ liền biến tấu, nhưng là lần này pháo hoa lại biến thành vô vàn bông hoa đầy trời, phủ khắp thế gian một dạng
Hồ Mộng Tình mỉm cười, nhưng giây sau biến tấu liền khiến đầy trời vạn hoa liền biến thành giấy tiền vàng mã
Vương Tôn bất đắc dĩ biến tấu, mưa rơi đầy trời, giấy tiền vàng mã bị theo đó mà vùi lấp, một bầu không khí tang thương không hiểu dâng lên
Hồ Mộng Tình lại chậm rãi đánh đàn, mặt cho khung cảnh tang thương không ngừng hiện rõ
Vương Tôn bất chợt đoạt lấy dây đàn đã đoạn trên tay mà vung bỏ, lại sờ vào thân cầm trên tay nàng cùng nhau tấu, khiến cho khung cảnh mưa tàn nắng lên, mặt đất thảo mộc sinh ra, hoa tàn lại là chớm nở, muôn vàn sương mai động trên lá bị gió thổi mà rì rào rơi xuống, cùng là mưa nhưng là tuyệt mỹ vô cùng
Hồ Mộng Tình lại ngừng đàn, tay hạ xuống thân cầm, khiến cho mộng cảnh tan biến, nàng chợt lại nhìn hắn:
"Làm sao lại bỏ dây đàn, muốn cùng ta đàn lấy trên thân cầm?"
Vương Tôn cười nhạt: "Dây đàn đã đoạn sẽ không thể nối lại, thân cầm khuyết thiếu liệu nàng có nguyện cùng ta tấu!"
Hồ Mộng Tình chợt rung động rồi lại nói: "Nhưng ta đã phá hỏng mất rồi, muốn lại cùng tấu, sợ là không thể thực hiện!"
Vương Tôn cười nhạt: "Vần là tại yêu và hận, không cùng nhau quan điểm, tất sẽ có người dừng lại và người bước tiếp, hai người sẽ mãi mãi không thể cùng nhau!"
Hồ Mộng Tình chợt hiểu: "Thiếp đã rõ!"
Vương Tôn nghi hoặc ngước nhìn: "Đã rõ thì sao còn là thiếp, nàng ý gì đây?"
Hồ Mộng Tình hừ nói: "Hừ, ta mặc kệ, trước đó ta không yêu chàng, nhưng hiện tại đã yêu, muốn đuổi cũng không đi!"
Hồ Lạc Quân bên ngoài nghe trộm không khỏi hưng phấn xoa xoa nấm tay "Đúng là con gái của ta lợi hại!"
Lưu Ly bên cạnh chỉ biến gãy gãy đầu, miệng nở nụ cười khó coi
Vương Tôn lúng túng, bất chợt phát hiện Hồ Lạc Quân liền đi ra xem: "Hồ gia, ngươi đây là mời khách sao, cơm nước gì chưa có!"
Hồ Lạc Quân ho khan rồi nhìn Lưu Ly: "Cô gia muốn ăn cơm có nghe thấy sao?"
"Vâng!" Lưu Ly nghe vậy giật mình vội rời đi
Vương Tôn gật đầu định quay vào trong liền quay lại túm cổ áo Hồ Lạc Quân: "Hồ gia ngươi..."
Hồ Lạc Quân bộ dạng ngoảnh mặt làm ngơ, ngươi giết ta a!
Hồ Mộng Tình lúc này chỉ biết ngồi bên trong cười trộm, xong lại chu đáo nhặt lại sợi dây đàn đã đoạn kia nhẹ nàng cất giữ, tựa như giúp Vương Tôn lưu giữ cái đoạn tình tương tư, tôn trọng hắn quá khứ
Vương Tôn cười nói: "Thế nào, đã biết cảm giác tự làm tự chịu sao, hai bên không yêu nhất định sẽ như thế này, sẽ khiến cho nhau khó chịu!"
Hồ Mộng Tình cố nhắm mắt lại: "Không khó chịu!"
Vương Tôn há hốc mồm, lại cũng là duy trì động tác, nhưng không nghĩ Hồ Mộng Tình lại thay đổi âm điệu, khiến cho âm thanh trở nên như cá bơi trong mặt hồ, tại bướm đổi cành hoa này đến cành hoa khác một dạng vui đùa trong xuân
Vương Tôn mím môi, ánh mắt lóe sáng liền động tay đối âm điệu khiến bướm rơi mặt hồ, cá ngợp nước lờ đờ, thế đời bất bênh một dạng
Hồ Mộng Tình lại mở mắt nhìn hắn, tay bắt đầu động trên thân cầm, trực tiếp khiến cá chết tươi, tại bướm điều tiêu tan, theo đó sóng nước dồn dập mặt hồ, khuấy đảo đến đục nước, đã muốn hủy diệt là cho ra hủy diệt vô cùng dứt khoát
Vương Tôn có chút bị đe dọa, trực tiếp tạo ra âm run trên dây cầm, khiến cho sóng nước bạo khỏi, trong hồ Côn Bằng gào thét bay lên không trung mà rống to
Chỉ là nó chưa kịp hóa đại Bằng, Hồ Mộng Tình liền dừng đàn, khiến cho thân hình Côn Bằng theo âm run mà dần thu nhỏ bằng nắm tay, lại nói nàng khẽ động dây đàn, trực tiếp Côn Bằng liền như bong bóng vỡ nát tại không trung
Vương Tôn có chút khó chịu, lại bún bún dây đàn tạo ra một đàn quạ nhỏ, từng cái xuất phân đầy trời
Hồ Mộng Tình có chút sững sờ: "Vô sỉ!"
Vương Tôn vẻ mặt đắc ý không thôi
Hồ Mộng Tình hừ lạnh một cái, tấu cầm điều như bổ thạch, phân quạ điều biến thành pháo hoa mà bừng sáng
Vương Tôn có chút ngốc: "Vậy cũng có thể?"
Hồ Mộng Tình nhếch miệng không trả lời
Vương Tôn cắn răng, nghĩ nghĩ liền biến tấu, nhưng là lần này pháo hoa lại biến thành vô vàn bông hoa đầy trời, phủ khắp thế gian một dạng
Hồ Mộng Tình mỉm cười, nhưng giây sau biến tấu liền khiến đầy trời vạn hoa liền biến thành giấy tiền vàng mã
Vương Tôn bất đắc dĩ biến tấu, mưa rơi đầy trời, giấy tiền vàng mã bị theo đó mà vùi lấp, một bầu không khí tang thương không hiểu dâng lên
Hồ Mộng Tình lại chậm rãi đánh đàn, mặt cho khung cảnh tang thương không ngừng hiện rõ
Vương Tôn bất chợt đoạt lấy dây đàn đã đoạn trên tay mà vung bỏ, lại sờ vào thân cầm trên tay nàng cùng nhau tấu, khiến cho khung cảnh mưa tàn nắng lên, mặt đất thảo mộc sinh ra, hoa tàn lại là chớm nở, muôn vàn sương mai động trên lá bị gió thổi mà rì rào rơi xuống, cùng là mưa nhưng là tuyệt mỹ vô cùng
Hồ Mộng Tình lại ngừng đàn, tay hạ xuống thân cầm, khiến cho mộng cảnh tan biến, nàng chợt lại nhìn hắn:
"Làm sao lại bỏ dây đàn, muốn cùng ta đàn lấy trên thân cầm?"
Vương Tôn cười nhạt: "Dây đàn đã đoạn sẽ không thể nối lại, thân cầm khuyết thiếu liệu nàng có nguyện cùng ta tấu!"
Hồ Mộng Tình chợt rung động rồi lại nói: "Nhưng ta đã phá hỏng mất rồi, muốn lại cùng tấu, sợ là không thể thực hiện!"
Vương Tôn cười nhạt: "Vần là tại yêu và hận, không cùng nhau quan điểm, tất sẽ có người dừng lại và người bước tiếp, hai người sẽ mãi mãi không thể cùng nhau!"
Hồ Mộng Tình chợt hiểu: "Thiếp đã rõ!"
Vương Tôn nghi hoặc ngước nhìn: "Đã rõ thì sao còn là thiếp, nàng ý gì đây?"
Hồ Mộng Tình hừ nói: "Hừ, ta mặc kệ, trước đó ta không yêu chàng, nhưng hiện tại đã yêu, muốn đuổi cũng không đi!"
Hồ Lạc Quân bên ngoài nghe trộm không khỏi hưng phấn xoa xoa nấm tay "Đúng là con gái của ta lợi hại!"
Lưu Ly bên cạnh chỉ biến gãy gãy đầu, miệng nở nụ cười khó coi
Vương Tôn lúng túng, bất chợt phát hiện Hồ Lạc Quân liền đi ra xem: "Hồ gia, ngươi đây là mời khách sao, cơm nước gì chưa có!"
Hồ Lạc Quân ho khan rồi nhìn Lưu Ly: "Cô gia muốn ăn cơm có nghe thấy sao?"
"Vâng!" Lưu Ly nghe vậy giật mình vội rời đi
Vương Tôn gật đầu định quay vào trong liền quay lại túm cổ áo Hồ Lạc Quân: "Hồ gia ngươi..."
Hồ Lạc Quân bộ dạng ngoảnh mặt làm ngơ, ngươi giết ta a!
Hồ Mộng Tình lúc này chỉ biết ngồi bên trong cười trộm, xong lại chu đáo nhặt lại sợi dây đàn đã đoạn kia nhẹ nàng cất giữ, tựa như giúp Vương Tôn lưu giữ cái đoạn tình tương tư, tôn trọng hắn quá khứ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất