[Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 1 – Đoạt Ngọc

Chương 49: Part 1

Trước Sau
Trở lại phòng, Tuyên Hoài Phong ngồi thất thần bên chiếc đèn bàn một hồi lâu.

Bạch Tuyết Lam từ bi cho y nghỉ phép, ngày mai có thể đi gặp Kỳ Tuấn vốn là chuyện tốt.

Sự tình thoạt nhìn vô cùng viên mãn lại bị cảm giác quái dị trong lòng quấy phá.

Tuyên Hoài Phong có trăm ngàn tâm sự cũng không biết nên làm như thế nào.

Tình yêu mà y theo đuổi đương nhiên là Lâm Kỳ Tuấn, đó là do y cam tâm tình nguyện, chính mình lựa chọn. Mấy năm nay, hai người vẫn âm thầm yêu thương, trao chọn tình cảm chân thành cho đối phương.

Bạch Tuyết Lam không thể so sánh được.

Cho dù Bạch Tuyết Lam có chọn mình, có được mình thì cũng là do dùng thủ đoạn bỉ ổi như bọn trộm cướp.

Trên đời này, nếu có người yêu thích kẻ đã chiếm đoạt thân thể của mình thì người đó cũng bị người ta khinh thường.

Cho dù trong tiểu thuyết cũng viết lên những nhân vật như vậy, nhưng đó thường là những người phụ nữ yếu đuối, trong sạch bị đàn ông đoạt đi, không có lối thoát nên chỉ có thể chịu đựng vì lợi ích trước mắt.

Chẳng lẽ mình chính là loại người vô dụng như vậy?

Nếu không phải kẻ vô dụng, tại sao mình lại không thể kiên định, luôn luôn giữ vững tình cảm đối với Kỳ Tuấn?

Tại sao khi đứng dưới ô cửa sổ, nghe được giọng hát của Bạch Tuyết Lam lại cảm thấy khó chịu?

Chẳng lẽ tình yêu mà mình đã lựa chọn lại không thể qua nổi cuộc khảo nghiệm này?

Càng nghĩ, Tuyên Hoài Phong càng nhíu chặt đôi mày thanh tú.

Cho tới khi nhìn lên đồng hồ thì trời đã tối, nghĩ rằng ngày mai còn có cuộc hẹn, không thể đến muộn nên đành phải lên giường nằm.

Nhưng nằm cũng không thể ngủ, đầu dựa lên gối, cho dù đã cố gắng ép bản thân chìm vào giấc ngủ, lăn qua lộn lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn tới nửa đêm mới có thể miễn cưỡng nhắm mắt.

Ngày hôm sau, tiếng đi lại, trò chuyện ầm ĩ của đám người hầu từ bên ngoài truyền tới tai, Tuyên Hoài Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy mặt trời sáng lóa, không biết đã là giờ nào.

Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên biến sắc, kêu lên một tiếng: “Nguy rồi.”

Nhanh chóng bật dậy khỏi giường, nhìn đồng hồ, lúc này đã chỉ gần mười một rưỡi.

Y hẹn Kỳ Tuấn cùng ăn cơm, ước chừng mười hai giờ sẽ gặp mặt, hiện tại chỉ còn nửa tiếng.

Tuyên Hoài Phong thầm mắng chính mình tối qua miên man suy nghĩ, hơn nữa không nên uống một tách trà đậm trước khi đi ngủ khiến cho mọi chuyện rối tung như hiện tại. Nhanh chóng mở cửa sai người mời lái xe chuẩn bị trước, sau đó vội vàng vào phòng thay một bộ áo dài màu lam.



Mở ngăn kéo, lấy ra một xấp tiền ngay ngắn hơn mười tờ, đó là số tiền Bạch Tuyết Lam dự phòng đưa cho Tuyên Hoài Phong để thưởng cho người khác.

Tuyên Hoài Phong đi gặp Lâm Kỳ Tuấn, vô cùng ngại dùng tới tiền của Bạch Tuyết Lam, lập tức lấy hai trăm đồng tiền lương của mình cất vào túi, nhanh chóng tới cổng chính của dinh thự.

Khi tới cổng lại vừa vặn bắt gặp một chiếc xe hơi từ bên ngoài tiến vào, đậu trước cổng dinh thự.

Cửa xe vừa mở ra, phó viện trưởng Từ cùng trợ lý của ông bước xuống.

Tuyên Hoài Phong vừa nhìn thấy hai người bọn họ đã cảm thấy kỳ quái, không khỏi bước xuống bậc thang nghênh đón: “Không phải hôm qua mới kiểm tra định kỳ hay sao? Sao hôm nay lại tới nữa?”

Phó viện trưởng Từ lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn y: “Tôi nhận được điện thoại của Tôn sĩ quan, hắn nói là từ buổi sáng hôm nay, tổng trưởng không ngừng sốt cao nên muốn tôi lập tức tới đây. Tuyên sĩ quan, chẳng lẽ ngài không biết chuyện này?”

Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên.

Lúc này, Tôn sĩ quan đột nhiên xuất hiện ở cổng chính, vội vàng xuống dưới bậc thang, xoa tay nói: “Cuối cùng cũng đến rồi, nhanh vào bên trong đi, chúng tôi đang chờ ngài đây!”

Phó viện trưởng Từ nhanh chóng dẫn trợ lý chạy vào.

Tôn sĩ quan cũng muốn đi theo vào, Tuyên Hoài Phong vội vàng gọi hắn lại, tiến lên một bước, hỏi: “Tổng trưởng thật sự bị bệnh? Không phải tối hôm qua vẫn còn khỏe lắm hay sao?”

Tôn sĩ quan thở dài: “Tôi cũng thấy hôm qua tổng trưởng vẫn tốt mà, không biết tại sao sáng nay lại sốt cao tới vậy, chỉ sợ vết thương có vấn đề.”

Hắn thấy Tuyên Hoài Phong im lặng không nói, lập tức giải thích: “Quản gia nói với tôi rằng hôm nay tổng trưởng cho cậu nghỉ phép, còn căn dặn tất cả mọi chuyện đều theo ý của cậu, để cậu vui vẻ một ngày. Cho nên tôi không cho phép bọn họ vì việc này mà quấy rầy cậu.”

Tuyên Hoài Phong vạn phần không tin Bạch Tuyết Lam thực sự bị bệnh.

Mấy ngày nay ở cùng hắn, một chút dấu hiệu vết thương chuyển biến xấu cũng không có, tại sao vừa đồng ý cho mình nghỉ một ngày lại lặp tức có biến?

Nói đến cùng vẫn là Bạch Tuyết Lam làm bộ mà thôi.

Tuyên Hoài Phong nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng tức giận, cảm thấy Bạch Tuyết Lam chẳng hề tiến bộ, lúc nào cũng có kế sách tiểu nhân, trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, chẳng quang minh lỗi lạc chút nào.

Nếu đã như vậy thì y cứ không thèm hỏi han, đi thẳng tới khách sạn Hoa Hạ cho Bạch Tuyết Lam tự mình tức tối một phen xem sao.

Tôn sĩ quan vội vã muốn đi vào, nói xong mấy câu này liền đi luôn: “Tôi phải đi vào xem bác sĩ nói như thế nào, có tin chính xác còn báo cáo cho Bạch tổng lý. Cậu cũng không cần lo lắng, thân thể tổng trưởng luôn mạnh khỏe, nếu bác sĩ đã tới đây chắc không có gì trở ngại. Có việc riêng thì cứ đi trước. Đương nhiên, có thể về sớm thì nên về.”

Vỗ lên vai Tuyên Hoài Phong hai cái, xoay người vội vàng vào trong dinh thự.

Tuyên Hoài Phong vẫn đứng im tại chỗ, tài xế đi tới xin chỉ thị: “Tuyên sĩ quan, xe đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn đi luôn không?”

Tuyên Hoài Phong cắn môi dưới, gật đầu.



Tài xế liền quay lại, lái xe tới cổng chính của dinh thự, xuống xe chạy tới phía sau, mở cửa xe chờ đợi.

Tuyên Hoài Phong trừng mắt nhìn chiếc xe, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.

Tài xế chờ một lúc vẫn không hiểu nguyên do, đành phải tới mời một lần nữa: “Tuyên sĩ quan, chẳng lẽ ngài quên thứ gì sao?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Nga, đúng là đã quên một số thứ. Anh đợi ở đây một lát, tôi đi vào lấy xong sẽ ra ngay.”

Xoay người trở lại dinh thự, đi theo vách tường, rẽ bảy tám lần, đứng từ xa nhìn lại đã thấy trước phòng Bạch Tuyết Lam có năm sáu người hầu đang đứng chờ, không thấy bóng dáng của Tôn sĩ quan và Từ phó viện trưởng, đại khái đều ở trong phòng.

Mi tâm Tuyên Hoài Phong lộ ra rõ rệt, bản thân cũng hiểu được, chỉ cần mình vừa tới sẽ chẳng khác nào đạp trúng cái bẫy mà Bạch Tuyết Lam đã giăng sẵn, khiến cho hắn dễ dàng nắm gọn suy nghĩ của mình, giống như mình chính là con mồi trong lòng bàn tay của hắn. Y thực sự không cam lòng.

Nhưng quay đầu bước đi, chỉ sợ tâm trạng cả ngày hôm nay sẽ lơ lửng trên không trung, càng không thể thoải mái.

Do dự một hồi, cuối cùng vẫn ra vẻ bình tĩnh, thong thả bước vào.

Đám người hầu vẫn đứng bám lên bức tường hoặc đi qua đi lại, bỗng nhiên thấy vị đại hồng nhân* của tổng trưởng thình lình xuất hiện, tất cả bọn họ đều nhanh chóng đứng thẳng, sau đó hơi cúi người chào hỏi.

(Hồng nhân: tâm phúc, người được coi trọng, ….)

“Tuyên sĩ quan, ngài đã tới?”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tổng trưởng ra sao rồi?”

Người hầu đáp: “Nghe nói sốt không nhẹ, bác sĩ vừa mới tiến vào thôi, Tôn sĩ quan cũng ở bên trong. Ngài mau vào xem đi.”

Tuyên Hoài Phong gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cảnh cửa lớn đang khép chặt, lặng lẽ bước vào.

Bởi vì có bệnh nhân nên không khí trong phòng vô cùng im lặng, trên chiếc bàn tròn là hộp thuốc kiểu dáng châu Âu do bác sĩ mang tới, nắp hộp mở ra, bên trong là những lọ thuốc và băng gạc được sắp xếp ngay ngắn. Phó viện trưởng Từ và trợ lý đều đứng bên cạnh giường, thân thể của hai người che khuất hơn phân nửa hình ảnh của người đang nằm trên giường.

Tôn sĩ quan khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc đứng chờ ở một bên.

Tuyên Hoài Phong đi tới mà không phát ra một chút tiếng động nào, Tôn sĩ quan lộ vẻ mặt không thể ngờ được, thực điềm nhiên đi tới vài bước nghênh đón Tuyên Hoài Phong, nhỏ giọng nói: “Cậu đã đến rồi? Tới đó xem một chút đi.”

Tuyên Hoài Phong vốn muốn vào tìm hiểu một chút chứ không muốn ở lâu.

Đừng nói y nghĩ xấu cho người khác, chẳng qua Bạch Tuyết Lam rất khác người.

Cho dù khi đối mặt với Bạch Tuyết Lam, hắn lại đột nhiên lộ ra bộ dạng tinh thần sáng láng ngồi dậy, ngông nghênh chế nhạo y một trận…y cũng cảm thấy chẳng có gì lạ cả.

Từ lúc học chung cho tới nay, trong đầu người này luôn có một đống ý tưởng trêu ghẹo người khác, chẳng khi nào dùng hết.

Nhưng không khí trong phòng im lặng như vậy, Tôn sĩ quan cũng đã mở miệng, nếu không tới nhìn một chút có vẻ quá vô tình. Tuyên Hoài Phong suy nghĩ một lượt, chậm rãi bước đến trước giường. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau