[Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 2 – Lệ Kim
Chương 8: Part 1
Gần đây y rất hay tới phòng Bạch Tuyết Lam, cũng không còn kiêng kỵ như trước kia nữa, nhấc tay gõ cửa hai cái, phát hiện cửa không khóa liền tự nhiên đẩy cửa bước vào.
Vừa vào cửa, nhìn lướt qua mọi vật chung quanh, mặt mày không khỏi lập tức ửng đỏ.
Bạch Tuyết Lam chỉ mặc một chiếc quần lụa màu đen, áo đã cởi hết khiến cơ bắp rắn chắc nửa người trên hoàn toàn lộ ra ngoài. Lọ bí dược triều Thanh đã được đưa tới, Bạch Tuyết Lam đang ngồi trên giường, dùng móng tay lấy một ít thuốc mỡ, cánh tay xoay ngược lại sau lưng, chậm rãi thoa đều.
Tuyên Hoài Phong vừa tiến vào, Bạch Tuyết Lam quay đầu lại, thấy y, vui vẻ hỏi: “Hiếm khi thấy cậu chủ động đến phòng tôi giữa đêm hôm như thế này. Không ngủ được sao?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Trên lưng làm sao vậy?”
Bạch Tuyết Lam cười khổ: “Có thể như thế nào đây? Tay chân vụng về thôi, cũng không có gì cả.”
Tuyên Hoài Phong đứng cách đó tám, chín bước chân, nhìn hắn trần trụi nửa người cùng phong thái tự tại như vậy, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, giống như một con linh dương phát hiện được sự xuất hiện của người thợ săn, bắt đầu cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng y tới đây vì lo Bạch Tuyết Lam bị thương mà mình không hay biết, quả nhiên đã đoán đúng. Nếu hiện tại quay người rời khỏi thì quá vô tình.
Nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt Bạch Tuyết Lam, cẩn thận xem xét lưng hắn. Đại khái bị vật gì đó cứng rắn cọ vào khiến da bị trầy, mơ hồ nhìn thấy vài vệt máu khô. Gần đây Bạch Tuyết Lam luôn ở trong dinh thự, không biết hắn bị thương ở chỗ nào, xem ra cũng mới va quệt trong ngày hôm nay.
Tuyên Hoài Phong âm thầm nghi hoặc, đang muốn hỏi một câu, ánh mắt đảo qua lại đụng ngay tới bờ vai cứng rắn, ngoài vết da bị trầy còn có vài vệt móng tay cào lên, huyệt thái dương đột nhiên co giật, xấu hổ đến nỗi lưng cũng nóng lên.
Y thầm nghĩ, càng đứng như vậy lại càng dễ lộ, khôi phục vẻ bình tĩnh: “Anh làm như vậy cũng không tiện lắm, để tôi giúp cho.”
Đầu ngón tay quệt một chút thuốc mỡ, đánh bạo, nhẹ nhàng thoa lên lưng Bạch Tuyết Lam: “Tôi không biết làm thế nào mới tốt, nếu đau thì anh nhớ nói đấy.”
Bạch Tuyết Lam cảm thấy đầu ngón tay kia khẽ vuốt lên lưng mình, có cảm giác lành lạnh của thuốc mỡ, lại mang theo nhiệt độ cơ thể Tuyên Hoài Phong, trong lạnh lại nóng, chắc chỉ có những làn gió của các vị thân tiên trên trời lướt qua thân thể mới so sánh được với cảm giác này.
Huống chi, khó có dịp Tuyên Hoài Phong lại chủ động săn sóc.
Ngồi hưởng thụ một lúc, hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng, lo lắng tư thế ngồi như vậy không tốt, Tuyên Hoài Phong phải nghển cổ thoa thuốc, một thời gian lâu sẽ bị mỏi cổ.
Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi nằm, cậu ngồi, vừa thấy rõ lại vừa không mệt mỏi.”
Tự mình nằm xuống giường.
Tuyên Hoài Phong đành phải nghe theo lời hắn, ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu chăm sóc hắn.
Dù sao cũng không có chuyện gì làm, Bạch Tuyết Lam đặt hai tay lên gối, mười ngón tay khép lại, nửa bên mặt tỳ lên gối, xoay cổ, nghiêng mặt, cẩn thận ngắm nhìn Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong đến thực đúng lúc, bên trong mặc một bộ áo ngủ bằng vải bông, trên vai khoác hờ một chiếc áo dài màu đen, phủ trên cần cổ trắng nõn. Tay áo ngủ lại ngắn, mỗi lần thoa thuốc thì đôi tay tuyết trắng lại lộ ra dưới lớp áo dài, hai màu đen trắng đối lập vô cùng quyến rũ.
Bạch Tuyết Lam nhìn cảnh này, tim đập mạnh liên hồi, miệng khô lưỡi nóng, quả thực rất muốn vươn tay bắt lấy cánh tay đẹp như ngọc kia lại, cắn lên đó mấy cái, nhưng hắn lại lo lắng mất đi sự hưởng thụ tuyệt vời trên lưng, đành phải nhẫn nại.
Chờ Tuyên Hoài Phong thoa thuốc xong, nói phải đi về, Bạch Tuyết Lam vội vàng bước xuống giường, nói: “Đã đến đây rồi mà, cũng không cần phải đi vội vàng như vậy. Vừa đúng lúc tôi gọi người mang đồ ăn tới đây, ăn lót dạ một chút.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Lúc này rồi còn ăn cái gì?”
Bạch Tuyết Lam thoáng cười: “Bữa tối tôi ăn không nhiều lắm, đã đói bụng từ lâu rồi. Cho dù cậu không ăn cũng ở bên tôi một lúc nha.”
Tuyên Hoài Phong lập tức nhớ lại.
Quả thật bữa tối Bạch Tuyết Lam cũng không ăn được bao nhiêu, nói qua nói lại thì lỗi là do mình.
Y liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Mặc xong quần áo rồi nói sau.” Ánh mắt nhẹ nhàng hướng sang một bên.
Bạch Tuyết Lam thấy y thẹn thùng khi nhìn mình lộ nửa người như vậy, trong lòng càng thêm ngứa ngáy khó chịu, cố gắng suy nghĩ xem có cách nào dụ y ở lại hay không. Hắn vừa tùy tiện với một chiếc áo lụa vừa gọi người hầu bên ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau đã thấy người hầu gõ cửa tiến vào phòng, mở chiếc cặp lồng màu đỏ ra, đặt mấy đĩa thức ăn lên mặt bàn, một ấm trà sứ men xanh cùng hai cái chén.
Hai người liền ngồi bên bàn, bắt đầu ăn khuya.
Bạch Tuyết Lam nâng ấm muốn châm trà cho Tuyên Hoài Phong, y vội lấy tay ngăn lai: “Buổi tối uống trà không ngủ được, tôi thấy uống nước sôi tốt hơn đấy.”
Bạch Tuyết Lam cười liếc y một cái: “Tôi là loại người nửa đêm mời cậu loại trà khiến mất ngủ hay sao? Đây là trà hoa cúc đường phèn.” Sau đó châm một chén cho Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong nâng chén nhấp một ngụm, quả nhiên thanh đạm, rất hợp khẩu vị của y. Nhìn Bạch Tuyết Lam ăn từng miếng từng miếng, rất có tính hào sảng của những chàng trai Đông Bắc, khiến y cũng không khỏi thèm ăn. Nhìn lên mặt bàn, mấy đĩa đồ ăn đều là thịt bò khô, tôm hấp, ngoài ra còn một đĩa quế hoa cao, thoạt nhìn thật mềm, thật ngọt.
Đã là món điểm tâm, y cũng không dùng đũa, vươn hai đầu ngón tay qua, nhẹ nhàng cầm lên một miếng đặt ở bên môi, chậm rãi cắn.
Hình ảnh đó quả nhiên xinh đẹp.
Đầu ngón tay trắng noãn cầm một miếng quế hoa cao trắng ngà, đôi môi tao nhã màu hồng, hàm răng trắng bóng, đầu lưỡi ngẫu nhiên lộ ra vì mấy vụn bánh vương trên khóe môi, lại một màu đỏ sẫm quyến rũ khiến người ta không khỏi ngây dại.
Hơn nữa, khuôn mặt ửng hồng thích thú tột đỉnh không thể dùng bất luận từ ngữ nào để hình dung.
Bạch Tuyết Lam nhìn đến nỗi đôi mắt ngây ngẩn, hồn phách nhộn nhạo, lại không thể đặt đũa xuống mà nhìn chằm chằm người ta, như vậy khẳng định sẽ khiến Tuyên Hoài Phong xấu hổ, biết đâu chừng lại không ăn nữa.
Vì muốn thưởng thức thêm một khắc, hắn vừa cẩn thận rình coi, vừa giả bộ không thèm để ý, chậm rãi ăn mấy món nóng hổi trên mặt bàn, cùng Tuyên Hoài Phong trò chuyện, thấy chén trà của y đã cạn, hắn lại giúp y châm một chén trà hoa cúc đường phèn.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy thật sảng khoái, trầm tĩnh, một bên nghe Bạch Tuyết Lam nói chuyện thiên nam địa bắc, một bên niết miếng quế hoa cao trên đĩa.
Sau một lúc, y thoáng giật mình: “Ôi trời, tại sao tôi lại ăn hết cả đĩa bánh thế này?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Thì ra cậu thích món này, để tôi sai người mang thêm một đĩa nữa lại đây.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Không cần, đây là do nghe anh nói tới mê mẩn nên mới ăn hết lúc nào không hay. Đáng lẽ không nên ăn mấy thứ này vào buổi tối.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Quả nhiên là thiếu gia được cưng chiều từ bé, để ý nhiều thứ quá.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Thói quen ăn uống tốt một chút đã bị nói là nuông chiều từ bé hay sao? Muộn rồi, tôi về phòng đây.”
Bạch Tuyết Lam đi tới bên cửa, hai tay từ phía sau vươn tới nắm lấy đôi tay y, thấp giọng nói: “Đã trễ thế này rồi, cần gì phải đi qua đi lại cho mất công, coi chừng lúc đi qua cầu lại ngã xuống nước thì khổ.”
Mặc dù Tuyên Hoài Phong cũng rung động với hành động này của hắn nhưng lại cố gắng cất giấu bên trong, miễn cưỡng trấn định nói: “Đừng nháo nữa, anh buông tay ra.”
Bạch Tuyết Lam thoáng cười một tiếng, nhẹ nhàng cắn lên vành tai non mềm: “Đêm nay ngủ ở chỗ tôi đi.”
Gương mặt Tuyên Hoài Phong lập tức đỏ lựng, lắc lắc đầu, yên lặng gỡ bàn tay đang nắm tay mình của Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam lập tức hiểu ra, lúc này y đang ngượng nhiều hơn là tức giận, ngược lại còn có vẻ rất có tình ý, vậy là hắn cũng chẳng cần khách khí, ôm Tuyên Hoài Phong lên vai, nhanh chóng đi tới bên giường.
Tuyên Hoài Phong nóng nảy, liên tục đấm lên người Bạch Tuyết lam, la lên: “Anh làm gì vậy? Buông ra.”
Bạch Tuyết Lam không ngừng bước, miệng lại kêu đau: “Nhẹ tay chút, ai nha, đau quá.”
Tuyên Hoài Phong vừa thấy mình làm loạn lại đấm lên lưng hắn, nơi đó đúng là điểm bị thương, trách không được hắn lại kêu đau, đành phải buông tay. Đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ đã bị đặt lên giường.
Lưng kề lên chiếc nệm mềm mại, tinh thần lập tức căng thẳng.
Bạch Tuyết Lam dùng ngón tay thật dài nâng cằm y, thử hôn thăm dò, tất nhiên sau đó không thể tiếp tục ra vẻ quân tử, đầu lưỡi khai mở khớp hàm, mạnh mẽ tấn công vào bên trong, điên cuồng khuấy động.
Tuyên Hoài Phong bị hắn giam cầm trên giường, hôn đến nỗi hơi thở hỗn loạn, lúc này lại ngượng ngùng dùng móng tay cào loạn trên lưng hắn.
Thật là! Đến lúc nào rồi còn không biết ý nghĩa của bốn chữ “không biết xấu hổ” cơ chứ?
Không khí trong phổi giảm xuống, lồng ngực từng đợt phát đau, đầu óc choáng váng, đến lực trên cánh tay cũng yếu hẳn đi, miễn cưỡng đặt tay lên vai Bạch Tuyết Lam, ngửa cổ ra sau. Nhưng thân thể Bạch Tuyết Lam cao lớn, hơn nữa cũng không thể nào trốn thoát với tư thế hiện tại được, miệng lưỡi làm càn, thân thân mật mật một phen.
Bạch Tuyết Lam vất vả buông ra, Tuyên Hoài Phong lập tức cuộn tròn thân thể như trái bóng.
Bạch Tuyết Lam vừa bực mình vừa buồn cười, trêu ghẹo: “Cậu đang trưng ra bộ dạng con mèo nhỏ sợ lạnh hay sao? Tôi lại càng phải chăm sóc cậu mới được.” Vươn tay tới bên cạnh y.
Tuyên Hoài Phong nói: “Đừng đùa nữa, tôi khó chịu.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đừng lừa tôi, đã tới thời điểm này rồi mà sao cậu có thể không thoải mái?”
Tuyên Hoài Phong cau mày lắc đầu: “Thật sự rất khó chịu.”
Bạch Tuyết Lam thấy y nhíu mày, sắc mặt dường như thực sự không tốt, lắp bắp kinh hãi vội hỏi: “Không thoải mái ở đâu?” Vừa lấy tay vỗ về lưng y, vừa kiểm tra trán.
“Dạ dày khó chịu.” Tuyên Hoài Phong lấy tay cản hắn, liếc mắt trách hắn một cái: “Hừ, thói quen vác người ta trên vai của anh thật sự đáng ghét.”
Bạch Tuyết Lam thấy y ôm dạ dày liền tức giận bản thân nhất thời vô tình, không nhớ tới việc y mới ăn mấy thứ kia, tám phần là do xương vai đụng vào rồi, cười khổ: “Tôi thành thật xin lỗi.”
Tự mình ngồi lên giường, nâng Tuyên Hoài Phong dậy, nửa nằm trên người mình.
Tuyên Hoài Phong có chút khó xử, không chịu dán lên người hắn.
Bạch Tuyết Lam đè lại, quan sát y, hàm răng trắng bóng lộ ra, tươi cười: “Tôi thật sự không thể để cậu xoay qua xoay lại bên cạnh như vậy, cậu mà còn uốn éo như vậy nữa là tôi không nhịn được đâu.”
Lời này của hắn là uy hiếp, nhưng cũng có năm phần là thật lòng.
=================================================================================
Quế Hoa Cao: hay còn gọi là bánh hoa quế. Đây là một trong số những món điểm tâm nổi tiếng của người Trung Quốc.
Đặc biệt, khi đọc Đam mỹ, mỗi lần các bé thụ nhà ta đòi ăn món này là các bé công cứ phải cuống cuồng chạy đi tìm khắp nơi.
Sau đây là một số hình ảnh của món bánh này.
Vừa vào cửa, nhìn lướt qua mọi vật chung quanh, mặt mày không khỏi lập tức ửng đỏ.
Bạch Tuyết Lam chỉ mặc một chiếc quần lụa màu đen, áo đã cởi hết khiến cơ bắp rắn chắc nửa người trên hoàn toàn lộ ra ngoài. Lọ bí dược triều Thanh đã được đưa tới, Bạch Tuyết Lam đang ngồi trên giường, dùng móng tay lấy một ít thuốc mỡ, cánh tay xoay ngược lại sau lưng, chậm rãi thoa đều.
Tuyên Hoài Phong vừa tiến vào, Bạch Tuyết Lam quay đầu lại, thấy y, vui vẻ hỏi: “Hiếm khi thấy cậu chủ động đến phòng tôi giữa đêm hôm như thế này. Không ngủ được sao?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Trên lưng làm sao vậy?”
Bạch Tuyết Lam cười khổ: “Có thể như thế nào đây? Tay chân vụng về thôi, cũng không có gì cả.”
Tuyên Hoài Phong đứng cách đó tám, chín bước chân, nhìn hắn trần trụi nửa người cùng phong thái tự tại như vậy, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, giống như một con linh dương phát hiện được sự xuất hiện của người thợ săn, bắt đầu cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng y tới đây vì lo Bạch Tuyết Lam bị thương mà mình không hay biết, quả nhiên đã đoán đúng. Nếu hiện tại quay người rời khỏi thì quá vô tình.
Nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt Bạch Tuyết Lam, cẩn thận xem xét lưng hắn. Đại khái bị vật gì đó cứng rắn cọ vào khiến da bị trầy, mơ hồ nhìn thấy vài vệt máu khô. Gần đây Bạch Tuyết Lam luôn ở trong dinh thự, không biết hắn bị thương ở chỗ nào, xem ra cũng mới va quệt trong ngày hôm nay.
Tuyên Hoài Phong âm thầm nghi hoặc, đang muốn hỏi một câu, ánh mắt đảo qua lại đụng ngay tới bờ vai cứng rắn, ngoài vết da bị trầy còn có vài vệt móng tay cào lên, huyệt thái dương đột nhiên co giật, xấu hổ đến nỗi lưng cũng nóng lên.
Y thầm nghĩ, càng đứng như vậy lại càng dễ lộ, khôi phục vẻ bình tĩnh: “Anh làm như vậy cũng không tiện lắm, để tôi giúp cho.”
Đầu ngón tay quệt một chút thuốc mỡ, đánh bạo, nhẹ nhàng thoa lên lưng Bạch Tuyết Lam: “Tôi không biết làm thế nào mới tốt, nếu đau thì anh nhớ nói đấy.”
Bạch Tuyết Lam cảm thấy đầu ngón tay kia khẽ vuốt lên lưng mình, có cảm giác lành lạnh của thuốc mỡ, lại mang theo nhiệt độ cơ thể Tuyên Hoài Phong, trong lạnh lại nóng, chắc chỉ có những làn gió của các vị thân tiên trên trời lướt qua thân thể mới so sánh được với cảm giác này.
Huống chi, khó có dịp Tuyên Hoài Phong lại chủ động săn sóc.
Ngồi hưởng thụ một lúc, hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng, lo lắng tư thế ngồi như vậy không tốt, Tuyên Hoài Phong phải nghển cổ thoa thuốc, một thời gian lâu sẽ bị mỏi cổ.
Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi nằm, cậu ngồi, vừa thấy rõ lại vừa không mệt mỏi.”
Tự mình nằm xuống giường.
Tuyên Hoài Phong đành phải nghe theo lời hắn, ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu chăm sóc hắn.
Dù sao cũng không có chuyện gì làm, Bạch Tuyết Lam đặt hai tay lên gối, mười ngón tay khép lại, nửa bên mặt tỳ lên gối, xoay cổ, nghiêng mặt, cẩn thận ngắm nhìn Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong đến thực đúng lúc, bên trong mặc một bộ áo ngủ bằng vải bông, trên vai khoác hờ một chiếc áo dài màu đen, phủ trên cần cổ trắng nõn. Tay áo ngủ lại ngắn, mỗi lần thoa thuốc thì đôi tay tuyết trắng lại lộ ra dưới lớp áo dài, hai màu đen trắng đối lập vô cùng quyến rũ.
Bạch Tuyết Lam nhìn cảnh này, tim đập mạnh liên hồi, miệng khô lưỡi nóng, quả thực rất muốn vươn tay bắt lấy cánh tay đẹp như ngọc kia lại, cắn lên đó mấy cái, nhưng hắn lại lo lắng mất đi sự hưởng thụ tuyệt vời trên lưng, đành phải nhẫn nại.
Chờ Tuyên Hoài Phong thoa thuốc xong, nói phải đi về, Bạch Tuyết Lam vội vàng bước xuống giường, nói: “Đã đến đây rồi mà, cũng không cần phải đi vội vàng như vậy. Vừa đúng lúc tôi gọi người mang đồ ăn tới đây, ăn lót dạ một chút.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Lúc này rồi còn ăn cái gì?”
Bạch Tuyết Lam thoáng cười: “Bữa tối tôi ăn không nhiều lắm, đã đói bụng từ lâu rồi. Cho dù cậu không ăn cũng ở bên tôi một lúc nha.”
Tuyên Hoài Phong lập tức nhớ lại.
Quả thật bữa tối Bạch Tuyết Lam cũng không ăn được bao nhiêu, nói qua nói lại thì lỗi là do mình.
Y liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Mặc xong quần áo rồi nói sau.” Ánh mắt nhẹ nhàng hướng sang một bên.
Bạch Tuyết Lam thấy y thẹn thùng khi nhìn mình lộ nửa người như vậy, trong lòng càng thêm ngứa ngáy khó chịu, cố gắng suy nghĩ xem có cách nào dụ y ở lại hay không. Hắn vừa tùy tiện với một chiếc áo lụa vừa gọi người hầu bên ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau đã thấy người hầu gõ cửa tiến vào phòng, mở chiếc cặp lồng màu đỏ ra, đặt mấy đĩa thức ăn lên mặt bàn, một ấm trà sứ men xanh cùng hai cái chén.
Hai người liền ngồi bên bàn, bắt đầu ăn khuya.
Bạch Tuyết Lam nâng ấm muốn châm trà cho Tuyên Hoài Phong, y vội lấy tay ngăn lai: “Buổi tối uống trà không ngủ được, tôi thấy uống nước sôi tốt hơn đấy.”
Bạch Tuyết Lam cười liếc y một cái: “Tôi là loại người nửa đêm mời cậu loại trà khiến mất ngủ hay sao? Đây là trà hoa cúc đường phèn.” Sau đó châm một chén cho Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong nâng chén nhấp một ngụm, quả nhiên thanh đạm, rất hợp khẩu vị của y. Nhìn Bạch Tuyết Lam ăn từng miếng từng miếng, rất có tính hào sảng của những chàng trai Đông Bắc, khiến y cũng không khỏi thèm ăn. Nhìn lên mặt bàn, mấy đĩa đồ ăn đều là thịt bò khô, tôm hấp, ngoài ra còn một đĩa quế hoa cao, thoạt nhìn thật mềm, thật ngọt.
Đã là món điểm tâm, y cũng không dùng đũa, vươn hai đầu ngón tay qua, nhẹ nhàng cầm lên một miếng đặt ở bên môi, chậm rãi cắn.
Hình ảnh đó quả nhiên xinh đẹp.
Đầu ngón tay trắng noãn cầm một miếng quế hoa cao trắng ngà, đôi môi tao nhã màu hồng, hàm răng trắng bóng, đầu lưỡi ngẫu nhiên lộ ra vì mấy vụn bánh vương trên khóe môi, lại một màu đỏ sẫm quyến rũ khiến người ta không khỏi ngây dại.
Hơn nữa, khuôn mặt ửng hồng thích thú tột đỉnh không thể dùng bất luận từ ngữ nào để hình dung.
Bạch Tuyết Lam nhìn đến nỗi đôi mắt ngây ngẩn, hồn phách nhộn nhạo, lại không thể đặt đũa xuống mà nhìn chằm chằm người ta, như vậy khẳng định sẽ khiến Tuyên Hoài Phong xấu hổ, biết đâu chừng lại không ăn nữa.
Vì muốn thưởng thức thêm một khắc, hắn vừa cẩn thận rình coi, vừa giả bộ không thèm để ý, chậm rãi ăn mấy món nóng hổi trên mặt bàn, cùng Tuyên Hoài Phong trò chuyện, thấy chén trà của y đã cạn, hắn lại giúp y châm một chén trà hoa cúc đường phèn.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy thật sảng khoái, trầm tĩnh, một bên nghe Bạch Tuyết Lam nói chuyện thiên nam địa bắc, một bên niết miếng quế hoa cao trên đĩa.
Sau một lúc, y thoáng giật mình: “Ôi trời, tại sao tôi lại ăn hết cả đĩa bánh thế này?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Thì ra cậu thích món này, để tôi sai người mang thêm một đĩa nữa lại đây.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Không cần, đây là do nghe anh nói tới mê mẩn nên mới ăn hết lúc nào không hay. Đáng lẽ không nên ăn mấy thứ này vào buổi tối.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Quả nhiên là thiếu gia được cưng chiều từ bé, để ý nhiều thứ quá.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Thói quen ăn uống tốt một chút đã bị nói là nuông chiều từ bé hay sao? Muộn rồi, tôi về phòng đây.”
Bạch Tuyết Lam đi tới bên cửa, hai tay từ phía sau vươn tới nắm lấy đôi tay y, thấp giọng nói: “Đã trễ thế này rồi, cần gì phải đi qua đi lại cho mất công, coi chừng lúc đi qua cầu lại ngã xuống nước thì khổ.”
Mặc dù Tuyên Hoài Phong cũng rung động với hành động này của hắn nhưng lại cố gắng cất giấu bên trong, miễn cưỡng trấn định nói: “Đừng nháo nữa, anh buông tay ra.”
Bạch Tuyết Lam thoáng cười một tiếng, nhẹ nhàng cắn lên vành tai non mềm: “Đêm nay ngủ ở chỗ tôi đi.”
Gương mặt Tuyên Hoài Phong lập tức đỏ lựng, lắc lắc đầu, yên lặng gỡ bàn tay đang nắm tay mình của Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam lập tức hiểu ra, lúc này y đang ngượng nhiều hơn là tức giận, ngược lại còn có vẻ rất có tình ý, vậy là hắn cũng chẳng cần khách khí, ôm Tuyên Hoài Phong lên vai, nhanh chóng đi tới bên giường.
Tuyên Hoài Phong nóng nảy, liên tục đấm lên người Bạch Tuyết lam, la lên: “Anh làm gì vậy? Buông ra.”
Bạch Tuyết Lam không ngừng bước, miệng lại kêu đau: “Nhẹ tay chút, ai nha, đau quá.”
Tuyên Hoài Phong vừa thấy mình làm loạn lại đấm lên lưng hắn, nơi đó đúng là điểm bị thương, trách không được hắn lại kêu đau, đành phải buông tay. Đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ đã bị đặt lên giường.
Lưng kề lên chiếc nệm mềm mại, tinh thần lập tức căng thẳng.
Bạch Tuyết Lam dùng ngón tay thật dài nâng cằm y, thử hôn thăm dò, tất nhiên sau đó không thể tiếp tục ra vẻ quân tử, đầu lưỡi khai mở khớp hàm, mạnh mẽ tấn công vào bên trong, điên cuồng khuấy động.
Tuyên Hoài Phong bị hắn giam cầm trên giường, hôn đến nỗi hơi thở hỗn loạn, lúc này lại ngượng ngùng dùng móng tay cào loạn trên lưng hắn.
Thật là! Đến lúc nào rồi còn không biết ý nghĩa của bốn chữ “không biết xấu hổ” cơ chứ?
Không khí trong phổi giảm xuống, lồng ngực từng đợt phát đau, đầu óc choáng váng, đến lực trên cánh tay cũng yếu hẳn đi, miễn cưỡng đặt tay lên vai Bạch Tuyết Lam, ngửa cổ ra sau. Nhưng thân thể Bạch Tuyết Lam cao lớn, hơn nữa cũng không thể nào trốn thoát với tư thế hiện tại được, miệng lưỡi làm càn, thân thân mật mật một phen.
Bạch Tuyết Lam vất vả buông ra, Tuyên Hoài Phong lập tức cuộn tròn thân thể như trái bóng.
Bạch Tuyết Lam vừa bực mình vừa buồn cười, trêu ghẹo: “Cậu đang trưng ra bộ dạng con mèo nhỏ sợ lạnh hay sao? Tôi lại càng phải chăm sóc cậu mới được.” Vươn tay tới bên cạnh y.
Tuyên Hoài Phong nói: “Đừng đùa nữa, tôi khó chịu.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đừng lừa tôi, đã tới thời điểm này rồi mà sao cậu có thể không thoải mái?”
Tuyên Hoài Phong cau mày lắc đầu: “Thật sự rất khó chịu.”
Bạch Tuyết Lam thấy y nhíu mày, sắc mặt dường như thực sự không tốt, lắp bắp kinh hãi vội hỏi: “Không thoải mái ở đâu?” Vừa lấy tay vỗ về lưng y, vừa kiểm tra trán.
“Dạ dày khó chịu.” Tuyên Hoài Phong lấy tay cản hắn, liếc mắt trách hắn một cái: “Hừ, thói quen vác người ta trên vai của anh thật sự đáng ghét.”
Bạch Tuyết Lam thấy y ôm dạ dày liền tức giận bản thân nhất thời vô tình, không nhớ tới việc y mới ăn mấy thứ kia, tám phần là do xương vai đụng vào rồi, cười khổ: “Tôi thành thật xin lỗi.”
Tự mình ngồi lên giường, nâng Tuyên Hoài Phong dậy, nửa nằm trên người mình.
Tuyên Hoài Phong có chút khó xử, không chịu dán lên người hắn.
Bạch Tuyết Lam đè lại, quan sát y, hàm răng trắng bóng lộ ra, tươi cười: “Tôi thật sự không thể để cậu xoay qua xoay lại bên cạnh như vậy, cậu mà còn uốn éo như vậy nữa là tôi không nhịn được đâu.”
Lời này của hắn là uy hiếp, nhưng cũng có năm phần là thật lòng.
=================================================================================
Quế Hoa Cao: hay còn gọi là bánh hoa quế. Đây là một trong số những món điểm tâm nổi tiếng của người Trung Quốc.
Đặc biệt, khi đọc Đam mỹ, mỗi lần các bé thụ nhà ta đòi ăn món này là các bé công cứ phải cuống cuồng chạy đi tìm khắp nơi.
Sau đây là một số hình ảnh của món bánh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất