[Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 5 – Tranh Vanh
Chương 15: Part 2
Sau khi Tuyên Hoài Phong bị bệnh, rất nhiều bạn bè tới thăm nom y.
Âu Dương Thiến đã tới hai lần, mỗi lần đều mang tới một bó hoa tươi mang đậm phong cách châu Âu, nghe bác sĩ nói bệnh nhân không thích hợp cho việc thăm hỏi, gương mặt cô lộ vẻ lo âu, hỏi bác sĩ hai câu liền gửi hoa ở lại, còn mình thì lặng lẽ rời đi.
Những đóa hoa đó tươi đẹp quyến rũ, dịu dàng yêu kiều, nõn nà mềm mại, chỉ tiếc rằng hồng nhan trước nay đều bạc mệnh, mới vừa tới tay Tống Nhâm đã bị ném vào thùng rác.
Vừa lúc Hoàng Ngọc San đi lên cầu thang bước về phía này, cô tiếc rẻ nói: “Đúng là chà đạp đồ đạc mà. Nhìn giấy bóng màu và ruy băng bên ngoài bó hoa, xem ra không phải thợ chăm hoa đưa tới rồi, là mua từ cửa hàng hoa tây dương đấy. Sợ rằng bó hoa thế này phải đến hai mươi ba mươi đồng đấy, đủ cho một gia đình bình thường tiêu xài cả tháng.”
Tống Nhâm đáp: “Quan tâm nó tây hay không tây làm gì, tâm trạng tổng trưởng đang xấu, tuyệt đối không được đưa đồ mà bà cô họ Âu Dương này đem tới vào phòng bệnh của Tuyên phó quan, gây chú ý. Nếu cô em thích thì cô em nhặt đi.”
Hoàng Ngọc San nói: “Cho dù em nghèo, em cũng chẳng tội gì phải nhặt thứ người ta ném đi.”
Tâm trạng Thái Bình cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn cau chặt mày, đứng bên cạnh ngăn Hoàng Ngọc San nói tiếp, hỏi Tống Nhâm: “Rốt cuộc Hoài Phong sao rồi?”
Nhắc tới chuyện này, Hoàng Ngọc San lập tức im lặng, cùng nhìn về phía Tống Nhâm.
Tống Nhâm nghĩ tới việc này cũng phiền muộn. Hắn có biết Thái Bình và Hoàng Ngọc San, thường chạm mặt họ ở viện cai nghiện, coi như là người quen, cho nên chẳng giấu diếm gì mà than thở: “Đúng là nguy hiểm quá, tên quỷ tây dương kia bảo là bệnh phổi. Gã là chuyên gia về bệnh này, nghe đâu còn là người giỏi nhất trong thành nữa. Tôi thấy gã cứ nói quá lên ấy, đến bây giờ vẫn chưa thấy khởi sắc gì, tổng trưởng sắp giết người đến nơi rồi.”
Hoàng Ngọc San biến sắc thốt lên: “Ôi trời! Nặng đến thế ạ? Chẳng trách bọn em không được vào thăm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Thái Bình giậm chân than thở. “Đều tại tôi. Đáng nhẽ đêm đó tôi không nên gọi điện kêu cậu ấy tới, vừa gặp đã cảm thấy sắc mặt cậu ấy không tốt rồi. Là do tôi hồ đồ, tôi chỉ nghĩ viện cai nghiện còn rất nhiều chuyện phải xử lý nên cũng chẳng hỏi han lấy một câu. Cậu ấy bận rộn suốt một đêm, không chịu đựng được nên mới bệnh thành như vậy. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy xử tôi tội giết người cũng chẳng quá đáng.”
Thái Bình là người tới thăm nhiều nhất trong số bạn bè, kiên trì một ngày tới hai chuyến, không như thế thì hắn không thể an tâm.
Hoàng Ngọc San thấy hắn tiều tụy như vậy cũng chẳng đành lòng, khuyên nhủ hắn: “Bây giờ Tuyên tiên sinh bị bệnh, anh bận rộn trong viện cai nghiện cũng phải tự giữ gìn sức khỏe một chút. Em thấy mấy ngày nay anh như gầy đi bảy tám cân vậy. Nếu anh bị bệnh, viện cai nghiện sẽ do ai quản lý đây? Y theo lời em nói, anh không nên chạy qua chạy lại hai bên như vậy. Em đã nhờ Tống đại ca rồi, nếu bệnh tình Tuyên tiên sinh có chuyển biến tốt, anh ấy sẽ thông báo cho anh một tiếng. Lúc đó anh hãy tới thăm.”
Tống Nhâm cũng cảm thán hắn làm bạn đúng là có tình có nghĩa, nói: “Cô em gái này nói rất đúng, không cần mỗi ngày đều tới đâu. Tôi hiểu tính tình tổng trưởng nhà chúng tôi mà. Cho dù cậu có tới một trăm lần cũng đụng phải vách tường cả trăm lần thôi. Đừng nói là cậu, ngay cả chị ruột của Tuyên phó quan tới thăm vẫn bị cản ở ngoài, người ta còn là phụ nữ đang mang thai đấy. Kỳ thực tổng trưởng cũng có nỗi khổ tâm riêng, bệnh của Tuyên phó quan là bệnh truyền nhiễm, không nên để quá nhiều người tới thăm mới tốt.”
Những người đến và đi bên ngoài đều bị Tống Nhâm ngăn cản, Bạch Tuyết Lam cũng chẳng để tâm.
Tuy rằng mỗi giây mỗi phút đều không rời mép giường Tuyên Hoài Phong, nhưng bất kể hắn chăm sóc chu đáo ra sao, thì căn bệnh của y vẫn càng ngày càng nặng.
Qua một ngày nữa, bác sĩ Jinder đến kiểm tra cho bệnh nhân cúi đầu thở dài, ngay cả mái tóc vàng đã từng lấp lánh kia tựa hồ cũng ảm đạm chẳng còn ánh sáng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Thế nào?”
Jinder trầm ngâm đáp: “Thật đáng tiếc, thật không tốt.”
Bạch Tuyết Lam nghe xong, trái tim như bị ai đó giáng cho một đòn đau đớn cùng cực, nhất thời chết lặng. Cách một hồi, hắn thấp giọng hỏi: “Chẳng phải hôm qua anh đã cho cậu ấy dùng loại thuốc mới của ngoại quốc đó thôi? Chung quy phải bắt đầu có hiệu quả chứ.”
Jinder nói: “Bạch tiên sinh, bác sĩ không thể đảm bảo… trăm phần trăm. Thuốc rất tốt… nhưng không phải… ai dùng đều có tác dụng.”
Hôm qua Bạch Tuyết Lam đã hỏi bác sĩ thuộc bệnh viện Đức, họ cũng hết đường xoay xở, những người có kinh nghiệm chung quanh đều nói bác sĩ Jinder chính là người giỏi nhất trong việc chữa bệnh này.
Bạch Tuyết Lam nói: “Chắc chắn còn biện pháp khác.”
Jinder đáp: “Thuốc này… đã là tân tiến nhất… được bạn bè giúp đỡ… mới khẩn cấp mang được từ Anh tới. Giả như ngay cả nó cũng không có tác dụng, tôi e rằng…”
Hắn không nói hết câu, lắc đầu.
Qua một hồi lâu, hắn kiên quyết nói: “Người Trung Quốc các người… có một câu nói… gọi là: Người lương thiện sẽ được trời che trở.”
Các bác sĩ khám bệnh, phàm là nhắc đến vấn đề “người lương thiện sẽ được trời che trở” thì đa phần đều là không đủ sức cứu chữa nữa, đành phải chờ ý trời.
Bây giờ ngay cả bác sĩ ngoại quốc cũng đã thốt ra câu này, đúng là khiến người ta càng thêm tuyệt vọng.
Đôi mắt đen của Bạch Tuyết Lam trầm xuống tựa ngọn lửa lụi tàn, lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta sởn tóc gáy. Lâu sau, hắn thở dài một hơi, nào ngờ vẻ hung ác chẳng còn hiện hữu, chỉ nhàn nhạt nói: “Người Trung Quốc chúng tôi cũng có một chế độ lâu đời, nó được gọi là chôn cùng.”
Jinder là người ngoại quốc, thực sự không hiểu nhiều lắm về cái thứ chế độ lâu đời gọi là chôn cùng ấy. Tuy nhiên, nhìn thái độ Bạch Tuyết Lam, phỏng chừng đó chính là một câu uy hiếp.
Hắn càng lắc mái đầu vàng óng, bất đắc dĩ nói: “Bạch tiên sinh, thứ cho lời tôi nói, ngài không phải một quý ông biết nói lý lẽ. Bạn của tôi, Knapp, đã bị ngài gây thương tích. Nếu như ngài muốn đả thương hãm hại tôi… Dù sao… đối với bệnh nhân này… tôi đã cố hết sức. Tôi phải nói rõ một chút… đại sứ nước tôi… ngài Bertrand Dane… sẽ không ngồi yên nhìn hành vi tàn bạo của ngài.”
Bạch Tuyết Lam trước thì cười lạnh, sau bỗng lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắm, rống to đến nỗi khiến cả nóc bệnh viện rung lên: “Tim lão tử cũng đã bị moi ra rồi, chẳng lẽ còn cần phải quan tâm đến tên đại sứ chó má nào đó nữa à?”
Lần này hắn trở mặt quả như một con chó điên hễ gặp người thì cắn, hoàn toàn không thấy vẻ ung dung và lý trí mà một kẻ thân là tổng trưởng nên có.
Gò má Jinder giật giật, hắn không dám cãi lại kẻ đang đứng sát biên giới của sự sụp đổ tinh thần, đành miễn cưỡng thốt ra một câu: “Mong ngài hãy tự bình tĩnh lại.”
Thân hình mặc áo choàng trắng xoay qua, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Jinder mở cửa căn phòng khám của mình ra.
Hắn không đảm nhiệm chức vụ gì tại bệnh viện này, nên vốn không có phòng làm việc của riêng mình ở đây.
Nhưng Bạch Tuyết Lam bao trọn hai tầng lầu, lại dùng hắn như bác sĩ trưởng, sao có thể khiến hắn không có nơi làm việc, cho nên Bạch Tuyết Lam bèn cấp căn phòng nghỉ có nối điện thoại ở lầu ba cho Jinder làm phòng chuyên dụng, hơn nữa còn đưa nữ thư ký hắn thường dùng ở phòng khám bệnh tới đây.
Jinder vừa về phòng làm việc tạm thời, nữ thư ký lập tức đứng dậy báo: “Bác sĩ, bạn của ngài – ngài Zarbus Douglas vừa gọi điện đến.”
Jinder gật đầu, đến trước bàn làm việc cầm ống nói lên, quay dãy số của bạn mình, một đầy tớ trai chuyên lo việc nhấc máy lập tức nhận điện, nghe nói là tìm thư ký Douglas, gã lập tức đi mời thư ký Douglas đến nghe máy.
Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia ống nghe truyền tới giọng Zarbus Douglas nói bằng tiếng Anh. “Thế nào? Ông bạn của tôi. Vị bệnh nhân khiến ông đau đầu kia có khởi sắc gì chưa?”
Jinder chán nản đáp: “Thật không may, tình trạng ngày càng nghiêm trọng. Ai, tôi cảm thấy cậu ấy bị cái tên quan lớn Trung Quốc ương bướng thích làm càn kia dằn vặt thành như vậy đấy. Phải biết rằng, lần trước, khi tôi khám bệnh cho cậu ấy, tôi đã từng chứng kiến cậu ấy vì không muốn chọc giận tên quan lớn kia mà bắt buộc phải nhận mũi tiêm không cần thiết. Thượng đế ơi, cái tên phần tử độc tài kia lại còn uy hiếp tôi nữa.”
Hắn đem lời nói bằng tiếng Trung liên quan đến chôn cùng mà Bạch Tuyết Lam đã thốt ra thuật lại một lần, khiến cho bạn hắn cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Douglas nói: “Chính xác, hắn đang trơ tráo uy hiếp người ta mà. Thế nhưng tôi không rõ, chẳng lẽ thuốc tôi đưa qua chẳng có chút tác dụng nào hay sao? Tôi đánh điện thoại đường dài nhờ vả Pura, ông ấy mới đồng ý đáp máy bay mang số thuốc đó đến Trung Quốc. Tôi đã nợ ông ấy một mối ân tình rất lớn. Anh đã dùng hết số thuốc đó chưa? Ý của tôi là, nếu như liều lượng thuốc không đủ, tôi vẫn có thể nghĩ biện pháp. Dù sao phía bên đại sứ quán thường xuyên có máy bay lui tới.”
Jinder đáp: “Đã dùng hết toàn bộ, nhưng hoàn toàn vô tác dụng. Thể chất của người Trung Quốc khác biệt so với thể chất của con dân nước Anh rộng lớn của chúng ta… Không, tôi không cho rằng đây là vấn đề về liều lượng thuốc. Xin lỗi, Zarbus, tôi cũng đã nợ anh một mối ân huệ lớn. Tôi thậm chí còn hối hận đã quấy rầy anh chuyện này, bệnh nhân chỉ là bệnh nhân thôi, tôi hẳn phải kỹ lời viện trưởng nói khi tốt nghiệp: Bác sĩ phải đối xử công bằng với bệnh nhân, vĩnh viễn không được phân biệt đối xử. Nhưng lúc đó tôi chỉ hi vọng có thể chữa trị tốt cho cậu ấy, bởi vì… mặc dù đây là lỗi của Knapp, nhưng tôi cũng có phần sai. Nếu như ban đầu là tôi đến khám chữa bệnh cho cậu ấy, tôi đã chẳng khiến cậu ấy không được trị liệu kịp thời, tình trạng cũng sẽ không chuyển biến xấu. Bây giờ chỉ còn thượng đế mới có khả năng cứu vớt cậu ấy. Còn cả Knapp nữa, Knapp đáng thương. Mặc dù cậu ta có sai nhưng cũng không nhất thiết phải bị đối xử tàn nhẫn như vậy.”
Knapp bị Bạch Tuyết Lam đá một cước, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện khác.
Chuyện thế này rất được chú ý trong nội bộ người ngoại quốc.
Trung Quốc ngày nay, việc người nước ngoài đá người Trung Quốc là điều thường xuyên nhìn thấy.
Nhưng người Trung Quốc đá người nước ngoài, còn là đá cho trọng thương, thì không thể coi như chuyện nhẹ nhàng.
Hai người thảo luận vấn đề người Trung Quốc tố chất thấp và coi trời bằng vung mất một hồi mới cúp điện thoại.
Zarbus Douglas đặt ống nói xuống, suy nghĩ một lúc, hắn lại đưa ngón tay quay mấy vòng lên đĩa quay trên điện thoại, gọi một dãy số, đúng lúc, người hắn tìm vừa vặn ở nhà.
Cuộc điện thoại đó được thực hiện bằng tiếng Anh, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo, ngữ khí tràn ngập kỳ vọng. “Ông bạn, nhất định là anh mang tin tức tốt tới cho tôi phải không.”
Douglas nói: “E rằng không phải tin tức tốt. Người bạn nằm viện của cậu sau khi sử dụng chỗ thuốc kia vẫn chưa có tiến triển gì. Không, từ khẩu khí uể oải của Jinder, xem ra chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp mà còn đang trên đà xấu đi.”
Người kia nói: “Thật đáng tiếc. Cơ mà, anh ta đã dùng những loại dược phẩm kia rồi, đúng không?”
Douglas đáp: “Đúng vậy.”
Người kia hỏi: “Anh khẳng định?”
Douglas nói: “Đúng vậy, tôi khẳng định, Jinder chẳng có lý do gì để lừa tôi hết. Thế nhưng Anjar này, tại sao cậu lại muốn dùng cách này để cung cấp thuốc cho anh ta? Tại sao lại muốn tôi giữ bí mật với Jinder? Nếu anh ta là bạn của cậu, cậu hoàn toàn có khả năng đường đường chính chính ra tay giúp đỡ.”
Anjar Charts thoải mái cười rộ lên trong điện thoại: “Đừng nôn nóng, ông bạn của tôi ạ. Dược liệu không có bất cứ vấn đề gì, mà tôi có thể cam đoan với anh, hành động của tôi hoàn toàn xuất phát từ tình yêu chân thành. Tuy nhiên chuyện này rất phức tạp, anh cần gì phải tìm hiểu cặn kẽ? Dù sao, từ sau khi trở trở thành bí thư số một bên cạnh ngài đại sứ, cũng chính là anh rể của tôi, anh còn bận rộn hơn tôi bây giờ nhiều.”
Douglas thức thời không nói gì nữa.
Người em trai này của đại sứ phu nhân chẳng phải kẻ cao thượng gì, song trong cái thời đại loạn lạc này chẳng lẽ vẫn còn tồn tại cái thứ gọi là cao thượng kia sao? Bất kể người Trung Quốc hay người nước ngoài, tất cả đều là con cừu non bị vùi lấp trong đầm lầy của thượng đế.
Hắn chỉ cần quan tâm đến tiền đồ của mình là được rồi.
Trở thành bí thứ quan trọng nhất của đại sứ nước Anh, mấy năm nữa trở về tổ quốc, rất có thể hắn sẽ tóm được một chức vị vừa kiếm được bộn tiền mà vừa mang tới cảm giác ưu việt. Vị hôn thê Rita của hắn chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.
Âm mưu tựa như con rắn độc chạy dọc theo điện thoại, trườn một vòng tròn lại gần như trở về điểm xuất phát. Sau khi cúp điện thoại của Douglas, Charts lại gọi một cuộc đến bệnh viện.
Cú điện thoại khi nãy của Jinder là gọi từ bệnh viện!
Đương nhiên, người nghe điện thoại không phải là Jinder.
Điểm xuất phát và kết thúc của âm mưu chỉ cách nhau một tầng lầu.
Trong phòng bệnh cao cấp tại tầng bốn, chuông điện thoại vang lên.
Triển Lộ Chiêu ngồi phắt dậy khỏi trên giường bệnh.
Tuyên Hoài Mân vội vàng đè hắn xuống nói: “Chuyện gì mà gấp thế? Chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại thôi, tôi nhận là được.”
Hắn liền đi tới nhận điện, cầm ống nghe hỏi: “Ê, tìm ai?”
Một lát sau lại nói: “Quân trưởng của chúng tôi có ở đây, xin hỏi là vị nào vậy?”
Triển Lộ Chiêu nói vọng về phía bóng lưng Tuyên Hoài Mân: “Bớt nói nhảm con mẹ nó đi, có phải Charts không? Nhanh đưa điện thoại tới cho lão tử, đây là việc quan trọng.”
Tuyên Hoài Mân mới nghe được đối phương báo tên họ trong điện thoại xong, quay đầu nói: “Còn tưởng anh đoán ra đấy, cơ mà không phải hắn.”
Ôm lấy điện thoại, kéo đầu dây đặt xuống cạnh giường.
Triển Lộ Chiêu là kẻ đã quen với triến tranh, thân thể cường tráng như trâu bò, sau khi tỉnh lại còn khôi phục rất nhanh, mấy ngày nay đã có thể xuống giường. Với tính cách của hắn, hắn vốn nên la hét đòi xuất viện mới đúng, nhưng khi biết Tuyên Hoài Phong cũng ở trong bệnh viện này thì lại thành chuyện khác, hắn sống chết cũng không chịu xuất viện.
Hắn cầm ống nghe, vừa định kề lên tai lại chợt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu hất cằm về phía cửa với Tuyên Hoài Mân, nói: “Ra ngoài.”
Tuyên Hoài Mân trợn mắt nói: “Thế nào? Tôi không được nghe sao?”
Triển Lộ Chiêu vẫn thốt hai chữ đó. “Ra ngoài.”
Thoắt cái, mặt Tuyên Hoài Mân vừa xanh vừa trắng, run môi hỏi: “Ngay cả anh cũng hoài nghi tôi là kẻ phản bội? Nghĩ tôi mật báo cho hải quan?”
Triển Lộ Chiêu không nhịn được nữa, mắng: “Con mẹ nó, lão tử gọi điện thoại cũng phải báo cáo với mày à? Nếu lão tử hoài nghi mày thì giờ cỏ trên mộ này đã dài cả rồi đấy, còn có thể đứng ở chỗ này phun rắm à? Cút ra ngoài cho lão tử!”
Vớ lấy chiếc ly thủy tinh còn đựng nước trên chiếc bàn nhỏ bên giường đập mạnh xuống.
“Choang” một tiếng, mặt đất trải đầy mảnh vụn thủy tinh.
Hắn tuyên bố không hoài nghi nhưng lại hành động lại hung hãn như vậy, xem như là đồng thời thực hiện hai kế sách dụ dỗ và đe dọa. Tuyên Hoài Mân không tiếp tục khiến bản thân bị xoay vòng vòng nữa, lập tức ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Lúc này Triển Lộ Chiêu mới cầm ống nghe lên vội vã hỏi: “Chuyện đó thành công chứ?”
Charts nói tiếng Trung Quốc rất nhuần nhuyễn, giao tiếp với hắn chẳng chút trở ngại nào. “Thành công. Jinder đã cho cậu ấy dùng thuốc, tình trạng có vẻ rất nguy hiểm.”
Triển Lộ Chiêu nhắc nhở: “Cậu đã cam đoan là chỉ có vẻ nguy hiểm, sẽ không thực sự khiến cậu ấy mất mạng.”
Charts nói: “Chỉ cần ra tay kịp thời sẽ không mất mạng. Tôi cũng chẳng hy vọng một người xinh đẹp như vậy lại chết đi đâu, tôi còn chưa cẩn thận hưởng thụ sự dịu dàng của cậu ấy cơ mà. Ngài đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, đừng quên lời hứa của mình đấy. Sau khi có được cậu ấy, tôi cũng có quyền được chia sẻ.”
Triển Lộ Chiêu cười ha hả, nói: “Chỉ cần tôi đoạt được điều mình mong ước, cậu cũng sẽ đoạt được thứ mình mong ước.”
“Lách cách” một tiếng, cúp điện thoại, nụ cười trên gương mặt Triển Lộ Chiêu đông cứng, gương mặt nhăn tít thành bộ dạng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Chia sẻ cái con bà nhà mày, thằng quỷ tây dương trời đánh, người của lão tử mà mày cũng dám tơ tưởng? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Mày muốn chết chứ gì? Chờ sau này lão tử không còn dùng đến mày nữa, lão tử sẽ bắn mày một phát đạn chết tươi. Hừ! Cho mày nhận lấy thứ mày mơ tưởng!”
===============================================
Hóa ra là hai tên khốn này bày trò. (╯‵□′)╯︵┻━┻
P/S: Do xuất hiện đoạn hội thoại giữa Jinder và Douglas, Douglas với Charts, mình nghĩ Jinder cũng tầm tuổi Bạch Tuyết Lam thôi, có thể hơn nhưng không đến nỗi già. Cho nên từ phần này mình có sự chỉnh sửa về cách xưng hô với bác sĩ Jinder. Sau này khi hoàn thành sẽ quay lại chỉnh sửa tổng thể. Hi vọng sau này không phải chỉnh sửa thêm nhân vật nào nữa. ಥ_ಥ
Âu Dương Thiến đã tới hai lần, mỗi lần đều mang tới một bó hoa tươi mang đậm phong cách châu Âu, nghe bác sĩ nói bệnh nhân không thích hợp cho việc thăm hỏi, gương mặt cô lộ vẻ lo âu, hỏi bác sĩ hai câu liền gửi hoa ở lại, còn mình thì lặng lẽ rời đi.
Những đóa hoa đó tươi đẹp quyến rũ, dịu dàng yêu kiều, nõn nà mềm mại, chỉ tiếc rằng hồng nhan trước nay đều bạc mệnh, mới vừa tới tay Tống Nhâm đã bị ném vào thùng rác.
Vừa lúc Hoàng Ngọc San đi lên cầu thang bước về phía này, cô tiếc rẻ nói: “Đúng là chà đạp đồ đạc mà. Nhìn giấy bóng màu và ruy băng bên ngoài bó hoa, xem ra không phải thợ chăm hoa đưa tới rồi, là mua từ cửa hàng hoa tây dương đấy. Sợ rằng bó hoa thế này phải đến hai mươi ba mươi đồng đấy, đủ cho một gia đình bình thường tiêu xài cả tháng.”
Tống Nhâm đáp: “Quan tâm nó tây hay không tây làm gì, tâm trạng tổng trưởng đang xấu, tuyệt đối không được đưa đồ mà bà cô họ Âu Dương này đem tới vào phòng bệnh của Tuyên phó quan, gây chú ý. Nếu cô em thích thì cô em nhặt đi.”
Hoàng Ngọc San nói: “Cho dù em nghèo, em cũng chẳng tội gì phải nhặt thứ người ta ném đi.”
Tâm trạng Thái Bình cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn cau chặt mày, đứng bên cạnh ngăn Hoàng Ngọc San nói tiếp, hỏi Tống Nhâm: “Rốt cuộc Hoài Phong sao rồi?”
Nhắc tới chuyện này, Hoàng Ngọc San lập tức im lặng, cùng nhìn về phía Tống Nhâm.
Tống Nhâm nghĩ tới việc này cũng phiền muộn. Hắn có biết Thái Bình và Hoàng Ngọc San, thường chạm mặt họ ở viện cai nghiện, coi như là người quen, cho nên chẳng giấu diếm gì mà than thở: “Đúng là nguy hiểm quá, tên quỷ tây dương kia bảo là bệnh phổi. Gã là chuyên gia về bệnh này, nghe đâu còn là người giỏi nhất trong thành nữa. Tôi thấy gã cứ nói quá lên ấy, đến bây giờ vẫn chưa thấy khởi sắc gì, tổng trưởng sắp giết người đến nơi rồi.”
Hoàng Ngọc San biến sắc thốt lên: “Ôi trời! Nặng đến thế ạ? Chẳng trách bọn em không được vào thăm, vậy phải làm sao bây giờ?”
Thái Bình giậm chân than thở. “Đều tại tôi. Đáng nhẽ đêm đó tôi không nên gọi điện kêu cậu ấy tới, vừa gặp đã cảm thấy sắc mặt cậu ấy không tốt rồi. Là do tôi hồ đồ, tôi chỉ nghĩ viện cai nghiện còn rất nhiều chuyện phải xử lý nên cũng chẳng hỏi han lấy một câu. Cậu ấy bận rộn suốt một đêm, không chịu đựng được nên mới bệnh thành như vậy. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy xử tôi tội giết người cũng chẳng quá đáng.”
Thái Bình là người tới thăm nhiều nhất trong số bạn bè, kiên trì một ngày tới hai chuyến, không như thế thì hắn không thể an tâm.
Hoàng Ngọc San thấy hắn tiều tụy như vậy cũng chẳng đành lòng, khuyên nhủ hắn: “Bây giờ Tuyên tiên sinh bị bệnh, anh bận rộn trong viện cai nghiện cũng phải tự giữ gìn sức khỏe một chút. Em thấy mấy ngày nay anh như gầy đi bảy tám cân vậy. Nếu anh bị bệnh, viện cai nghiện sẽ do ai quản lý đây? Y theo lời em nói, anh không nên chạy qua chạy lại hai bên như vậy. Em đã nhờ Tống đại ca rồi, nếu bệnh tình Tuyên tiên sinh có chuyển biến tốt, anh ấy sẽ thông báo cho anh một tiếng. Lúc đó anh hãy tới thăm.”
Tống Nhâm cũng cảm thán hắn làm bạn đúng là có tình có nghĩa, nói: “Cô em gái này nói rất đúng, không cần mỗi ngày đều tới đâu. Tôi hiểu tính tình tổng trưởng nhà chúng tôi mà. Cho dù cậu có tới một trăm lần cũng đụng phải vách tường cả trăm lần thôi. Đừng nói là cậu, ngay cả chị ruột của Tuyên phó quan tới thăm vẫn bị cản ở ngoài, người ta còn là phụ nữ đang mang thai đấy. Kỳ thực tổng trưởng cũng có nỗi khổ tâm riêng, bệnh của Tuyên phó quan là bệnh truyền nhiễm, không nên để quá nhiều người tới thăm mới tốt.”
Những người đến và đi bên ngoài đều bị Tống Nhâm ngăn cản, Bạch Tuyết Lam cũng chẳng để tâm.
Tuy rằng mỗi giây mỗi phút đều không rời mép giường Tuyên Hoài Phong, nhưng bất kể hắn chăm sóc chu đáo ra sao, thì căn bệnh của y vẫn càng ngày càng nặng.
Qua một ngày nữa, bác sĩ Jinder đến kiểm tra cho bệnh nhân cúi đầu thở dài, ngay cả mái tóc vàng đã từng lấp lánh kia tựa hồ cũng ảm đạm chẳng còn ánh sáng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Thế nào?”
Jinder trầm ngâm đáp: “Thật đáng tiếc, thật không tốt.”
Bạch Tuyết Lam nghe xong, trái tim như bị ai đó giáng cho một đòn đau đớn cùng cực, nhất thời chết lặng. Cách một hồi, hắn thấp giọng hỏi: “Chẳng phải hôm qua anh đã cho cậu ấy dùng loại thuốc mới của ngoại quốc đó thôi? Chung quy phải bắt đầu có hiệu quả chứ.”
Jinder nói: “Bạch tiên sinh, bác sĩ không thể đảm bảo… trăm phần trăm. Thuốc rất tốt… nhưng không phải… ai dùng đều có tác dụng.”
Hôm qua Bạch Tuyết Lam đã hỏi bác sĩ thuộc bệnh viện Đức, họ cũng hết đường xoay xở, những người có kinh nghiệm chung quanh đều nói bác sĩ Jinder chính là người giỏi nhất trong việc chữa bệnh này.
Bạch Tuyết Lam nói: “Chắc chắn còn biện pháp khác.”
Jinder đáp: “Thuốc này… đã là tân tiến nhất… được bạn bè giúp đỡ… mới khẩn cấp mang được từ Anh tới. Giả như ngay cả nó cũng không có tác dụng, tôi e rằng…”
Hắn không nói hết câu, lắc đầu.
Qua một hồi lâu, hắn kiên quyết nói: “Người Trung Quốc các người… có một câu nói… gọi là: Người lương thiện sẽ được trời che trở.”
Các bác sĩ khám bệnh, phàm là nhắc đến vấn đề “người lương thiện sẽ được trời che trở” thì đa phần đều là không đủ sức cứu chữa nữa, đành phải chờ ý trời.
Bây giờ ngay cả bác sĩ ngoại quốc cũng đã thốt ra câu này, đúng là khiến người ta càng thêm tuyệt vọng.
Đôi mắt đen của Bạch Tuyết Lam trầm xuống tựa ngọn lửa lụi tàn, lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta sởn tóc gáy. Lâu sau, hắn thở dài một hơi, nào ngờ vẻ hung ác chẳng còn hiện hữu, chỉ nhàn nhạt nói: “Người Trung Quốc chúng tôi cũng có một chế độ lâu đời, nó được gọi là chôn cùng.”
Jinder là người ngoại quốc, thực sự không hiểu nhiều lắm về cái thứ chế độ lâu đời gọi là chôn cùng ấy. Tuy nhiên, nhìn thái độ Bạch Tuyết Lam, phỏng chừng đó chính là một câu uy hiếp.
Hắn càng lắc mái đầu vàng óng, bất đắc dĩ nói: “Bạch tiên sinh, thứ cho lời tôi nói, ngài không phải một quý ông biết nói lý lẽ. Bạn của tôi, Knapp, đã bị ngài gây thương tích. Nếu như ngài muốn đả thương hãm hại tôi… Dù sao… đối với bệnh nhân này… tôi đã cố hết sức. Tôi phải nói rõ một chút… đại sứ nước tôi… ngài Bertrand Dane… sẽ không ngồi yên nhìn hành vi tàn bạo của ngài.”
Bạch Tuyết Lam trước thì cười lạnh, sau bỗng lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắm, rống to đến nỗi khiến cả nóc bệnh viện rung lên: “Tim lão tử cũng đã bị moi ra rồi, chẳng lẽ còn cần phải quan tâm đến tên đại sứ chó má nào đó nữa à?”
Lần này hắn trở mặt quả như một con chó điên hễ gặp người thì cắn, hoàn toàn không thấy vẻ ung dung và lý trí mà một kẻ thân là tổng trưởng nên có.
Gò má Jinder giật giật, hắn không dám cãi lại kẻ đang đứng sát biên giới của sự sụp đổ tinh thần, đành miễn cưỡng thốt ra một câu: “Mong ngài hãy tự bình tĩnh lại.”
Thân hình mặc áo choàng trắng xoay qua, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Jinder mở cửa căn phòng khám của mình ra.
Hắn không đảm nhiệm chức vụ gì tại bệnh viện này, nên vốn không có phòng làm việc của riêng mình ở đây.
Nhưng Bạch Tuyết Lam bao trọn hai tầng lầu, lại dùng hắn như bác sĩ trưởng, sao có thể khiến hắn không có nơi làm việc, cho nên Bạch Tuyết Lam bèn cấp căn phòng nghỉ có nối điện thoại ở lầu ba cho Jinder làm phòng chuyên dụng, hơn nữa còn đưa nữ thư ký hắn thường dùng ở phòng khám bệnh tới đây.
Jinder vừa về phòng làm việc tạm thời, nữ thư ký lập tức đứng dậy báo: “Bác sĩ, bạn của ngài – ngài Zarbus Douglas vừa gọi điện đến.”
Jinder gật đầu, đến trước bàn làm việc cầm ống nói lên, quay dãy số của bạn mình, một đầy tớ trai chuyên lo việc nhấc máy lập tức nhận điện, nghe nói là tìm thư ký Douglas, gã lập tức đi mời thư ký Douglas đến nghe máy.
Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia ống nghe truyền tới giọng Zarbus Douglas nói bằng tiếng Anh. “Thế nào? Ông bạn của tôi. Vị bệnh nhân khiến ông đau đầu kia có khởi sắc gì chưa?”
Jinder chán nản đáp: “Thật không may, tình trạng ngày càng nghiêm trọng. Ai, tôi cảm thấy cậu ấy bị cái tên quan lớn Trung Quốc ương bướng thích làm càn kia dằn vặt thành như vậy đấy. Phải biết rằng, lần trước, khi tôi khám bệnh cho cậu ấy, tôi đã từng chứng kiến cậu ấy vì không muốn chọc giận tên quan lớn kia mà bắt buộc phải nhận mũi tiêm không cần thiết. Thượng đế ơi, cái tên phần tử độc tài kia lại còn uy hiếp tôi nữa.”
Hắn đem lời nói bằng tiếng Trung liên quan đến chôn cùng mà Bạch Tuyết Lam đã thốt ra thuật lại một lần, khiến cho bạn hắn cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Douglas nói: “Chính xác, hắn đang trơ tráo uy hiếp người ta mà. Thế nhưng tôi không rõ, chẳng lẽ thuốc tôi đưa qua chẳng có chút tác dụng nào hay sao? Tôi đánh điện thoại đường dài nhờ vả Pura, ông ấy mới đồng ý đáp máy bay mang số thuốc đó đến Trung Quốc. Tôi đã nợ ông ấy một mối ân tình rất lớn. Anh đã dùng hết số thuốc đó chưa? Ý của tôi là, nếu như liều lượng thuốc không đủ, tôi vẫn có thể nghĩ biện pháp. Dù sao phía bên đại sứ quán thường xuyên có máy bay lui tới.”
Jinder đáp: “Đã dùng hết toàn bộ, nhưng hoàn toàn vô tác dụng. Thể chất của người Trung Quốc khác biệt so với thể chất của con dân nước Anh rộng lớn của chúng ta… Không, tôi không cho rằng đây là vấn đề về liều lượng thuốc. Xin lỗi, Zarbus, tôi cũng đã nợ anh một mối ân huệ lớn. Tôi thậm chí còn hối hận đã quấy rầy anh chuyện này, bệnh nhân chỉ là bệnh nhân thôi, tôi hẳn phải kỹ lời viện trưởng nói khi tốt nghiệp: Bác sĩ phải đối xử công bằng với bệnh nhân, vĩnh viễn không được phân biệt đối xử. Nhưng lúc đó tôi chỉ hi vọng có thể chữa trị tốt cho cậu ấy, bởi vì… mặc dù đây là lỗi của Knapp, nhưng tôi cũng có phần sai. Nếu như ban đầu là tôi đến khám chữa bệnh cho cậu ấy, tôi đã chẳng khiến cậu ấy không được trị liệu kịp thời, tình trạng cũng sẽ không chuyển biến xấu. Bây giờ chỉ còn thượng đế mới có khả năng cứu vớt cậu ấy. Còn cả Knapp nữa, Knapp đáng thương. Mặc dù cậu ta có sai nhưng cũng không nhất thiết phải bị đối xử tàn nhẫn như vậy.”
Knapp bị Bạch Tuyết Lam đá một cước, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện khác.
Chuyện thế này rất được chú ý trong nội bộ người ngoại quốc.
Trung Quốc ngày nay, việc người nước ngoài đá người Trung Quốc là điều thường xuyên nhìn thấy.
Nhưng người Trung Quốc đá người nước ngoài, còn là đá cho trọng thương, thì không thể coi như chuyện nhẹ nhàng.
Hai người thảo luận vấn đề người Trung Quốc tố chất thấp và coi trời bằng vung mất một hồi mới cúp điện thoại.
Zarbus Douglas đặt ống nói xuống, suy nghĩ một lúc, hắn lại đưa ngón tay quay mấy vòng lên đĩa quay trên điện thoại, gọi một dãy số, đúng lúc, người hắn tìm vừa vặn ở nhà.
Cuộc điện thoại đó được thực hiện bằng tiếng Anh, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo, ngữ khí tràn ngập kỳ vọng. “Ông bạn, nhất định là anh mang tin tức tốt tới cho tôi phải không.”
Douglas nói: “E rằng không phải tin tức tốt. Người bạn nằm viện của cậu sau khi sử dụng chỗ thuốc kia vẫn chưa có tiến triển gì. Không, từ khẩu khí uể oải của Jinder, xem ra chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp mà còn đang trên đà xấu đi.”
Người kia nói: “Thật đáng tiếc. Cơ mà, anh ta đã dùng những loại dược phẩm kia rồi, đúng không?”
Douglas đáp: “Đúng vậy.”
Người kia hỏi: “Anh khẳng định?”
Douglas nói: “Đúng vậy, tôi khẳng định, Jinder chẳng có lý do gì để lừa tôi hết. Thế nhưng Anjar này, tại sao cậu lại muốn dùng cách này để cung cấp thuốc cho anh ta? Tại sao lại muốn tôi giữ bí mật với Jinder? Nếu anh ta là bạn của cậu, cậu hoàn toàn có khả năng đường đường chính chính ra tay giúp đỡ.”
Anjar Charts thoải mái cười rộ lên trong điện thoại: “Đừng nôn nóng, ông bạn của tôi ạ. Dược liệu không có bất cứ vấn đề gì, mà tôi có thể cam đoan với anh, hành động của tôi hoàn toàn xuất phát từ tình yêu chân thành. Tuy nhiên chuyện này rất phức tạp, anh cần gì phải tìm hiểu cặn kẽ? Dù sao, từ sau khi trở trở thành bí thư số một bên cạnh ngài đại sứ, cũng chính là anh rể của tôi, anh còn bận rộn hơn tôi bây giờ nhiều.”
Douglas thức thời không nói gì nữa.
Người em trai này của đại sứ phu nhân chẳng phải kẻ cao thượng gì, song trong cái thời đại loạn lạc này chẳng lẽ vẫn còn tồn tại cái thứ gọi là cao thượng kia sao? Bất kể người Trung Quốc hay người nước ngoài, tất cả đều là con cừu non bị vùi lấp trong đầm lầy của thượng đế.
Hắn chỉ cần quan tâm đến tiền đồ của mình là được rồi.
Trở thành bí thứ quan trọng nhất của đại sứ nước Anh, mấy năm nữa trở về tổ quốc, rất có thể hắn sẽ tóm được một chức vị vừa kiếm được bộn tiền mà vừa mang tới cảm giác ưu việt. Vị hôn thê Rita của hắn chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.
Âm mưu tựa như con rắn độc chạy dọc theo điện thoại, trườn một vòng tròn lại gần như trở về điểm xuất phát. Sau khi cúp điện thoại của Douglas, Charts lại gọi một cuộc đến bệnh viện.
Cú điện thoại khi nãy của Jinder là gọi từ bệnh viện!
Đương nhiên, người nghe điện thoại không phải là Jinder.
Điểm xuất phát và kết thúc của âm mưu chỉ cách nhau một tầng lầu.
Trong phòng bệnh cao cấp tại tầng bốn, chuông điện thoại vang lên.
Triển Lộ Chiêu ngồi phắt dậy khỏi trên giường bệnh.
Tuyên Hoài Mân vội vàng đè hắn xuống nói: “Chuyện gì mà gấp thế? Chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại thôi, tôi nhận là được.”
Hắn liền đi tới nhận điện, cầm ống nghe hỏi: “Ê, tìm ai?”
Một lát sau lại nói: “Quân trưởng của chúng tôi có ở đây, xin hỏi là vị nào vậy?”
Triển Lộ Chiêu nói vọng về phía bóng lưng Tuyên Hoài Mân: “Bớt nói nhảm con mẹ nó đi, có phải Charts không? Nhanh đưa điện thoại tới cho lão tử, đây là việc quan trọng.”
Tuyên Hoài Mân mới nghe được đối phương báo tên họ trong điện thoại xong, quay đầu nói: “Còn tưởng anh đoán ra đấy, cơ mà không phải hắn.”
Ôm lấy điện thoại, kéo đầu dây đặt xuống cạnh giường.
Triển Lộ Chiêu là kẻ đã quen với triến tranh, thân thể cường tráng như trâu bò, sau khi tỉnh lại còn khôi phục rất nhanh, mấy ngày nay đã có thể xuống giường. Với tính cách của hắn, hắn vốn nên la hét đòi xuất viện mới đúng, nhưng khi biết Tuyên Hoài Phong cũng ở trong bệnh viện này thì lại thành chuyện khác, hắn sống chết cũng không chịu xuất viện.
Hắn cầm ống nghe, vừa định kề lên tai lại chợt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu hất cằm về phía cửa với Tuyên Hoài Mân, nói: “Ra ngoài.”
Tuyên Hoài Mân trợn mắt nói: “Thế nào? Tôi không được nghe sao?”
Triển Lộ Chiêu vẫn thốt hai chữ đó. “Ra ngoài.”
Thoắt cái, mặt Tuyên Hoài Mân vừa xanh vừa trắng, run môi hỏi: “Ngay cả anh cũng hoài nghi tôi là kẻ phản bội? Nghĩ tôi mật báo cho hải quan?”
Triển Lộ Chiêu không nhịn được nữa, mắng: “Con mẹ nó, lão tử gọi điện thoại cũng phải báo cáo với mày à? Nếu lão tử hoài nghi mày thì giờ cỏ trên mộ này đã dài cả rồi đấy, còn có thể đứng ở chỗ này phun rắm à? Cút ra ngoài cho lão tử!”
Vớ lấy chiếc ly thủy tinh còn đựng nước trên chiếc bàn nhỏ bên giường đập mạnh xuống.
“Choang” một tiếng, mặt đất trải đầy mảnh vụn thủy tinh.
Hắn tuyên bố không hoài nghi nhưng lại hành động lại hung hãn như vậy, xem như là đồng thời thực hiện hai kế sách dụ dỗ và đe dọa. Tuyên Hoài Mân không tiếp tục khiến bản thân bị xoay vòng vòng nữa, lập tức ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Lúc này Triển Lộ Chiêu mới cầm ống nghe lên vội vã hỏi: “Chuyện đó thành công chứ?”
Charts nói tiếng Trung Quốc rất nhuần nhuyễn, giao tiếp với hắn chẳng chút trở ngại nào. “Thành công. Jinder đã cho cậu ấy dùng thuốc, tình trạng có vẻ rất nguy hiểm.”
Triển Lộ Chiêu nhắc nhở: “Cậu đã cam đoan là chỉ có vẻ nguy hiểm, sẽ không thực sự khiến cậu ấy mất mạng.”
Charts nói: “Chỉ cần ra tay kịp thời sẽ không mất mạng. Tôi cũng chẳng hy vọng một người xinh đẹp như vậy lại chết đi đâu, tôi còn chưa cẩn thận hưởng thụ sự dịu dàng của cậu ấy cơ mà. Ngài đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, đừng quên lời hứa của mình đấy. Sau khi có được cậu ấy, tôi cũng có quyền được chia sẻ.”
Triển Lộ Chiêu cười ha hả, nói: “Chỉ cần tôi đoạt được điều mình mong ước, cậu cũng sẽ đoạt được thứ mình mong ước.”
“Lách cách” một tiếng, cúp điện thoại, nụ cười trên gương mặt Triển Lộ Chiêu đông cứng, gương mặt nhăn tít thành bộ dạng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Chia sẻ cái con bà nhà mày, thằng quỷ tây dương trời đánh, người của lão tử mà mày cũng dám tơ tưởng? Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Mày muốn chết chứ gì? Chờ sau này lão tử không còn dùng đến mày nữa, lão tử sẽ bắn mày một phát đạn chết tươi. Hừ! Cho mày nhận lấy thứ mày mơ tưởng!”
===============================================
Hóa ra là hai tên khốn này bày trò. (╯‵□′)╯︵┻━┻
P/S: Do xuất hiện đoạn hội thoại giữa Jinder và Douglas, Douglas với Charts, mình nghĩ Jinder cũng tầm tuổi Bạch Tuyết Lam thôi, có thể hơn nhưng không đến nỗi già. Cho nên từ phần này mình có sự chỉnh sửa về cách xưng hô với bác sĩ Jinder. Sau này khi hoàn thành sẽ quay lại chỉnh sửa tổng thể. Hi vọng sau này không phải chỉnh sửa thêm nhân vật nào nữa. ಥ_ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất