[Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 5 – Tranh Vanh
Chương 4: Quyển 1 Chương 4
Thật ra, Niên Lượng Phú hoặc ít hoặc nhiều cũng đã hiểu lầm Tuyên Hoài Mân.
Bởi vì khi gọi cuộc điện thoại đó, Tuyên Hoài Mân thực sự chưa từng có ý định làm khó Niên Lượng Phú, chẳng qua chỉ vì cuối cùng Triển Lộ Chiêu nằm trong bệnh viện cũng tỉnh lại, Tuyên Hoài Mân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sao bằng lòng rời hắn nửa bước cho được.
Ấy vậy mà lại gặp phải việc của Hồng Phúc Hào, Lâm Kỳ Tuấn còn giằng co với hắn. Tuyên Hoài Mân nghĩ đây là việc Triển Lộ Chiêu giao cho mình giám sát, nếu làm hỏng sẽ không thể bàn giao với Triển Lộ Chiêu.
Vậy nên, hắn cũng chỉ có thể xuất ra con bài Niên Lượng Phú giấu diếm đã lâu, vội vã gọi một cú điện thoại đến Niên Trạch.
Nếu là bình thường, Niên Lượng Phú hỏi thêm hai câu, chắc chắn Tuyên Hoài Mân cũng sẽ nói hai câu cho có lệ.
Song hắn cầm ống nghe trên tay còn trái tim đã sớm bay đến chỗ Triển Lộ Chiêu mất rồi. Bởi vậy, Niên Lượng Phú hơi nhiều lời một chút thì hắn liền cảm thấy rườm rà, chẳng thèm giải thích, lập tức cúp điện thoại, sau gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa cho Lục Phù Dung, muốn Lục Phù Dung đốc thúc Niên Lượng Phú đi làm việc.
Gọi xong hai cuộc điện thoại này, Tuyên Hoài Mân chẳng quan tâm đến thứ gì nữa, vội vội vàng vàng trở về phòng bệnh chăm Triển Lộ Chiêu, chỉ mới đi một hồi đã cảm thấy như rời đi cả hai kiếp. Bước trên hành lang bệnh viện, hắn vừa hốt hoảng vừa không khỏi lo lắng: Không phải việc Triển Lộ Chiêu mới vừa tỉnh lại là do mình quá lo lắng sốt ruột nên nhìn lầm đó chứ? Hoặc là mình vừa đi gọi điện thoại, Triển Lộ Chiêu liền nhắm mắt lại, đã ngủ mê man rồi, có thể như thế chăng?
Nghĩ vậy, Tuyên Hoài Mân lập tức chạy như bay trên hành lang.
Đám hộ binh canh giữ bên cạnh thấy vậy cũng bất giác giật mình, còn tưởng rằng thương thế của quân trưởng lại gặp vấn đề.
Trở về phòng bệnh, vừa mở cửa ra, việc đầu tiên Tuyên Hoài Mân làm chính là nhìn về phía giường bệnh.
Hai bác sĩ mặc áo choàng trắng đứng bên giường, cạnh đó còn có hai nữ y tá, không biết họ đang làm gì.
Tuyên Hoài Mân thấy Triển Lộ Chiêu vẫn mở mắt nằm trên giường bèn âm thầm thở phào một hơi.
Đối với Tuyên Hoài Mân mà nói, việc này giống như bỗng nhiên tỉnh mộng, như gặp được một việc vô cùng hạnh phúc khiến giấc mơ trở thành sự thực.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ mình quấy rầy bác sĩ trị liệu, đến khi định ra ngoài chờ thì lại tiếc nuối không muốn rời đi.
Cứ như vậy, hắn đứng nắm chốt cửa hồi lâu.
Đến khi các bác sĩ giải tán đi về phía cửa, hắn mới lui một bước nhường đường cho bọn họ, chỉ giây lát sau liền tỉnh táo lại, vội vàng kéo một người trong số đó lại hỏi: “Thế nào rồi? Cuối cùng hắn đã khỏe rồi chứ?”
Bác sĩ đáp: “Vết thương do đạn bắn đâu dễ dàng lành lặn như vậy. Thế nhưng cơ thể ngài ấy thực sự rất cường tráng, hôm nay tỉnh lại thì xem như đã qua giai đoạn nguy hiểm. Giờ phải chăm sóc tuyệt đối cẩn thận.”
Tuyên Hoài Mân hỏi xong mới thả chiếc áo trắng của bác sĩ xuống, đi vào phòng bệnh, ngồi xuống cạnh giường bệnh, hai mắt mở trừng trừng, ánh mắt hơi ngẩn ngơ.
Triển Lộ Chiêu tựa đầu trên gối, cổ tay bị gắn kim truyền, không nhịn được liền hỏi, “Ngu rồi a? Ngồi như thế làm gì, mau rót ít nước cho lão tử.”
Hắn mới tỉnh lại, âm thanh khàn khàn không giống như đang nói, câu từ không rõ ràng, nếu đổi lại là người khác thì đến chín phần mười sẽ chẳng hiểu gì.
Vành mắt Tuyên Hoài Mân đỏ lên, nức nở hu hu khóc rống.
Triển Lộ Chiêu bực bội nói: “Lão tử còn chưa chết, cậu gào rú khóc tang cái gì? Cút!”
Tuyên Hoài Mân vuốt mắt đứng dậy rót cho gã một cốc nước, dùng tăm bông thấm nước, vừa luống cuống chấm nước làm ẩm môi hắn vừa lắp bắp nói: “Tôi chăm sóc anh mấy ngày… Dọa chết người ta… Anh tỉnh lại rồi, đúng là chẳng dễ dàng gì…”
Triển Lộ Chiêu nói: “Cậu hận tôi không chết đi thì có.”
Tuyên Hoài Mân nói, “Sao có thể? Tôi hận không thể chết thay anh nữa kìa.”
Triển Lộ Chiêu yếu ớt xì một tiếng khinh miệt, “Bản quân trưởng gặp dữ hóa lành, vậy mà cậu cứ đòi sóng đòi chết, chuyên phá hỏng điềm may của tôi. Vừa rồi tôi nghe nói thuyền của hiệu buôn dương hành Đại Hưng xảy ra chuyện, cậu xử lý thế nào rồi?”
Tuyên Hoài Mân nói, “Anh vừa mới tỉnh lại thôi, đừng lao lực quá, chăm sóc sức khỏe quan trọng hơn. Chuyện gì tôi cũng xử lý được hết.”
Hắn thấm môi cho Triển Lộ Chiêu, lại đút cho gã một ngụm nước nhỏ rồi vội vàng đặt ly thủy tinh xuống, tuy nhiên hắn không ngồi trở lại ghế, mà ngồi thẳng lên mép giường, cầm lấy tay Triển Lộ Chiêu, chỉ si ngốc ngưng mắt nhìn hắn, chẳng biết nên nói gì cho phải.
Trong lúc nhất thời, đôi mắt hắn sáng tựa sao.
Tay trái Triển Lộ Chiêu bị hắn nắm một hai phút nhưng không có ý buông ra, gã cau đôi lông mày rậm, nói: “Không được khóc. Cậu không biết nóng à? Cả tay toàn mồ hôi, dính dớp.”
Hai ngày nay Tuyên Hoài Mân chỉ sợ Triển Lộ Chiêu không tỉnh lại, giờ bị gã trừng mắt mắng nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui mừng, sợ gã mất hứng liền vội vã thả lỏng tay, hỏi lấy lòng: “Nằm mấy hôm rồi, chắc chắn trên người anh sẽ có mồ hôi, để tôi giúp anh lau người một chút nhé?”
Triển Lộ Chiêu quát: “Cút! Lần này lão tử bị thương không nhẹ, phải dưỡng thương vài ngày mới có lòng dạ đút cho cậu!”
Tuyên Hoài Mân còn muốn làm nũng một chút, cơ mà chưa mở miệng thì cửa bỗng nhiên mở ra.
Vị khách không mời mà đến kia chẳng thèm gõ cửa liền xông vào, đến trước giường quét mắt nhìn một lượt, vô cùng lớn tiếng nói: “Cừ thật, chú còn nghĩ lần này tên nhóc thối nhà mày phải đến gặp Diêm Vương gia rồi! Rốt cuộc Diêm Vương gia lại ghét bỏ mày, đá mày trở về. Bị thần ngại quỷ ghét như thế lại tốt! Ha ha, đây mới là khí phách của Triển gia chúng ta! Ha ha! Con mẹ nó chứ!”
Triển Lộ Chiêu nằm trên giường ngẩng mặt nhìn người phía trước, cười nói: “Chú, chú khỏi phải lo lắng.”
Triển tư lệnh nói: “Lo lắng cái rắm! Làm ăn chưa xong còn bị người ta bắn lén, chú còn phải xấu hổ hộ mày nữa kìa! Chờ mày khỏe rồi thì tự mày phải giải quyết vụ này đi, con mẹ nó, đừng làm cho chú mày mất mặt xấu hổ.”
Lão bỗng quay đầu trừng mắt nói với Tuyên Hoài Mân, “Đứng đấy chờ tiền thưởng à? Cút cút cút! Ở đây không có chuyện của mày, ra ngoài chờ.”
Tuyên tư lệnh mở miệng, Tuyên Hoài Mân buộc phải tuân mệnh.
Mặc dù hiện tại hắn không nỡ rời mắt khỏi Triển Lộ Chiêu lấy một khắc, song vẫn đành miễn cưỡng lui về phía sau, đi một bước quay đầu lại một lần.
Lề mề đến cạnh cửa lại nghe Triển tư lệnh rống lên: “Đóng cửa! Đứa nào nghe trộm, lão tử đập chết đứa đó!”
Tuyên Hoài Mân đành phải nghiến răng đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh, Triển Lộ Chiêu nói với chú hắn: “Phó quan của cháu đắc tội gì với chú mà chú cứ nhất định không muốn gặp hắn như thế?”
Triển tư lệnh nói, “Đúng là không muốn gặp. Chẳng hiểu vì sao mày cứ muốn dây dưa với con hồ ly lẳng lơ đấy nữa. Muốn đàn ông đẹp mắt thì chẳng thà gọi cái tên hát hí khúc lần trước tới mà “chơi”, tên là Bạch cái gì Phi đấy, không phải thế tốt hơn à? Cho vài đồng, muốn ngủ thì ngủ, xuống giường rồi thanh toán sòng phẳng là xong. Cần gì phải kéo cái đồ lẳng lơ ấy về làm phó quan, khiến đám binh lính cấp dưới liều mạng cho mày nhìn thấy cũng chẳng hay ho gì. Hơn nữa, tại sao lần này mày lại trúng đạn?”
Nhãn thần Triển Lộ Chiêu lập tức trở nên âm lệ, nghĩ một lúc mới hỏi: “Chú hoài nghi hắn mật báo?”
Triển tư lệnh hung hăng hừ một tiếng, “Lần này vừa mất hàng vừa mất mặt, có là ai thì bản tư lệnh cũng hoài nghi. Chú chắc chắn trong nhà có sâu mọt, chỉ không biết là ai thôi, chờ điều tra ra rồi, để xem chú mày giết nó như thế nào! Giờ mày thành cái bộ dạng này rồi thì đừng suy nghĩ vớ vẩn gì nữa, ngoan ngoãn nằm nghỉ vài ngày đi. Mày đề phòng gã phó quan của mình một chút. Việc lộ thông tin giao dịch với đám người Tây phương, chú thấy thằng nhóc kia rất khả nghi. Thuyền của hiệu buôn dương hành Đại Hưng sớm không bị giam muộn không bị giam, ngay khi vận chuyển lượng hàng lớn như thế lại bị giữ lại, mày nói xem có quỷ quái không cơ chứ?”
Triển Lộ Chiêu chậm rãi nói, “Lâm Kỳ Tuấn vừa tới đây, cháu có nghe được chuyện thuyền bị giam, nếu chỉ do hải quan kiểm tra thí điểm thì vần đề không quá lớn. Ở hải quan đang có một gã xử trưởng bị chúng ta siết trong tay đó thôi, để hắn đứng ra, vậy việc được cho qua cửa chỉ cần một câu nói là được. Tuyên Hoài Mân đã xử lý việc này.”
Triển tư lệnh hỏi: “Mày chắc chắn nó có thể làm tốt?”
Triển Lộ Chiêu đáp, “Hắn dù không tốt thì chút bản lĩnh này vẫn phải có. Cháu không biết hắn đổi xử với người khác ra sao, song đối với cháu cũng coi như trung thành.”
Triển tư lệnh hừ một tiếng, cười mắng: “Thả rắm cái con mẹ mày! Chú thấy mày cưỡi la cưỡi đến là thoải mái, mắt nhắm tịt cả vào rồi. Thằng nhóc con! Bản tư lệnh cảnh tỉnh cho mày biết, bản tư lệnh sẽ đích thân điều tra việc có kẻ phản bội, vạn nhất tra ra nó, cấm mày biện hộ cho nó.”
Tuyên Hoài Mân giữ ngoài bỗng nhiên cảm thấy khiếp sợ mà chẳng hiểu tại sao.
Bên cạnh có rất nhiều hộ binh canh giữ, hắn không dám dán tai lên cửa phòng nghe lén trước mặt bọn họ.
Thấp thỏm bất an đợi nửa ngày, cửa phòng mở ra, Triển tư lệnh bước ra ngoài, làm như không thấy mà lướt qua người hắn, hống hách phô trương dẫn Trương phó quan cùng mấy gã hộ binh rời đi.
Tuyên Hoài Mân lập tức trở vào phòng bệnh, ngồi xuống mép giường, cúi đầu hỏi: “Vừa nãy tư lệnh nói gì với anh vậy?”
Triển Lộ Chiêu đáp: “Chú cháu chúng tôi trò chuyện không tới phiên cậu quản. Đúng là thích chõ mũi vào chuyện người khác.”
(Nguyên văn: … luân bất đáo nhĩ quản. Cẩu nã háo tử. = không đến lượt ngươi quản. Chó lại đi bắt chuột.)
Nói xong liền lạnh lùng nhắm mắt lại.
Cách một hồi, hắn lại mở mắt ra, trừng mắt hỏi Tuyên Hoài Mân, “Cậu đến công quán của Bạch Tuyết Lam làm ầm lên hả?”
Tuyên Hoài Mân đáp: “Không tự đi, phái tên Phạm đại ngốc kia đi. Cái đám cục cảnh sát khốn kiếp kia lại đến ngăn cản.”
Triển Lộ Chiêu hỏi, “Lúc gã Phạm đại ngốc kia đi làm loạn có thấy anh trai cậu không?”
Tuyên Hoài Mân nhăn mặt, “Anh hỏi vậy là có ý gì? Gã có thấy anh trai tôi không thì liên quan gì đến anh? Cho dù gã thấy thì cũng đâu phải anh nhìn thấy, anh làm sao mà thỏa mãn được.”
Triển Lộ Chiêu nói, “Lão tử sẽ thỏa mãn đấy, ít tranh luận với lão tử con mẹ nó đi.”
Trái tim Tuyên Hoài Mân như bị người ta tàn ác chém vài nhát dao, mũi phun ra vị chua đặc quánh.
(vị chua, dấm chua,…: ý chỉ sự ghen tuông, đố kỵ.)
Hắn nhẫn nhịn một hồi thì khẩu khí mới bình tĩnh đôi chút, thấp giọng nói, “Anh bị thương, tôi không chọc giận anh. Để tôi lau người cho anh vậy.”
Triển Lộ Chiêu nói: “Không lau người, lão tử hứng lên rồi, cậu “thổi” cho lão tử một trận đi.”
Tuyên Hoài Mân ngẩn ra, sắc mặt đại biến, đứng phắt dậy nói: “Anh nghĩ tới người kia, phía dưới liền… liền…”
Hắn rất tức giận, song lại không thốt lên được câu nói tiếp theo, gương mặt vì giận mà thành màu đỏ tím, gần như rịn ra máu.
Nỗi hận dành cho anh trai mình đã không thể dùng ngôn từ nào trên thế gian để diễn tả nữa.
Nếu có cách nào đó hủy hoại được Tuyên Hoài Phong dối trá ghê tởm kia, hắn tình nguyện đánh đổi cả tính mạng mình để làm cho bằng được!
Bởi vì khi gọi cuộc điện thoại đó, Tuyên Hoài Mân thực sự chưa từng có ý định làm khó Niên Lượng Phú, chẳng qua chỉ vì cuối cùng Triển Lộ Chiêu nằm trong bệnh viện cũng tỉnh lại, Tuyên Hoài Mân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sao bằng lòng rời hắn nửa bước cho được.
Ấy vậy mà lại gặp phải việc của Hồng Phúc Hào, Lâm Kỳ Tuấn còn giằng co với hắn. Tuyên Hoài Mân nghĩ đây là việc Triển Lộ Chiêu giao cho mình giám sát, nếu làm hỏng sẽ không thể bàn giao với Triển Lộ Chiêu.
Vậy nên, hắn cũng chỉ có thể xuất ra con bài Niên Lượng Phú giấu diếm đã lâu, vội vã gọi một cú điện thoại đến Niên Trạch.
Nếu là bình thường, Niên Lượng Phú hỏi thêm hai câu, chắc chắn Tuyên Hoài Mân cũng sẽ nói hai câu cho có lệ.
Song hắn cầm ống nghe trên tay còn trái tim đã sớm bay đến chỗ Triển Lộ Chiêu mất rồi. Bởi vậy, Niên Lượng Phú hơi nhiều lời một chút thì hắn liền cảm thấy rườm rà, chẳng thèm giải thích, lập tức cúp điện thoại, sau gọi tiếp một cuộc điện thoại nữa cho Lục Phù Dung, muốn Lục Phù Dung đốc thúc Niên Lượng Phú đi làm việc.
Gọi xong hai cuộc điện thoại này, Tuyên Hoài Mân chẳng quan tâm đến thứ gì nữa, vội vội vàng vàng trở về phòng bệnh chăm Triển Lộ Chiêu, chỉ mới đi một hồi đã cảm thấy như rời đi cả hai kiếp. Bước trên hành lang bệnh viện, hắn vừa hốt hoảng vừa không khỏi lo lắng: Không phải việc Triển Lộ Chiêu mới vừa tỉnh lại là do mình quá lo lắng sốt ruột nên nhìn lầm đó chứ? Hoặc là mình vừa đi gọi điện thoại, Triển Lộ Chiêu liền nhắm mắt lại, đã ngủ mê man rồi, có thể như thế chăng?
Nghĩ vậy, Tuyên Hoài Mân lập tức chạy như bay trên hành lang.
Đám hộ binh canh giữ bên cạnh thấy vậy cũng bất giác giật mình, còn tưởng rằng thương thế của quân trưởng lại gặp vấn đề.
Trở về phòng bệnh, vừa mở cửa ra, việc đầu tiên Tuyên Hoài Mân làm chính là nhìn về phía giường bệnh.
Hai bác sĩ mặc áo choàng trắng đứng bên giường, cạnh đó còn có hai nữ y tá, không biết họ đang làm gì.
Tuyên Hoài Mân thấy Triển Lộ Chiêu vẫn mở mắt nằm trên giường bèn âm thầm thở phào một hơi.
Đối với Tuyên Hoài Mân mà nói, việc này giống như bỗng nhiên tỉnh mộng, như gặp được một việc vô cùng hạnh phúc khiến giấc mơ trở thành sự thực.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ mình quấy rầy bác sĩ trị liệu, đến khi định ra ngoài chờ thì lại tiếc nuối không muốn rời đi.
Cứ như vậy, hắn đứng nắm chốt cửa hồi lâu.
Đến khi các bác sĩ giải tán đi về phía cửa, hắn mới lui một bước nhường đường cho bọn họ, chỉ giây lát sau liền tỉnh táo lại, vội vàng kéo một người trong số đó lại hỏi: “Thế nào rồi? Cuối cùng hắn đã khỏe rồi chứ?”
Bác sĩ đáp: “Vết thương do đạn bắn đâu dễ dàng lành lặn như vậy. Thế nhưng cơ thể ngài ấy thực sự rất cường tráng, hôm nay tỉnh lại thì xem như đã qua giai đoạn nguy hiểm. Giờ phải chăm sóc tuyệt đối cẩn thận.”
Tuyên Hoài Mân hỏi xong mới thả chiếc áo trắng của bác sĩ xuống, đi vào phòng bệnh, ngồi xuống cạnh giường bệnh, hai mắt mở trừng trừng, ánh mắt hơi ngẩn ngơ.
Triển Lộ Chiêu tựa đầu trên gối, cổ tay bị gắn kim truyền, không nhịn được liền hỏi, “Ngu rồi a? Ngồi như thế làm gì, mau rót ít nước cho lão tử.”
Hắn mới tỉnh lại, âm thanh khàn khàn không giống như đang nói, câu từ không rõ ràng, nếu đổi lại là người khác thì đến chín phần mười sẽ chẳng hiểu gì.
Vành mắt Tuyên Hoài Mân đỏ lên, nức nở hu hu khóc rống.
Triển Lộ Chiêu bực bội nói: “Lão tử còn chưa chết, cậu gào rú khóc tang cái gì? Cút!”
Tuyên Hoài Mân vuốt mắt đứng dậy rót cho gã một cốc nước, dùng tăm bông thấm nước, vừa luống cuống chấm nước làm ẩm môi hắn vừa lắp bắp nói: “Tôi chăm sóc anh mấy ngày… Dọa chết người ta… Anh tỉnh lại rồi, đúng là chẳng dễ dàng gì…”
Triển Lộ Chiêu nói: “Cậu hận tôi không chết đi thì có.”
Tuyên Hoài Mân nói, “Sao có thể? Tôi hận không thể chết thay anh nữa kìa.”
Triển Lộ Chiêu yếu ớt xì một tiếng khinh miệt, “Bản quân trưởng gặp dữ hóa lành, vậy mà cậu cứ đòi sóng đòi chết, chuyên phá hỏng điềm may của tôi. Vừa rồi tôi nghe nói thuyền của hiệu buôn dương hành Đại Hưng xảy ra chuyện, cậu xử lý thế nào rồi?”
Tuyên Hoài Mân nói, “Anh vừa mới tỉnh lại thôi, đừng lao lực quá, chăm sóc sức khỏe quan trọng hơn. Chuyện gì tôi cũng xử lý được hết.”
Hắn thấm môi cho Triển Lộ Chiêu, lại đút cho gã một ngụm nước nhỏ rồi vội vàng đặt ly thủy tinh xuống, tuy nhiên hắn không ngồi trở lại ghế, mà ngồi thẳng lên mép giường, cầm lấy tay Triển Lộ Chiêu, chỉ si ngốc ngưng mắt nhìn hắn, chẳng biết nên nói gì cho phải.
Trong lúc nhất thời, đôi mắt hắn sáng tựa sao.
Tay trái Triển Lộ Chiêu bị hắn nắm một hai phút nhưng không có ý buông ra, gã cau đôi lông mày rậm, nói: “Không được khóc. Cậu không biết nóng à? Cả tay toàn mồ hôi, dính dớp.”
Hai ngày nay Tuyên Hoài Mân chỉ sợ Triển Lộ Chiêu không tỉnh lại, giờ bị gã trừng mắt mắng nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui mừng, sợ gã mất hứng liền vội vã thả lỏng tay, hỏi lấy lòng: “Nằm mấy hôm rồi, chắc chắn trên người anh sẽ có mồ hôi, để tôi giúp anh lau người một chút nhé?”
Triển Lộ Chiêu quát: “Cút! Lần này lão tử bị thương không nhẹ, phải dưỡng thương vài ngày mới có lòng dạ đút cho cậu!”
Tuyên Hoài Mân còn muốn làm nũng một chút, cơ mà chưa mở miệng thì cửa bỗng nhiên mở ra.
Vị khách không mời mà đến kia chẳng thèm gõ cửa liền xông vào, đến trước giường quét mắt nhìn một lượt, vô cùng lớn tiếng nói: “Cừ thật, chú còn nghĩ lần này tên nhóc thối nhà mày phải đến gặp Diêm Vương gia rồi! Rốt cuộc Diêm Vương gia lại ghét bỏ mày, đá mày trở về. Bị thần ngại quỷ ghét như thế lại tốt! Ha ha, đây mới là khí phách của Triển gia chúng ta! Ha ha! Con mẹ nó chứ!”
Triển Lộ Chiêu nằm trên giường ngẩng mặt nhìn người phía trước, cười nói: “Chú, chú khỏi phải lo lắng.”
Triển tư lệnh nói: “Lo lắng cái rắm! Làm ăn chưa xong còn bị người ta bắn lén, chú còn phải xấu hổ hộ mày nữa kìa! Chờ mày khỏe rồi thì tự mày phải giải quyết vụ này đi, con mẹ nó, đừng làm cho chú mày mất mặt xấu hổ.”
Lão bỗng quay đầu trừng mắt nói với Tuyên Hoài Mân, “Đứng đấy chờ tiền thưởng à? Cút cút cút! Ở đây không có chuyện của mày, ra ngoài chờ.”
Tuyên tư lệnh mở miệng, Tuyên Hoài Mân buộc phải tuân mệnh.
Mặc dù hiện tại hắn không nỡ rời mắt khỏi Triển Lộ Chiêu lấy một khắc, song vẫn đành miễn cưỡng lui về phía sau, đi một bước quay đầu lại một lần.
Lề mề đến cạnh cửa lại nghe Triển tư lệnh rống lên: “Đóng cửa! Đứa nào nghe trộm, lão tử đập chết đứa đó!”
Tuyên Hoài Mân đành phải nghiến răng đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh, Triển Lộ Chiêu nói với chú hắn: “Phó quan của cháu đắc tội gì với chú mà chú cứ nhất định không muốn gặp hắn như thế?”
Triển tư lệnh nói, “Đúng là không muốn gặp. Chẳng hiểu vì sao mày cứ muốn dây dưa với con hồ ly lẳng lơ đấy nữa. Muốn đàn ông đẹp mắt thì chẳng thà gọi cái tên hát hí khúc lần trước tới mà “chơi”, tên là Bạch cái gì Phi đấy, không phải thế tốt hơn à? Cho vài đồng, muốn ngủ thì ngủ, xuống giường rồi thanh toán sòng phẳng là xong. Cần gì phải kéo cái đồ lẳng lơ ấy về làm phó quan, khiến đám binh lính cấp dưới liều mạng cho mày nhìn thấy cũng chẳng hay ho gì. Hơn nữa, tại sao lần này mày lại trúng đạn?”
Nhãn thần Triển Lộ Chiêu lập tức trở nên âm lệ, nghĩ một lúc mới hỏi: “Chú hoài nghi hắn mật báo?”
Triển tư lệnh hung hăng hừ một tiếng, “Lần này vừa mất hàng vừa mất mặt, có là ai thì bản tư lệnh cũng hoài nghi. Chú chắc chắn trong nhà có sâu mọt, chỉ không biết là ai thôi, chờ điều tra ra rồi, để xem chú mày giết nó như thế nào! Giờ mày thành cái bộ dạng này rồi thì đừng suy nghĩ vớ vẩn gì nữa, ngoan ngoãn nằm nghỉ vài ngày đi. Mày đề phòng gã phó quan của mình một chút. Việc lộ thông tin giao dịch với đám người Tây phương, chú thấy thằng nhóc kia rất khả nghi. Thuyền của hiệu buôn dương hành Đại Hưng sớm không bị giam muộn không bị giam, ngay khi vận chuyển lượng hàng lớn như thế lại bị giữ lại, mày nói xem có quỷ quái không cơ chứ?”
Triển Lộ Chiêu chậm rãi nói, “Lâm Kỳ Tuấn vừa tới đây, cháu có nghe được chuyện thuyền bị giam, nếu chỉ do hải quan kiểm tra thí điểm thì vần đề không quá lớn. Ở hải quan đang có một gã xử trưởng bị chúng ta siết trong tay đó thôi, để hắn đứng ra, vậy việc được cho qua cửa chỉ cần một câu nói là được. Tuyên Hoài Mân đã xử lý việc này.”
Triển tư lệnh hỏi: “Mày chắc chắn nó có thể làm tốt?”
Triển Lộ Chiêu đáp, “Hắn dù không tốt thì chút bản lĩnh này vẫn phải có. Cháu không biết hắn đổi xử với người khác ra sao, song đối với cháu cũng coi như trung thành.”
Triển tư lệnh hừ một tiếng, cười mắng: “Thả rắm cái con mẹ mày! Chú thấy mày cưỡi la cưỡi đến là thoải mái, mắt nhắm tịt cả vào rồi. Thằng nhóc con! Bản tư lệnh cảnh tỉnh cho mày biết, bản tư lệnh sẽ đích thân điều tra việc có kẻ phản bội, vạn nhất tra ra nó, cấm mày biện hộ cho nó.”
Tuyên Hoài Mân giữ ngoài bỗng nhiên cảm thấy khiếp sợ mà chẳng hiểu tại sao.
Bên cạnh có rất nhiều hộ binh canh giữ, hắn không dám dán tai lên cửa phòng nghe lén trước mặt bọn họ.
Thấp thỏm bất an đợi nửa ngày, cửa phòng mở ra, Triển tư lệnh bước ra ngoài, làm như không thấy mà lướt qua người hắn, hống hách phô trương dẫn Trương phó quan cùng mấy gã hộ binh rời đi.
Tuyên Hoài Mân lập tức trở vào phòng bệnh, ngồi xuống mép giường, cúi đầu hỏi: “Vừa nãy tư lệnh nói gì với anh vậy?”
Triển Lộ Chiêu đáp: “Chú cháu chúng tôi trò chuyện không tới phiên cậu quản. Đúng là thích chõ mũi vào chuyện người khác.”
(Nguyên văn: … luân bất đáo nhĩ quản. Cẩu nã háo tử. = không đến lượt ngươi quản. Chó lại đi bắt chuột.)
Nói xong liền lạnh lùng nhắm mắt lại.
Cách một hồi, hắn lại mở mắt ra, trừng mắt hỏi Tuyên Hoài Mân, “Cậu đến công quán của Bạch Tuyết Lam làm ầm lên hả?”
Tuyên Hoài Mân đáp: “Không tự đi, phái tên Phạm đại ngốc kia đi. Cái đám cục cảnh sát khốn kiếp kia lại đến ngăn cản.”
Triển Lộ Chiêu hỏi, “Lúc gã Phạm đại ngốc kia đi làm loạn có thấy anh trai cậu không?”
Tuyên Hoài Mân nhăn mặt, “Anh hỏi vậy là có ý gì? Gã có thấy anh trai tôi không thì liên quan gì đến anh? Cho dù gã thấy thì cũng đâu phải anh nhìn thấy, anh làm sao mà thỏa mãn được.”
Triển Lộ Chiêu nói, “Lão tử sẽ thỏa mãn đấy, ít tranh luận với lão tử con mẹ nó đi.”
Trái tim Tuyên Hoài Mân như bị người ta tàn ác chém vài nhát dao, mũi phun ra vị chua đặc quánh.
(vị chua, dấm chua,…: ý chỉ sự ghen tuông, đố kỵ.)
Hắn nhẫn nhịn một hồi thì khẩu khí mới bình tĩnh đôi chút, thấp giọng nói, “Anh bị thương, tôi không chọc giận anh. Để tôi lau người cho anh vậy.”
Triển Lộ Chiêu nói: “Không lau người, lão tử hứng lên rồi, cậu “thổi” cho lão tử một trận đi.”
Tuyên Hoài Mân ngẩn ra, sắc mặt đại biến, đứng phắt dậy nói: “Anh nghĩ tới người kia, phía dưới liền… liền…”
Hắn rất tức giận, song lại không thốt lên được câu nói tiếp theo, gương mặt vì giận mà thành màu đỏ tím, gần như rịn ra máu.
Nỗi hận dành cho anh trai mình đã không thể dùng ngôn từ nào trên thế gian để diễn tả nữa.
Nếu có cách nào đó hủy hoại được Tuyên Hoài Phong dối trá ghê tởm kia, hắn tình nguyện đánh đổi cả tính mạng mình để làm cho bằng được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất