Chương 45: Chồng không thể thỏa mãn em sao?
Edit: Đồng – Beta: Đậu
“Không cần.” Nghe thấy Ngô Thắng Vũ nói muốn mua quần áo cho cậu, Dương Uấn Chi liền lắc đầu, cậu vừa mời hắn một bữa cơm, nhưng không ngờ một cái khăn quàng cổ trong một giây hoàn toàn xóa đi tiền cơm, hắn còn muốn mua quần áo cho cậu. Hàng hóa trong trung tâm thương mại này tất cả đều là hàng hiệu, giá cả không hề rẻ, Dương Uấn Chi cũng không muốn Ngô Thắng Vũ tiêu nhiều tiền như vậy.
Dường như biết người này đang suy nghĩ cái gì, hắn cười cười ghé sát vào tai cậu: “Anh nói mua cho em thì sẽ mua, tốt nhất nên mua thật nhiều quần lót cho em, để cả người em từ trên xuống dưới đều mặc đồ do anh chọn, sau đó lại bị anh từ từ cởi ra.”
Quả nhiên người này không thể đứng đắn quá ba giây, cậu lườm hắn một cái, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ bị đẩy vào phòng thử đồ. Nhưng không thể phủ nhận những lời nói lúc nãy của hắn giống như những viên đá ném vào mặt hồ, khiến trong lòng cậu nổi lên từng trận sóng. Kỳ thực bắt đầu từ sáng sớm, cậu đã muốn hỏi người này tại sao lại gọi cậu là “vợ”, lại mua khăn quàng cổ, quần áo cho cậu, rốt cuộc vị trí của cậu trong lòng hắn là như thế nào… Cho dù thật khát vọng nghe được đáp án mà bản thân mong muốn nhưng cậu vẫn là kềm chế, bởi cho dù là thổ lộ, cậu cũng hy vọng là do Ngô Thắng Vũ sau khi suy nghĩ thực rõ ràng rồi chủ động nói ra. Tuy rằng có lẽ sẽ không có ngày đó, nhưng mà mỗi khi nhớ lại, cũng khiến cậu trầm mê không muốn tỉnh dậy.
Khi cởi quần xuống, bởi vì không mặc quần lót, cho nên quần ngoài cũng đã dính một chút chất lỏng, không giống quần lót mềm mại, vải của quần ngoài ma sát khiến miệng huyệt vừa đau vừa ngứa, hơn nữa còn chảy không ít dịch, ngón tay cậu chạm vào một chút, liền thấy thoải mái không thôi, mặc dù biết nơi này không thích hợp, nhưng cậu vẫn không thể khống chế mà đâm ngón tay vào.
Bên trong rất ẩm ướt, nếu như bọn họ vẫn tiếp tục đi dạo ở bên ngoài, dâm dịch có lẽ sẽ chảy dọc theo ống quần. Xoa bóp âm vật, ngón tay mò đến hoa hạt phía trước, xoay một vòng lại xoa nhẹ vài lần, nhưng không có thoải mái như khi được Ngô Thắng Vũ sờ đến, hơn nữa bởi vì không nắm rõ lực đạo nên cậu còn cảm thấy có chút đau, dời ngón tay khỏi hoa hạt, lại dùng ngón trỏ cùng ngón giữa cắm vào hoa huyệt, rõ ràng đã ra nhiều tao thủy như vậy, nhưng cũng không thể đạt được cao trào, nhớ tới mỗi lần Ngô Thắng Vũ chạm đến nơi đó đều có thể khiến cậu thoải mái phun nước, Dương Uấn Chi có chút không cam lòng rút tay ra, e rằng sau này ngoài người kia, cậu sẽ không cách nào tự đạt cao trào.
Nhìn thấy quần áo mới còn treo trên móc, lại nhớ tới bản thân ở trong phòng thử quần áo làm chuyện này, sắc mặt cậu Chi có chút thay đổi, lấy giấy ăn trong túi quần ra lau khô hạ thể và ngón tay ẩm ướt, sau đó lại thay quần áo mới.
Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, cái mũi nhạy bén của Ngô Thắng Vũ liền ngửi thấy một luồng tao vị, hắn hơi nhéo mắt, giống như thợ săn phát hiện ra con mồi, ánh mắt nhìn cậu có chút sâu sắc.
Tuy rằng rất nhạt, nhưng hắn ngửi được mùi vị mà hắn quen thuộc… mùi vị từ nơi đó của Dương Uấn Chi. Trong lòng kêu một tiếng, tao hóa này.
Cảm nhận được ánh mắt của Ngô Thắng Vũ, cậu sốt sắng, hắn hẳn là không biết gì đi… Mình mới chơi có một chút thôi mà…
“Ngô Thắng Vũ, như thế nào…” Dương Uấn Chi chỉ chỉ quần áo mới mà cậu đang mặc, không hề phát hiện giọng nói của mình yếu đi không ít.
Hắn dời tầm mắt sang quần áo, kỳ thực không cần nhìn cũng biết quần áo này mặc trên thân thể của cậu rất dễ nhìn, xinh đẹp đến mức khiến hắn thật muốn xé ra rồi hung hăng xâm phạm: “Quả nhiên rất thích hợp với em.”
Khóe miệng Ngô Thắng Vũ mang ý cười, sau đó cầm lấy một cái áo sơ mi màu đen: “Anh cũng mua bộ quần áo, em vào xem giúp anh nhìn có hợp hay không?”
Vừa dứt lời liền kéo cậu vào phòng thay, cũng không để ý muốn thử quần áo lại kéo người vào cùng xem giúp mình có bao nhiêu kỳ quái.
Dương Uấn Chi bị túm vào có chút không hiểu vì sao, bị hắn đè lên ván cửa, vì thấp hơn đối phương một cái đầu nên mỗi lần bị nhìn như vậy cậu đều có cảm giác ngột ngạt, âm nhạc ở bên ngoài giúp che đi tiếng nói của hai người.
“Tiểu tao hóa, lúc nãy có phải lại tự mình chơi hay không?”
Hắn quả nhiên cái gì cũng biết, cậu cũng không nói gì. Nhìn thấy người dưới thân không chịu nói lời nào, cũng không nhìn hắn, Ngô Thắng Vũ liền mình đã đoán đúng. Dùng sức bóp cái mông cậu, nâng cằm cậu lên để cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra từng chữ từng chữ: “Tao vị của em anh vừa ngửi liền biết được, chồng làm nhiều lần như vậy còn chưa thỏa mãn được em sao mà còn tự chơi?”
“Em không có! Tại vì… Quần ma sát khiến tiểu huyệt rất đau… Em chỉ sờ sờ một chút.”
“Ồ, nhưng anh thấy em hình như rất sảng khoái đó, tao hóa.” Khí tức nguy hiểm đang quanh quẩn khiến toàn thân cậu nổi da gà. Hắn sẽ không phải muốn ở nơi này…
Tay của hắn lúc này đã sờ xuống phía dưới, cậu muốn giãy giụa cũng giãy không được: “Quần áo mới cũng bị cưng làm ướt, cho dù không muốn cũng phải mua về.”
“Không có, em đã lau khô.”
Nghe thấy thế, ý cười của hắn càng sâu, biểu tình cũng càng thêm nguy hiểm. Không “giáo huấn” tiểu tao hóa này, cậu làm sao sẽ nhớ kỹ bản thân từ trên xuống dưới đều thuộc về Ngô Thắng Vũ hắn, không có hắn cho phép người này cũng không thể tự mình chơi.
“Yêu tinh, giúp anh cởi quần áo.”
“Ngô Thắng Vũ, em không muốn tại chỗ này…”
“Em dám ở chỗ này tự mình chơi, anh lại còn không dám ở nơi này thao em sao?”
Dương Uấn Chi biết lần này Ngô Thắng Vũ sẽ không bỏ qua cho cậu, huống hồ chuyện xảy ra lúc nãy cũng khiến cậu đuối lý, chỉ có thể nhận mệnh giúp hắn cởi quần áo.
Bởi vì bây giờ còn chưa tới mùa đông, hắn chỉ khoác một chiếc áo gió mỏng ở ngoài, dáng người cao to nên không ai có thể đoán được tuổi của hắn, khi ở trên đường cũng có không ít nữ sinh lén lút nhìn chằm chằm, Dương Uấn Chi nghĩ tới bản thân trước đây lặng lẽ thầm mến hắn, cũng chỉ là nhân lúc không có ai trộm ngó hắn một chút.
Áo của Ngô Thắng Vũ đã cởi ra, dáng người cường tráng lộ ra trước mắt, trước đây mỗi lần nhìn thấy cơ bắp và múi bụng của hắn, cậu sẽ lén lút lút suy đoán năng lực tình dục của người này như thế nào, quả nhiên sau khi bị hắn thao, cậu liền thất có lẽ cả đời này sẽ không thể yêu thích ai khác.
“Tao hóa, bảo em cởi quần áo em lại sờ cơ bụng của anh làm cái gì?” Ngô Thắng Vũ buồn cười nhìn tiểu si hán trước mắt chỉ còn kém không chảy nước miếng, hắn phát hiện Dương Uấn Chi thích nhất hai việc, một là nhìn dáng người của hắn và hai là bị hắn thao. Ngô Thắng Vũ nhìn bộ dạng si mê của cậu không khỏi nhớ đến một chuyện: “Quên chưa nói cho em, sau khi trở lại trường sẽ có hoạt động giao lưu bóng rổ giữa các trường, bọn họ mời anh làm đại diện, khi đó em có muốn tới xem hay không?”
Dương Uấn Chi tất nhiên là muốn đi, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu. Cậu thích nhất nhìn thấy bóng hình Ngô Thắng Vũ trên sân bón nhưng khi đi học, đến tiết thể dục người này đều luôn ở cùng cậu, đã rất lâu chưa được xem hắn đánh bóng.
Ngô Thắng Vũ biết cậu đang suy nghĩ cái gì, còn đặc biệt bù đắp bằng một câu: “Anh sẽ mặc cái áo cầu thủ mà em thích nhất. Đến lúc đó em cũng không nên phát tao tại sân bóng nha.”
“Không cần.” Nghe thấy Ngô Thắng Vũ nói muốn mua quần áo cho cậu, Dương Uấn Chi liền lắc đầu, cậu vừa mời hắn một bữa cơm, nhưng không ngờ một cái khăn quàng cổ trong một giây hoàn toàn xóa đi tiền cơm, hắn còn muốn mua quần áo cho cậu. Hàng hóa trong trung tâm thương mại này tất cả đều là hàng hiệu, giá cả không hề rẻ, Dương Uấn Chi cũng không muốn Ngô Thắng Vũ tiêu nhiều tiền như vậy.
Dường như biết người này đang suy nghĩ cái gì, hắn cười cười ghé sát vào tai cậu: “Anh nói mua cho em thì sẽ mua, tốt nhất nên mua thật nhiều quần lót cho em, để cả người em từ trên xuống dưới đều mặc đồ do anh chọn, sau đó lại bị anh từ từ cởi ra.”
Quả nhiên người này không thể đứng đắn quá ba giây, cậu lườm hắn một cái, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ bị đẩy vào phòng thử đồ. Nhưng không thể phủ nhận những lời nói lúc nãy của hắn giống như những viên đá ném vào mặt hồ, khiến trong lòng cậu nổi lên từng trận sóng. Kỳ thực bắt đầu từ sáng sớm, cậu đã muốn hỏi người này tại sao lại gọi cậu là “vợ”, lại mua khăn quàng cổ, quần áo cho cậu, rốt cuộc vị trí của cậu trong lòng hắn là như thế nào… Cho dù thật khát vọng nghe được đáp án mà bản thân mong muốn nhưng cậu vẫn là kềm chế, bởi cho dù là thổ lộ, cậu cũng hy vọng là do Ngô Thắng Vũ sau khi suy nghĩ thực rõ ràng rồi chủ động nói ra. Tuy rằng có lẽ sẽ không có ngày đó, nhưng mà mỗi khi nhớ lại, cũng khiến cậu trầm mê không muốn tỉnh dậy.
Khi cởi quần xuống, bởi vì không mặc quần lót, cho nên quần ngoài cũng đã dính một chút chất lỏng, không giống quần lót mềm mại, vải của quần ngoài ma sát khiến miệng huyệt vừa đau vừa ngứa, hơn nữa còn chảy không ít dịch, ngón tay cậu chạm vào một chút, liền thấy thoải mái không thôi, mặc dù biết nơi này không thích hợp, nhưng cậu vẫn không thể khống chế mà đâm ngón tay vào.
Bên trong rất ẩm ướt, nếu như bọn họ vẫn tiếp tục đi dạo ở bên ngoài, dâm dịch có lẽ sẽ chảy dọc theo ống quần. Xoa bóp âm vật, ngón tay mò đến hoa hạt phía trước, xoay một vòng lại xoa nhẹ vài lần, nhưng không có thoải mái như khi được Ngô Thắng Vũ sờ đến, hơn nữa bởi vì không nắm rõ lực đạo nên cậu còn cảm thấy có chút đau, dời ngón tay khỏi hoa hạt, lại dùng ngón trỏ cùng ngón giữa cắm vào hoa huyệt, rõ ràng đã ra nhiều tao thủy như vậy, nhưng cũng không thể đạt được cao trào, nhớ tới mỗi lần Ngô Thắng Vũ chạm đến nơi đó đều có thể khiến cậu thoải mái phun nước, Dương Uấn Chi có chút không cam lòng rút tay ra, e rằng sau này ngoài người kia, cậu sẽ không cách nào tự đạt cao trào.
Nhìn thấy quần áo mới còn treo trên móc, lại nhớ tới bản thân ở trong phòng thử quần áo làm chuyện này, sắc mặt cậu Chi có chút thay đổi, lấy giấy ăn trong túi quần ra lau khô hạ thể và ngón tay ẩm ướt, sau đó lại thay quần áo mới.
Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, cái mũi nhạy bén của Ngô Thắng Vũ liền ngửi thấy một luồng tao vị, hắn hơi nhéo mắt, giống như thợ săn phát hiện ra con mồi, ánh mắt nhìn cậu có chút sâu sắc.
Tuy rằng rất nhạt, nhưng hắn ngửi được mùi vị mà hắn quen thuộc… mùi vị từ nơi đó của Dương Uấn Chi. Trong lòng kêu một tiếng, tao hóa này.
Cảm nhận được ánh mắt của Ngô Thắng Vũ, cậu sốt sắng, hắn hẳn là không biết gì đi… Mình mới chơi có một chút thôi mà…
“Ngô Thắng Vũ, như thế nào…” Dương Uấn Chi chỉ chỉ quần áo mới mà cậu đang mặc, không hề phát hiện giọng nói của mình yếu đi không ít.
Hắn dời tầm mắt sang quần áo, kỳ thực không cần nhìn cũng biết quần áo này mặc trên thân thể của cậu rất dễ nhìn, xinh đẹp đến mức khiến hắn thật muốn xé ra rồi hung hăng xâm phạm: “Quả nhiên rất thích hợp với em.”
Khóe miệng Ngô Thắng Vũ mang ý cười, sau đó cầm lấy một cái áo sơ mi màu đen: “Anh cũng mua bộ quần áo, em vào xem giúp anh nhìn có hợp hay không?”
Vừa dứt lời liền kéo cậu vào phòng thay, cũng không để ý muốn thử quần áo lại kéo người vào cùng xem giúp mình có bao nhiêu kỳ quái.
Dương Uấn Chi bị túm vào có chút không hiểu vì sao, bị hắn đè lên ván cửa, vì thấp hơn đối phương một cái đầu nên mỗi lần bị nhìn như vậy cậu đều có cảm giác ngột ngạt, âm nhạc ở bên ngoài giúp che đi tiếng nói của hai người.
“Tiểu tao hóa, lúc nãy có phải lại tự mình chơi hay không?”
Hắn quả nhiên cái gì cũng biết, cậu cũng không nói gì. Nhìn thấy người dưới thân không chịu nói lời nào, cũng không nhìn hắn, Ngô Thắng Vũ liền mình đã đoán đúng. Dùng sức bóp cái mông cậu, nâng cằm cậu lên để cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra từng chữ từng chữ: “Tao vị của em anh vừa ngửi liền biết được, chồng làm nhiều lần như vậy còn chưa thỏa mãn được em sao mà còn tự chơi?”
“Em không có! Tại vì… Quần ma sát khiến tiểu huyệt rất đau… Em chỉ sờ sờ một chút.”
“Ồ, nhưng anh thấy em hình như rất sảng khoái đó, tao hóa.” Khí tức nguy hiểm đang quanh quẩn khiến toàn thân cậu nổi da gà. Hắn sẽ không phải muốn ở nơi này…
Tay của hắn lúc này đã sờ xuống phía dưới, cậu muốn giãy giụa cũng giãy không được: “Quần áo mới cũng bị cưng làm ướt, cho dù không muốn cũng phải mua về.”
“Không có, em đã lau khô.”
Nghe thấy thế, ý cười của hắn càng sâu, biểu tình cũng càng thêm nguy hiểm. Không “giáo huấn” tiểu tao hóa này, cậu làm sao sẽ nhớ kỹ bản thân từ trên xuống dưới đều thuộc về Ngô Thắng Vũ hắn, không có hắn cho phép người này cũng không thể tự mình chơi.
“Yêu tinh, giúp anh cởi quần áo.”
“Ngô Thắng Vũ, em không muốn tại chỗ này…”
“Em dám ở chỗ này tự mình chơi, anh lại còn không dám ở nơi này thao em sao?”
Dương Uấn Chi biết lần này Ngô Thắng Vũ sẽ không bỏ qua cho cậu, huống hồ chuyện xảy ra lúc nãy cũng khiến cậu đuối lý, chỉ có thể nhận mệnh giúp hắn cởi quần áo.
Bởi vì bây giờ còn chưa tới mùa đông, hắn chỉ khoác một chiếc áo gió mỏng ở ngoài, dáng người cao to nên không ai có thể đoán được tuổi của hắn, khi ở trên đường cũng có không ít nữ sinh lén lút nhìn chằm chằm, Dương Uấn Chi nghĩ tới bản thân trước đây lặng lẽ thầm mến hắn, cũng chỉ là nhân lúc không có ai trộm ngó hắn một chút.
Áo của Ngô Thắng Vũ đã cởi ra, dáng người cường tráng lộ ra trước mắt, trước đây mỗi lần nhìn thấy cơ bắp và múi bụng của hắn, cậu sẽ lén lút lút suy đoán năng lực tình dục của người này như thế nào, quả nhiên sau khi bị hắn thao, cậu liền thất có lẽ cả đời này sẽ không thể yêu thích ai khác.
“Tao hóa, bảo em cởi quần áo em lại sờ cơ bụng của anh làm cái gì?” Ngô Thắng Vũ buồn cười nhìn tiểu si hán trước mắt chỉ còn kém không chảy nước miếng, hắn phát hiện Dương Uấn Chi thích nhất hai việc, một là nhìn dáng người của hắn và hai là bị hắn thao. Ngô Thắng Vũ nhìn bộ dạng si mê của cậu không khỏi nhớ đến một chuyện: “Quên chưa nói cho em, sau khi trở lại trường sẽ có hoạt động giao lưu bóng rổ giữa các trường, bọn họ mời anh làm đại diện, khi đó em có muốn tới xem hay không?”
Dương Uấn Chi tất nhiên là muốn đi, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu. Cậu thích nhất nhìn thấy bóng hình Ngô Thắng Vũ trên sân bón nhưng khi đi học, đến tiết thể dục người này đều luôn ở cùng cậu, đã rất lâu chưa được xem hắn đánh bóng.
Ngô Thắng Vũ biết cậu đang suy nghĩ cái gì, còn đặc biệt bù đắp bằng một câu: “Anh sẽ mặc cái áo cầu thủ mà em thích nhất. Đến lúc đó em cũng không nên phát tao tại sân bóng nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất