Quyển 1 Chương 3: Q1 BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI
Thư đường [15/04/22]
[Người bình thường gặp phải, chỉ có một đường chết.]
Hà Sơ trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời không rõ anh ta đang nói giỡn hay là đang nghiêm túc.
Nếu là nói giỡn, đối với người mới vừa gặp mặt mà nói, đổi lại là một lão ca tính cách hung dữ một chút, cũng đủ một đấm làm ầm lên rồi.
Nhưng hộp cơm cùng đồ trang sức bột phấn dưới đất, không thiếu thứ nhắc nhở cậu, tất cả những thứ này đều không bình thường.
“Anh là, có ý gì?” Giọng Hà Sơ có chút khàn.
Người đàn ông không trả lời nữa, chỉ là nhìn cậu một cái thật sâu, giơ tay tùy ý đẩy một cái, đã đẩy Hà Sơ ra, sau đó đóng cửa lại.
Hà Sơ nhanh tay lẹ mắt đi chặn lại, muốn hỏi lại cho rõ ràng, lại phát hiện cánh cửa kia như nặng ngàn cân, cậu thế mà không thể cản lại được, rầm một cái cửa đóng sầm lại, trực tiếp hưởng cái mũi đầy bụi.
Phía sau cửa loáng thoáng truyền đến âm thanh cô goa cô goa cổ quái, vô cùng giống với loại mà cậu vừa nghe thấy ở bãi đỗ xe.
Sau cô goa cô goa, thế mà còn có loại người thô dị* liên tiếp xì xầm.
(*) 粗嘎类人: ý chỉ những người có giọng nói khó nghe, khản đặc và kỳ lạ.
“Đừng để hắn đi vậy chớ, bảo hắn đi mua đồ ăn cho ta, ta có thể suy xét cứu hắn một mạng!”
Mọi việc như thế, câu nói không đầu không đuôi.
Hà Sơ đứng ở cửa nửa ngày trời, nghe động tĩnh trong cửa từ ríu ra ríu rít đến bị sức mạnh trấn áp mà im phăng phắc, chỉ có thể trở người về phòng.
Trước khi đi, cậu khom lưng cầm lên túi nilon với hộp cơm nằm dưới đất, phát hiện độ dơ bẩn tàn tạ của túi với hộp, tựa như là rác năm xưa mới lấy ra từ thùng rác, nhưng vừa rồi bản thân lấy trong tay shipper, thế mà lại không có phát hiện khác thường.
Chẳng lẽ mình vừa nãy bị quỷ che mắt?
Tuy là Hà Sơ không tim không phổi, nhưng cũng thấy một luồng ớn lạnh đột nhiên sinh ra sau lưng.
Nhà là được Hà Sơ hai năm trước mua, hai phòng ngủ một phòng khách, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều toàn*.
(*) Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều toàn / 麻雀虽小,五脏俱全: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ không thiếu thứ gì.
Cậu sau khi tốt nghiệp ở chỗ này hùn vốn lập nghiệp với bạn học, kiếm được một khoản nhỏ, nhân lúc ấy giá nhà vùng này còn chưa tăng vọt, mua căn nhà này lại, sau đó Hà Sơ gặp phải một chuyện ngoài ý muốn, bị một trận bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh liền rời khỏi ngành nghề ban đầu, làm cá mặn một đoạn thời gian, cuối cùng vẫn là khoản vay mua nhà làm cậu phấn chấn lên lại, dứt khoát lấy tiền tiết kiệm còn dư không nhiều lắm mua chiếc xe second-hand, trở thành tài xế đặt xe trên mạng.
Cái nghề này thức khuya dậy sớm, đại phú đại quý gần như là không có khả năng, muốn nuôi sống cả nhà cũng phải liều hết sức mình, nhưng nhà Hà Sơ không cần cậu nuôi, cậu chỉ cần nuôi sống bản thân, nhân tiện mỗi tháng trả khoản vay mua nhà là được, cuộc đời viên mãn như vậy, trừ này ra không còn gì cậu cầu cả.
Hà Sơ ngày thường không có việc gì thì thích trạch ở nhà, chơi chơi game đọc đọc sách, nhưng hôm nay cậu đóng cửa lại nhìn quanh bốn phía, lọt vào trong tầm mắt không phải hoàn cảnh an toàn quen thuộc, trong đầu vẫn như cũ đong đưa cảnh tượng dừng lại ở vùng ngoại ô kia.
Sau đó cậu cũng không biết bản thân mơ mơ màng màng, như thế nào tùy tiện tìm một chút đồ ăn trong tủ lạnh lắp bụng, có rửa mặt đã lên giường ngủ hay không, rõ ràng có chút nóng lại cả điều hòa cũng chưa mở đã mơ màng thiếp đi.
Trong mơ màng, cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, vô hình trung tựa hồ có một sợi dây quấn lấy bản thân trôi về phía trước, Hà Sơ hình như không mở mắt, lại có thể rõ ràng “cảm nhận” được bốn phía của mình đen tối âm lãnh, sương mù mờ mịt, nơi xa lờ mờ có ánh sáng, từ xa đến gần, đỏ tươi đong đưa, cả hai bên trái phải xâu một chuỗi đèn lồng thật dài, du long cũng tựa, lưu động trước gió, còn có người khua chiêng đánh trống thổi kèn xô na, giọng điệu kéo dài, nghe không ra là tiếng địa phương của nơi nào, kỳ dị u ám, cơ thể Hà Sơ vẫn cứ không có nổi một chút sức lực, mềm như bông, cho đến khi hai chuỗi đèn lồng kia đến trước mắt, bỗng nhiên có người quái dị kêu lên một tiếng ——
“Tân nương mời lên kiệu!”
Hà Sơ thân bất do kỷ, chỉ cảm thấy một lực rất lớn bỗng nhiên lôi kéo mình về phía trước, bị nhét trọn vào trong kiệu nhỏ đen thùi lùi, chật chội, trên người lại bị lộn xà lộn xộn trùm lên mấy cái áo tơ dây lụa, đổ ập xuống che lại, một hương thơm đặc sệt gần như không hòa tan được bịt kín mũi, thiếu chút nữa làm cậu hít thở không thông, tuy là như thế, cơ thể cậu thế mà cũng không sinh ra một chút sức phản kháng nào, theo bản năng thành thành thật thật chịu trói, chỉ có trong lòng rõ ràng kỳ lạ lại khó mà hình dung, vắt hết óc cũng không thể nhớ lại bản thân rốt cuộc đã quên cái gì.
“Cô —— goa!”
Bên tai có một tiếng kêu giống chim mà lại không phải chim, trực tiếp như sư tử gầm chấn mở tinh thần hỗn độn, Hà Sơ trực tiếp hổ khu nhất chấn*, giật mình một cái, cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.
(*) Hổ khu nhất chấn / 虎躯一震: đây là một từ lưu hành mạng, lúc đầu mang ý nghĩa là giật mình, nhưng trong tiểu thuyết mạng lại mang theo một ý nghĩa khác. "Hổ khu nhất chấn, toàn thân toả ra khí chất bá vương" thường biểu thị nhân vật chính dùng kỹ năng đặc thù bàn tay vàng để tạo uy áp tinh thân lên kẻ khác, làm người khác hàng phục, hoặc là làm cho nữ chính rung động, yêu nam chính.
“Ngày chết của ngươi sắp tới, hì hì hì!”
Con chim lạ đột nhiên xuất hiện ở bãi đỗ xe hồi nãy nhảy nhót trên đầu gối cậu, còn học theo lời lúc nãy người đàn ông nói.
Chiêng trống vang trời bên ngoài, thế mà như thể không nghe thấy, tiếp tục đi tiếp.
Một trong một ngoài, lại có loại khác biệt rõ rệt quái dị giữa náo nhiệt với yên tĩnh.
Có lẽ là cảnh trong mơ, cảm giác sợ hãi của Hà Sơ rất ít, trong mơ màng vô cùng bình tĩnh.
Cậu nhìn con chim lạ ở đầu gối: “Là ngươi kéo ta vào đây?”
Con chim lạ khinh thường: “Ta mà sẽ chơi loại trò hề thấp kém này chắc? Đây là tự ngươi chuốc hoạ vào thân, ta bất quá là theo vào đi xem náo nhiệt thôi!”
Hà Sơ nhíu mày nhớ lại.
Bắt nguồn của tất cả kỳ lạ này, bắt đầu từ nữ hành khách kia.
Tết Trung Nguyên năm rồi rất yên bình, có ai dự đoán được năm nay sẽ ra ngoài ý muốn đâu, cậu thậm chí không nhớ tới cái ngày đặc thù này nữa là.
“Mình không phải đang nằm mơ à?”
Những lời này quanh quẩn trong lòng, cũng không có hỏi ra miệng, con chim lạ lại nghe thấy.
“Trang Chu mộng điệp, ngươi chắc cũng có nghe qua rồi, như mộng cũng không phải mộng, nếu ngươi không thể rời khỏi nơi này, thì sẽ bị giữ lại vĩnh viễn.”
Hà Sơ hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Con chim lạ khịt mũi coi thường: “Nãy cũng đã nói với ngươi rồi, ta không thuộc về nơi này, cũng sẽ không bị nhốt lại.”
Giọng nói vừa dứt, cỗ kiệu lung lung lay lay, bên dưới vang lên kẽo kẹt, Hà Sơ xuyên qua khe hở mành kiệu đong đưa ngó ra bên ngoài, đội ngũ dường như đang đi qua một cây cầu, dưới cầu hỗn độn khó phân, sương mù dày đặc, lại nhìn không ra là nước sông, hay là vực sâu vạn trượng.
Toàn thân cầu trắng trong, như ngọc cũng không phải ngọc, lại bay bổng, xe ngựa đằng trước đi qua rung lắc dữ dội, như thể không chịu nổi sức nặng của nó, chờ cỗ kiệu của Hà Sơ cũng lên cầu, cậu mới phát hiện cây cầu này chỗ nào là ngọc gì chứ, rõ ràng là một cây cầu giấy!
Xa xa, vài bóng người bay qua.
Thật sự là bay, bọn họ chân không chạm đất, đi đường chậm rì rì, trong tay hai người đằng trước lần lượt dắt một sợi dây thừng, cùng quấn trên eo của người phía sau, lúc đi đường dây thừng đong đưa va chạm, thế mà lại là hai sợi xích sắt.
Ba người đi thẳng tới, dời thân mà qua, đoàn xe giống như không nhìn thấy bọn họ, hãy còn khua chiêng đánh trống đi tiếp, náo nhiệt đến tử khí trầm trầm.
Hà Sơ ở trong kiệu, nghe thấy rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người đằng trước.
“Nó lại đang bắt thế thân nữa à?”
“Chắc vậy rồi, cũng không biết là quỷ xui xẻo từ chỗ nào tìm tới nữa.”
“Bên trên là tết Trung Nguyên, chỗ này mỗi năm đều có tân hồn.”
“Lâu rồi chưa trở về dương gian, thật sự quên mất tiêu.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một người trong đó nghiêng đầu nhìn một cái về phía cỗ kiệu Hà Sơ bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, Hà Sơ chỉ cảm thấy đôi mắt người nọ đờ đẫn vô thần, giống như phủ kín một tầng sương mù cũ, đối phương lại ấy một tiếng, hơi hơi dừng bước.
“Sao thế?" Đồng bạn bên cạnh hỏi.
“Đáng tiếc rồi, người này vốn là thể chất âm thần trời sinh, hắn ước chừng là muốn bắt xong cái này liền nhất lao vĩnh dật*.”
(*) Khổ một lần sung sướng cả đời
“Đi thôi đi thôi, chớ có xen vào việc người khác, lát nữa mà nổi điên, chúng ta hợp lực cũng cản không nổi, không cần thiết ra mặt!”
Lúc Hà Sơ còn muốn vểnh tai lên nghe nữa, hai người kia đã nhanh hơn bước chân, càng lúc càng xa.
Cậu quay đầu lại nhìn con chim lạ: “Đây là âm phủ, cầu Nại Hà?”
“Giao giới sinh tử của âm dương, phân thuộc hỗn độn, không phải địa phủ nhân gian, là việc ba vạ, kẻ rảnh chớ vào. Nói cách khác, dương gian quản không được, âm phủ cũng quản không nổi!”
Con chim lạ nhảy tới nhảy lui trên đầu gối cậu, có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi cũng coi như xui xẻo, bị yểu ma nhìn trúng, người bình thường gặp phải, chỉ có một đường chết.”
Hà Sơ: “Yểu ma là cái gì?”
Con chim lạ không kiên nhẫn: “Cái gọi là linh trưởng, đều có thất tình lục dục, cầu mà không được thành oán, người có vô vi hận của người, sau khi chết oán hận không tan, kéo dài ngưng tụ, đông đảo hợp nhất, thì gọi là yểu ma!”
Hà Sơ giơ tay sờ lông chim màu sắc rực rỡ kia, thế mà có thể sờ được, xúc cảm mềm mượt, không giống ở trong mơ.
Con chim lạ vốn định nhảy ra, không ngờ lông tơ nơi má bị đối phương gãi cằm đó, hình như cảm giác rất thoải mái, cơ thể thành thật phản bội ý chí, không khỏi ngẩng đầu lên, ra hiệu cậu tiếp tục cố gắng.
“Hai người hồi nãy, là âm sai à?”
“Không tính, âm sai cũng chia ra nhập tịch với không nhập tịch, nhiệm vụ truy bắt nặng nhọc, mấy cái âm sai kia hàng năm bận không đếm xuể, sao có thể tự mình ra mặt trong mọi chuyện được, cũng phải bắt vài nhân thủ hỗ trợ, hai người đó là như vậy đó, năng lực của bọn họ không khác với người bình thường lắm, sao có thể trêu chọc yểu ma?”
Hà Sơ tiếp tục gãi cằm cho nó: “Nhưng năng lực của ngươi khẳng định lớn hơn bọn họ, ngươi có thể tự do ra vào, cũng có thể đưa ta rời đi.”
“Đương nhiên rồi!” Con chim lạ kiêu ngạo nói xong, bỗng hiểu ra, cả giận nói, “Ngươi đang bẫy lời của ta?!”
Hà Sơ nghĩ ngươi này nửa ngày mới hiểu ra, đúng là không dễ dàng gì.
“Ngươi mấy lần tìm tới ta ở bãi đỗ xe, có phải định ăn vạ không, để ta thu lưu mi?”
Con chim lạ nổi trận lôi đình: “Cái gì gọi là ăn vạ chứ! Có thể gặp được ta là phúc khí tám đời tu luyện của ngươi đó, bằng không thì ngươi hiện tại đã sớm lạnh ngắt lâu rồi, lúc trước trong rừng vùng ngoại ô, cũng là ta cứu ngươi!”
Hà Sơ như hiểu ra: “Khó trách lúc ấy trước khi ta hôn mê hình như nghe thấy tiếng chim kêu."
Con chim lạ: “Ta là phượng hoàng, phượng hoàng đó có hiểu không?”
Từ thể hình lông chim của nó mà nói, nói là phượng hoàng, ngược lại càng giống vẹt hơn, đặc biệt là loài động vật gọi là vẹt kim cương*.
(*) Đây là vẹt đuôi dài, chỉ là tên trong tiếng Trung của nó nghe sang quá nên mình để vầy luôn
Hà Sơ biết nghe lời phải: “Được, Phượng Phượng, nếu ngươi vẫn luôn đi theo ta, lại có thể tự do đi vào nơi này, nói vậy cũng có thể giúp ta rời khỏi cùng nhau được?”
Con chim lạ vỗ vỗ cánh, cũng không dị nghị với cái xưng hô lâm thời này.
“Có một vấn đề, hỏi ngươi trước.”
Hà Sơ ngồi nghiêm chỉnh, cho rằng nó muốn hỏi quá trình mình trêu chọc yểu ma.
Ai ngờ đối phương ngại ngùng một chút, lại đột nhiên hỏi: “Ngươi buổi tối hôm trước ăn cái gì dị?”
Hà Sơ:???
Con chim lạ: “Không thể nói?”
Hà Sơ: “Không không, để ta nhớ lại một chút…… Hình như là, thịt bò hầm khoai tây, sao vậy?”
Con chim lạ: “Thơm quá.”
Hà Sơ: “Chim hình như không thể ăn thịt bò hầm khoai tây nhỉ?”
Con chim lạ: “Ta nói ta là phượng hoàng, cần ta nói mấy lần nữa hả! Ta ngửi thấy mùi thơm của thịt bò kia, là có thể cảm nhận được vị thịt của nó tươi ngon cỡ nào, không hề dai chút nào, vị ngọt nước thơm ngon của khoai tây cà chua đã hoàn toàn tẩm vào thịt, ta đã rất nhiều rất nhiều năm chưa ăn món này!”
Nói xong câu cuối cùng, nó còn nhắm mắt lại, bộ dáng như say mê.
Hà Sơ cạn lời một lát: “Cũng không có phương pháp bí mật gì, chỉ là hầm lâu một chút, thêm chút đường phèn làm thịt bò càng thêm non mềm, nếu ngươi muốn ăn, chờ ra ngoài ta làm cho ngươi.”
Con chim lạ lập tức mở mắt ra, sáng quắc nhìn chăm chăm vào cậu: “Ngươi nói rồi, không thể đổi ý.”
Hà Sơ: “Còn không phải là thịt bò hầm khoai tây à, làm mỗi ngày cho ngươi cũng được.”
Con chim lạ vui mừng, cuối cùng không nhảy trên đầu gối của cậu nữa, thế mà còn vỗ cánh bay một vòng trong chiếc kiệu nhỏ hẹp.
“Ngươi nhổ một chiếc lông vũ của ta, không thể nhiều hơn, chỉ có thể một chiếc thôi.”
Hà Sơ vươn tay, trong ánh sáng tối tăm từ bên ngoài chiếu vào, nhổ một chiếc lông chim màu xanh nhạt trên cánh chim, làm con chim lạ đau đến run rẩy.
“Sau đó thì sao, phải làm gì?”
“Ngươi cầm nó ở trong tay, đừng buông ra, lát nữa xuống kiệu, bọn họ sẽ đưa ngươi đi bái thiên địa, yểu ma khẳng định phải hiện thân, ngươi đập lông chim lên trán nó là được.”
Nghe như có vẻ rất đơn giản, Hà Sơ nhớ kỹ.
Con chim lạ nghiêng đầu nhìn cậu, nói thầm: “Thể chất như vậy của ngươi, từ nhỏ đến lớn không có ai dạy ngươi sao? Chưa từng thấy heo cũng từng ăn thịt heo.”
Khóe miệng Hà Sơ nhấp nhấp, nở ra một nụ cười có chút khổ.
Cậu giơ ngón tay gãi gãi cằm con chim lạ, nhẹ giọng nói: “Đi ra ngoài liền làm thịt bò hầm khoai tây cho ngươi ăn.”
Con chim lạ rất vừa lòng với câu trả lời này.
Con đường này không biết đã đi bao lâu, đoàn xe cuối cùng cũng dừng lại, chiêng trống ầm ĩ cũng dừng lại một lúc.
“Tân nương hạ kiệu ——”
Giọng nói sắc bén kéo dài giọng điệu, phá vỡ loại yên tĩnh gần như quỷ dị này.
Mành kiệu không gió tự động, một trái một phải hai đôi tay từ bên ngoài mò vào, kéo Hà Sơ đi!
Người sau gần như không hề có sức phản kháng, chỉ có thể tùy ý đối phương kéo mình đi về phía trước, đèn lồng đỏ rực hai bên thành nguồn sáng duy nhất trong sương mù, nhưng loại nguồn sáng này lại chiếu không sáng lên được một tí nào xung quanh cả, Hà Sơ nhìn thứ gì cũng là hình dạng mơ hồ, cùng với hai "người" kéo mình đi kia, cũng không phân rõ nam nữ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra phục sức cũ kỹ trên người bọn họ, cũng không biết là lưu truyền từ triều nào đại nào, sớm đã ố vàng hư hỏng, lại ngưng đọng thời gian tại giới hỗn độn này.
Đoàn người hình như đi vào rừng cây, đằng trước loáng thoáng có tấm bảng hiệu, Hà Sơ cảm thấy có chút quen quen, chăm chú nhìn kỹ, không khỏi kinh hãi toát mồ hôi lạnh cả người!
Chữ trên bảng hiệu kia thì có thể nhìn thấy, viết rõ ràng sơn trang Đào Hoa Lưu Thủy.
Mà cảnh vật xung quanh, còn không phải là nơi đến của đơn cuối cùng đêm nay của cậu sao?!
Một hơi thở âm lãnh phả sau gáy, rắn độc quấn lên, kề sát bên tai, khe khẽ nói nhỏ.
“Ngươi không phải rất nhiệt tình sao? Ngươi muốn giúp hắn, không bằng ở lại, bồi ta.”
Hà Sơ da gà nổi đầy mình, cậu thậm chí không biết âm thanh truyền đến từ nơi nào, yểu ma kia lại ở nơi nao, một khắc đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ, muốn thoát khỏi khốn cảnh, nhanh chóng trốn ra trời sống, cậu xông bừa mở bàn tay ra, lộ ra lông chim dính ướt mồ hôi hướng nơi phát ra âm thanh đánh tới!
Rầm!
Bên tai như có tiếng sấm rền kinh trời cực lớn đánh xuống, chấn động đến mức bốn bề xung quanh tức khắc yên tĩnh, cả hơi thở âm thanh kia cũng biến mất không thấy đâu.
Còn chưa chờ Hà Sơ thở phào nhẹ nhõm một hơi, âm thanh kia không ngờ lại vang lên, còn mang theo mỉa mai trào phúng.
“Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này?”
Lòng Hà Sơ trĩu xuống.
“Chạy!!!”
Cùng lúc đó, con chim lạ cũng kêu to lên.
Hà Sơ không chút nghĩ ngợi giơ chân chạy như điên!
“Tiếp tục chạy về phía trước, đừng quay đầu lại!” Con chim lạ vỗ cánh nói trên đỉnh đầu cậu.
Nhưng Hà Sơ cảm giác dưới chân như dẫm vào đầm lầy, mỗi một bước đều bôn ba gian nan, thậm chí còn càng ngày càng chậm.
Mà động tĩnh truy đuổi phía sau, cũng cách càng ngày càng gần.
“Chạy nhanh lên đi, nhanh hơn chút nữa!” Con chim lạ còn đang thúc giục.
Nhưng Hà Sơ thật sự là chạy không nổi nữa, hai chân cậu như bị rót chì, nâng thêm một bước cũng phải dùng hết ý chí cả người.
Cái con chim lạ này hồi nãy còn hào hùng vạn trượng cao thâm khó đoán, hiện tại lại chỉ biết vỗ cánh hú hét cô goa loạn xạ trên đỉnh đầu, bó tay chấm cơm với yểu ma phía sau.
Âm khí phía sau càng ngày càng nặng, nặng đến nỗi Hà Sơ cảm thấy trên lưng mình như vác thêm một người vậy, đè tới mức thở không ra hơi.
Còn tiếp tục như vậy, chỉ có một đường chết!
“Cô ác —— ác ác ác!”
Con chim lạ dẹo giọng giả gà gáy!
Gà trống gáy lên thiên hạ sáng, tất cả yêu ma quỷ quái cũng phải né xa ba thước, cho nên cách làm thời xưa thường sẽ bắt gà trống cắt cổ gà lấy máu, chính là muốn lấy dương khí của gà trống khử tà tránh hung.
Âm khí quả thật đột nhiên vì này mà đình trệ, như bị con chim lạ dọa sợ, còn chưa chờ nó đắc ý tranh công, âm khí kia lại đột nhiên cuồng lang sóng dữ mà cuốn tới, như hung thú bị chọc giận nhào về phía con mồi mình mơ ước đã lâu lại nhiều lần bị phá!
[Người bình thường gặp phải, chỉ có một đường chết.]
Hà Sơ trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời không rõ anh ta đang nói giỡn hay là đang nghiêm túc.
Nếu là nói giỡn, đối với người mới vừa gặp mặt mà nói, đổi lại là một lão ca tính cách hung dữ một chút, cũng đủ một đấm làm ầm lên rồi.
Nhưng hộp cơm cùng đồ trang sức bột phấn dưới đất, không thiếu thứ nhắc nhở cậu, tất cả những thứ này đều không bình thường.
“Anh là, có ý gì?” Giọng Hà Sơ có chút khàn.
Người đàn ông không trả lời nữa, chỉ là nhìn cậu một cái thật sâu, giơ tay tùy ý đẩy một cái, đã đẩy Hà Sơ ra, sau đó đóng cửa lại.
Hà Sơ nhanh tay lẹ mắt đi chặn lại, muốn hỏi lại cho rõ ràng, lại phát hiện cánh cửa kia như nặng ngàn cân, cậu thế mà không thể cản lại được, rầm một cái cửa đóng sầm lại, trực tiếp hưởng cái mũi đầy bụi.
Phía sau cửa loáng thoáng truyền đến âm thanh cô goa cô goa cổ quái, vô cùng giống với loại mà cậu vừa nghe thấy ở bãi đỗ xe.
Sau cô goa cô goa, thế mà còn có loại người thô dị* liên tiếp xì xầm.
(*) 粗嘎类人: ý chỉ những người có giọng nói khó nghe, khản đặc và kỳ lạ.
“Đừng để hắn đi vậy chớ, bảo hắn đi mua đồ ăn cho ta, ta có thể suy xét cứu hắn một mạng!”
Mọi việc như thế, câu nói không đầu không đuôi.
Hà Sơ đứng ở cửa nửa ngày trời, nghe động tĩnh trong cửa từ ríu ra ríu rít đến bị sức mạnh trấn áp mà im phăng phắc, chỉ có thể trở người về phòng.
Trước khi đi, cậu khom lưng cầm lên túi nilon với hộp cơm nằm dưới đất, phát hiện độ dơ bẩn tàn tạ của túi với hộp, tựa như là rác năm xưa mới lấy ra từ thùng rác, nhưng vừa rồi bản thân lấy trong tay shipper, thế mà lại không có phát hiện khác thường.
Chẳng lẽ mình vừa nãy bị quỷ che mắt?
Tuy là Hà Sơ không tim không phổi, nhưng cũng thấy một luồng ớn lạnh đột nhiên sinh ra sau lưng.
Nhà là được Hà Sơ hai năm trước mua, hai phòng ngủ một phòng khách, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều toàn*.
(*) Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều toàn / 麻雀虽小,五脏俱全: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ không thiếu thứ gì.
Cậu sau khi tốt nghiệp ở chỗ này hùn vốn lập nghiệp với bạn học, kiếm được một khoản nhỏ, nhân lúc ấy giá nhà vùng này còn chưa tăng vọt, mua căn nhà này lại, sau đó Hà Sơ gặp phải một chuyện ngoài ý muốn, bị một trận bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh liền rời khỏi ngành nghề ban đầu, làm cá mặn một đoạn thời gian, cuối cùng vẫn là khoản vay mua nhà làm cậu phấn chấn lên lại, dứt khoát lấy tiền tiết kiệm còn dư không nhiều lắm mua chiếc xe second-hand, trở thành tài xế đặt xe trên mạng.
Cái nghề này thức khuya dậy sớm, đại phú đại quý gần như là không có khả năng, muốn nuôi sống cả nhà cũng phải liều hết sức mình, nhưng nhà Hà Sơ không cần cậu nuôi, cậu chỉ cần nuôi sống bản thân, nhân tiện mỗi tháng trả khoản vay mua nhà là được, cuộc đời viên mãn như vậy, trừ này ra không còn gì cậu cầu cả.
Hà Sơ ngày thường không có việc gì thì thích trạch ở nhà, chơi chơi game đọc đọc sách, nhưng hôm nay cậu đóng cửa lại nhìn quanh bốn phía, lọt vào trong tầm mắt không phải hoàn cảnh an toàn quen thuộc, trong đầu vẫn như cũ đong đưa cảnh tượng dừng lại ở vùng ngoại ô kia.
Sau đó cậu cũng không biết bản thân mơ mơ màng màng, như thế nào tùy tiện tìm một chút đồ ăn trong tủ lạnh lắp bụng, có rửa mặt đã lên giường ngủ hay không, rõ ràng có chút nóng lại cả điều hòa cũng chưa mở đã mơ màng thiếp đi.
Trong mơ màng, cậu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, vô hình trung tựa hồ có một sợi dây quấn lấy bản thân trôi về phía trước, Hà Sơ hình như không mở mắt, lại có thể rõ ràng “cảm nhận” được bốn phía của mình đen tối âm lãnh, sương mù mờ mịt, nơi xa lờ mờ có ánh sáng, từ xa đến gần, đỏ tươi đong đưa, cả hai bên trái phải xâu một chuỗi đèn lồng thật dài, du long cũng tựa, lưu động trước gió, còn có người khua chiêng đánh trống thổi kèn xô na, giọng điệu kéo dài, nghe không ra là tiếng địa phương của nơi nào, kỳ dị u ám, cơ thể Hà Sơ vẫn cứ không có nổi một chút sức lực, mềm như bông, cho đến khi hai chuỗi đèn lồng kia đến trước mắt, bỗng nhiên có người quái dị kêu lên một tiếng ——
“Tân nương mời lên kiệu!”
Hà Sơ thân bất do kỷ, chỉ cảm thấy một lực rất lớn bỗng nhiên lôi kéo mình về phía trước, bị nhét trọn vào trong kiệu nhỏ đen thùi lùi, chật chội, trên người lại bị lộn xà lộn xộn trùm lên mấy cái áo tơ dây lụa, đổ ập xuống che lại, một hương thơm đặc sệt gần như không hòa tan được bịt kín mũi, thiếu chút nữa làm cậu hít thở không thông, tuy là như thế, cơ thể cậu thế mà cũng không sinh ra một chút sức phản kháng nào, theo bản năng thành thành thật thật chịu trói, chỉ có trong lòng rõ ràng kỳ lạ lại khó mà hình dung, vắt hết óc cũng không thể nhớ lại bản thân rốt cuộc đã quên cái gì.
“Cô —— goa!”
Bên tai có một tiếng kêu giống chim mà lại không phải chim, trực tiếp như sư tử gầm chấn mở tinh thần hỗn độn, Hà Sơ trực tiếp hổ khu nhất chấn*, giật mình một cái, cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.
(*) Hổ khu nhất chấn / 虎躯一震: đây là một từ lưu hành mạng, lúc đầu mang ý nghĩa là giật mình, nhưng trong tiểu thuyết mạng lại mang theo một ý nghĩa khác. "Hổ khu nhất chấn, toàn thân toả ra khí chất bá vương" thường biểu thị nhân vật chính dùng kỹ năng đặc thù bàn tay vàng để tạo uy áp tinh thân lên kẻ khác, làm người khác hàng phục, hoặc là làm cho nữ chính rung động, yêu nam chính.
“Ngày chết của ngươi sắp tới, hì hì hì!”
Con chim lạ đột nhiên xuất hiện ở bãi đỗ xe hồi nãy nhảy nhót trên đầu gối cậu, còn học theo lời lúc nãy người đàn ông nói.
Chiêng trống vang trời bên ngoài, thế mà như thể không nghe thấy, tiếp tục đi tiếp.
Một trong một ngoài, lại có loại khác biệt rõ rệt quái dị giữa náo nhiệt với yên tĩnh.
Có lẽ là cảnh trong mơ, cảm giác sợ hãi của Hà Sơ rất ít, trong mơ màng vô cùng bình tĩnh.
Cậu nhìn con chim lạ ở đầu gối: “Là ngươi kéo ta vào đây?”
Con chim lạ khinh thường: “Ta mà sẽ chơi loại trò hề thấp kém này chắc? Đây là tự ngươi chuốc hoạ vào thân, ta bất quá là theo vào đi xem náo nhiệt thôi!”
Hà Sơ nhíu mày nhớ lại.
Bắt nguồn của tất cả kỳ lạ này, bắt đầu từ nữ hành khách kia.
Tết Trung Nguyên năm rồi rất yên bình, có ai dự đoán được năm nay sẽ ra ngoài ý muốn đâu, cậu thậm chí không nhớ tới cái ngày đặc thù này nữa là.
“Mình không phải đang nằm mơ à?”
Những lời này quanh quẩn trong lòng, cũng không có hỏi ra miệng, con chim lạ lại nghe thấy.
“Trang Chu mộng điệp, ngươi chắc cũng có nghe qua rồi, như mộng cũng không phải mộng, nếu ngươi không thể rời khỏi nơi này, thì sẽ bị giữ lại vĩnh viễn.”
Hà Sơ hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Con chim lạ khịt mũi coi thường: “Nãy cũng đã nói với ngươi rồi, ta không thuộc về nơi này, cũng sẽ không bị nhốt lại.”
Giọng nói vừa dứt, cỗ kiệu lung lung lay lay, bên dưới vang lên kẽo kẹt, Hà Sơ xuyên qua khe hở mành kiệu đong đưa ngó ra bên ngoài, đội ngũ dường như đang đi qua một cây cầu, dưới cầu hỗn độn khó phân, sương mù dày đặc, lại nhìn không ra là nước sông, hay là vực sâu vạn trượng.
Toàn thân cầu trắng trong, như ngọc cũng không phải ngọc, lại bay bổng, xe ngựa đằng trước đi qua rung lắc dữ dội, như thể không chịu nổi sức nặng của nó, chờ cỗ kiệu của Hà Sơ cũng lên cầu, cậu mới phát hiện cây cầu này chỗ nào là ngọc gì chứ, rõ ràng là một cây cầu giấy!
Xa xa, vài bóng người bay qua.
Thật sự là bay, bọn họ chân không chạm đất, đi đường chậm rì rì, trong tay hai người đằng trước lần lượt dắt một sợi dây thừng, cùng quấn trên eo của người phía sau, lúc đi đường dây thừng đong đưa va chạm, thế mà lại là hai sợi xích sắt.
Ba người đi thẳng tới, dời thân mà qua, đoàn xe giống như không nhìn thấy bọn họ, hãy còn khua chiêng đánh trống đi tiếp, náo nhiệt đến tử khí trầm trầm.
Hà Sơ ở trong kiệu, nghe thấy rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người đằng trước.
“Nó lại đang bắt thế thân nữa à?”
“Chắc vậy rồi, cũng không biết là quỷ xui xẻo từ chỗ nào tìm tới nữa.”
“Bên trên là tết Trung Nguyên, chỗ này mỗi năm đều có tân hồn.”
“Lâu rồi chưa trở về dương gian, thật sự quên mất tiêu.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một người trong đó nghiêng đầu nhìn một cái về phía cỗ kiệu Hà Sơ bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, Hà Sơ chỉ cảm thấy đôi mắt người nọ đờ đẫn vô thần, giống như phủ kín một tầng sương mù cũ, đối phương lại ấy một tiếng, hơi hơi dừng bước.
“Sao thế?" Đồng bạn bên cạnh hỏi.
“Đáng tiếc rồi, người này vốn là thể chất âm thần trời sinh, hắn ước chừng là muốn bắt xong cái này liền nhất lao vĩnh dật*.”
(*) Khổ một lần sung sướng cả đời
“Đi thôi đi thôi, chớ có xen vào việc người khác, lát nữa mà nổi điên, chúng ta hợp lực cũng cản không nổi, không cần thiết ra mặt!”
Lúc Hà Sơ còn muốn vểnh tai lên nghe nữa, hai người kia đã nhanh hơn bước chân, càng lúc càng xa.
Cậu quay đầu lại nhìn con chim lạ: “Đây là âm phủ, cầu Nại Hà?”
“Giao giới sinh tử của âm dương, phân thuộc hỗn độn, không phải địa phủ nhân gian, là việc ba vạ, kẻ rảnh chớ vào. Nói cách khác, dương gian quản không được, âm phủ cũng quản không nổi!”
Con chim lạ nhảy tới nhảy lui trên đầu gối cậu, có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Ngươi cũng coi như xui xẻo, bị yểu ma nhìn trúng, người bình thường gặp phải, chỉ có một đường chết.”
Hà Sơ: “Yểu ma là cái gì?”
Con chim lạ không kiên nhẫn: “Cái gọi là linh trưởng, đều có thất tình lục dục, cầu mà không được thành oán, người có vô vi hận của người, sau khi chết oán hận không tan, kéo dài ngưng tụ, đông đảo hợp nhất, thì gọi là yểu ma!”
Hà Sơ giơ tay sờ lông chim màu sắc rực rỡ kia, thế mà có thể sờ được, xúc cảm mềm mượt, không giống ở trong mơ.
Con chim lạ vốn định nhảy ra, không ngờ lông tơ nơi má bị đối phương gãi cằm đó, hình như cảm giác rất thoải mái, cơ thể thành thật phản bội ý chí, không khỏi ngẩng đầu lên, ra hiệu cậu tiếp tục cố gắng.
“Hai người hồi nãy, là âm sai à?”
“Không tính, âm sai cũng chia ra nhập tịch với không nhập tịch, nhiệm vụ truy bắt nặng nhọc, mấy cái âm sai kia hàng năm bận không đếm xuể, sao có thể tự mình ra mặt trong mọi chuyện được, cũng phải bắt vài nhân thủ hỗ trợ, hai người đó là như vậy đó, năng lực của bọn họ không khác với người bình thường lắm, sao có thể trêu chọc yểu ma?”
Hà Sơ tiếp tục gãi cằm cho nó: “Nhưng năng lực của ngươi khẳng định lớn hơn bọn họ, ngươi có thể tự do ra vào, cũng có thể đưa ta rời đi.”
“Đương nhiên rồi!” Con chim lạ kiêu ngạo nói xong, bỗng hiểu ra, cả giận nói, “Ngươi đang bẫy lời của ta?!”
Hà Sơ nghĩ ngươi này nửa ngày mới hiểu ra, đúng là không dễ dàng gì.
“Ngươi mấy lần tìm tới ta ở bãi đỗ xe, có phải định ăn vạ không, để ta thu lưu mi?”
Con chim lạ nổi trận lôi đình: “Cái gì gọi là ăn vạ chứ! Có thể gặp được ta là phúc khí tám đời tu luyện của ngươi đó, bằng không thì ngươi hiện tại đã sớm lạnh ngắt lâu rồi, lúc trước trong rừng vùng ngoại ô, cũng là ta cứu ngươi!”
Hà Sơ như hiểu ra: “Khó trách lúc ấy trước khi ta hôn mê hình như nghe thấy tiếng chim kêu."
Con chim lạ: “Ta là phượng hoàng, phượng hoàng đó có hiểu không?”
Từ thể hình lông chim của nó mà nói, nói là phượng hoàng, ngược lại càng giống vẹt hơn, đặc biệt là loài động vật gọi là vẹt kim cương*.
(*) Đây là vẹt đuôi dài, chỉ là tên trong tiếng Trung của nó nghe sang quá nên mình để vầy luôn
Hà Sơ biết nghe lời phải: “Được, Phượng Phượng, nếu ngươi vẫn luôn đi theo ta, lại có thể tự do đi vào nơi này, nói vậy cũng có thể giúp ta rời khỏi cùng nhau được?”
Con chim lạ vỗ vỗ cánh, cũng không dị nghị với cái xưng hô lâm thời này.
“Có một vấn đề, hỏi ngươi trước.”
Hà Sơ ngồi nghiêm chỉnh, cho rằng nó muốn hỏi quá trình mình trêu chọc yểu ma.
Ai ngờ đối phương ngại ngùng một chút, lại đột nhiên hỏi: “Ngươi buổi tối hôm trước ăn cái gì dị?”
Hà Sơ:???
Con chim lạ: “Không thể nói?”
Hà Sơ: “Không không, để ta nhớ lại một chút…… Hình như là, thịt bò hầm khoai tây, sao vậy?”
Con chim lạ: “Thơm quá.”
Hà Sơ: “Chim hình như không thể ăn thịt bò hầm khoai tây nhỉ?”
Con chim lạ: “Ta nói ta là phượng hoàng, cần ta nói mấy lần nữa hả! Ta ngửi thấy mùi thơm của thịt bò kia, là có thể cảm nhận được vị thịt của nó tươi ngon cỡ nào, không hề dai chút nào, vị ngọt nước thơm ngon của khoai tây cà chua đã hoàn toàn tẩm vào thịt, ta đã rất nhiều rất nhiều năm chưa ăn món này!”
Nói xong câu cuối cùng, nó còn nhắm mắt lại, bộ dáng như say mê.
Hà Sơ cạn lời một lát: “Cũng không có phương pháp bí mật gì, chỉ là hầm lâu một chút, thêm chút đường phèn làm thịt bò càng thêm non mềm, nếu ngươi muốn ăn, chờ ra ngoài ta làm cho ngươi.”
Con chim lạ lập tức mở mắt ra, sáng quắc nhìn chăm chăm vào cậu: “Ngươi nói rồi, không thể đổi ý.”
Hà Sơ: “Còn không phải là thịt bò hầm khoai tây à, làm mỗi ngày cho ngươi cũng được.”
Con chim lạ vui mừng, cuối cùng không nhảy trên đầu gối của cậu nữa, thế mà còn vỗ cánh bay một vòng trong chiếc kiệu nhỏ hẹp.
“Ngươi nhổ một chiếc lông vũ của ta, không thể nhiều hơn, chỉ có thể một chiếc thôi.”
Hà Sơ vươn tay, trong ánh sáng tối tăm từ bên ngoài chiếu vào, nhổ một chiếc lông chim màu xanh nhạt trên cánh chim, làm con chim lạ đau đến run rẩy.
“Sau đó thì sao, phải làm gì?”
“Ngươi cầm nó ở trong tay, đừng buông ra, lát nữa xuống kiệu, bọn họ sẽ đưa ngươi đi bái thiên địa, yểu ma khẳng định phải hiện thân, ngươi đập lông chim lên trán nó là được.”
Nghe như có vẻ rất đơn giản, Hà Sơ nhớ kỹ.
Con chim lạ nghiêng đầu nhìn cậu, nói thầm: “Thể chất như vậy của ngươi, từ nhỏ đến lớn không có ai dạy ngươi sao? Chưa từng thấy heo cũng từng ăn thịt heo.”
Khóe miệng Hà Sơ nhấp nhấp, nở ra một nụ cười có chút khổ.
Cậu giơ ngón tay gãi gãi cằm con chim lạ, nhẹ giọng nói: “Đi ra ngoài liền làm thịt bò hầm khoai tây cho ngươi ăn.”
Con chim lạ rất vừa lòng với câu trả lời này.
Con đường này không biết đã đi bao lâu, đoàn xe cuối cùng cũng dừng lại, chiêng trống ầm ĩ cũng dừng lại một lúc.
“Tân nương hạ kiệu ——”
Giọng nói sắc bén kéo dài giọng điệu, phá vỡ loại yên tĩnh gần như quỷ dị này.
Mành kiệu không gió tự động, một trái một phải hai đôi tay từ bên ngoài mò vào, kéo Hà Sơ đi!
Người sau gần như không hề có sức phản kháng, chỉ có thể tùy ý đối phương kéo mình đi về phía trước, đèn lồng đỏ rực hai bên thành nguồn sáng duy nhất trong sương mù, nhưng loại nguồn sáng này lại chiếu không sáng lên được một tí nào xung quanh cả, Hà Sơ nhìn thứ gì cũng là hình dạng mơ hồ, cùng với hai "người" kéo mình đi kia, cũng không phân rõ nam nữ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra phục sức cũ kỹ trên người bọn họ, cũng không biết là lưu truyền từ triều nào đại nào, sớm đã ố vàng hư hỏng, lại ngưng đọng thời gian tại giới hỗn độn này.
Đoàn người hình như đi vào rừng cây, đằng trước loáng thoáng có tấm bảng hiệu, Hà Sơ cảm thấy có chút quen quen, chăm chú nhìn kỹ, không khỏi kinh hãi toát mồ hôi lạnh cả người!
Chữ trên bảng hiệu kia thì có thể nhìn thấy, viết rõ ràng sơn trang Đào Hoa Lưu Thủy.
Mà cảnh vật xung quanh, còn không phải là nơi đến của đơn cuối cùng đêm nay của cậu sao?!
Một hơi thở âm lãnh phả sau gáy, rắn độc quấn lên, kề sát bên tai, khe khẽ nói nhỏ.
“Ngươi không phải rất nhiệt tình sao? Ngươi muốn giúp hắn, không bằng ở lại, bồi ta.”
Hà Sơ da gà nổi đầy mình, cậu thậm chí không biết âm thanh truyền đến từ nơi nào, yểu ma kia lại ở nơi nao, một khắc đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ, muốn thoát khỏi khốn cảnh, nhanh chóng trốn ra trời sống, cậu xông bừa mở bàn tay ra, lộ ra lông chim dính ướt mồ hôi hướng nơi phát ra âm thanh đánh tới!
Rầm!
Bên tai như có tiếng sấm rền kinh trời cực lớn đánh xuống, chấn động đến mức bốn bề xung quanh tức khắc yên tĩnh, cả hơi thở âm thanh kia cũng biến mất không thấy đâu.
Còn chưa chờ Hà Sơ thở phào nhẹ nhõm một hơi, âm thanh kia không ngờ lại vang lên, còn mang theo mỉa mai trào phúng.
“Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này?”
Lòng Hà Sơ trĩu xuống.
“Chạy!!!”
Cùng lúc đó, con chim lạ cũng kêu to lên.
Hà Sơ không chút nghĩ ngợi giơ chân chạy như điên!
“Tiếp tục chạy về phía trước, đừng quay đầu lại!” Con chim lạ vỗ cánh nói trên đỉnh đầu cậu.
Nhưng Hà Sơ cảm giác dưới chân như dẫm vào đầm lầy, mỗi một bước đều bôn ba gian nan, thậm chí còn càng ngày càng chậm.
Mà động tĩnh truy đuổi phía sau, cũng cách càng ngày càng gần.
“Chạy nhanh lên đi, nhanh hơn chút nữa!” Con chim lạ còn đang thúc giục.
Nhưng Hà Sơ thật sự là chạy không nổi nữa, hai chân cậu như bị rót chì, nâng thêm một bước cũng phải dùng hết ý chí cả người.
Cái con chim lạ này hồi nãy còn hào hùng vạn trượng cao thâm khó đoán, hiện tại lại chỉ biết vỗ cánh hú hét cô goa loạn xạ trên đỉnh đầu, bó tay chấm cơm với yểu ma phía sau.
Âm khí phía sau càng ngày càng nặng, nặng đến nỗi Hà Sơ cảm thấy trên lưng mình như vác thêm một người vậy, đè tới mức thở không ra hơi.
Còn tiếp tục như vậy, chỉ có một đường chết!
“Cô ác —— ác ác ác!”
Con chim lạ dẹo giọng giả gà gáy!
Gà trống gáy lên thiên hạ sáng, tất cả yêu ma quỷ quái cũng phải né xa ba thước, cho nên cách làm thời xưa thường sẽ bắt gà trống cắt cổ gà lấy máu, chính là muốn lấy dương khí của gà trống khử tà tránh hung.
Âm khí quả thật đột nhiên vì này mà đình trệ, như bị con chim lạ dọa sợ, còn chưa chờ nó đắc ý tranh công, âm khí kia lại đột nhiên cuồng lang sóng dữ mà cuốn tới, như hung thú bị chọc giận nhào về phía con mồi mình mơ ước đã lâu lại nhiều lần bị phá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất