Vượt Qua Nạn Đói Năm 60, Ta Cầm Không Gian Sủng Chồng Lên Trời
Chương 31:
Tô Thấm: “…” Cô biết thời buổi này khó khăn, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn khiến cô kinh ngạc.
Chuẩn bị xong xuôi, Dương Cúc Hoa tự mình bưng chậu đi ra nhà chính.
Đây là không cho phép bọn họ động tay vào, sợ bọn họ lãng phí đồ ăn.
Trên bàn ăn, mọi người đã đến đông đủ.
Lúc này, Tô Thấm cũng ngồi vào một góc nhỏ.
Đến lúc chia cơm, chắc là biết sắp bị “bán” đi rồi, còn biết cả quy củ - trước khi bán thì cho ăn ngon một bữa, tuy là cái bữa ngon này, không nói thì hơn…
Hai chị em cô vẫn là người dọn dẹp bàn ăn.
Đợi đến khi dọn dẹp xong xuôi, thì cũng gần đến giờ lên núi làm việc.
Đúng vậy, Tô Thấm còn phải đi làm nửa ngày nay.
Công việc hôm nay là đi tìm cỏ cho bò.
Đừng tưởng dễ, bây giờ người cũng phải ăn cỏ, rất khó tìm.
Tô Thấm đi lấy dụng cụ xong, liền cùng Tam Nha vào núi.
…
Đi nửa tiếng đồng hồ, trong sọt của Tô Thấm và Tam Nha mới chỉ có một lớp mỏng.
Một tiếng sau, chưa được một nửa, Tô Thấm vừa mệt vừa khát, người đầy mồ hôi, còn bị cành cây và gai cào xước.
Thỉnh thoảng lại gặp người, Tô Thấm còn chẳng có cơ hội vào không gian uống một ngụm nước.
Hai tiếng sau, hai người miễn cưỡng chất đầy sọt của Tam Nha, bảo con bé về trước.
Tam Nha vừa đi, Tô Thấm làm việc liền chậm chạp hẳn.
Lại qua thêm khoảng một tiếng đồng hồ, Tô Thấm thực sự không chịu nổi nữa, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Ngồi một lúc, lại đổi chỗ khác ngồi, cứ như vậy liên tục thay đổi chỗ ngồi.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, thấy mọi người đều xuống núi, Tô Thấm cũng theo đó mà xuống núi.
Tô Thấm ghi chép công điểm - nửa công, cộng thêm một công rưỡi của Tam Nha, tổng cộng hai công.
Trả dụng cụ xong liền đi về phía nhà họ Tô, cô vừa mới đến sân phơi lúa.
Đã ở nhà chờ sẵn, Dương Cúc Hoa nhìn thấy cô, liền bắt đầu mắng mỏ, “Nhìn cái bộ dạng bẩn thỉu của mày kìa, lau người cho tao đi.”
“…” Cô bẩn thỉu? Tô Thấm cúi đầu đảo mắt, đúng là có bệnh!
Cúi đầu giả chết đi ngang qua.
Tranh thủ thời gian, thừa dịp Tam Nha còn chưa quay về, Tô Thấm đóng cửa lại, liền vào không gian.
Chuẩn bị xong xuôi, Dương Cúc Hoa tự mình bưng chậu đi ra nhà chính.
Đây là không cho phép bọn họ động tay vào, sợ bọn họ lãng phí đồ ăn.
Trên bàn ăn, mọi người đã đến đông đủ.
Lúc này, Tô Thấm cũng ngồi vào một góc nhỏ.
Đến lúc chia cơm, chắc là biết sắp bị “bán” đi rồi, còn biết cả quy củ - trước khi bán thì cho ăn ngon một bữa, tuy là cái bữa ngon này, không nói thì hơn…
Hai chị em cô vẫn là người dọn dẹp bàn ăn.
Đợi đến khi dọn dẹp xong xuôi, thì cũng gần đến giờ lên núi làm việc.
Đúng vậy, Tô Thấm còn phải đi làm nửa ngày nay.
Công việc hôm nay là đi tìm cỏ cho bò.
Đừng tưởng dễ, bây giờ người cũng phải ăn cỏ, rất khó tìm.
Tô Thấm đi lấy dụng cụ xong, liền cùng Tam Nha vào núi.
…
Đi nửa tiếng đồng hồ, trong sọt của Tô Thấm và Tam Nha mới chỉ có một lớp mỏng.
Một tiếng sau, chưa được một nửa, Tô Thấm vừa mệt vừa khát, người đầy mồ hôi, còn bị cành cây và gai cào xước.
Thỉnh thoảng lại gặp người, Tô Thấm còn chẳng có cơ hội vào không gian uống một ngụm nước.
Hai tiếng sau, hai người miễn cưỡng chất đầy sọt của Tam Nha, bảo con bé về trước.
Tam Nha vừa đi, Tô Thấm làm việc liền chậm chạp hẳn.
Lại qua thêm khoảng một tiếng đồng hồ, Tô Thấm thực sự không chịu nổi nữa, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Ngồi một lúc, lại đổi chỗ khác ngồi, cứ như vậy liên tục thay đổi chỗ ngồi.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, thấy mọi người đều xuống núi, Tô Thấm cũng theo đó mà xuống núi.
Tô Thấm ghi chép công điểm - nửa công, cộng thêm một công rưỡi của Tam Nha, tổng cộng hai công.
Trả dụng cụ xong liền đi về phía nhà họ Tô, cô vừa mới đến sân phơi lúa.
Đã ở nhà chờ sẵn, Dương Cúc Hoa nhìn thấy cô, liền bắt đầu mắng mỏ, “Nhìn cái bộ dạng bẩn thỉu của mày kìa, lau người cho tao đi.”
“…” Cô bẩn thỉu? Tô Thấm cúi đầu đảo mắt, đúng là có bệnh!
Cúi đầu giả chết đi ngang qua.
Tranh thủ thời gian, thừa dịp Tam Nha còn chưa quay về, Tô Thấm đóng cửa lại, liền vào không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất