Vượt Qua Nạn Đói Năm 60, Ta Cầm Không Gian Sủng Chồng Lên Trời
Chương 38:
Còn cháu trai ông, trên mặt cũng lộ vẻ hài lòng với cô nhóc này.
Thực sự nằm ngoài dự đoán của ông.
Triệu Văn Bác thật không ngờ, cô nhóc này lại lọt vào mắt xanh của cháu trai ông.
Cháu trai ông là người thế nào chứ, đó là kiểu người lạnh lùng, ngày thường đối diện với ông cũng không có biểu cảm sống động như vậy, tràn đầy sức sống.
Triệu Văn Bác vẫn luôn biết cháu trai mình những năm nay sống rất buông xuôi, cả người nói dễ nghe là lạnh lùng, nói khó nghe, chính là u ám thiếu sức sống… haiz!
Có một số việc, ông và vợ dù có thương con trai đến đâu, cũng không thể cho anh có được cuộc sống bình thường được.
Nếu Tô Thấm mà biết được suy nghĩ của hai ông cháu bọn họ.
Thì chỉ có thể hét to một tiếng rằng, đúng là hiểu lầm đẹp đẽ!
……
Triệu Văn Bác cũng không muốn ở đây làm vướng mắt nữa, "Hai đứa nói chuyện đi, ông ra ngoài một chút."
Nói xong, Triệu Văn Bác nhanh chóng rời đi.
Sau khi Triệu Văn Bác đi ra ngoài, Triệu Quan Kỳ nhìn cô gái nhỏ đối diện vẫn cúi đầu, khẽ mỉm cười, đây là không định ngẩng đầu lên nữa sao?
"Bên kia có ghế, cô ngồi xuống trước đi."
Triệu Quan Kỳ lên tiếng, dọa Tô Thấm đang giả chết từ lúc Triệu Văn Bác đi ra ngoài giật bắn mình, cô vội ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Triệu Quan Kỳ.
Tô Thấm: "..."
Ôi chao!
Muốn tiếp tục tìm hiểu cô sao?
Chậc!
Vậy mà không bị loại ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Vẫn có thể bước vào giai đoạn tìm hiểu, lợi hại thật, cô đúng là giỏi!
Tô Thấm không khỏi có chút vui mừng.
Cô biết rất rõ ràng, hiện tại mình trông như thế nào.
Còn Triệu Quan Kỳ trên giường thấy cô rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, lại nói lại một lần nữa, "Bên kia có ghế, cô ngồi xuống trước đi!"
Tô Thấm nhìn chàng trai trên giường, rồi lại nhìn chiếc ghế cạnh bàn giữa phòng, sau đó lại nhìn quần áo của mình...
Muốn ngồi thì muốn lắm, nhưng cô tự biết thân biết phận.
Đây chính là khuê phòng của người ta mà!
"Cái đó... cái đó, quần áo trên người tôi lâu rồi chưa giặt, rất bẩn."
Tô Thấm có chút ngại ngùng nói.
Triệu Quan Kỳ: "..."
Người bình thường, chắc chắn đã xấu hổ không kịp kiếm chỗ trốn.
Thực sự nằm ngoài dự đoán của ông.
Triệu Văn Bác thật không ngờ, cô nhóc này lại lọt vào mắt xanh của cháu trai ông.
Cháu trai ông là người thế nào chứ, đó là kiểu người lạnh lùng, ngày thường đối diện với ông cũng không có biểu cảm sống động như vậy, tràn đầy sức sống.
Triệu Văn Bác vẫn luôn biết cháu trai mình những năm nay sống rất buông xuôi, cả người nói dễ nghe là lạnh lùng, nói khó nghe, chính là u ám thiếu sức sống… haiz!
Có một số việc, ông và vợ dù có thương con trai đến đâu, cũng không thể cho anh có được cuộc sống bình thường được.
Nếu Tô Thấm mà biết được suy nghĩ của hai ông cháu bọn họ.
Thì chỉ có thể hét to một tiếng rằng, đúng là hiểu lầm đẹp đẽ!
……
Triệu Văn Bác cũng không muốn ở đây làm vướng mắt nữa, "Hai đứa nói chuyện đi, ông ra ngoài một chút."
Nói xong, Triệu Văn Bác nhanh chóng rời đi.
Sau khi Triệu Văn Bác đi ra ngoài, Triệu Quan Kỳ nhìn cô gái nhỏ đối diện vẫn cúi đầu, khẽ mỉm cười, đây là không định ngẩng đầu lên nữa sao?
"Bên kia có ghế, cô ngồi xuống trước đi."
Triệu Quan Kỳ lên tiếng, dọa Tô Thấm đang giả chết từ lúc Triệu Văn Bác đi ra ngoài giật bắn mình, cô vội ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Triệu Quan Kỳ.
Tô Thấm: "..."
Ôi chao!
Muốn tiếp tục tìm hiểu cô sao?
Chậc!
Vậy mà không bị loại ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Vẫn có thể bước vào giai đoạn tìm hiểu, lợi hại thật, cô đúng là giỏi!
Tô Thấm không khỏi có chút vui mừng.
Cô biết rất rõ ràng, hiện tại mình trông như thế nào.
Còn Triệu Quan Kỳ trên giường thấy cô rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, lại nói lại một lần nữa, "Bên kia có ghế, cô ngồi xuống trước đi!"
Tô Thấm nhìn chàng trai trên giường, rồi lại nhìn chiếc ghế cạnh bàn giữa phòng, sau đó lại nhìn quần áo của mình...
Muốn ngồi thì muốn lắm, nhưng cô tự biết thân biết phận.
Đây chính là khuê phòng của người ta mà!
"Cái đó... cái đó, quần áo trên người tôi lâu rồi chưa giặt, rất bẩn."
Tô Thấm có chút ngại ngùng nói.
Triệu Quan Kỳ: "..."
Người bình thường, chắc chắn đã xấu hổ không kịp kiếm chỗ trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất