Vượt Qua Nạn Đói Năm 60, Ta Cầm Không Gian Sủng Chồng Lên Trời
Chương 45:
“Vậy thì chiều nay, để dì cả đưa em ra chợ mua.”
“Xa… xa không ạ?” Tô Thấm theo bản năng hỏi.
Triệu Quan Kỳ: "..."
Triệu Quan Kỳ hoàn toàn không ngờ Tô Thấm lại hỏi như vậy, khiến anh sững sờ một lúc. Tô Thấm cũng nhận ra câu hỏi của mình có phần ngốc nghếch, vừa định chuyển chủ đề thì nghe thấy giọng Triệu Văn Bác:
“Nhị Nha, Quan Kỳ, ông nội có thể vào trong không?”
Triệu Văn Bác đứng ở cửa, tay bưng hai bát lớn.
“Vào đi ạ, ông nội!”
Tô Thấm chưa kịp phản ứng rằng "Nhị Nha" là đang gọi mình, thì Triệu Quan Kỳ đã lên tiếng. Triệu Văn Bác đặt hai bát trước mặt cô, một bát là cháo ngũ cốc, bát còn lại đựng mấy chiếc bánh ngô và hai quả trứng ốp la còn bốc khói.
“Nào, ông cũng không khách sáo với cháu dâu nữa,” ông vừa đặt bát vừa nói. “Lúc này cũng không kịp nấu cơm, chỉ hâm nóng đồ ăn sáng thôi. Con ăn tạm cho no bụng đã, tối ông sẽ làm món ngon cho con.”
Tô Thấm không ngờ ông cụ lại chu đáo đến vậy, gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn ông ạ!"
“Ừ!” Triệu Văn Bác phấn chấn hẳn lên khi nghe cô nói. “Đứa trẻ ngoan, mau ăn đi!"
Triệu Quan Kỳ nằm trên giường, không biết nên diễn tả tâm trạng của mình thế nào, chỉ biết rằng lòng anh đang rất phức tạp. Từ khi gặp chuyện không may nửa tháng trước, ông nội anh dường như mất hết tinh thần, già đi rất nhiều. Nhìn Tô Thấm, anh không khỏi cảm thấy may mắn vì đã đồng ý xem mắt, và càng may mắn hơn khi gặp được cô gái đáng yêu như vậy.
Tô Thấm chẳng mấy quan tâm đến suy nghĩ của hai ông cháu, cô chỉ chú ý đến hai bát đồ ăn trước mặt. Từ ngày biến thành "Tô Nhị Nha", cô đã uống thứ nước hầm thập cẩm kỳ quặc, nên lúc này, những món ăn này trở nên thật quý giá. Ông nội đã bảo cô ăn đi, cô liền không khách khí: "Vậy... con ăn nhé!"
“Con ăn đi, con ăn đi!” Triệu Văn Bác buồn cười nhìn cô bé hoạt bát này, cảm thấy mình đã tìm đúng người cho cháu trai. Trên mặt cháu ông lúc này cũng hiện lên một nụ cười, so với trước đó có thêm vài phần tinh thần.
Sau khi đưa đồ vào, Triệu Văn Bác nói vài câu rồi vội vàng đi làm, để lại Tô Thấm đang vùi đầu ăn cơm và Triệu Quan Kỳ chăm chú nhìn cô ăn.
“Quan... Quan Kỳ, tôi gọi anh như vậy, được không?” Tô Thấm hỏi khi đã ăn sạch sẽ hai bát đồ ăn.
“Gọi thế nào cũng được.” Triệu Quan Kỳ đáp, tưởng rằng cô đang nhìn lại anh vì thấy mình đã nhìn cô quá nhiều.
Muốn ngủ trên giường "mỹ nam" nên Tô Thấm phải tắm rửa sạch sẽ trước đã. Cô nói uyển chuyển: "Lúc tôi vào, tôi thấy trong sân nhà anh có giếng nước."
“Cái giếng ở ngoài hiện tại đang được đội sản xuất sử dụng, nhà mình dùng giếng nước ở nhà kho cạnh bếp ấy.” Triệu Quan Kỳ nói, rồi bỗng nhiên phản ứng lại: "Em vào trong bếp xem thử, ông nội chắc đã đun nước cho em rồi."
Anh biết, chuyện này ông nội cũng đã nghĩ đến, chỉ chờ cô gái nhỏ tự nói ra thôi.
Tô Thấm suýt nữa vui quá mà chạy luôn, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để hỏi: "Vậy... tôi tắm rửa như thế nào ạ?"
Khoảnh khắc này, Triệu Quan Kỳ mới cảm nhận rõ ràng rằng anh sắp có vợ. Một cô gái nhỏ đang dần trở thành một phần trong cuộc sống của anh.
“Hay là em... dùng tạm của anh?” Triệu Quan Kỳ ngượng ngùng nói. "Cái thau màu trắng, anh chỉ dùng để rửa mặt thôi… cái thau ở trên, dùng để rửa mặt."
Anh không ngờ nhà họ Tô lại để con gái đến đây chỉ với bộ quần áo trên người như vậy, chẳng có chút chuẩn bị gì cả. Triệu Quan Kỳ cảm thấy bất bình thay cho cô gái nhỏ trước mặt.
Tô Thấm không còn gì để nói. Trong điều kiện thế này, có nước tắm rửa là tốt lắm rồi. Cô chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
“Cảm ơn anh, vậy em đi tắm đây!” Cô đứng dậy, chuẩn bị đi ra nhà bếp, trên tay vẫn cầm hai cái bát.
“Ừm!” Triệu Quan Kỳ đáp.
(từ giờ mình sẽ chuyển xưng hô của nam nữ chính sang anh - em nhé mọi người)
“Xa… xa không ạ?” Tô Thấm theo bản năng hỏi.
Triệu Quan Kỳ: "..."
Triệu Quan Kỳ hoàn toàn không ngờ Tô Thấm lại hỏi như vậy, khiến anh sững sờ một lúc. Tô Thấm cũng nhận ra câu hỏi của mình có phần ngốc nghếch, vừa định chuyển chủ đề thì nghe thấy giọng Triệu Văn Bác:
“Nhị Nha, Quan Kỳ, ông nội có thể vào trong không?”
Triệu Văn Bác đứng ở cửa, tay bưng hai bát lớn.
“Vào đi ạ, ông nội!”
Tô Thấm chưa kịp phản ứng rằng "Nhị Nha" là đang gọi mình, thì Triệu Quan Kỳ đã lên tiếng. Triệu Văn Bác đặt hai bát trước mặt cô, một bát là cháo ngũ cốc, bát còn lại đựng mấy chiếc bánh ngô và hai quả trứng ốp la còn bốc khói.
“Nào, ông cũng không khách sáo với cháu dâu nữa,” ông vừa đặt bát vừa nói. “Lúc này cũng không kịp nấu cơm, chỉ hâm nóng đồ ăn sáng thôi. Con ăn tạm cho no bụng đã, tối ông sẽ làm món ngon cho con.”
Tô Thấm không ngờ ông cụ lại chu đáo đến vậy, gật đầu cảm ơn: "Cảm ơn ông ạ!"
“Ừ!” Triệu Văn Bác phấn chấn hẳn lên khi nghe cô nói. “Đứa trẻ ngoan, mau ăn đi!"
Triệu Quan Kỳ nằm trên giường, không biết nên diễn tả tâm trạng của mình thế nào, chỉ biết rằng lòng anh đang rất phức tạp. Từ khi gặp chuyện không may nửa tháng trước, ông nội anh dường như mất hết tinh thần, già đi rất nhiều. Nhìn Tô Thấm, anh không khỏi cảm thấy may mắn vì đã đồng ý xem mắt, và càng may mắn hơn khi gặp được cô gái đáng yêu như vậy.
Tô Thấm chẳng mấy quan tâm đến suy nghĩ của hai ông cháu, cô chỉ chú ý đến hai bát đồ ăn trước mặt. Từ ngày biến thành "Tô Nhị Nha", cô đã uống thứ nước hầm thập cẩm kỳ quặc, nên lúc này, những món ăn này trở nên thật quý giá. Ông nội đã bảo cô ăn đi, cô liền không khách khí: "Vậy... con ăn nhé!"
“Con ăn đi, con ăn đi!” Triệu Văn Bác buồn cười nhìn cô bé hoạt bát này, cảm thấy mình đã tìm đúng người cho cháu trai. Trên mặt cháu ông lúc này cũng hiện lên một nụ cười, so với trước đó có thêm vài phần tinh thần.
Sau khi đưa đồ vào, Triệu Văn Bác nói vài câu rồi vội vàng đi làm, để lại Tô Thấm đang vùi đầu ăn cơm và Triệu Quan Kỳ chăm chú nhìn cô ăn.
“Quan... Quan Kỳ, tôi gọi anh như vậy, được không?” Tô Thấm hỏi khi đã ăn sạch sẽ hai bát đồ ăn.
“Gọi thế nào cũng được.” Triệu Quan Kỳ đáp, tưởng rằng cô đang nhìn lại anh vì thấy mình đã nhìn cô quá nhiều.
Muốn ngủ trên giường "mỹ nam" nên Tô Thấm phải tắm rửa sạch sẽ trước đã. Cô nói uyển chuyển: "Lúc tôi vào, tôi thấy trong sân nhà anh có giếng nước."
“Cái giếng ở ngoài hiện tại đang được đội sản xuất sử dụng, nhà mình dùng giếng nước ở nhà kho cạnh bếp ấy.” Triệu Quan Kỳ nói, rồi bỗng nhiên phản ứng lại: "Em vào trong bếp xem thử, ông nội chắc đã đun nước cho em rồi."
Anh biết, chuyện này ông nội cũng đã nghĩ đến, chỉ chờ cô gái nhỏ tự nói ra thôi.
Tô Thấm suýt nữa vui quá mà chạy luôn, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để hỏi: "Vậy... tôi tắm rửa như thế nào ạ?"
Khoảnh khắc này, Triệu Quan Kỳ mới cảm nhận rõ ràng rằng anh sắp có vợ. Một cô gái nhỏ đang dần trở thành một phần trong cuộc sống của anh.
“Hay là em... dùng tạm của anh?” Triệu Quan Kỳ ngượng ngùng nói. "Cái thau màu trắng, anh chỉ dùng để rửa mặt thôi… cái thau ở trên, dùng để rửa mặt."
Anh không ngờ nhà họ Tô lại để con gái đến đây chỉ với bộ quần áo trên người như vậy, chẳng có chút chuẩn bị gì cả. Triệu Quan Kỳ cảm thấy bất bình thay cho cô gái nhỏ trước mặt.
Tô Thấm không còn gì để nói. Trong điều kiện thế này, có nước tắm rửa là tốt lắm rồi. Cô chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
“Cảm ơn anh, vậy em đi tắm đây!” Cô đứng dậy, chuẩn bị đi ra nhà bếp, trên tay vẫn cầm hai cái bát.
“Ừm!” Triệu Quan Kỳ đáp.
(từ giờ mình sẽ chuyển xưng hô của nam nữ chính sang anh - em nhé mọi người)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất