Chương 23: Chèn ép
Nguyệt Oản Oản đang nấu ăn trong bếp thì nghe thấy Mộ Khuynh đang nói chuyện điện thoại với một đối tác, có vẻ anh ấy sẽ phải đi công tác một thời gian
“Khuynh, anh chuẩn bị đi công tác sao? Có lâu lắm không?”
Mộ Khuynh đi đến ôm lấy Oản Oản từ phía sau,dụi đầu vào cổ của cô
“Tận một tháng lận đó vợ! Rất vất vả!”
Nguyệt Oản Oản đưa tay ra phía sau xoa đầu Mộ Khuynh
“Một tháng trôi qua rất nhanh mà!”
Mộ Khuynh ôm cô chặt hơn
“Em không nghe câu một ngày không gặp như cách ba thu à? Một tháng là tận mấy thu rồi!”
Nguyệt Oản Oản mỉm cười
“Vậy đợi sau khi anh về, chúng ta sẽ đi tuần trăng mật, được không?”
Mộ Khuynh có vẻ rất hứng thú với đề nghị này của Oản Oản, anh lập tức trả lời
“Được! Nghe em hết!”
Khuya hôm đó Oản Oản đã tự mình tiễn Mộ Khuynh ra sân bay, lẳng lặng nhìn chiếc máy bay anh đang ngồi khuất khỏi tầm mắt mới yên tâm quay về.
Vừa trở về, Oản Oản định nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của mẹ chồng bảo cô sang Mộ gia ngay lập tức. Vốn biết rõ mẹ chồng không thích mình nên Oản Oản luôn tìm cách để bà thay đổi ánh nhìn về cô, lần này bà gọi cô về Mộ gia gấp như vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Nguyệt Oản Oản uống vội một tách cafe, chải chuốt lại đầu tóc một chút rồi vội vàng chạy sang Mộ gia.
***
Nguyệt Oản Oản dừng xe trước cổng lớn, cô định gọi nhờ ngươi giúp việc trong nhà ra mở cửa nhưng gọi nhiều lần không có ai nhấc máy. Bên ngoài lại đang mưa, cô cũng không thể nào mở cánh cửa đó ra được. Hết cách cô đành gọi cho mẹ chồng
“Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã làm phiền mẹ. Dì Tô có ở trong nhà không ạ? Con gọi cho dì nhưng không có ai nhấc máy.”
“Cô tìm dì Tô làm gì?”
“Con định nhờ dì ấy mở khoá cổng từ bên trong ạ! Con không mở được với lại trời cũng đang mưa…”
Trần Tuyết Tâm im lặng một chút rồi nói
“Dì Tô về quê thăm gia đình rồi. Cửa không khoá, cô tự mình mở đi.”
Nguyệt Oản Oản nghe vậy nên ngắt máy. Cô lấy chiếc ô đặt ở ghế phụ rồi xuống xe đi đến mở cổng.
“Không phải chứ? Cánh cổng này …nó đang khoá mà?”
Cô cố gắng thử thêm một lần nữa nhưng kết quả là vẫn không mở được. Hết cách cô đành gọi lại cho mẹ chồng
“Cách cửa bị hỏng rồi, cô cố gắng dùng sức mở nó ra xem”
Nói rồi bà ngắt máy. Nguyệt Oản Oản nhìn cánh cổng ngay trước mắt mình.
“Đây rõ là một trò đùa mà!”
Nguyệt Oản Oản cười khẩy một cái, cô vứt chiếc ô xuống đất, dùng hết sức để mở cánh cổng.
Sau một lúc quần quật mở cổng cuối cùng cũng đã mở được, có điều Oản Oản lúc này cả người đã ướt như chuột lột, hai cánh tay đau nhức,lòng bàn tay đỏ ửng.
Nguyệt Oản Oản lái xe vào gara, khoá xe cẩn thận rồi đi ra đóng cổng lại. Khi đóng vào rất nhẹ nhàng, chẳng có chút gì giống như bị hỏng cả.
“Chuyện này là sao chứ?”
Cơn mưa ngày một lớn hơn, Nguyệt Oản Oản nhanh chóng chạy vào nhà.
“Cửa khoá rồi!”
Nguyệt Oản Oản cố gắng bấm chuông, hi vọng sẽ có ai đó nghe thấy rồi giúp cô mở cửa nhưng có lẽ vì mưa quá lớn mà tiếng mưa và tiếng sấm đã át đi tiếng chuông cửa. Khi Oản Oản định tiếp tục bấm chuông thì điện thoại cô reo lên, là mẹ chồng gọi cho cô.
“Cô đợi một chút sẽ có người ra mở cửa cho cô!”
Nguyệt Oản Oản mỉm cười, ngoan ngoãn đứng đó đợi người ra mở cửa. Đã qua mấy tiếng đồng hồ nhưng đến cả bóng ma cô còn chẳng thấy.
“Đã đợi lâu như vậy sao không có ai ra mở cửa chứ?”
Cơ thể nhỏ bé run bần bật vì lạnh, hơi thở phà ra lạnh lẽo như muốn đóng băng. Nguyệt Oản Oản ngồi co rúm lại, tựa người vào cánh cửa bằng gỗ kia
“Thật sự…lạnh đến thấu xương mà…!”
***
“Ủa, đây không phải là Nguyệt Oản Oản à? Sao có nhà không ở mà lại chạy đến đây nằm dật nằm dựa như vậy?”
Nguyệt Oản Oản chầm chậm mở mắt, cô đưa mắt nhìn cô gái trước mặt. Mặc cô ta cười nhạo, Oản Oản lúc này vừa lạnh vừa mệt, cô không còn sức để đôi co với cô ta nữa. Lúc này cô chỉ muốn ngâm mình trong một bồn nước nóng sau đó nằm trên giường quấn chăn từ đầu đến chân thôi.
“Sao đây? Anh Khuynh vừa rời đi cô đã thê thảm đến mức này rồi à? Hèn hạ, tiện nhân thì mãi vẫn là tiện nhân!”
Trần Tuyết Tâm từ bên trong xách một vỏ đồ rồi đưa cho cô
“Cô mau đi mua đồ về nấu bữa sáng cho chúng tôi đi.”
Nguyệt Oản Oản nhìn vỏ đồ, tức đến đỏ mắt. Cô cảm thấy vô uất ức, vô cùng tủi thân. Hoá ra mẹ chồng gọi cô đến không phải vì có chuyện quan trọng mà là vì muốn dày vò cô.
Nguyệt Oản Oản cắn chặt môi dưới, cô khó khăn đứng dậy, cầm lấy vỏ đồ từ tay mẹ chồng, loạng choạng bước đi. Lưu Ly sau khi thấy bộ dạng thê thảm này của Oản Oản thì không nhịn được mà cười lớn
“Mẹ nhìn bộ dạng nhếch nhác hèn hạ đó của cô ta đi, cô ta hoàn toàn không xứng là con dâu Mộ gia!”
Trần Tuyết Tâm nắm tay Lưu Ly, đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn về hướng Oản Oản
“Tất nhiên rồi! Một con cóc ghẻ không biết đẻ như cô ta làm sao xứng chứ!”
***
Nguyệt Oản Oản trở về với bộ dạng không thể đáng thương hơn nữa, ngay cả di chuyển cô cũng phải dựa vào đồ vật trong nhà mới miễng cưỡng đi được ấy vậy mà Trần Tuyết Tâm lại không chịu buông tha cho cô dù chỉ một giây, bà bắt cô phải lập tức vào bếp nấu ăn cho cả nhà.
“Khuynh, anh chuẩn bị đi công tác sao? Có lâu lắm không?”
Mộ Khuynh đi đến ôm lấy Oản Oản từ phía sau,dụi đầu vào cổ của cô
“Tận một tháng lận đó vợ! Rất vất vả!”
Nguyệt Oản Oản đưa tay ra phía sau xoa đầu Mộ Khuynh
“Một tháng trôi qua rất nhanh mà!”
Mộ Khuynh ôm cô chặt hơn
“Em không nghe câu một ngày không gặp như cách ba thu à? Một tháng là tận mấy thu rồi!”
Nguyệt Oản Oản mỉm cười
“Vậy đợi sau khi anh về, chúng ta sẽ đi tuần trăng mật, được không?”
Mộ Khuynh có vẻ rất hứng thú với đề nghị này của Oản Oản, anh lập tức trả lời
“Được! Nghe em hết!”
Khuya hôm đó Oản Oản đã tự mình tiễn Mộ Khuynh ra sân bay, lẳng lặng nhìn chiếc máy bay anh đang ngồi khuất khỏi tầm mắt mới yên tâm quay về.
Vừa trở về, Oản Oản định nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của mẹ chồng bảo cô sang Mộ gia ngay lập tức. Vốn biết rõ mẹ chồng không thích mình nên Oản Oản luôn tìm cách để bà thay đổi ánh nhìn về cô, lần này bà gọi cô về Mộ gia gấp như vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Nguyệt Oản Oản uống vội một tách cafe, chải chuốt lại đầu tóc một chút rồi vội vàng chạy sang Mộ gia.
***
Nguyệt Oản Oản dừng xe trước cổng lớn, cô định gọi nhờ ngươi giúp việc trong nhà ra mở cửa nhưng gọi nhiều lần không có ai nhấc máy. Bên ngoài lại đang mưa, cô cũng không thể nào mở cánh cửa đó ra được. Hết cách cô đành gọi cho mẹ chồng
“Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã làm phiền mẹ. Dì Tô có ở trong nhà không ạ? Con gọi cho dì nhưng không có ai nhấc máy.”
“Cô tìm dì Tô làm gì?”
“Con định nhờ dì ấy mở khoá cổng từ bên trong ạ! Con không mở được với lại trời cũng đang mưa…”
Trần Tuyết Tâm im lặng một chút rồi nói
“Dì Tô về quê thăm gia đình rồi. Cửa không khoá, cô tự mình mở đi.”
Nguyệt Oản Oản nghe vậy nên ngắt máy. Cô lấy chiếc ô đặt ở ghế phụ rồi xuống xe đi đến mở cổng.
“Không phải chứ? Cánh cổng này …nó đang khoá mà?”
Cô cố gắng thử thêm một lần nữa nhưng kết quả là vẫn không mở được. Hết cách cô đành gọi lại cho mẹ chồng
“Cách cửa bị hỏng rồi, cô cố gắng dùng sức mở nó ra xem”
Nói rồi bà ngắt máy. Nguyệt Oản Oản nhìn cánh cổng ngay trước mắt mình.
“Đây rõ là một trò đùa mà!”
Nguyệt Oản Oản cười khẩy một cái, cô vứt chiếc ô xuống đất, dùng hết sức để mở cánh cổng.
Sau một lúc quần quật mở cổng cuối cùng cũng đã mở được, có điều Oản Oản lúc này cả người đã ướt như chuột lột, hai cánh tay đau nhức,lòng bàn tay đỏ ửng.
Nguyệt Oản Oản lái xe vào gara, khoá xe cẩn thận rồi đi ra đóng cổng lại. Khi đóng vào rất nhẹ nhàng, chẳng có chút gì giống như bị hỏng cả.
“Chuyện này là sao chứ?”
Cơn mưa ngày một lớn hơn, Nguyệt Oản Oản nhanh chóng chạy vào nhà.
“Cửa khoá rồi!”
Nguyệt Oản Oản cố gắng bấm chuông, hi vọng sẽ có ai đó nghe thấy rồi giúp cô mở cửa nhưng có lẽ vì mưa quá lớn mà tiếng mưa và tiếng sấm đã át đi tiếng chuông cửa. Khi Oản Oản định tiếp tục bấm chuông thì điện thoại cô reo lên, là mẹ chồng gọi cho cô.
“Cô đợi một chút sẽ có người ra mở cửa cho cô!”
Nguyệt Oản Oản mỉm cười, ngoan ngoãn đứng đó đợi người ra mở cửa. Đã qua mấy tiếng đồng hồ nhưng đến cả bóng ma cô còn chẳng thấy.
“Đã đợi lâu như vậy sao không có ai ra mở cửa chứ?”
Cơ thể nhỏ bé run bần bật vì lạnh, hơi thở phà ra lạnh lẽo như muốn đóng băng. Nguyệt Oản Oản ngồi co rúm lại, tựa người vào cánh cửa bằng gỗ kia
“Thật sự…lạnh đến thấu xương mà…!”
***
“Ủa, đây không phải là Nguyệt Oản Oản à? Sao có nhà không ở mà lại chạy đến đây nằm dật nằm dựa như vậy?”
Nguyệt Oản Oản chầm chậm mở mắt, cô đưa mắt nhìn cô gái trước mặt. Mặc cô ta cười nhạo, Oản Oản lúc này vừa lạnh vừa mệt, cô không còn sức để đôi co với cô ta nữa. Lúc này cô chỉ muốn ngâm mình trong một bồn nước nóng sau đó nằm trên giường quấn chăn từ đầu đến chân thôi.
“Sao đây? Anh Khuynh vừa rời đi cô đã thê thảm đến mức này rồi à? Hèn hạ, tiện nhân thì mãi vẫn là tiện nhân!”
Trần Tuyết Tâm từ bên trong xách một vỏ đồ rồi đưa cho cô
“Cô mau đi mua đồ về nấu bữa sáng cho chúng tôi đi.”
Nguyệt Oản Oản nhìn vỏ đồ, tức đến đỏ mắt. Cô cảm thấy vô uất ức, vô cùng tủi thân. Hoá ra mẹ chồng gọi cô đến không phải vì có chuyện quan trọng mà là vì muốn dày vò cô.
Nguyệt Oản Oản cắn chặt môi dưới, cô khó khăn đứng dậy, cầm lấy vỏ đồ từ tay mẹ chồng, loạng choạng bước đi. Lưu Ly sau khi thấy bộ dạng thê thảm này của Oản Oản thì không nhịn được mà cười lớn
“Mẹ nhìn bộ dạng nhếch nhác hèn hạ đó của cô ta đi, cô ta hoàn toàn không xứng là con dâu Mộ gia!”
Trần Tuyết Tâm nắm tay Lưu Ly, đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn về hướng Oản Oản
“Tất nhiên rồi! Một con cóc ghẻ không biết đẻ như cô ta làm sao xứng chứ!”
***
Nguyệt Oản Oản trở về với bộ dạng không thể đáng thương hơn nữa, ngay cả di chuyển cô cũng phải dựa vào đồ vật trong nhà mới miễng cưỡng đi được ấy vậy mà Trần Tuyết Tâm lại không chịu buông tha cho cô dù chỉ một giây, bà bắt cô phải lập tức vào bếp nấu ăn cho cả nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất