Chương 20: Biến cố
Tràn pháo tay đua nhau vang lên cùng tiếng đàn hạc du dương nối liền thành một thể. Lò lửa tí tách tấu lên khúc đệm êm tai, từng cánh hoa rơi sớt qua đầu vai cả hai. Chu Thống nhặt nhạnh cánh hoa dính trên thớ tóc mềm mại của Vưu Triền.
Vưu Triền cười tít mặt, làn mi cong vuốt đổ bóng nhạt nhòa sinh động hơn tranh vẽ, đẹp đến ngỡ ngàng. Một giây đó Chu Thống thẩn thờ đến ngớ ngẩn mặc người đặt đâu ngồi đó.
Vưu Triền thẹn thùng câu một ngón tay Chu Thống, là bên tay không liệt, hắn cảm nhận được hơi lạnh của đối phương truyền qua.
Ngoài trời đang đổ trận mưa nặng hạt tựa như từng con sóng lăn tăn đánh vào bờ, hơi lạnh lan tràn xâm thực vào thân người nhất là vóc dáng thanh mảnh như tiểu tử này. Y hẳn dễ nhiễm phong hàn hơn người thường là do da mềm thịt mỏng.
Vưu Triền nở nụ cười, một bên má nổi lên lúm đồng tiền như luồng sáng dẫn dắt người lạc lối:
''Móc nghéo đi, nếu không huynh nuốt lời thì sao?''
Chu Thống hạ tầm mắt nhìn ngón tay nõn nà đỏ lên vì lạnh của Vưu Triền. Hắn cảm thấy một nỗi tội lỗi không tên. Như hắn bắt nạt y, khinh bạc một đứa nhỏ đáng tuổi cháu hắn.
Chu Thống nín thở chọn liều thuộc độc, kết thúc sớm giải thoát.
Ngón út hắn cong lại quấn vòng quanh ngón tay nhỏ của y.
Vưu Triền bỗng nhiên kiễng chân sáp gần nhanh nhảu hôn lên má hắn.
Vưu Triền tách ra gục cổ lại, ngượng ngùng cúi gầm mặt: ''Ta, ta thương huynh. Huynh cũng, cũng phải thương ta.''
Da mặt màu đồng của Chu Thống như bị nướng khét, đỏ chét hơn hoa phượng vĩ trước ngõ. Hắn gào rú: Thôi toi rồi. Hắn để cho Vưu Triền một sườn mặt, cắn má trong có hơi nghẹn giọng:
''Ừm, ta, ta sẽ cố.''
Mộc Yến Đông còn ngượng đỏ mặt, y dùng tay che mắt: ''Aaa ta đang xem cái gì vậy?! Xông đời, đôi mắt ngàn vàng của ta thất thân rồi. Ta giữ biết bao lâu, sao nói mất liền mất thế ây! Bây giờ ở thời đại này, đoạn tụ thoáng lắm sao?!''
Hạ Tịch Phong cắn luôn cán quạt, chớp mắt lắc đầu: ''Ta cũng là lần đầu tận mắt chứng kiến cảnh nam phong không che. Ta không có kinh nghiệm, ta đâu có đến ba cái lầu xanh kỹ nam kỹ nữ gì đâu mà biết.''
Khu bình luận sôi trào:
''Á húuuuuuuuu, hôn má thôi mà đã quá trời quá đất.''
''Bổn cô nương muốn xem hai người đó làm tại khán đài!''
''Cô nương, chuyện này, đâu thể nói huỵch toẹt ra. Huống hồ ngươi còn là nữ nhi.''
''Tiểu thư, người bình tĩnh. Phong thái gia giáo, nhắc trăm lần.''
''Ừ thì ta muốn hai người họ thể hiện cảnh ân ái nhiều nhiều.''
''Tuyết nhi xinh đẹp tuyệt trần, còn chủ động thể hiện tình cảm đúng kiểu người ta thích.''
''Ngươi nghĩ ngươi có cơ hội? Không thấy đôi mắt long lanh của nàng chỉ chứa một người là hoàng tử thôi sao?!''
''Đúng đó, thu lại ý nghĩ viễn vông của ngươi đi.''
''Ừ mệt các ngươi quá, có cần làm ầm lên không? Ta chỉ nói chơi thôi.''
Một nhóm người đồng thanh: ''Cần.''
Trên nóc nhà, cơn nóng tỏa ra muốn bốc hơi màn mưa, Vưu Minh rút kiếm khỏi vỏ chém xuống ngói định hạ thân xuống ngay khán đài thì bị cản.
''Ngươi làm gì? Đi ra?'' Vưu Minh nhíu mày, quát đối phương.
Linh Phiệt lấy tay chặn đốc kiếm, nước mưa chảy dọc gò má làm tóc ướt nhẹp dính sát bên tai. Hắn đơ mặt nói:
''Ngươi không nhìn ra đệ đệ ngươi là tự nguyện?''
Vưu Minh siết chặt chuôi kiếm, nước mưa nhiễu nhễ nhãi theo đầu ngón tay tuôn từng giọt, lòng hắn lạnh hơn hàn khí trời cao trút xuôi.
''Nhưng hắn làm chuyện đáng xấu hổ với đệ đệ ta trước mặt biết bao nhiêu người.''
Linh Phiệt gõ leng keng lên lưỡi kiếm chẳng khác nào đùa với lửa, điềm đạm nói:
''Ngươi làm đảo lộn kế hoạch của đệ đệ ngươi. Khẳng định y thà nhìn chó còn hơn gặp mặt ngươi.''
Vưu Minh đanh mặt, gằn khô giọng: ''Ngươi dám so sánh ta với chó?! Linh Phiệt ngươi muốn kiếm chuyện phải không?''
Linh Phiệt nhếch môi cười: ''Mặt ngươi nhăn còn khó coi hơn chó. Thu liễm đi, cẩn thận bị đệ đệ ghét bỏ, hận ngươi suốt đời nói sao xui.''
Vưu Minh tra kiếm vào vỏ, hắn cười lạnh thưởng thức hoa văn trên bao sắt đựng hung khí:
''Ngươi ngại yên ổn? Muốn tại đây đối đầu với ta? Hôm nay xỉ vả lão tử.'' Vưu Minh vung bao kiếm nặng dồn sức: ''Cũng lường được kết cục của chính mình.''
Mắt nhìn hung khí nặng giáng xuống phía mình, Linh Phiệt né người rút kiếm bên hông cùng đối đầu.
Bên dưới náo nhiệt, nhạc điệu tưới qua tai mát mẻ bao nhiêu thì cách biệt một tầng ngói phía trên như đến với một thế giới khác. Là chiến trường đúng với câu gió tanh mưa máu, sấm sét tỏa ngang trời quang nứt nẻ mọc lên tầng mây đen, âm thanh rầm rộ đả sâu vào màng nhĩ chẳng khác nào một cái chiêng lớn réo động bên tai mỗi giấc sớm.
Linh Lan đứng ngồi không yên, nàng đâu đoán được trước tình cảnh. Nàng nghĩ rằng không phải hai người đó hòa hợp lắm sao. Giờ thay mặt gà chó bay sủa đối nghịch hơn nước với lửa.
Nàng rướn cổ, giọng phá gió nói lớn: ''Hai ca dừng tay đi. Hai người đánh sập ngói bây giờ.''
Cho dù nàng gào khan cả họng cũng không nhận được một lời hồi đáp.
Hai thân ảnh lờ mờ dưới màn mưa ẩu đả quần phương bay qua nhảy lại không nhìn rõ ai là ai.
Vưu Minh giẫm lên một góc ngói, một đường né người, hắn dồn nội công vào cán kiếm biến hóa khôn lường tung ra từng chiêu thức tưởng chừng như loạn xạ nhưng rất có quy luật nếu có người nhìn thấu.
Giông bão quật y phục hắn bay phần phật như một vị chư la thần tiên hạ phàm dùng cổn sắt bách phát bách trung hạ gục con mồi. Hãy tìm đọc t????ang chính ở ﹛ t????ù mt????????yện.???????? ﹜
Mấy tán lá khô cuốn bay theo gió lạc đường bị sức cản của lực đẩy văng ra xa hơn. Linh Phiệt cười khinh trực tiếp tung chiêu dồn dập, hắn cũng lấy bao kiếm thành vũ khí.
Nếu hai người họ thực sự dùng kiếm thật đối đầu e là máu tanh trở thành vật liệu miễn phí sơn mới ngói lợp của Nhạc Đài Các.
Vưu Minh tung cú bậc cao lên con phượng đính trên mái ngói, cách một khoảng cao lộn người, chân hướng trên trời chúi đầu hạ xuống theo mũi bao kiếm đâm thẳng đến điểm yếu của đối phương.
Linh Phiệt nghiêng người, nước mưa trơn ướt ma sát theo ủng trượt ra một đường loè nhoè, Linh Phiệt thuận tiện tựa người vào một đỉnh ngói cao di dời chỗ đứng thì nào ngờ Vưu Minh thay chân đạp một cú, bao kiếm hắn vẫn giữ nguyên.
Xong đời, là hư chiêu.
Linh Phiệt không phản ứng kịp, muốn thoát thì đã muộn, trách do hắn quá khinh thường kẻ địch, chủ quan không chừa đường lui cho chính mình mà bị lừa một cú hiểm độc.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, từng tảng ngói dày cộm chịu kình lực theo đó mục nát chỉnh tề.
Tiếng động lớn run cả màng tai, ngói ướt theo nước mưa trôi thành từng mảnh vụn sụp đổ hoàn toàn.
Vưu Minh vươn một tay bắt lấy tay Linh Phiệt, hắn lớn giọng gọi:
''Linh Phiệt.''
Linh Lan đứng một bên không tin vào mắt mình, mắt nàng đỏ hoe gào lên hai tiếng:
''Đại ca!''
''Aaaa ngói của các chủ!''
Tầng lầu vui đùa không ngớt, lắc lư theo tiếng đàn trong trẻo, ca vũ nhảy lên vây quanh đôi tuấn nam tú nam đang nắm tay nhìn nhau cười hạnh phúc.
Hạ Tịch Phong phẩy quạt trước trán, bỗng hắn cảm nhận có gì ươn ướt rơi xuống cổ tay hắn. Cảm nhận ngày một rõ ràng, từng mảng bụi bậm lộp bộp dính lên tay áo hắn.
''Hạ Tịch Phong!'' Mộc Yến Đông tránh khỏi một miếng ngói to, chân truyền đến cảm giác đau điếng, ngói đá cứng ngắt đập vào chân y.
Những nhân viên gần đó trơ mắt nhìn một gian khách cao thượng hạng là chỗ của hai vị các chủ. Duy nhất chỗ đó rơi từng dị vật xác đáng là ngói gạch vỡ nát đổ ào xuống kêu lên ầm ầm.
Phản xạ trì hoãn, Hạ Tịch Phong bị định thân một chỗ đối mặt với tình cảnh chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau đó trên người truyền đến cảm giác đau nhức, bụi bậm phủ lên từng lọn tóc dài, xương cốt như bị đá tảng kìm hãm, là có vật nặng đè lên.
Màng lụa rách rưới rơi xuống bao trùm lên người hắn. Hạ Tịch Phong nhắm mắt theo bản năng. Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên không ngớt.
Vật nặng đè lên người Hạ Tịch Phong làm hắn không thể động đậy chỉ có thể cam chịu bi kịch hạ xuống đời hắn. Đau muốn bại liệt, có lẽ hắn sẽ bị tàn phế cả đời. Tay chân không thể cử động chỉ đành chấp nhận số phận.
Bất ngờ bên sườn mặt truyền đến xúc cảm lành lạnh, hơi thở ấm áp từ đâu chui ra phả liên tiếp lên da hắn. Hạ Tịch Phong giật mình, run rẩy mở mắt.
''Ngươi!''
Một mảnh ngói ghồ ghề rơi trúng sống lưng, Linh Phiệt mất hoàn toàn khả năng chuyển động. Cả người dường như tê liệt, hắn đang đè trên một người.
Tóc mai hai người rối thành một nùi khó gỡ, môi hắn cùng mặt đối phương dán sát.
Vưu Triền cười tít mặt, làn mi cong vuốt đổ bóng nhạt nhòa sinh động hơn tranh vẽ, đẹp đến ngỡ ngàng. Một giây đó Chu Thống thẩn thờ đến ngớ ngẩn mặc người đặt đâu ngồi đó.
Vưu Triền thẹn thùng câu một ngón tay Chu Thống, là bên tay không liệt, hắn cảm nhận được hơi lạnh của đối phương truyền qua.
Ngoài trời đang đổ trận mưa nặng hạt tựa như từng con sóng lăn tăn đánh vào bờ, hơi lạnh lan tràn xâm thực vào thân người nhất là vóc dáng thanh mảnh như tiểu tử này. Y hẳn dễ nhiễm phong hàn hơn người thường là do da mềm thịt mỏng.
Vưu Triền nở nụ cười, một bên má nổi lên lúm đồng tiền như luồng sáng dẫn dắt người lạc lối:
''Móc nghéo đi, nếu không huynh nuốt lời thì sao?''
Chu Thống hạ tầm mắt nhìn ngón tay nõn nà đỏ lên vì lạnh của Vưu Triền. Hắn cảm thấy một nỗi tội lỗi không tên. Như hắn bắt nạt y, khinh bạc một đứa nhỏ đáng tuổi cháu hắn.
Chu Thống nín thở chọn liều thuộc độc, kết thúc sớm giải thoát.
Ngón út hắn cong lại quấn vòng quanh ngón tay nhỏ của y.
Vưu Triền bỗng nhiên kiễng chân sáp gần nhanh nhảu hôn lên má hắn.
Vưu Triền tách ra gục cổ lại, ngượng ngùng cúi gầm mặt: ''Ta, ta thương huynh. Huynh cũng, cũng phải thương ta.''
Da mặt màu đồng của Chu Thống như bị nướng khét, đỏ chét hơn hoa phượng vĩ trước ngõ. Hắn gào rú: Thôi toi rồi. Hắn để cho Vưu Triền một sườn mặt, cắn má trong có hơi nghẹn giọng:
''Ừm, ta, ta sẽ cố.''
Mộc Yến Đông còn ngượng đỏ mặt, y dùng tay che mắt: ''Aaa ta đang xem cái gì vậy?! Xông đời, đôi mắt ngàn vàng của ta thất thân rồi. Ta giữ biết bao lâu, sao nói mất liền mất thế ây! Bây giờ ở thời đại này, đoạn tụ thoáng lắm sao?!''
Hạ Tịch Phong cắn luôn cán quạt, chớp mắt lắc đầu: ''Ta cũng là lần đầu tận mắt chứng kiến cảnh nam phong không che. Ta không có kinh nghiệm, ta đâu có đến ba cái lầu xanh kỹ nam kỹ nữ gì đâu mà biết.''
Khu bình luận sôi trào:
''Á húuuuuuuuu, hôn má thôi mà đã quá trời quá đất.''
''Bổn cô nương muốn xem hai người đó làm tại khán đài!''
''Cô nương, chuyện này, đâu thể nói huỵch toẹt ra. Huống hồ ngươi còn là nữ nhi.''
''Tiểu thư, người bình tĩnh. Phong thái gia giáo, nhắc trăm lần.''
''Ừ thì ta muốn hai người họ thể hiện cảnh ân ái nhiều nhiều.''
''Tuyết nhi xinh đẹp tuyệt trần, còn chủ động thể hiện tình cảm đúng kiểu người ta thích.''
''Ngươi nghĩ ngươi có cơ hội? Không thấy đôi mắt long lanh của nàng chỉ chứa một người là hoàng tử thôi sao?!''
''Đúng đó, thu lại ý nghĩ viễn vông của ngươi đi.''
''Ừ mệt các ngươi quá, có cần làm ầm lên không? Ta chỉ nói chơi thôi.''
Một nhóm người đồng thanh: ''Cần.''
Trên nóc nhà, cơn nóng tỏa ra muốn bốc hơi màn mưa, Vưu Minh rút kiếm khỏi vỏ chém xuống ngói định hạ thân xuống ngay khán đài thì bị cản.
''Ngươi làm gì? Đi ra?'' Vưu Minh nhíu mày, quát đối phương.
Linh Phiệt lấy tay chặn đốc kiếm, nước mưa chảy dọc gò má làm tóc ướt nhẹp dính sát bên tai. Hắn đơ mặt nói:
''Ngươi không nhìn ra đệ đệ ngươi là tự nguyện?''
Vưu Minh siết chặt chuôi kiếm, nước mưa nhiễu nhễ nhãi theo đầu ngón tay tuôn từng giọt, lòng hắn lạnh hơn hàn khí trời cao trút xuôi.
''Nhưng hắn làm chuyện đáng xấu hổ với đệ đệ ta trước mặt biết bao nhiêu người.''
Linh Phiệt gõ leng keng lên lưỡi kiếm chẳng khác nào đùa với lửa, điềm đạm nói:
''Ngươi làm đảo lộn kế hoạch của đệ đệ ngươi. Khẳng định y thà nhìn chó còn hơn gặp mặt ngươi.''
Vưu Minh đanh mặt, gằn khô giọng: ''Ngươi dám so sánh ta với chó?! Linh Phiệt ngươi muốn kiếm chuyện phải không?''
Linh Phiệt nhếch môi cười: ''Mặt ngươi nhăn còn khó coi hơn chó. Thu liễm đi, cẩn thận bị đệ đệ ghét bỏ, hận ngươi suốt đời nói sao xui.''
Vưu Minh tra kiếm vào vỏ, hắn cười lạnh thưởng thức hoa văn trên bao sắt đựng hung khí:
''Ngươi ngại yên ổn? Muốn tại đây đối đầu với ta? Hôm nay xỉ vả lão tử.'' Vưu Minh vung bao kiếm nặng dồn sức: ''Cũng lường được kết cục của chính mình.''
Mắt nhìn hung khí nặng giáng xuống phía mình, Linh Phiệt né người rút kiếm bên hông cùng đối đầu.
Bên dưới náo nhiệt, nhạc điệu tưới qua tai mát mẻ bao nhiêu thì cách biệt một tầng ngói phía trên như đến với một thế giới khác. Là chiến trường đúng với câu gió tanh mưa máu, sấm sét tỏa ngang trời quang nứt nẻ mọc lên tầng mây đen, âm thanh rầm rộ đả sâu vào màng nhĩ chẳng khác nào một cái chiêng lớn réo động bên tai mỗi giấc sớm.
Linh Lan đứng ngồi không yên, nàng đâu đoán được trước tình cảnh. Nàng nghĩ rằng không phải hai người đó hòa hợp lắm sao. Giờ thay mặt gà chó bay sủa đối nghịch hơn nước với lửa.
Nàng rướn cổ, giọng phá gió nói lớn: ''Hai ca dừng tay đi. Hai người đánh sập ngói bây giờ.''
Cho dù nàng gào khan cả họng cũng không nhận được một lời hồi đáp.
Hai thân ảnh lờ mờ dưới màn mưa ẩu đả quần phương bay qua nhảy lại không nhìn rõ ai là ai.
Vưu Minh giẫm lên một góc ngói, một đường né người, hắn dồn nội công vào cán kiếm biến hóa khôn lường tung ra từng chiêu thức tưởng chừng như loạn xạ nhưng rất có quy luật nếu có người nhìn thấu.
Giông bão quật y phục hắn bay phần phật như một vị chư la thần tiên hạ phàm dùng cổn sắt bách phát bách trung hạ gục con mồi. Hãy tìm đọc t????ang chính ở ﹛ t????ù mt????????yện.???????? ﹜
Mấy tán lá khô cuốn bay theo gió lạc đường bị sức cản của lực đẩy văng ra xa hơn. Linh Phiệt cười khinh trực tiếp tung chiêu dồn dập, hắn cũng lấy bao kiếm thành vũ khí.
Nếu hai người họ thực sự dùng kiếm thật đối đầu e là máu tanh trở thành vật liệu miễn phí sơn mới ngói lợp của Nhạc Đài Các.
Vưu Minh tung cú bậc cao lên con phượng đính trên mái ngói, cách một khoảng cao lộn người, chân hướng trên trời chúi đầu hạ xuống theo mũi bao kiếm đâm thẳng đến điểm yếu của đối phương.
Linh Phiệt nghiêng người, nước mưa trơn ướt ma sát theo ủng trượt ra một đường loè nhoè, Linh Phiệt thuận tiện tựa người vào một đỉnh ngói cao di dời chỗ đứng thì nào ngờ Vưu Minh thay chân đạp một cú, bao kiếm hắn vẫn giữ nguyên.
Xong đời, là hư chiêu.
Linh Phiệt không phản ứng kịp, muốn thoát thì đã muộn, trách do hắn quá khinh thường kẻ địch, chủ quan không chừa đường lui cho chính mình mà bị lừa một cú hiểm độc.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, từng tảng ngói dày cộm chịu kình lực theo đó mục nát chỉnh tề.
Tiếng động lớn run cả màng tai, ngói ướt theo nước mưa trôi thành từng mảnh vụn sụp đổ hoàn toàn.
Vưu Minh vươn một tay bắt lấy tay Linh Phiệt, hắn lớn giọng gọi:
''Linh Phiệt.''
Linh Lan đứng một bên không tin vào mắt mình, mắt nàng đỏ hoe gào lên hai tiếng:
''Đại ca!''
''Aaaa ngói của các chủ!''
Tầng lầu vui đùa không ngớt, lắc lư theo tiếng đàn trong trẻo, ca vũ nhảy lên vây quanh đôi tuấn nam tú nam đang nắm tay nhìn nhau cười hạnh phúc.
Hạ Tịch Phong phẩy quạt trước trán, bỗng hắn cảm nhận có gì ươn ướt rơi xuống cổ tay hắn. Cảm nhận ngày một rõ ràng, từng mảng bụi bậm lộp bộp dính lên tay áo hắn.
''Hạ Tịch Phong!'' Mộc Yến Đông tránh khỏi một miếng ngói to, chân truyền đến cảm giác đau điếng, ngói đá cứng ngắt đập vào chân y.
Những nhân viên gần đó trơ mắt nhìn một gian khách cao thượng hạng là chỗ của hai vị các chủ. Duy nhất chỗ đó rơi từng dị vật xác đáng là ngói gạch vỡ nát đổ ào xuống kêu lên ầm ầm.
Phản xạ trì hoãn, Hạ Tịch Phong bị định thân một chỗ đối mặt với tình cảnh chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Sau đó trên người truyền đến cảm giác đau nhức, bụi bậm phủ lên từng lọn tóc dài, xương cốt như bị đá tảng kìm hãm, là có vật nặng đè lên.
Màng lụa rách rưới rơi xuống bao trùm lên người hắn. Hạ Tịch Phong nhắm mắt theo bản năng. Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên không ngớt.
Vật nặng đè lên người Hạ Tịch Phong làm hắn không thể động đậy chỉ có thể cam chịu bi kịch hạ xuống đời hắn. Đau muốn bại liệt, có lẽ hắn sẽ bị tàn phế cả đời. Tay chân không thể cử động chỉ đành chấp nhận số phận.
Bất ngờ bên sườn mặt truyền đến xúc cảm lành lạnh, hơi thở ấm áp từ đâu chui ra phả liên tiếp lên da hắn. Hạ Tịch Phong giật mình, run rẩy mở mắt.
''Ngươi!''
Một mảnh ngói ghồ ghề rơi trúng sống lưng, Linh Phiệt mất hoàn toàn khả năng chuyển động. Cả người dường như tê liệt, hắn đang đè trên một người.
Tóc mai hai người rối thành một nùi khó gỡ, môi hắn cùng mặt đối phương dán sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất