Quyển 1 Chương 5: Bệnh viện Nhân dân Số 1 Thành phố X
Người ngoài cửa gần như lăn nhào mà nhảy ra sau, cả người dán vào vách tường đối diện, lắp bắp hỏi: "Cậu cậu cậu cậu cậu là người hay quỷ?"
Tề Lạc Nhân mặt không chút thay đổi, nổi lên chút hứng thú trêu ghẹo liền tiện nói: "A, là quỷ."
Tiếc rằng chỉ số IQ của người đối diện vẫn chưa rơi mất, lúc này đã bình tĩnh lại, nhìn nhìn cái bóng trên mặt đất nhẹ nhàng thở ra: "Cậu đừng dọa người bậy bạ a... Í, trông cậu quen mắt lắm nha, chúng ta có phải gặp ở đâu rồi không?"
Tề Lạc Nhân buồn bã nói: "Bác sĩ Lữ, 24 tuổi tốt nghiệp Tiến sĩ công tác 3 năm vẫn chưa có bạn gái, chúng ta vài tiếng trước mới gặp qua nhau."
Bác sĩ Lữ xấu hổ sờ mũi: "A, đúng nha, xin chào xin chào, cậu tên gì?"
"Tôi họ Tề, Tề Lạc Nhân."
Bác sĩ Lữ trái lại không báo tên của mình ra, đem Tề Lạc Nhân kéo vào phòng khám: "Lạc Nhân a, đến đến đến, chúng ta đến giao lưu một chút tình báo đi nào. Vừa rồi tôi vừa tỉnh thì phát hiện mình đang ở phòng làm việc, cửa bị khóa lại, sương ngoài cửa sổ rất lớn, độ dày sương tuyệt đối không bình thường. Tôi vội vàng tìm chìa khóa, ngày thường ngăn kéo đó hay đặt chìa khóa kết quả cũng bị khóa lại, lấy kinh nghiệm coi phim kinh dị phong phú của tôi, đây tuyệt đối là một điểm không bình thường. Sau đó hệ thống kì quái với lời nhắc nhở kì lạ xuất hiện a, tôi vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy trên tấm gương của bàn làm việc cách vách đang phản chiếu một cái bóng quỷ!"
Tình huống của bác sĩ Lữ và những gì cậu trải qua không khác nhau là mấy, Tề Lạc Nhân một bên nghe một bên gật đầu: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi khống chế bản thân không quay đầu lại." Bác sĩ Lữ mặt mày xanh xao nói tiếp: "Cầm cái ghế đập bể cửa sổ hành lang rồi bò ra ngoài, bò được nửa thì bị những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào tay."
Nói đoạn hắn chìa ra bàn tay được mình băng bó qua, ủ rũ nói: "Thần kinh vận động của tôi không quá tốt... còn chưa bò được ra ngoài đã cảm nhận được có ai đang ghé lên lưng mình, đem tôi xém chút bị hù chết. Tôi trở tay chộp ra đằng sau, vậy mà chộp được thực thể kết quả tôi đem quỷ hồn kia ấn trở lại... Cả đời tôi cánh tay này chưa bao giờ mạnh đến vậy!"
Bác sĩ Lữ một mặt ta đây thật ngầu đến ngây người ra: "Chẳng qua suy đi nghĩ lại, tôi cảm thấy chắc là có liên quan với bàn tay bị cứa chảy máu đấy."
Tề Lạc Nhân nhớ đến cưa điện mang máu dĩ nhiên có thể giết chết quỷ hồn, không khỏi đồng ý gật đầu.
"Hệ thống xuất hiện sau đó cho tôi nhắc nhở phải sống đến rạng đông, tôi liền tùy tiện băng bó một chút, một đường vòng đến khoa phụ sản. Còn phòng phẫu thuật nghe thôi cũng biết nơi đấy có quỷ rồi nên đi đến đây kết quả là đụng phải cậu." Bác sĩ Lữ nói: "Vận khí của tôi có vẻ rất tốt, chỉ gặp phải con quỷ kia nhưng xem ra cũng không phải bộ dạng có lực công kích mạnh mẽ cho lắm."
"Quả thật vận khí không tệ, lúc tôi một đường từ tòa A chạy qua đây nhìn thấy lác đác mấy con, chẳng qua tốc độ di chuyển không nhanh, rất nhanh sau đó đã bị tôi bỏ lại rồi." Tề Lạc Nhân nói đoạn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, "Đợi chút, có chuyện này tôi phải nói cho anh biết, tôi trước đó ở đại sảnh truyền dịch gặp phải một tên sát nhân tay cầm cưa điện, giết chết 1 người."
"Sát, sát nhân?!" Bác sĩ Lữ sắc mặt trắng nhợt, "Không phải chứ, chẳng lẽ tên đó cũng vào đây rồi?"
"Chuyện gì xảy ra?" Tề Lạc Nhân thấy hắn hình như biết gì đó, vội vàng hỏi.
"Là thế này, hôm nay lúc đi làm nghe được mấy người y tá nói chuyện bát quái với nhau, nói là nhà giam có một phạm nhân là sát nhân liên hoàn, bởi vì tự hại bị đưa đến đây nhập viện..." Bác sĩ Lữ sắc mặt tái nhợt nói.
"Tự hại?" Tề Lạc Nhân hồi tưởng lại một chút, tuy tình hình lúc đó cậu khẩn trương cao độ nhưng khuôn mặt của tên cuồng sát nhân vẫn để lại cho cậu ấn tượng cực kì sâu sắc, "Tôi nhớ rồi, quả thật trên mặt hắn ta có rất nhiều vết thương mới, lẽ nào đều là tự mình hủy dung?"
"Xong rồi xong rồi, lấy kinh nghiệm bao năm xem mấy bộ phim kinh dị của các nước, này là phiền phức to rồi." Bác sĩ Lữ lo lắng, "Hoàn cảnh của chúng ta hiện tại tương đương với thế giới trong <>, đương nhiên trình độ không có khó như thế. Nếu đã loại hình sinh tồn thì khẳng định càng về sau càng nguy hiểm. Đến lúc đó quỷ hồn khẳng định sẽ thay đổi nhiều, lực công kích cũng sẽ càng lớn. Trước mắt xem ra người tiến vào trong thế giới này vượt quá một người, tiếp xúc duy nhất giữa hai chúng ta là trên xe cứu thương. Chẳng lẽ điều này và điều kiện tiến vào đây có quan hệ gì sao?"
Bác sĩ Lữ trầm ngâm suy nghĩ, đi quanh khắp phòng khám. Tề Lạc Nhân đột nhiên nhớ ra khoảnh khắc trước khi tai nạn giao thông xảy ra có chiếc xe tải đột ngột xuất hiện, đó thực sự là ngoài ý muốn?
"Hiện tại xác định những người tiến vào trong đây có, cậu - người sống sót trong tai nạn giao thông được đưa đến để nhập viện; tôi - bác sĩ bình thường; Cuồng sát nhân - phạm nhân được cảnh sát nhà giam đưa đến để chẩn bệnh. Hiện tại xem ra chỉ cần thân đang trong bệnh viện đều có khả năng tiến vào thế giới này, cũng không biết là tùy tiện chọn hay là làm sao... A a a, phiền thật, tôi muốn về nhà!" Bác sĩ Lữ phát điên ngồi thụp xuống, trên gương mặt lẽ ra non nớt thơ ngây lại lộ ra vẻ buồn bực giống hệt cậu học sinh cao trung xui xẻo đi thi đạt được điểm thấp, hoàn toàn không nhìn ra người đó so với cậu lớn hơn 2 tuổi.
Tề Lạc Nhân một bên chầm chậm uống nước, một bên đem tình hình bản thân gặp phải nói cho bác sĩ Lữ và cũng chỉ có chuyện liên quan đến thẻ kỹ năng SL không sao nói rõ được kia là không kể ra. Với lại hắn cũng chưa đề cập chuyện tình liên quan đến thẻ kỹ năng, không biết trên thắt lưng có đai lưng giống mình hay không, cũng có thể thẻ kỹ năng này cũng không dễ gì đạt được?
Đến bây giờ Tề Lạc Nhân còn không hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, cậu nghĩ bác sĩ Lữ cũng thế. Bệnh viện hiện tại quỷ dị lắm rồi, ai mà biết được người trước mắt và người cùng bạn nói chuyện rốt cuộc là người hay là...
Tóm lại, cẩn thận là trên hết.
"Bệnh viện có vật gì làm vũ khí không? Hai chúng ta tay không tấc sắt sợ rằng có chút ứng phó không nổi." Tề Lạc Nhân nói.
"Vũ khí a, khoa ngoại có rất nhiều, cưa điện nè dao phẫu thuật nè, đều có. Tôi đoán cái của tên sát nhân kia cũng được lấy từ đó ra nhưng cách nơi đây quá xa. Ở tòa A lận, ở đó có tên sát nhân tôi không dám đi." bác sĩ Lữ run như cầy sấy nói.
Tề Lạc Nhân nhìn nhìn đôi chân ngắn ngủn của hắn lại đem so với đôi chân dài miên man của tên sát nhân, vô cùng thông suốt.
"Ban nãy uống nước hơi nhiều, tôi đi nhà vệ sinh chút." Tề Lạc Nhân nói đoạn, muốn rời khỏi phòng khám.
"Này, cậu thực sự muốn trong cái bệnh viện đâu đâu cũng là quỷ mà đi nhà vệ sinh sao?" Bác sĩ Lữ ở sau lưng yếu ớt hỏi.
Tề Lạc Nhân cứng người lại.
"Ngoài hành lang có bồn hoa lớn, cậu giải quyết một chút đi, an toàn quan trọng hơn." Bác sĩ Lữ thông cảm nói.
Tề Lạc Nhân đờ người đi ra ngoài, mấy phút sau xụ mặt quay trở lại. Bác sĩ Lữ không có thói quen giải quyết vấn đề sinh lý tùy tiện nên đối với sự ngượng ngùng của cậu rất thấu hiểu, liền nói lảng sang chuyện khác: "Tôi nhớ ra một nơi có không ít công cụ, cùng qua đó tìm đi."
"Nơi nào?" Tề Lạc Nhân hỏi.
"Phòng điện và xưởng mộc, nó nằm ở góc tầng 1 tòa B, nói không chừng có thể thu được 'Thánh kiếm vật lý học' (xà beng) đó, đi thôi." Bác sĩ Lữ nói.
Tề Lạc Nhân hiểu ý cười, xem ra bác sĩ Lữ cũng là người thích chơi game khủng bố.
Rời khỏi khoa Tai - Mũi - Họng, hai người dọc theo hành lang đi đến cầu thang, đi được nửa đường bác sĩ Lữ đột ngột dừng bước chân, do dự nói: "Phía trước là khoa phụ sản a, chúng ta có phải là đi đường vòng không? Nơi đó có phòng phá thai rất lớn..."
Tề Lạc Nhân một giây liền hiểu, dứt khoát nhanh nhẹn quay đầu: "Đi thôi, đường vòng."
Hai người còn đi chưa xa, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân lảo đảo và tiếng rên rỉ ốm đau, đụng phải một người từ trong cửa đi ra, ôm bụng ngã ngồi xuống bên tường. Tề Lạc Nhân sững sờ, người này cậu gặp qua rồi, đúng là cô nàng ngồi cạnh cậu trên xe buýt đây này!
Cô nàng mệt mỏi ngã vào bên tường, vẻ mặt tái nhợt mồ hôi lạnh dày đặc mà hướng hai người cầu cứu: "Cứu tôi..."
- ----------------------------------
P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.
P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.
Tề Lạc Nhân mặt không chút thay đổi, nổi lên chút hứng thú trêu ghẹo liền tiện nói: "A, là quỷ."
Tiếc rằng chỉ số IQ của người đối diện vẫn chưa rơi mất, lúc này đã bình tĩnh lại, nhìn nhìn cái bóng trên mặt đất nhẹ nhàng thở ra: "Cậu đừng dọa người bậy bạ a... Í, trông cậu quen mắt lắm nha, chúng ta có phải gặp ở đâu rồi không?"
Tề Lạc Nhân buồn bã nói: "Bác sĩ Lữ, 24 tuổi tốt nghiệp Tiến sĩ công tác 3 năm vẫn chưa có bạn gái, chúng ta vài tiếng trước mới gặp qua nhau."
Bác sĩ Lữ xấu hổ sờ mũi: "A, đúng nha, xin chào xin chào, cậu tên gì?"
"Tôi họ Tề, Tề Lạc Nhân."
Bác sĩ Lữ trái lại không báo tên của mình ra, đem Tề Lạc Nhân kéo vào phòng khám: "Lạc Nhân a, đến đến đến, chúng ta đến giao lưu một chút tình báo đi nào. Vừa rồi tôi vừa tỉnh thì phát hiện mình đang ở phòng làm việc, cửa bị khóa lại, sương ngoài cửa sổ rất lớn, độ dày sương tuyệt đối không bình thường. Tôi vội vàng tìm chìa khóa, ngày thường ngăn kéo đó hay đặt chìa khóa kết quả cũng bị khóa lại, lấy kinh nghiệm coi phim kinh dị phong phú của tôi, đây tuyệt đối là một điểm không bình thường. Sau đó hệ thống kì quái với lời nhắc nhở kì lạ xuất hiện a, tôi vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy trên tấm gương của bàn làm việc cách vách đang phản chiếu một cái bóng quỷ!"
Tình huống của bác sĩ Lữ và những gì cậu trải qua không khác nhau là mấy, Tề Lạc Nhân một bên nghe một bên gật đầu: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi khống chế bản thân không quay đầu lại." Bác sĩ Lữ mặt mày xanh xao nói tiếp: "Cầm cái ghế đập bể cửa sổ hành lang rồi bò ra ngoài, bò được nửa thì bị những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào tay."
Nói đoạn hắn chìa ra bàn tay được mình băng bó qua, ủ rũ nói: "Thần kinh vận động của tôi không quá tốt... còn chưa bò được ra ngoài đã cảm nhận được có ai đang ghé lên lưng mình, đem tôi xém chút bị hù chết. Tôi trở tay chộp ra đằng sau, vậy mà chộp được thực thể kết quả tôi đem quỷ hồn kia ấn trở lại... Cả đời tôi cánh tay này chưa bao giờ mạnh đến vậy!"
Bác sĩ Lữ một mặt ta đây thật ngầu đến ngây người ra: "Chẳng qua suy đi nghĩ lại, tôi cảm thấy chắc là có liên quan với bàn tay bị cứa chảy máu đấy."
Tề Lạc Nhân nhớ đến cưa điện mang máu dĩ nhiên có thể giết chết quỷ hồn, không khỏi đồng ý gật đầu.
"Hệ thống xuất hiện sau đó cho tôi nhắc nhở phải sống đến rạng đông, tôi liền tùy tiện băng bó một chút, một đường vòng đến khoa phụ sản. Còn phòng phẫu thuật nghe thôi cũng biết nơi đấy có quỷ rồi nên đi đến đây kết quả là đụng phải cậu." Bác sĩ Lữ nói: "Vận khí của tôi có vẻ rất tốt, chỉ gặp phải con quỷ kia nhưng xem ra cũng không phải bộ dạng có lực công kích mạnh mẽ cho lắm."
"Quả thật vận khí không tệ, lúc tôi một đường từ tòa A chạy qua đây nhìn thấy lác đác mấy con, chẳng qua tốc độ di chuyển không nhanh, rất nhanh sau đó đã bị tôi bỏ lại rồi." Tề Lạc Nhân nói đoạn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, "Đợi chút, có chuyện này tôi phải nói cho anh biết, tôi trước đó ở đại sảnh truyền dịch gặp phải một tên sát nhân tay cầm cưa điện, giết chết 1 người."
"Sát, sát nhân?!" Bác sĩ Lữ sắc mặt trắng nhợt, "Không phải chứ, chẳng lẽ tên đó cũng vào đây rồi?"
"Chuyện gì xảy ra?" Tề Lạc Nhân thấy hắn hình như biết gì đó, vội vàng hỏi.
"Là thế này, hôm nay lúc đi làm nghe được mấy người y tá nói chuyện bát quái với nhau, nói là nhà giam có một phạm nhân là sát nhân liên hoàn, bởi vì tự hại bị đưa đến đây nhập viện..." Bác sĩ Lữ sắc mặt tái nhợt nói.
"Tự hại?" Tề Lạc Nhân hồi tưởng lại một chút, tuy tình hình lúc đó cậu khẩn trương cao độ nhưng khuôn mặt của tên cuồng sát nhân vẫn để lại cho cậu ấn tượng cực kì sâu sắc, "Tôi nhớ rồi, quả thật trên mặt hắn ta có rất nhiều vết thương mới, lẽ nào đều là tự mình hủy dung?"
"Xong rồi xong rồi, lấy kinh nghiệm bao năm xem mấy bộ phim kinh dị của các nước, này là phiền phức to rồi." Bác sĩ Lữ lo lắng, "Hoàn cảnh của chúng ta hiện tại tương đương với thế giới trong <>, đương nhiên trình độ không có khó như thế. Nếu đã loại hình sinh tồn thì khẳng định càng về sau càng nguy hiểm. Đến lúc đó quỷ hồn khẳng định sẽ thay đổi nhiều, lực công kích cũng sẽ càng lớn. Trước mắt xem ra người tiến vào trong thế giới này vượt quá một người, tiếp xúc duy nhất giữa hai chúng ta là trên xe cứu thương. Chẳng lẽ điều này và điều kiện tiến vào đây có quan hệ gì sao?"
Bác sĩ Lữ trầm ngâm suy nghĩ, đi quanh khắp phòng khám. Tề Lạc Nhân đột nhiên nhớ ra khoảnh khắc trước khi tai nạn giao thông xảy ra có chiếc xe tải đột ngột xuất hiện, đó thực sự là ngoài ý muốn?
"Hiện tại xác định những người tiến vào trong đây có, cậu - người sống sót trong tai nạn giao thông được đưa đến để nhập viện; tôi - bác sĩ bình thường; Cuồng sát nhân - phạm nhân được cảnh sát nhà giam đưa đến để chẩn bệnh. Hiện tại xem ra chỉ cần thân đang trong bệnh viện đều có khả năng tiến vào thế giới này, cũng không biết là tùy tiện chọn hay là làm sao... A a a, phiền thật, tôi muốn về nhà!" Bác sĩ Lữ phát điên ngồi thụp xuống, trên gương mặt lẽ ra non nớt thơ ngây lại lộ ra vẻ buồn bực giống hệt cậu học sinh cao trung xui xẻo đi thi đạt được điểm thấp, hoàn toàn không nhìn ra người đó so với cậu lớn hơn 2 tuổi.
Tề Lạc Nhân một bên chầm chậm uống nước, một bên đem tình hình bản thân gặp phải nói cho bác sĩ Lữ và cũng chỉ có chuyện liên quan đến thẻ kỹ năng SL không sao nói rõ được kia là không kể ra. Với lại hắn cũng chưa đề cập chuyện tình liên quan đến thẻ kỹ năng, không biết trên thắt lưng có đai lưng giống mình hay không, cũng có thể thẻ kỹ năng này cũng không dễ gì đạt được?
Đến bây giờ Tề Lạc Nhân còn không hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, cậu nghĩ bác sĩ Lữ cũng thế. Bệnh viện hiện tại quỷ dị lắm rồi, ai mà biết được người trước mắt và người cùng bạn nói chuyện rốt cuộc là người hay là...
Tóm lại, cẩn thận là trên hết.
"Bệnh viện có vật gì làm vũ khí không? Hai chúng ta tay không tấc sắt sợ rằng có chút ứng phó không nổi." Tề Lạc Nhân nói.
"Vũ khí a, khoa ngoại có rất nhiều, cưa điện nè dao phẫu thuật nè, đều có. Tôi đoán cái của tên sát nhân kia cũng được lấy từ đó ra nhưng cách nơi đây quá xa. Ở tòa A lận, ở đó có tên sát nhân tôi không dám đi." bác sĩ Lữ run như cầy sấy nói.
Tề Lạc Nhân nhìn nhìn đôi chân ngắn ngủn của hắn lại đem so với đôi chân dài miên man của tên sát nhân, vô cùng thông suốt.
"Ban nãy uống nước hơi nhiều, tôi đi nhà vệ sinh chút." Tề Lạc Nhân nói đoạn, muốn rời khỏi phòng khám.
"Này, cậu thực sự muốn trong cái bệnh viện đâu đâu cũng là quỷ mà đi nhà vệ sinh sao?" Bác sĩ Lữ ở sau lưng yếu ớt hỏi.
Tề Lạc Nhân cứng người lại.
"Ngoài hành lang có bồn hoa lớn, cậu giải quyết một chút đi, an toàn quan trọng hơn." Bác sĩ Lữ thông cảm nói.
Tề Lạc Nhân đờ người đi ra ngoài, mấy phút sau xụ mặt quay trở lại. Bác sĩ Lữ không có thói quen giải quyết vấn đề sinh lý tùy tiện nên đối với sự ngượng ngùng của cậu rất thấu hiểu, liền nói lảng sang chuyện khác: "Tôi nhớ ra một nơi có không ít công cụ, cùng qua đó tìm đi."
"Nơi nào?" Tề Lạc Nhân hỏi.
"Phòng điện và xưởng mộc, nó nằm ở góc tầng 1 tòa B, nói không chừng có thể thu được 'Thánh kiếm vật lý học' (xà beng) đó, đi thôi." Bác sĩ Lữ nói.
Tề Lạc Nhân hiểu ý cười, xem ra bác sĩ Lữ cũng là người thích chơi game khủng bố.
Rời khỏi khoa Tai - Mũi - Họng, hai người dọc theo hành lang đi đến cầu thang, đi được nửa đường bác sĩ Lữ đột ngột dừng bước chân, do dự nói: "Phía trước là khoa phụ sản a, chúng ta có phải là đi đường vòng không? Nơi đó có phòng phá thai rất lớn..."
Tề Lạc Nhân một giây liền hiểu, dứt khoát nhanh nhẹn quay đầu: "Đi thôi, đường vòng."
Hai người còn đi chưa xa, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân lảo đảo và tiếng rên rỉ ốm đau, đụng phải một người từ trong cửa đi ra, ôm bụng ngã ngồi xuống bên tường. Tề Lạc Nhân sững sờ, người này cậu gặp qua rồi, đúng là cô nàng ngồi cạnh cậu trên xe buýt đây này!
Cô nàng mệt mỏi ngã vào bên tường, vẻ mặt tái nhợt mồ hôi lạnh dày đặc mà hướng hai người cầu cứu: "Cứu tôi..."
- ----------------------------------
P/S: nếu thấy hay hãy ủng hộ người dịch bằng cách follow, thêm vào Thư Viện và bình chọn cho Truyện nha.
P/P/S: mọi người có thắc mắc hay góp ý gì về bản dịch như câu từ, ngữ nghĩa... có thể comment vào đoạn văn chứa điều bản thân muốn thắc mắc hay góp ý nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất