Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 Chương 10: Hiến Tế Phù Thủy

Trước Sau
Trong khu rừng nhiệt đới bùn lầy ẩm ướt trơn trượt đầy đất, khắp nơi đều là bộ rễ cây rừng vươn lên mặt đất, Tề Lạc Nhân mặc bộ trang phục tế tự "thoạt nhìn rất đẹp nhưng thật khó để chạy" đã mấy lần xém chút nữa cắm đầu xuống đất. Chó dữ phía sau càng ngày càng gần, cậu gần như cảm nhận được nó đã suýt cắn được cậu rồi!

Không được, cứ thế này tuyệt đối sẽ bị cắn chết! Phải ở đây loading ư? Không, không có ý nghĩa a, căn bản không thoát được con chó này!

Còn có cách gì không...

Đúng rồi, khẩu lương!

Tề Lạc Nhân móc khẩu lương khiến người yêu thích ra, dùng sức ném một nắm ra đằng sau, nháy mắt quay đầu cậu nhìn thấy ác khuyển trên mặt đất đột ngột nhảy lên giữa không trung lấy một tư thế vặn vẹo xoay chuyển cơ thể bổ nhào về phía cậu. Nó quyết đoán buông tha cậu, đầu cũng không thèm xoay liền lao thẳng tới nơi khẩu lương rơi đầy rơi vãi.

Đây cũng quá có ích nha! Tề Lạc Nhân im lặng một lúc, chần chờ một hồi rằng bây giờ nắm thời cơ giết chó hay là dứt khoát chạy trốn đây.

Bỏ đi, trước chạy đã, vạn nhất giết chó không thành ngược lại bị chó cắn liền đẹp mặt. Nếu chó lại đuổi theo, cùng lắm thì lại tiêu hao thêm phần khẩu lương nghĩ cách làm thịt nó. Sau khi cân nhắc lợi hại Tề Lạc Nhân từ bỏ dự tính mạo hiểm, quả quyết chạy vào trong rừng.

May mắn là con chó đó không đuổi theo, Tề Lạc Nhân không chạy được bao lâu liền thở hồng hộc mà mệt lả người. Biến thành thân thể con gái rõ ràng so với con trai thể lực kém nhiều, cộng thêm tình trạng mặt đất hỏng bét, cậu thực sự là không thể kiên trì bao lâu nữa liền tựa vào thân cây trượt thẳng xuống thở không ra hơi, khiến người khác mất tinh thần nhất là ngay cả thở dốc nghe xong cũng tựa như tiếng "thở hổn hển" của một loli vô cùng mềm mại.

Tề Lạc Nhân lấy nước từ trong balo đồ ra, mãnh mẽ nốc mấy ngụm nước, dòng nước lạnh lẽo dọc theo quai hàm liên tục rơi rớt ở trước ngực cậu, cậu cúi đầu nhìn ngực mình, xây dựng tâm lý một hồi mới sờ lên ----- mềm mềm... mềm mềm... mềm mềm... mềm mềm...

Vì vậy vừa rồi lúc chạy thục mạng cảm thấy chất béo trước ngực cứ lúc ẩn lúc hiện, kỳ thực cũng không phảo ảo giác đúng không, hà hà.

Chắc chắn không thể mặc đồ thế này chạy khắp chốn được, hành động quá bất tiện rồi. Tề Lạc Nhân vừa nghĩ đến đổi sang bộ đồ vận động tự mình mang theo, kết quả phát hiện trong thời gian nhiệm vụ bộ trang phục tế tự này vậy mà khóa chết vô pháp đổi khác!

Ác ý của nhiệm vụ này quá lớn... khiến tim người chơi nam quá mệt mỏi.

Mắt thấy váy là không cách nào đổi được, Tề Lạc Nhân cầm thanh chủy thủ được Tô Hòa nhân danh tình bạn đưa tặng cắt bộ đồ, dù thế nào váy dài vướng bận cũng bị cắt thành váy ngắn rồi, tuy rằng để hai đùi trần trụi có chút lạnh cóng, nhưng suy cho cùng so với vướng để vấp tốt hơn nhiều.

Đối phó xong bộ đồ, Tề Lạc Nhân lấy kim chỉ nam chuẩn bị trước đó ra xác định lại phương hướng, sau đó đi về phương Bắc.

Lúc này cậu thật tâm cảm tạ Trần Bách Thất, tuy cô ấy một ngụm ngoạm mất một phần ba Số Ngày Sinh Tồn còn thừa của cậu, nhưng cô ấy đích xác tận tâm tận lực giúp đỡ cậu. Ngày thứ hai cậu cùng cô ấy gặp mặt, cậu nhận được tư liệu Làng Maca kỹ càng tỉ mỉ của Trần Bách Thất do em gái cô ấy đưa đến, trong đó thậm chí còn kẹp một phần bản đồ phụ cận Làng Maca!

Tấm bản đồ này rất qua quýt, thoạt nhìn hẳn là do người chơi hoặc NPC đi ngang qua vẽ lại, nhưng trên bản đồ có đánh dấu hai tòa tháp trong rừng, một tòa chú thích là Tháp đầm lầy, tòa còn lại chú thích là Tháp huyệt động. Tề Lạc Nhân tính toán chút vị trí bản thân hẳn là đang ở lối vào khu rừng gần nhất ở Làng Maca, chỉ cần cậu tìm được con sông gần đây, dọc theo dòng sông đi xuống, liền có thể tìm được Tháp đầm lầy cách cậu gần nhất.

Đáng tiếc trên bản đồ không có tư liệu càng chi tiết hơn, dù vậy Tề Lạc Nhân cũng đã vừa lòng thỏa ý.

Phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng nước róc rách, Tề Lạc Nhân gia tăng tốc độ đi đến bên bờ sông, ngồi xổm xuống lau mặt. Nước sông phản chiếu lại dáng dấp cậu, mái tóc dài màu nâu đậm mềm mại rối tung trên vai, cùng ngũ quan và bộ dáng vốn có của cậu có 7 8 phần tương tự, nhưng nhu hóa đi rất nhiều, ngay cả tuổi xem ra cũng nhỏ đi vài năm ----- Hố cha a, đây hoàn toàn là gương mặt của em gái soft! Nếu trên đường gặp phải cậu có thể còn nhìn nhiều hai lần, nhưng sinh trưởng trên mặt mình thật khiến người khác không thoải mái.



Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là ở phó bản này mà thôi, đợi rời khỏi đây lại là một hảo hán!

Trải qua một phen tự mình điều chỉnh, Tề Lạc Nhân miễn cưỡng tiếp thu bộ dạng mình lúc này, chuyên tâm nghiên cứu bước tiếp theo nên làm sao.

Trời đã sắp tối, trong rừng cây bắt đêm hiển nhiên không sáng suốt, cậu tốt nhất tìm một nơi qua đêm, đợi đến sáng lại hành động. Tuy Tề Lạc Nhân không có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, nhưng tốt xấu gì hẳn cũng biết châm một đống lửa phòng dã thú tập kích, vì vậy cậu vẻ mặt đau khổ đi tìm nhánh cây.

Vốn tưởng rằng tìm nhánh cây là có thể thuận lợi nhóm lửa, kết quả nhánh cây bản thân đã bao hàm hơi nước, cậu nhóm nửa ngày trời hun đến đầy mặt là khói, không dễ dàng gì mới lên được lửa. Lúc này cậu khó tránh trong lòng thổ tào một phen rằng phim truyền hình không đáng tin, lửa lên đâu ra dễ đến thế? Cậu còn mang hột quẹt sản xuất từ Vùng Đất Hoàng Hôn đấy, nếu như thật sự muốn đánh lửa, cảnh tượng này quá đẹp rồi cậu không dám nghĩ tới.

Trời tối, Tề Lạc Nhân tựa vào dưới tàng cây, uống nước mang theo và ăn bánh mì khô xong xuôi. Bánh mì rắn chắc, vị của nó có thể làm cho người ta đánh giá mười vạn cái bình luận tệ, nhưng thắng ở tiện nghi chịu được cất giữ, cậu đã mang theo lượng đủ ăn cho nửa tháng, dù sao nhiệm vụ này lúc nào có thể kết thúc, cậu bây giờ cũng không rõ.

May mắn trong thời gian nhiệm vụ Số Ngày Sinh Tồn sẽ không trôi đi, bằng không cậu không bao lâu nữa sẽ go die.

Tề Lạc Nhân nhìn Số Ngày Sinh Tồn ít ỏi của chính mình, lại lần nữa tiều tụy vì lo âu. Nếu không thể trong nhiệm vụ này lấy được số ngày làm người ta vừa lòng, cậu phải bí quá hóa liều trong thời gian ngắn phải nhận thêm một cái nữa. Tô Hòa ban đầu từng cùng bọn họ nói qua rằng không kiến nghị làm như thế, cậu ta đề nghị họ sau khi thời gian tương đối dư dả nên chuyên môn rèn luyện một chút kĩ xảo vật lộn căn bản, dù sao người từng luyện qua cùng người chưa có khác biệt không nhỏ.

Đống lửa được nhóm lên trong lúc bốc cháy phát ra tiếng đồm độp thanh thúy, Tề Lạc Nhân cuộn mình trong tấm thảm nheo mắt lại. Hoàn cảnh thế này làm ta nơm nớp lo sợ, không cách nào nghỉ ngơi tốt nhưng nếu một đêm không ngủ sang ngày mai cậu nhất định sụp đổ, càng đừng nói còn phải nghĩ biện pháp đi mở khóa bốn tòa tháp phong ấn. Tốt nhất vẫn là tìm người hợp tác, ít nhất có thể thay phiên gác đêm. Trước mắt mà xem nhiệm vụ bọn họ còn chưa xuất hiện xung đột không thể tránh khỏi, đáng tiếc cậu và ba người trên xe ngựa đã lạc nhau rồi...

Tề Lạc Nhân lòng đầy tâm sự trong lúc nửa mơ nửa tỉnh nghiêng ngả, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vỗ cánh phành phạch của loài chim, cậu đột ngột từ trong mộng tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy một cái bóng đen hạ xuống trước đống lửa.

Đó là một con chim màu đen, thoạt nhìn... đặc biệt quen mắt.

Tề Lạc Nhân và hắc điểu đưa mắt nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra, đây không phải là con chim lừa đảo kia sao! Con chim ở trong hẻm nhỏ tại Vùng Đất Hoàng Hôn đã ăn mất một phần khẩu lương của cậu!

Bây giờ nó xuất hiện, chẳng phải có ngĩa là...

Tề Lạc Nhân toàn thân chấn động, cậu sẽ không quên lúc đầu con chim này bị một tiếng còi dẫn đi, cậu đuổi theo, kết quả phát hiện hiện trường án mạng. Hung thủ vô cùng có khả năng chính là chủ nhân con chim đó, Trần Bách Thất cũng nhắc qua cô ta, nói đấy là người xinh đẹp lạnh lùng.

Đại điểu lớn lên giống ưng phát ra tiếng kêu cổ quái, sau đoạn công tác chuẩn bị liền hô lớn: "Sói đến rồi, sói đến rồi!"

Tề Lạc Nhân gần như từ trong tấm thảm nhảy ra ngoài, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh. Trong bóng cây mờ mờ ảo ảo, một mảnh trời yên biển lặng.

Đệt cụ nhà mày, tên lừa đảo này lại lừa cậu một lần nữa!

Tề Lạc Nhân khó nén giận dữ, dứt khoát muốn dùng tay xé con chim đen này đem đi làm nồi canh chim cách thủy. Đáng tiếc con hàng này rất cảnh giác, còn không đợi Tề Lạc Nhân đi lên liền vỗ cánh phành phạch bay lên cành cây, Tề Lạc Nhân tức đến độ dưới tàng cây giậm chân.

Con chim yên tĩnh được một lát, Tề Lạc Nhân trái đợi phải đợi cũng không thấy chủ nhân con chim xuất hiện, vì thế trở lại chỗ ngồi của mình, vẻ mặt đau khổ gặm lương khô, kết quả con đại hắc điểu này chẳng biết xấu hổ lại kéo căng cuống họng hô lên: "Sói đến rồi, sói đến rồi!"



"Khà khà, mày cho rằng tao sẽ tin sao, cái tên lừa đảo như mày!" Tề Lạc Nhân ôm cánh tay căm tức nhìn nó, hắc điểu xiêu vẹo nghiêng đầu bán manh, không hé môi nửa lời.

Tề Lạc Nhân còn đang cười lạnh, ánh mắt bất chợt liếc đến một đôi mắt xanh biếc giữa bụi cây...

Súc vật, thật là có sói a! Tề Lạc Nhân lộn nhào đem một cành cây từ trong đống lửa rút ra làm thành cây đuốc, mảy may không dám rời khỏi phụ cận đống lửa. Cậu nhớ sói không dám lại gần lửa, chỉ cần cậu không rời khỏi đây, chắc chắn sẽ an toàn thôi.

Con sói đầu tiên nhảy ra khỏi rừng cây âm u, mặt đầy hung ác lao đến chỗ cậu.

Tề Lạc Nhân nuốt nước bọt, tim đập bang bang nhanh hơn.

Con thứ hai theo sát sau đó, từ một phương hướng khác đến gần Tề Lạc Nhân, tiếp theo là con thứ ba, thứ 4...

Cảm giác giao chiến trực diện với quỷ hồn và trực diện với dã thú bụng đói cồn cào là hoàn toàn khác nhau, một loại đói khát rành rành mang theo lòng tham ác ý, và loại quỷ hồn âm lãnh tử khí trầm trầm khác hẳn nhau, cậu không thể nói rõ loại nào càng đáng sợ hơn cả.

Trong tay Tề Lạc Nhân đã nắm đầy khẩu lương, bây giờ cậu hết mực vui mừng bản thân vậy mà rút được đạo cụ này, bằng không ở trong rừng rậm đâu đâu cũng đầy các loại dã thú đói khát, cậu hoài nghi bản thân sẽ sống không được lâu.

Sói đói dữ tợn chảy nước dãi, eo có hơi ghì xuống, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ tham lam, toàn thân đều là sự xấu xa bức người.

Tề Lạc Nhân theo bản năng lùi về sau một bước, mà chính bởi một bước này khơi dậy hung tính của dã thú đói khát. Con sói đó vậy mà không để ý uy hiếp của ngọn lửa, tàn bạo hết mức mà bổ nhào về phía cậu! Tề Lạc Nhân nhanh chóng ném khẩu lương trong tay ra, kèm theo cả cây đuốc cũng cùng ném về phía sói hoang, mà chính vào lúc này, bên tai truyền đến tiếng rít sắc nhọn, có thứ gì đó sắc bén bay sượt qua bên tai cậu, sói hoang đang ở trên không trung lao đến phát ra một tiếng gào thét sắp chết, nặng nề ngã lên mặt đất.

Hắc điểu đứng trên cây xem kịch hay quơ quơ cánh ngậm lấy khẩu lương rơi trên đất, kêu to quang quác rồi ăn mất. Đam Mỹ Cổ Đại

Tề Lạc Nhân yên lặng nhìn sói đói đã không còn nhúc nhích, trên đầu nó rõ ràng là một mũi tên lóng lánh ánh bạc, trong đêm đen khúc xạ ra quang mang sắc bén.

Chút chấm nhẹ của tui:

Đen: Mẹ đến rồi! Mẹ đến rồi!

Người (giật bắn người, cảnh giác nhìn xung quanh)

Đen: Mẹ đến rồi! Mẹ đến rồi!

Người: Tao *éo tin mày nữa! Thứ đen đúa chết tiệt!

Mẹ (lộ ra đôi mắt sắc bén đứng nhìn Người la hét)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau