Quyển 2 Chương 14: 6 Hiến Tế Phù Thủy
Được Tề Lạc Nhân báo cho hay, Diệp Hiệp rất nhanh hiểu được quy tắc của tháp phong ấn, cô ấy quét mắt nhìn thi thể dưới đất ----- đây có lẽ là một NPC tham gia nhiệm vụ lần này, nhìn vóc người thì là một thiếu nữ 16 17 tuổi, cô gái đó trợn tròn mắt rất lớn, nhưng trong đôi mắt đã phủ đầy một tầng xám lạnh, từ màu da xanh đen trên gương mặt cô ấy mà xem, hẳn là trúng loại kịch độc nào đó mà chết.
Diệp Hiệp thở dài, ngồi xổm xuống vuốt mắt thay cô ấy: "Bất luận xem bao nhiêu lần, những NPC này và người sống đều không khác gì nhau a."
"Mỹ nhân nàng thật đúng là tâm địa thiện lương mà, tôi rất thích." Lục Hựu Hân ở một bên liên tục tán thưởng.
Tề Lạc Nhân xấu hổ mà giả vờ xem phong cảnh, chứ cố đứng cạnh Lục Hựu Hân chỉ khiến cậu cảm thấy một trận nhục nhã.
Diệp Hiệp cười có phần miễn cưỡng: "Từng có người nói qua với tôi rằng, chỉ có lòng thương hại của kẻ mạnh mới được gọi là lương thiện, còn lòng thương hại của kẻ yếu, nhiều nhất chẳng qua là lo âu của bầu bí thương nhau, lá lành đùm lá rách mà thôi."
Lời này khiến Tề Lạc Nhân rất có cảm xúc, cậu không khỏi nhìn nhiều NPC đã chết, trong lòng cậu quả thực có tồn tại sự thương xót đối với những cô gái đó, nhưng loại thương cảm xót xa đó trước sự sinh tử tồn vong của bản thân, cũng bất quá là chút lương thiện mỏng manh đang giãy dụa mà thôi, cậu thậm chí không biết phần lương thiện này có thể tồn tại được bao lâu.
"Được rồi, không nói cái này nữa. Vì biểu thị sự cảm ơn, tòa tháp này liền do hai người quyết định ai là người đi mở nó ra vậy, có được cơ hội rút thưởng cũng không tồi, nói không chừng có thể cầm được thứ tốt nào đó." Diệp Hiệp nói với hai người.
Tề Lạc Nhân rất khiêm nhường mà nói: "Tôi không giúp được gì, vẫn là để Lục Hựu Hân đến đi."
Cậu còn cho rằng cô ấy tốt xấu gì cũng nhún nhường một hồi, kết quả cô ấy vậy mà gật đầu ngay tắp lự: "Vậy tôi liền không khách khí nữa."
Nói đoạn, Lục Hựu Hân đem thi thể được nhắc đến trên đất đặt ở dưới tháp phong ấn, sau đó đem tay dán lên thân tháp, đồ đằng phức tạp trên mu bàn tay cô ấy hiện lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, giống như sương mù đang tản ra, vô số hạt viên nhỏ bé dũng mảnh tuôn vào trong thân tháp, Tề Lạc Nhân sửng sốt nhìn tòa tháp, đỉnh tháp đột nhiên bắn ra một chùm tia sáng màu u lam, thẳng tắp xuyên thẳng vào trong trời xanh. Trong nháy mắt cột sáng và tầng mây tiếp xúc nhau, ánh sáng như sóng gợn từng vòng rồi từng vòng khuếch tán ra xa, khắp nơi trong rừng rậm đều có thể nhìn thấy cột sáng lóa mắt đó, dừng lại thật lâu trong không trung, mà thi thể trên mặt đất đã biến mất không thấy.
"Xạ tuyến này, quá rõ ràng rồi." Tề Lạc Nhân cau mày nói.
"Bình tĩnh, đợi bọn chúng đuổi đến đây chúng ta sớm đã rời đi." Lục Hựu Hân rút tay về, trên thân tháp hiện ra một rương báu đang treo lơ lửng giữa trời, ngón tay cô ấy ấn lên khóa cài, rương báu mở ra, một tấm thẻ rơi vào tay cô ấy, cô ấy quét mắt nhìn, có chút kinh ngạc đến nhíu mày, nói thầm: "Đùa gì đây, chậc, còn không bằng đưa mình con bồ câu còn dùng tốt hơn."
Giọng cô ấy rất nhẹ, nếu không phải bởi vì Tề Lạc Nhân đứng gần cô ấy, lúc này chỉ sợ cũng nghe không rõ cô ấy đang nói gì.
Lục Hựu Hân đem thẻ cất vào trong balo đồ, không có ý định kích hoạt nó.
Rương báu vậy mà không tự động biến mất, Lục Hựu Hân lại quét mắt nhìn vào trong, vậy mà lại móc ra được một trang giấy: "Bản đồ?"
Tề Lạc Nhân liếc sang, bản đồ này thoạt nhìn không giống bản đồ rừng rậm, ngược lại giống như...
"Đây hẳn là bản đồ địa cung sau khi mở khóa bốn tòa tháp phong ấn mới mở ra." Lục Hựu Hân quơ quơ bản vẽ trên tay, cười tủm tỉm mà hỏi Diệp Hiệp, "Mỹ nhân, ta thấy tấm bản đồ này trông khá là quan trọng đấy, nàng có muốn ghi chép lại một phần không?"
"Không cần đâu." Diệp Hiệp vừa nói xong liền ngốc ngây ra, dường như không biết tại sao mình lại từ chối.
Lục Hựu Hân chậc chậc: "Xem ra mỹ nhân nàng không quá tin tưởng ta rồi."
Diệp Hiệp nhíu đôi mày anh khí, ngưng trọng nhìn Lục Hựu Hân.
"Đừng căng thẳng, chỉ là kĩ năng nhỏ không ảnh hưởng toàn cục thôi. Bất luận gặp phải dạng cô gái xinh đẹp nào, vấn đề đầu tiên ta đưa ra họ đều trả lời sự thật, thông thường ta dùng nó để hỏi số đo ba vòng của mấy em gái xinh xắn, trăm phần trăm chân thực." Lục Hựu Hân mỉm cười và dang tay, mặt đầy đắc ý.
Thì ra là thế, trách sao ban nãy lúc cô ta thấy mình từ chối trả lời vấn đề lại kinh ngạc như thế, Tề Lạc Nhân thầm nghĩ, nhưng kĩ năng này... lấy ra chỉ để hỏi số đo 3 vòng cũng quá thô tục rồi đi!
"Vậy mà các người đều không muốn bản đồ, vậy tôi không khách khí đấy." Lục Hựu Hân cười tít mắt mà nói.
"..." Đợi chút, cậu còn chưa nói không cần mà! Trong mắt Lục Hựu Hân đàn ông thì không có nhân quyền sao!
Đại khái là ánh mắt Tề Lạc Nhân quá u oán, Lục Hựu Hân trên dưới đánh giá cậu, không quá tình nguyện hỏi: "Cậu muốn ghi chép lại sao?"
"Cho tôi nhìn qua là được." Tề Lạc Nhân đối với việc ghi nhớ bản đồ của mình còn xem như khá là tự tin.
Lục Hựu Hân cũng không tiếp tục từ chối, sau khi nhận được bản đồ Tề Lạc Nhân nghiêm túc xem trong nửa phút, sau đó đem bản đồ trả về.
Kết cấu địa cung này, so với tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn, đáng tiếc bản đồ chỉ miêu tả một phần tư thôi, 3 phần tư còn lại hẳn là nằm ở ba tòa tháp phong ấn khác, cậu biết vị trí Tháp huyệt động, thế thì kế tiếp...
"Không sao, cảm ơn." Diệp Hiệp lễ phép mà khéo léo từ chối lời mời, tạm biệt hai người, sau đó một mình bước trên con đường rời đi.
Tề Lạc Nhân trải qua một phen tranh đấu nội tâm, quyết định vẫn là tự mình làm riêng, cậu thực sự không thể ở chung tiếp xúc với Lục Hựu Hân thời gian dài được, gặp phải Lục Hựu Hân ghét bỏ không hề gì mà nhún vai: "Vậy cậu trên đường chú ý chút, lần này tôi cũng sẽ không coi cậu là thiếu nữ xinh đẹp để làm cái đuôi... bảo vệ nữa đâu đấy."
Loại bảo vệ này cậu không cần, đa tạ.
Sau khi rời khỏi Tháp đầm lầy, Tề Lạc Nhân xuôi về phương Nam, từ bản đồ Trần Bách Thất đưa cậu mà xem, Tháp huyệt động nằm ở vùng rừng rậm phía Nam, nếu như thuận lợi trước trời tối là có thể đến đó được rồi."
Một người trong khu rừng xa lạ gấp rút lên đường cũng không phải là chuyện dễ dàng, Tề Lạc Nhân đã có chút hối hận cự tuyệt đi theo Lục Hựu Hân rồi, tuy người đó thoạt nhìn vô cùng không đáng tin, nhưng Tề Lạc Nhân cảm thấy cô ta hẳn là một người có năng lực xuất chúng có thể dựa vào, vì vậy mới có thể không kiêng nể gì như thế mà bày ra cá tính bản thân... đi.
Lần này cảm giác bị người trộm nhìn chằm chằm không xuất hiện nữa, xem ra Lục Hựu Hân thật sự không tiếp tục bám theo cậu rồi, cậu nghi ngờ cô ta có thể là đã đi theo Diệp Hiệp, dù sao người ta là mỹ nữ hàng thật đúng giá... Cậu không khỏi có chút cảm thông với Diệp Hiệp bị biến thái nhìn chòng chọc.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ có phần nhiệt tình quá đà, Tề Lạc Nhân dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán, không đến thời gian 1 ngày, trang phục tế tự trên người cậu đã bị làm nhục đến mức nhìn không ra nguyên dạng luôn, dù sao từng trên đất lăn qua, cây cũng trèo qua, lội đầm lầy cũng có, nó bây giờ coi như cùng giẻ lau cũng không khác nhau gì mấy. Đáng hận là bởi vì yêu cầu trang bị cưỡng chế của hệ thống, cậu không cách nào cởi nó ra để lau một chút, chỉ biết chịu đựng cả người bẩn rít khó chịu, vì thế sau khi nhìn thấy dòng suối cậu liền hưng phấn khó nhịn mà chạy sang đó, vốc nước rửa mặt.
Suối nước mát lạnh mang đi nhiệt độ trên da, Tề Lạc Nhân rửa mặt xong còn cảm thấy nghiện hơn hết, dứt khoát nhảy xuống suối chà người, tuy không thể cởi đồ, nhưng trong dòng nước lạnh mặc cả đồ ngâm một hồi cũng rất là thanh thản dễ chịu.
Suối không tính là sâu, nhưng rất trong veo, Tề Lạc Nhân nhìn thấy dưới nước có các loại cá lớn nhỏ bằng ngón tay cái bơi qua bơi lại, vô cùng đáng yêu. Xuyên qua dòng nước, cậu còn nhìn thấy hai chân của mình, hoàn toàn là khuôn chân nhỏ nhắn tinh xảo của một nữ hài tử, vừa nhìn liền khiến cậu thập phần phiền muộn.
Trên thượng nguồn đi xuống hình như đang nổi lơ lửng thứ gì đó, Tề Lạc Nhân còn cho rằng bản thân hoa mắt, dụi mắt lại tỉ mỉ nhìn kỹ, chính xác có thứ gì đó đang trôi qua đây, đợi khoảng cách gần hơn cậu mới thấy rõ, thì ra là một mảnh vải tàn tạ.
Sắc mặt Tề Lạc Nhân ngưng trọng mà vớt mảnh vải lên, mảnh vải này cùng trang phục tế tự trên người cậu giống y như nhau!
Cậu vội vàng từ trong nước đi ra ----- nhất thời lơ đễnh khiến đầu gối bị va đập ----- cũng không để tâm cả người mình ướt sũng, rũ rũ lớp vải cho bằng phẳng, trên lớp vải dính đầy vết máu, sau khi bị ngâm trong dòng nước biến thành từng mảng to màu đỏ nhạt, nhìn qua mà phát hoảng.
Thượng nguồn con suối này đã phát sinh chuyện gì? Tề Lạc Nhân nhìn về phương hướng mảnh vải trôi đến, nơi đó đúng là hướng cậu muốn đi đến!
Đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu to quang quác, Tề Lạc Nhân đột ngột ngẩng đầu, trên cái cây đối diện là đại hắc điểu quen thuộc, đây không phải là chim của nữ thần cậu sao? Chẳng lẽ nữ thần cũng ở đây?
Tề Lạc Nhân nhanh chóng ngẩng đầu nhìn quanh mọi nơi, còn không đợi cậu cẩn thận tìm kiếm, một bộ y phục từ trên trời giáng xuống, đem cả người cậu bao lại, trong bóng tối cậu nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng hạ xuống cạnh cậu, cậu kéo bộ đồ phủ trên đầu xuống, sau đó đối diện với khuôn mặt lãnh diễm đến mức khiến người khác không cách nào tập trung nhìn.
Quả nhiên là cô ấy!
Diệp Hiệp thở dài, ngồi xổm xuống vuốt mắt thay cô ấy: "Bất luận xem bao nhiêu lần, những NPC này và người sống đều không khác gì nhau a."
"Mỹ nhân nàng thật đúng là tâm địa thiện lương mà, tôi rất thích." Lục Hựu Hân ở một bên liên tục tán thưởng.
Tề Lạc Nhân xấu hổ mà giả vờ xem phong cảnh, chứ cố đứng cạnh Lục Hựu Hân chỉ khiến cậu cảm thấy một trận nhục nhã.
Diệp Hiệp cười có phần miễn cưỡng: "Từng có người nói qua với tôi rằng, chỉ có lòng thương hại của kẻ mạnh mới được gọi là lương thiện, còn lòng thương hại của kẻ yếu, nhiều nhất chẳng qua là lo âu của bầu bí thương nhau, lá lành đùm lá rách mà thôi."
Lời này khiến Tề Lạc Nhân rất có cảm xúc, cậu không khỏi nhìn nhiều NPC đã chết, trong lòng cậu quả thực có tồn tại sự thương xót đối với những cô gái đó, nhưng loại thương cảm xót xa đó trước sự sinh tử tồn vong của bản thân, cũng bất quá là chút lương thiện mỏng manh đang giãy dụa mà thôi, cậu thậm chí không biết phần lương thiện này có thể tồn tại được bao lâu.
"Được rồi, không nói cái này nữa. Vì biểu thị sự cảm ơn, tòa tháp này liền do hai người quyết định ai là người đi mở nó ra vậy, có được cơ hội rút thưởng cũng không tồi, nói không chừng có thể cầm được thứ tốt nào đó." Diệp Hiệp nói với hai người.
Tề Lạc Nhân rất khiêm nhường mà nói: "Tôi không giúp được gì, vẫn là để Lục Hựu Hân đến đi."
Cậu còn cho rằng cô ấy tốt xấu gì cũng nhún nhường một hồi, kết quả cô ấy vậy mà gật đầu ngay tắp lự: "Vậy tôi liền không khách khí nữa."
Nói đoạn, Lục Hựu Hân đem thi thể được nhắc đến trên đất đặt ở dưới tháp phong ấn, sau đó đem tay dán lên thân tháp, đồ đằng phức tạp trên mu bàn tay cô ấy hiện lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, giống như sương mù đang tản ra, vô số hạt viên nhỏ bé dũng mảnh tuôn vào trong thân tháp, Tề Lạc Nhân sửng sốt nhìn tòa tháp, đỉnh tháp đột nhiên bắn ra một chùm tia sáng màu u lam, thẳng tắp xuyên thẳng vào trong trời xanh. Trong nháy mắt cột sáng và tầng mây tiếp xúc nhau, ánh sáng như sóng gợn từng vòng rồi từng vòng khuếch tán ra xa, khắp nơi trong rừng rậm đều có thể nhìn thấy cột sáng lóa mắt đó, dừng lại thật lâu trong không trung, mà thi thể trên mặt đất đã biến mất không thấy.
"Xạ tuyến này, quá rõ ràng rồi." Tề Lạc Nhân cau mày nói.
"Bình tĩnh, đợi bọn chúng đuổi đến đây chúng ta sớm đã rời đi." Lục Hựu Hân rút tay về, trên thân tháp hiện ra một rương báu đang treo lơ lửng giữa trời, ngón tay cô ấy ấn lên khóa cài, rương báu mở ra, một tấm thẻ rơi vào tay cô ấy, cô ấy quét mắt nhìn, có chút kinh ngạc đến nhíu mày, nói thầm: "Đùa gì đây, chậc, còn không bằng đưa mình con bồ câu còn dùng tốt hơn."
Giọng cô ấy rất nhẹ, nếu không phải bởi vì Tề Lạc Nhân đứng gần cô ấy, lúc này chỉ sợ cũng nghe không rõ cô ấy đang nói gì.
Lục Hựu Hân đem thẻ cất vào trong balo đồ, không có ý định kích hoạt nó.
Rương báu vậy mà không tự động biến mất, Lục Hựu Hân lại quét mắt nhìn vào trong, vậy mà lại móc ra được một trang giấy: "Bản đồ?"
Tề Lạc Nhân liếc sang, bản đồ này thoạt nhìn không giống bản đồ rừng rậm, ngược lại giống như...
"Đây hẳn là bản đồ địa cung sau khi mở khóa bốn tòa tháp phong ấn mới mở ra." Lục Hựu Hân quơ quơ bản vẽ trên tay, cười tủm tỉm mà hỏi Diệp Hiệp, "Mỹ nhân, ta thấy tấm bản đồ này trông khá là quan trọng đấy, nàng có muốn ghi chép lại một phần không?"
"Không cần đâu." Diệp Hiệp vừa nói xong liền ngốc ngây ra, dường như không biết tại sao mình lại từ chối.
Lục Hựu Hân chậc chậc: "Xem ra mỹ nhân nàng không quá tin tưởng ta rồi."
Diệp Hiệp nhíu đôi mày anh khí, ngưng trọng nhìn Lục Hựu Hân.
"Đừng căng thẳng, chỉ là kĩ năng nhỏ không ảnh hưởng toàn cục thôi. Bất luận gặp phải dạng cô gái xinh đẹp nào, vấn đề đầu tiên ta đưa ra họ đều trả lời sự thật, thông thường ta dùng nó để hỏi số đo ba vòng của mấy em gái xinh xắn, trăm phần trăm chân thực." Lục Hựu Hân mỉm cười và dang tay, mặt đầy đắc ý.
Thì ra là thế, trách sao ban nãy lúc cô ta thấy mình từ chối trả lời vấn đề lại kinh ngạc như thế, Tề Lạc Nhân thầm nghĩ, nhưng kĩ năng này... lấy ra chỉ để hỏi số đo 3 vòng cũng quá thô tục rồi đi!
"Vậy mà các người đều không muốn bản đồ, vậy tôi không khách khí đấy." Lục Hựu Hân cười tít mắt mà nói.
"..." Đợi chút, cậu còn chưa nói không cần mà! Trong mắt Lục Hựu Hân đàn ông thì không có nhân quyền sao!
Đại khái là ánh mắt Tề Lạc Nhân quá u oán, Lục Hựu Hân trên dưới đánh giá cậu, không quá tình nguyện hỏi: "Cậu muốn ghi chép lại sao?"
"Cho tôi nhìn qua là được." Tề Lạc Nhân đối với việc ghi nhớ bản đồ của mình còn xem như khá là tự tin.
Lục Hựu Hân cũng không tiếp tục từ chối, sau khi nhận được bản đồ Tề Lạc Nhân nghiêm túc xem trong nửa phút, sau đó đem bản đồ trả về.
Kết cấu địa cung này, so với tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn, đáng tiếc bản đồ chỉ miêu tả một phần tư thôi, 3 phần tư còn lại hẳn là nằm ở ba tòa tháp phong ấn khác, cậu biết vị trí Tháp huyệt động, thế thì kế tiếp...
"Không sao, cảm ơn." Diệp Hiệp lễ phép mà khéo léo từ chối lời mời, tạm biệt hai người, sau đó một mình bước trên con đường rời đi.
Tề Lạc Nhân trải qua một phen tranh đấu nội tâm, quyết định vẫn là tự mình làm riêng, cậu thực sự không thể ở chung tiếp xúc với Lục Hựu Hân thời gian dài được, gặp phải Lục Hựu Hân ghét bỏ không hề gì mà nhún vai: "Vậy cậu trên đường chú ý chút, lần này tôi cũng sẽ không coi cậu là thiếu nữ xinh đẹp để làm cái đuôi... bảo vệ nữa đâu đấy."
Loại bảo vệ này cậu không cần, đa tạ.
Sau khi rời khỏi Tháp đầm lầy, Tề Lạc Nhân xuôi về phương Nam, từ bản đồ Trần Bách Thất đưa cậu mà xem, Tháp huyệt động nằm ở vùng rừng rậm phía Nam, nếu như thuận lợi trước trời tối là có thể đến đó được rồi."
Một người trong khu rừng xa lạ gấp rút lên đường cũng không phải là chuyện dễ dàng, Tề Lạc Nhân đã có chút hối hận cự tuyệt đi theo Lục Hựu Hân rồi, tuy người đó thoạt nhìn vô cùng không đáng tin, nhưng Tề Lạc Nhân cảm thấy cô ta hẳn là một người có năng lực xuất chúng có thể dựa vào, vì vậy mới có thể không kiêng nể gì như thế mà bày ra cá tính bản thân... đi.
Lần này cảm giác bị người trộm nhìn chằm chằm không xuất hiện nữa, xem ra Lục Hựu Hân thật sự không tiếp tục bám theo cậu rồi, cậu nghi ngờ cô ta có thể là đã đi theo Diệp Hiệp, dù sao người ta là mỹ nữ hàng thật đúng giá... Cậu không khỏi có chút cảm thông với Diệp Hiệp bị biến thái nhìn chòng chọc.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ có phần nhiệt tình quá đà, Tề Lạc Nhân dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán, không đến thời gian 1 ngày, trang phục tế tự trên người cậu đã bị làm nhục đến mức nhìn không ra nguyên dạng luôn, dù sao từng trên đất lăn qua, cây cũng trèo qua, lội đầm lầy cũng có, nó bây giờ coi như cùng giẻ lau cũng không khác nhau gì mấy. Đáng hận là bởi vì yêu cầu trang bị cưỡng chế của hệ thống, cậu không cách nào cởi nó ra để lau một chút, chỉ biết chịu đựng cả người bẩn rít khó chịu, vì thế sau khi nhìn thấy dòng suối cậu liền hưng phấn khó nhịn mà chạy sang đó, vốc nước rửa mặt.
Suối nước mát lạnh mang đi nhiệt độ trên da, Tề Lạc Nhân rửa mặt xong còn cảm thấy nghiện hơn hết, dứt khoát nhảy xuống suối chà người, tuy không thể cởi đồ, nhưng trong dòng nước lạnh mặc cả đồ ngâm một hồi cũng rất là thanh thản dễ chịu.
Suối không tính là sâu, nhưng rất trong veo, Tề Lạc Nhân nhìn thấy dưới nước có các loại cá lớn nhỏ bằng ngón tay cái bơi qua bơi lại, vô cùng đáng yêu. Xuyên qua dòng nước, cậu còn nhìn thấy hai chân của mình, hoàn toàn là khuôn chân nhỏ nhắn tinh xảo của một nữ hài tử, vừa nhìn liền khiến cậu thập phần phiền muộn.
Trên thượng nguồn đi xuống hình như đang nổi lơ lửng thứ gì đó, Tề Lạc Nhân còn cho rằng bản thân hoa mắt, dụi mắt lại tỉ mỉ nhìn kỹ, chính xác có thứ gì đó đang trôi qua đây, đợi khoảng cách gần hơn cậu mới thấy rõ, thì ra là một mảnh vải tàn tạ.
Sắc mặt Tề Lạc Nhân ngưng trọng mà vớt mảnh vải lên, mảnh vải này cùng trang phục tế tự trên người cậu giống y như nhau!
Cậu vội vàng từ trong nước đi ra ----- nhất thời lơ đễnh khiến đầu gối bị va đập ----- cũng không để tâm cả người mình ướt sũng, rũ rũ lớp vải cho bằng phẳng, trên lớp vải dính đầy vết máu, sau khi bị ngâm trong dòng nước biến thành từng mảng to màu đỏ nhạt, nhìn qua mà phát hoảng.
Thượng nguồn con suối này đã phát sinh chuyện gì? Tề Lạc Nhân nhìn về phương hướng mảnh vải trôi đến, nơi đó đúng là hướng cậu muốn đi đến!
Đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu to quang quác, Tề Lạc Nhân đột ngột ngẩng đầu, trên cái cây đối diện là đại hắc điểu quen thuộc, đây không phải là chim của nữ thần cậu sao? Chẳng lẽ nữ thần cũng ở đây?
Tề Lạc Nhân nhanh chóng ngẩng đầu nhìn quanh mọi nơi, còn không đợi cậu cẩn thận tìm kiếm, một bộ y phục từ trên trời giáng xuống, đem cả người cậu bao lại, trong bóng tối cậu nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng hạ xuống cạnh cậu, cậu kéo bộ đồ phủ trên đầu xuống, sau đó đối diện với khuôn mặt lãnh diễm đến mức khiến người khác không cách nào tập trung nhìn.
Quả nhiên là cô ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất