Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 Chương 2: Lần đầu đến với vùng đất hoàng hôn (2)

Trước Sau
Như một con thuyền cổ xưa bình thường, chiếc thuyền này - phi hành khí - bọc trong đống sắt thép chậm rãi rời khỏi bờ biển, hướng về hải vực bên ngoài cảng biển Lạc Dương. Phi thuyền bay trên không trung ở trong biển mây ráng chiều sắc cam đạp gió rẽ sóng, xuyên qua khoang thuyền trong suốt cũ kỹ hình tròn, ba tân nhân mới đến trông thấy một màn mỹ lệ đến độ kinh ngạc tán thán.

Trong khoang thuyền tràn ngập mùi vị dầu máy và hỗn hợp đồ ăn cùng một chỗ, cũng không dễ ngửi, nhưng lữ khách đến đến đi đi lại cho người ta một loại sinh mệnh lực tươi mới ----- Những người này không phải là NPC, mà là người chơi tựa họ.

Tề Lạc Nhân kiềm chế tính hiếu kỳ và nghi vấn của bản thân, lén lút đánh giá người xung quanh. Những người này đa phần đều rất trẻ, đặc biệt lớn tuổi có rất ít, cũng gần như không đặc biệt không có tuổi vị thành niên. Nam nữ nửa này nửa nọ, có người dường như đặc biệt đã thích nghi được với cuộc sống trong trò chơi khủng bố, rất thản nhiên cùng đồng bọn tán gẫu về lần thu hoạch gần nhất, cũng có một vài người thân đơn bóng chiếc, một mình cô đơn ngồi trong khoang thuyền, hai mắt vô thần nhìn nắng chiều ngoài cửa sổ, hơi thở toàn thân chậm rãi kiềm nén.

Rõ ràng là tráng niên chính trực, nhưng tựa hồ gần đất xa trời.

Là do Số Ngày Sinh Tồn bị hao hết sao? Trong lòng Tề Lạc Nhân hiện lên một phỏng đoán, liên lụy đến tâm tình bản thân cũng trở nên nặng nề.

- ---- Cậu chỉ có Số Ngày Sinh Tồn là 10 thôi.

"Số ngày sinh tồn?" Khi Tô Hòa nói ra từ này, bác sĩ Lữ vô ý thức lặp lại một lần nữa, trên gương mặt lại toát ra sự hoảng sợ không tự cảm thấy được.

"Đúng, số ngày sinh tồn. Sinh sống trong thế giới Ác Mộng với người chơi mà nói, không có số ngày sinh tồn, tất cả đều là hư vô. Sau khi từ thôn tân thủ đi ra, mỗi người chơi đều sẽ đạt được 10 ngày sinh tồn, trong 10 ngày này nhất thiết phải kiếm giành càng nhiều Số Ngày Sinh Tồn, bằng không thì đợi chờ bọn họ chính là tử vong. Tiền tài với bọn họ mà nói không chút ý nghĩa." Tô Hòa đứng dưới tà dương ngắm nhìn biển cả mênh mông, mặt nước màu xanh bích khoáng đạt vô hạn được ráng chiều chói lọi, tựa ảo như mộng.

"Có lẽ những người sống ở thế giới ngoài kia sẽ cảm thấy rằng, thời gian là đồ vật có thể tùy ý tiêu pha. Bọn họ sẽ không đi mà tự hỏi một ngày của bản thân rốt cuộc có bao nhiêu giá trị, mặc cho thời gian vô thanh vô tức trôi qua, nhưng ở nơi đây, thời gian chính là sinh mạng, nó nặng so với tất cả." Giọng nói mềm mại của cậu ta rơi vào trong tai ba người, lại giống như cây búa đánh vào tâm hồn một cái.

Tề Lạc Nhân quay đầu nhìn lại cuộc sống đã từng của chính mình: ăn không ngồi rồi chơi game, thỉnh thoảng nhận đơn thiết kế duy trì cuộc sống, sau đó tiếp tục nằm dài ra... cậu cũng không có nghĩ qua tương lai cuối cùng trông thế nào. Nhưng bây giờ, cậu chỉ còn lại thời gian 10 ngày.

Khi tử vong chân chính giáng xuống ở trước mắt, khiến người không cách nào lại tiếp tục trốn tránh nữa, cậu bắt đầu thống hận sự xa xỉ trước kia của bản thân.

Không còn thời gian nữa, nhưng cậu còn muốn... còn muốn sống tiếp.

"Đồ vật trong thế giới phó bản không thể đem đến thế giới chủ, ăn cũng giống như vậy. Trước ăn chút đồ lót bụng, đợi lên đảo lại mời người ăn ngon." Tô Hòa vừa đi mua chút bánh mì lót dạ và nước uống, đặt trước mặt ba người.

Ba người đã đói đến mức bụng nó kêu ục ục làm một trận ăn như hổ đói, Tô Hòa cười tít mắt, chống cằm nhìn bọn họ, Tiết Doanh Doanh được soái ca nhìn đến mặt đỏ, ngượng ngùng nói: "Anh đói không? Có muốn ăn chút không?"

"Tôi không đói, đợi đến nơi lại ăn no nê là được." Tô Hòa thản nhiên nói, "Mọi người cũng đừng ăn quá no, miễn cho lát nữa ăn không nổi."

Kỳ thực nó so với bánh mì đen cũng không tốt hơn là mấy, thực sự khó nuốt đi? Tề Lạc Nhân nghĩ thầm, tuy Tô Hòa không biểu hiện ra ngoài, nhưng cậu mơ hồ cảm nhận được Tô Hòa ở phương diện ăn mặc ngủ nghỉ hẳn là một người rất chú trọng.

Một hành khách từ cạnh bàn Tề Lạc Nhân đi qua, áo khoác có chút tung bay đụng phải ly nước trước mặt Tề Lạc Nhân. Cậu vươn tay giữ lại cái ly, dư quang tầm mắt liếc được hành khách thoáng qua. Thân hình người vô cùng mập mạp bị áo khoác chặt chẽ bao lấy, Tề Lạc Nhân quay đầu nhìn, người đó đang đứng trong góc khoang hành khách cùng một người khác thấp giọng trao đổi.



Trên mắt phải hành khách mặc áo khoác đeo một cái bịt mắt, hẳn là bị thương dẫn đến mù lòa, đồng bọn hắn thậm chí đã đứt một chân, chân giả bằng kim loại từ trong ống quần kéo dài ra ngoài, dưới tà dương chiết xạ ra hàn quang sắc bén.

Tề Lạc Nhân bỗng nhiên có một loại dự cảm vi diệu.

Hai người này, là người đào vong.

"Phịch" một tiếng cực vang, chân giả của người đứt chân hung hăng đá lên cửa thuyền. Trong khoang thuyền nháy mắt yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.

Người đứt chân đem một tờ giấy trắng vỗ lên cửa thuyền, sau đó vỗ vào bả vai đồng bọn, lộ ra nụ cười dữ tợn với những hành khách trong khoang thuyền.

Một tay của độc nhãn một mực giấu trong áo khoác, lúc này chậm rãi đem tay từ trong rút ra ngoài, trong tay rõ ràng là một cái kíp nổ bom! Mà trên người hắn quấn chi chít bao thuốc nổ!

Là cường đạo!

Tề Lạc Nhân sững sờ nhìn hai người đó, phút chốc ngốc lăng.

"Ngày của huynh đệ chúng tôi đã không còn nhiều, lại đắc tội người ta, hiện tại một đứa đứt chân một đứa mù, cái chết sắp ập đến trái lại không muốn chết." Người đứt chân cổ quái cười, trong âm giọng khàn khàn tràn đầy điên cuồng được ăn cả ngã về không, "Chúng tôi cũng không phải lòng tham không đáy, người ngồi trên chiếc thuyền này, mỗi một người giao nộp 10 ngày Số Ngày Sinh Tồn, ký tên lên khế ước, thả mọi người bình an xuống thuyền. Bằng không..."

Người đứt chân vỗ tay cầm kíp nổ bom của đồng bọn: "Bằng không cả đám cùng nhau chết đi!"

Trong khoang thuyền một mảnh tĩnh mịch. Hồi lâu mới có một người đàn ông trẻ tuổi đứng lên nói: "Tôi muốn xem trước giấy khế ước."

"Khế ước trên tường, kí cái tên, buộc tay lại, đứng sang bên kia, lát nữa đến trạm rồi thả mày đi." Người đứt chân chỉ chỉ tờ giấy trắng dán trên tường.

Người đàn ông giơ hai tay lên, dưới ánh mắt của bọn cướp đi đến trước giấy khế ước, nhẹ giọng đọc lên: "Bên B tự nguyện giao nộp 10 ngày sinh tồn cho bên A, với đổi lấy quyền lợi bình an xuống thuyền, bên A không được làm hại người giao nộp Số Ngày Sinh Tồn... Loại giấy khế ước này không có khả năng thông qua xét duyệt! Một khi bị phán định lừa gạt, anh chỉ có một đường chết!

Người đứt chân điên cuồng cười: "Không, đây không phải khế ước thông thường, đây là khế ước ác ma! Tao và ác quỷ bịp bợm đã kí kết khế ước ác ma, nó hứa hẹn sẽ dùng sức mạnh ác ma làm cho tờ giấy này có thể có hiệu lực, bất kể là không công bằng!"

Người đàn ông trẻ tuổi cau mày, trầm giọng nói: "Ngươi đã đầu phục ác ma..."

"Chỉ cần có thể sống tiếp, coi như đem linh hồn bán cho ác quỷ cũng chả sao hết! 10 ngày sinh tồn, đổi chúng mày một cái mạng, chẳng lẽ không đáng giá sao? Chúng mày dám vì thời gian 10 ngày mà mạo hiểm sinh mạng ư?" Người đứt chân đem bút đặt trước mặt người đàn ông, "Kí tên đi."

Mặt người đàn ông âm trầm, đoạt bút, dứt khoát nhanh gọn kí tên lên giấy khế ước, sau đó tùy ý bọn cướp trói chặt hai tay mình, đem vứt sang một góc trong khoang thuyền.



"Người tiếp theo, ai đến?"

Tề Lạc Nhân nhìn về phía Tiết Doanh Doanh và bác sĩ Lữ, sắc mặt hai người tái nhợt, đều là một mặt hoảng loạn áp lực không ngừng.

Thời gian 10 ngày với người chơi cũ mà nói có thể không coi là gì, nhưng trên người bọn họ lại chỉ có 10 ngày! Nếu giao ra, chẳng phải ý là kêu bọn họ lập tức đi chết ư?

"Tống tiền tiên sinh, tôi có một vấn đề." Bàn bên cạnh Tề Lạc Nhân có hai cô gái ngồi, chính là hai người ở cảng biển cùng bọn họ có duyên gặp mặt nhau một lần. Trong đó cô gái lớn tuổi hơn đứng dậy, lễ phép hỏi: "Xin hỏi, nếu Số Ngày Sinh Tồn không đủ 10 ngày, vậy nên làm sao bây giờ?"

Người đứt chân hung ác nham hiểm nhìn cô: "Thế thì đi chết đi!"

Cô gái mặt mày dài nhọn tính tình tốt cười: "Xin yên tâm, Số Ngày Sinh Tồn của tôi đủ, bất quá nếu trên thuyền có bạn nào không đủ Số Ngày Sinh Tồn, tôi có thể giúp mọi người ứng trước, cho phép điều này được chứ?"

Sắc mặt bọn cướp như thể vén được sương mù, lạnh lùng nói: "Có thể."

Cô gái nghe vậy cười khanh khách nhìn mấy người Tề Lạc Nhân, thấp giọng nói: "Tôi ra giá không cao, trong một tháng trả về gấp 3, thế nào?"

Trong lúc nguy cấp còn làm kinh doanh... Tề Lạc Nhân nhất thời vậy mà không biết nói gì mới ổn.

"Người kinh doanh Trần Bách Thất, cô thật đúng là đi đến đâu đều không quên kiếm một khoản tiền." Tô Hòa làm như bất đắc dĩ thở dài.

"Ồ, anh trai đẹp này, không nghĩ tới cậu biết tôi? Kì lạ, cậu lớn lên đẹp trai thế này, nếu tôi may mắn gặp mặt qua một lần, vậy thì tuyệt đối sẽ không quên mới phải." Cô gái có tên là Trần Bách Thất nhếch nhẹ lông mày, kì quái nói.

Lúc trên cảng biển gặp thoáng qua, cô ta không nhìn nhiều Tô Hòa một cái, hờ hững như đang nhìn một viên sỏi đá bên đường, lúc này lại cười đến hết sức hòa khí.

"Tôi không thường đến Vùng Đất Hoàng Hôn, so với tà dương vĩnh viễn không lặn, tôi vẫn là càng vừa ý phong cảnh bình minh." Tô Hòa thản nhiên nói.

Trần Bách Thất rất ngạc nhiên: "Cậu định cư ở Vùng Đất Bình Minh rồi? Trách sao được... Vừa rồi đã thất lễ, xin lỗi." Nói xong, cô ta tự nhiên khoác tay lên bé gái một mực muốn chen lời nhưng bị cô ta dùng ánh mắt biểu thị câm miệng. Hai người trên giấy khế ước kí tên, an tĩnh đứng ở một bên khác, căn bản không nhắc đến sự tình cho vay Số Ngày Sinh Tồn nữa.

Vùng Đất Bình Minh? Tề Lạc Nhân nhớ đến nơi đó và Vùng Đất Hoàng Hôn đều là hai công sự ngang hàng, hoàn cảnh sinh tồn vượt xa Vùng Đất Hoàng Hôn, không nghĩ đến Tô Hòa dĩ nhiên thường trú nơi đó.

Ngay khi bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, đám hành khách đã tốp này đến tốp khác đi lên trước kí tên. Tuy rằng không ít người biểu cảm không mấy gì vui vẻ, nhưng sau khi cân nhắc lợi hại cũng cảm thấy không đáng vì thời gian mười ngày mà cược mạng mình. Không thể không nói yêu cầu đòi hỏi Số Ngày Sinh Tồn của hai tên cướp này thỏa đáng.

"Đừng lo lắng." Tô Hòa đưa lưng về phía hai tên cướp, nhẹ giọng nói với ba người, "Hai tên này, nhảy nhót không được bao lâu nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau