Welcome To Trò Chơi Ác Mộng

Quyển 2 Chương 9: PHÓ BẢN 2: HIẾN TẾ PHÙ THỦY

Trước Sau
[Người chơi Tề Lạc Nhân, bắt đầu nhiệm vụ: Hiến Tế Phù Thủy.]

[Bối cảnh nhiệm vụ: Thôn trang lân cận cùng Làng Maca hẻo lánh có một truyền thống đáng sợ, cách mỗi 3 năm bọn họ sẽ hiến tế 13 thiếu nữ cho Ác Ma, bọn họ sẽ bị xua vào sâu trong rừng rậm. Các cô gái ấy nhất định phải mở ra bốn tòa tháp phong ấn, sau đó thì địa cung hiến tế mới được mở khóa, ở nơi đó có một người trong số các cô gái sẽ trở thành phù thủy hầu hạ Ác Ma.]

[Bởi vì tính đặc thù của nhiệm vụ, người chơi nam trong thời gian nhiệm vụ sẽ lấy thân thể nữ giới hành động, sau khi nhiệm vụ kết thúc tự động khôi phục.]

[Bước đầu nhiệm vụ Hiến Tế Phù Thủy: Giải khai phong ấn trên Tứ Phương tháp. Trước mắt đã giải khóa Tứ Phương tháp 0/4.]

[Đếm ngược thời gian đồng bộ số liệu, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, hoàn thành đồng bộ.]

- ----

Tề Lạc Nhân nửa mơ nửa tỉnh có cảm giác thân thể đang lắc lư có tiết tấu. Bên tai truyền đến tiếng vó ngựa và tiếng trò chuyện của phụ nữ đã được đè thấp, cậu bừng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngồi trên một chiếc xe ngựa.

Trong đầu hiện ra nhắc nhở của hệ thống, lúc xem được một đoạn trong số đó cậu theo bản năng mà cúi đầu quan sát trước ngực mình ----- vùng đất bằng phẳng trước ngực có hai thứ đồ đáng ra không nên xuất hiện ở đây!

Đệt thiệt chứ, tâm tính người thiết kế trò chơi này là cái dạng gì đây! Đây đã không phải loại hình hứng thú buồn nôn gì rồi, tuyệt đối là biến thái a!

Mặt Tề Lạc Nhân trắng bệch, khép hai chân lại cảm thụ một chút, quả nhiên, đồ vật trọng yếu nào đó giữa hai chân đã không cánh mà bay rồi... Ha ha, game này còn có thể chơi?

Cậu cho rằng về sau chơi game lúc thiết lập nhân vật cũng sẽ không vì muốn nhìn em gái mà chọn nhân vật nữ đâu, ám ảnh tâm lý quá lớn, cậu chống đỡ không nổi a.

"Cậu không sao chứ?" Người ngồi ở đối diện cậu hỏi.

Tề Lạc Nhân mặt không biểu tình mà ngửa mặt lên, lúc chứng kiến đối diện vậy mà là khuôn mặt người phương Đông có nét nữ tính nháy mắt có chút chần chừ. Tầm mắt hướng xuống bên hông cô ấy, đáng tiếc cô ấy và cậu đều mặc một bộ trang phục tế tự màu trắng như nhau. Không có đai lưng, chả rõ là đã chọn ẩn tàng hay là căn bản không có, cậu không cách nào xác định người trước mắt đến cùng là người chơi hay là NPC.

"Xin chào, tôi là Diệp Hiệp. Hiệp trong hiệp khách... cũng giống như cậu." Cô gái trẻ tuổi gọi là Diệp Hiệp có một gương mặt đặc biệt anh khí, cô ấy vỗ vỗ bên hông chính mình, không chút e dè lộ ra thân phận người chơi của bản thân.

Chẳng qua cái tên này, chắc không hẳn cũng là nam đi. Tề Lạc Nhân nhịn không được bắt đầu nghĩ nhiều nhưng mà nhìn Diệp Hiệp khá là tự nhiên, dường như đây cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Tề Lạc Nhân lại nhìn một chút hai vị nữ tính khác trên xe. Hai người này có một người lớn lên trông rất giống con lai, có một đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp, người nọ yên tĩnh mà cuộn tròn ở trong góc xe ngựa không nói chuyện. Người còn lại là tóc vàng mắt ngọc bích điển hình, tuổi tác rất nhỏ, đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn hai người bọn họ: "Hai chị có trông thấy chị em không?"

"Chị em là ai?" Diệp Hiệp hỏi.

"Chị em tên Ngải Sa, em tên Ngải Lệ, đợi lát nữa hai chị nếu như nhìn thấy chị ấy, có thể xin nhờ hai chị dẫn chị ấy đến chỗ em được không? Thân thể chị ấy không khỏe, nếu chỉ có một mình sẽ rất cực khổ." Ngải Lệ sắc mặt mang ý cầu xin.

Cô bé vừa dứt lời, Tề Lạc Nhân thu được nhắc nhở của hệ thống:

[Người chơi Tề Lạc Nhân, kích phát nhiệm vụ nhánh: Tìm kiếm Ngải Sa. Trước khi kết thúc nhiệm vụ Hiến Tế Phù Thủy giúp đỡ chị em Lệ và Sa gặp lại nhau, nhiệm vụ thành công khen thưởng Số Ngày Sinh Tồn: 10 ngày, rút thưởng ngẫu nhiên 1 lần, nhiệm vụ thất bại không trừng phạt.]



Cậu nhìn Diệp Hiệp, Diệp Hiệp cũng đang nhìn cậu, cô ấy hiển nhiên cũng nhận được nhiệm vụ đồng dạng: "Xem ra chúng ta có thể tạm thời suy nghĩ hợp tác."

"Đang có ý này." Tề Lạc Nhân vừa mở miệng ra liền bị giọng nói bản thân kinh sợ, giọng loli mềm mại đáng yêu này lại là chuyện gì đang xảy ra nữa đây! Thứ lỗi cậu không tiếp thu nổi a!

"Lớn lên đáng yêu như thế, đừng nói chuyện bằng vẻ mặt nghiêm túc đó nữa." Diệp Hiệp mỉm cười, nháy mắt với Tề Lạc Nhân.

Hình như bị ngự tỷ đùa giỡn rồi. Tề Lạc Nhân kinh hoàng một hồi, việc bản thân bị "định tính" thành tướng mạo dễ thương rất không hài lòng. Tuy rằng không so được với Tô Hòa nhưng cậu cũng là một soái ca có giá trị nhan sắc lừa được dì căn tin cho thêm nửa muôi cải cơ đấy, làm sao có thể vừa đổi giới tính liền là một gương mặt loli!

"Tề Lạc Nhân, tên tôi." Tề Lạc Nhân báo ra đại danh bản thân, có chút vui mừng vì cái tên này nghe tương đối trung tính, giờ này khắc này cậu không muốn bạo lộ giới tính chân thực của mình, thực sự là cuộc gặp gỡ này quá xấu hổ rồi.

"Còn cô?" Diệp Hiệp hỏi thiếu nữ nãy giờ không nói chuyện, chỉ cuộn tròn trong một góc xe ngựa.

Thiếu nữ ngẩn người, trong đôi mắt xanh lục tựa lục bích toát ra một tia bất an: "Tôi, tôi tên An Na..." Nói xong, cô ấy lại cúi đầu một lời không nói tiếp.

An Na so với Ngải Lệ rõ ràng tâm sự trùng trùng, đối với chuyện sắp xảy ra tràn đầy sợ hãi. Ngải Lệ tuổi nhỏ, còn có vài chuyện không hiểu, ngốc nghếch mà cùng Diệp Hiệp nói về truyền thuyết trong thôn: "Chị gái thôn bên cạnh 3 năm trước bị chọn trúng, đám người lớn đều nói chị gái ấy đi hầu hạ cho Ác ma đại nhân. Hiện tại đến phiên em và chị em nhưng chị em rất sợ, chị em nói chị không muốn đi, nhưng không đi sẽ bị nhốt lại mất. Mấy ngày trước có mấy chị gái khác kết bạn trốn đi, thôn trưởng đã phái rất nhiều người đuổi theo bọn họ, không biết bây giờ ra làm sao rồi..."

Kết bạn bỏ trốn? Tề Lạc Nhân nhìn mu bàn tay trái của mình, tuy bởi vì liên quan đến việc chuyển đổi giới tính tay nhỏ đi một chút nhưng đồ đằng trên mu bàn tay vẫn còn, đồ đằng này hẳn là đến từ các thiếu nữ bỏ trốn đó.

"Em biết có mấy người bỏ trốn không?" Tề Lạc Nhân nhạy bén, hỏi Ngải Lệ.

Ngải Lệ chìa bàn tay ra đếm: "1, 2, 3, 4, 5... 6 người, có 6 chị trốn đi."

Vậy hẳn là có 6 người chơi rồi, Tề Lạc Nhân nghĩ thầm.

"Em rất nhớ chị em..." Ngải Lệ chán nản bĩu môi, mặt đầy ưu phiền.

Diệp Hiệp sờ sờ đầu cô bé: "Đừng sợ, chúng ta sẽ đi tìm chị em mà."

Trên gương mặt mềm mại của Ngải Lệ lộ ra một nụ cười xán lạn: "Dạ!"

Ngự tỷ và Loli có chút manh... Không, bây giờ không phải lúc để manh, chuyên tâm vào nội dung, chuyên tâm vào nội dung! Tề Lạc Nhân cường điệu 3 lần với chính mình, cưỡng ép bản thân chuyên chú vào hoàn cảnh hiện tại, cậu mở miệng hỏi: "Chúng ta bây giờ là muốn đi đâu?"

"Ác Ma Sâm Lâm, thôn trưởng nói phải mở bốn tòa tháp phong ấn ra, sau đó mới có thể đi địa cung gặp Ác Ma đại nhân." Ngải Lệ nâng mặt, thở dài, "Nhưng mà em vẫn rất muốn về nhà thôi."

Ngải Lệ và nhắc nhở của hệ thống đưa ra đều không khác nhau mấy, Tề Lạc Nhân từ từ nhắm hai mắt, trong lòng dự tính một phen. Nhiệm vụ này xem ra phải trước vào rừng rậm tìm được bốn tòa tháp, tiếp theo lấy phương thức nào đó giải trừ phong ấn, lại tiến vào trong địa cung, trở thành phù thủy.

Mà cậu hiện tại lấy thân thể nữ giới hành động, sức lực và tốc độ khẳng định có điều hạ thấp. Tuy cậu trước khi rời khỏi Vùng Đất Hoàng Hôn dùng Số Ngày Sinh Tồn còn thừa không nhiều đã mua một vài đồ vật có thể sẽ dùng, nhưng cũng không biết rốt cuộc có chăng hữu ích không, tin tốt duy nhất là Tô Hòa trước khi đi đem thanh [Chủy thủ Bão Hấp Nhân Huyết] đưa cho cậu...



Tề Lạc Nhân nhớ lại Tô Hòa lúc ở ngoài Làng Maca chào tạm biệt cậu, cậu ta thoạt nhìn như cũ bình tĩnh, ôn tồn lễ độ: "Nhiệm vụ lần này với cậu mà nói e rằng rất nguy hiểm, tôi không cách nào giúp đỡ cậu, hi vọng thứ này có thể giúp cậu một tay đi."

Nói đoạn, Tô Hòa đem thanh chủy thủ hoa lệ đưa đến tay Tề Lạc Nhân.

"Đừng vội nói lời từ chối, xin đợi tôi nói hết." Lời của Tô Hòa ngăn Tề Lạc Nhân lại, cậu ta mỉm cười, tiếp tục nói, "Tuy rằng lời này nghe như khoe khoang, nhưng trên người tôi cũng không thiếu vũ khí loại này. Nó đối với tôi mà nói cũng chỉ là món đồ dệt hoa trên gấm, nhưng với cậu mà nói lại là đưa than trong ngày tuyết. Kĩ năng SL của cậu rất thích hợp với thanh chủy thủ này, nói không chừng rất nhanh liền có thể thăng cấp lên sàn rất hữu ích. Trọng yếu nhất là..."

"Tôi hy vọng có thể cùng cậu gặp lại nhau." Giọng của Tô Hòa rất nhẹ, nhàn hạ tản mạn trong gió cấp 3, ôn nhu đến độ khiến người ta cho rằng đấy là một loại ảo giác, "Vì vậy nhất định phải sống đấy, Lạc Nhân, đợi đến lúc đó lại cùng nhau mạo hiểm nhé. Tôi đã có chút gấp gáp không chờ được."

...

...

...

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, ngoài xe truyền đến tiếng chó sủa. Nghe qua vô cùng hung ác, cửa lớn xe ngựa bị người thô bạo kéo ra, bốn người trong xe bị đuổi xuống.

Thế giới bên ngoài Vùng Đất Hoàng Hôn tuần hoàn theo quy luật mặt trời mọc mặt trăng lặn. Lúc này đã là thời khắc hoàng hôn, rừng cây dưới chiều tà thoạt nhìn tĩnh mịch quỷ dị, khiến người ta không muốn bước vào.

Vài người thôn dân tay cầm vũ khí đang thì thầm nói nhỏ, Tề Lạc Nhân nín thở để nghe, bọn họ dường như đang thảo luận hai cỗ xe ngựa còn lại đã đến mục đích chưa.

"Được rồi, thời gian đã đến." Một lão già từ trong thôn dân đi ra, phía sau mấy người thôn dân đang dắt bốn con chó dữ bụng đói kêu vang, thường thường xông đến chỗ mấy cô gái sủa, dọa Ngải Lệ và An Na cuống quít trốn phía sau hai người.

"Tuy rất tàn nhẫn, nhưng chúng ta cũng không có cách nào... nếu như không thể khiến vị đại nhân đó vừa lòng, tất cả mọi người đều phải chết. Bắt đầu thôi." Trên gương mặt lão già đầy nếp nhăn tràn ngập lòng thương hại dối trá, ông ta đang nói liền vung tay lên, thôn dân phía sau lập tức buông lỏng dây xích chó, bốn con chó dữ sủa ầm ầm chạy về phía bốn người.

Ngải Lệ thét lên một tiếng, nhấc váy chạy vào trong rừng rậm. Tề Lạc Nhân cũng co cẳng chạy đi, trang phục tế tự rầy rà trên người gây trở ngại đến việc cậu chạy trốn. Cậu thuở bình sinh lần đầu mặc váy rõ ràng so với ba người còn lại chậm đi một nhịp, xém chút bị chó đuổi kịp.

Bốn người bị sự tuyệt tình lạnh lẽo xua vào trong rừng rậm, rất nhanh trong cuộc chạy trốn liều mạng đã thất lạc nhau.

Chút chấm nhẹ của tui:

Nhớ lại cảnh trao nhau 'cây dao định tình'

Chén: đưa em cây dao này, đừng vội từ chối, nhà anh nhiều đấy chỉ là chút lặt vặt, tặng em nó mới phát huy được tác dụng lớn nhất.

Người: ờm, đây là tin tốt thật.

Chén: hãy sống nhé Người ơi, anh rất muốn cùng em va vào chốn nguy hiểm.

Người: wao... (không biết có nên đỏ mặt hay không)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau