Chương 10
Tôi nháy mắt với lão nhị, lão nhị hiểu ngầm, lập tức mở miệng giải thích nói: “Thật ra là thế này, lúc đầu trò chơi chỉ có nhóc tư tham gia, Mac nhóc tư là bị ép chơi, nó cũng không biết người kia là ai. Mà do lúc đầu cảm thấy chỉ là trò đùa nhàm chán của ai đó, cho nên cũng không coi trọng lời người kia nói, bởi vậy không có nghiêm túc tình manh mối, kết quả thời gian vừa tới trừng phạt cũng tới theo không, chính là cái hình kia đó. Vì để tránh để cho trừng phạt ngày càng khủng bố, tao với nhóc tư mới có thể như điên lên cùng nhau đi tìm cái thẻ nhớ này.”
“Cho nên chuyện này liên quan gì tới mày? Theo ý mày nói, cái này căn bản chỉ là trò chơi một người của nhóc tư thôi.” Lão tam không nói nhiều nhìn lão nhị.
“Cho nên nói, mày lần này là tự tìm phiền toái tới cho mình?” Lão đại đút kết lại.
“Khụ khụ… Đừng như vậy…” lão nhị mày còn khỏe không?
Tôi vẻ mặt hận sắt không thể thành thép nhìn lão nhị, tức giận nói: “Ngu! Mày giải thích rõ ràng như vậy, tụi nó còn tham gia cái quỷ gì nữa!”
Đệch mợ m! Ông đây bảo mày dụ bọn họ cùng lên thuyền mà!
Tôi trừng nó, mà nó lại đang làm vẻ mặt không biết gì nhìn lên trần nhà. Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Người xưa nói quả không sai.
Lão nhị hình như rốt cuộc ý thức được mình vừa làm chuyện ngu xuẩn gì, cả người như bị động kinh kéo quần áo lão đại cùng lão tam tru tréo nói: “Đm! Không được! Bọn mày đã biết nguyên nhân, không tham gia cũng phải tham gia, đừng mơ đứng ngoài cuộc!”
“Mày buông tay ra cho tao! Đồ sắp bị mày xé rách rồi!” Lão tam rống giận.
“Mày không tham gia tao có chết cũng không bỏ!”
“Mày có buông hay không?”
“Không buông! Chết cũng không buông!”
“Kia vậy không tham gia.”
“Hú! Tao biết bọn mày không có tình anh em gì hết mà! Nhìn tao cùng nhóc tư bị xui xẻo, tụi mày một chút đồng tình cũng không có, là ai nói đồng cam cộng khổ hả?! Nói đi… Thằng nào? Từ từ, mày vừa nói gì?” Lão nhị đang lên án đột nhiên thấy có chỗ nào sai sai, dừng lại nhìn lão tam, vẻ mặt ngu vl. Tôi thật sự không nỡ nhìn thẳng đâu.
Lão đại buồn cười nhìn lão nhị, có ý tốt trả lời nó: “Lão tam nói, mày không buông tay tụi tao sẽ không tham gia.”
Gần như là cùng lúc lão đại nói từ cuối, tay lão nhị như lửa đốt nhanh chóng rút về.
“Nên là, hiện tại hai người tụi bây cũng tham gia trò chơi này?” Tôi dò hỏi lại lần nữa.
Lão đại cùng lão tam phủi phủi áo bị lão nhị kéo nhăn gật gật đầu.
Tôi cười: “Good! Vậy sau đó nếu tao trong thời gian quy định không học được khúc piano này, cả đám cùng chết đi.”
Cảm giác kéo theo được đệm lưng vui vl. Trò chơi này tuy có hơi quá, tuy nhiên có thể gián tiếp chỉnh tụi nó, tôi đột nhiên cảm thấy nó cũng không tồi.
Đương nhiên, tôi biết bọn họ chỉ là xuất phát từ tình nghĩa anh em, không đành lòng nhìn tôi một mình chịu nạn. Cơ mà, thiện tai thiện tai, còn không phải là tìm chết sao?
Lão đại nghe tôi nói xong cơ miệng lại giật giật, nói với lão tam: “Sao tao cảm thấy nó giống như không muốn thông qua ải vậy?”
Lão tam ném gối đang ôm trong lòng lên giường, tay chỉ lên trên lưu loát nói: “Nó có mà nằm mơ! Từ hôm nay trở đi, chúng ta bắt đầu tiến hành cách huấn luyện ma quỷ, tao cũng không tin, một khúc piano đơn giản như vậy nó 1 tuần mà còn không học được!”
“Nói rất đúng!” Lão đại tán đồng gật đầu, sau đó vỗ tay, nói, “Tao hiện tại đi làm một bản kế hoạch học tập.”
“lão nhị mày đem đoạn video copy 1 bản ra cho tao, tao đi thay quần áo, lát nữa đi tìm người. Tụi mình nơi này không có đàn piano, chỉ có thể nhờ bên ngoài.” Nói xong bắt đầu xoay người cởi quần áo.
Lão nhị hưng phấn giơ tay, “Tuân mệnh, đội trưởng!” Sau đó như tiêm máu gà mà ghé vào trước máy tính.
Tôi nhìn trong nháy mắt cả phòng ngủ bận rộn như vậy mà mình chỉ biết ngu ngốc đứng yên tại chỗ. Tôi nói này, các vị, mấy người có hỏi qua ý kiến đương sự là tôi chưa hả?
“Cho nên chuyện này liên quan gì tới mày? Theo ý mày nói, cái này căn bản chỉ là trò chơi một người của nhóc tư thôi.” Lão tam không nói nhiều nhìn lão nhị.
“Cho nên nói, mày lần này là tự tìm phiền toái tới cho mình?” Lão đại đút kết lại.
“Khụ khụ… Đừng như vậy…” lão nhị mày còn khỏe không?
Tôi vẻ mặt hận sắt không thể thành thép nhìn lão nhị, tức giận nói: “Ngu! Mày giải thích rõ ràng như vậy, tụi nó còn tham gia cái quỷ gì nữa!”
Đệch mợ m! Ông đây bảo mày dụ bọn họ cùng lên thuyền mà!
Tôi trừng nó, mà nó lại đang làm vẻ mặt không biết gì nhìn lên trần nhà. Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Người xưa nói quả không sai.
Lão nhị hình như rốt cuộc ý thức được mình vừa làm chuyện ngu xuẩn gì, cả người như bị động kinh kéo quần áo lão đại cùng lão tam tru tréo nói: “Đm! Không được! Bọn mày đã biết nguyên nhân, không tham gia cũng phải tham gia, đừng mơ đứng ngoài cuộc!”
“Mày buông tay ra cho tao! Đồ sắp bị mày xé rách rồi!” Lão tam rống giận.
“Mày không tham gia tao có chết cũng không bỏ!”
“Mày có buông hay không?”
“Không buông! Chết cũng không buông!”
“Kia vậy không tham gia.”
“Hú! Tao biết bọn mày không có tình anh em gì hết mà! Nhìn tao cùng nhóc tư bị xui xẻo, tụi mày một chút đồng tình cũng không có, là ai nói đồng cam cộng khổ hả?! Nói đi… Thằng nào? Từ từ, mày vừa nói gì?” Lão nhị đang lên án đột nhiên thấy có chỗ nào sai sai, dừng lại nhìn lão tam, vẻ mặt ngu vl. Tôi thật sự không nỡ nhìn thẳng đâu.
Lão đại buồn cười nhìn lão nhị, có ý tốt trả lời nó: “Lão tam nói, mày không buông tay tụi tao sẽ không tham gia.”
Gần như là cùng lúc lão đại nói từ cuối, tay lão nhị như lửa đốt nhanh chóng rút về.
“Nên là, hiện tại hai người tụi bây cũng tham gia trò chơi này?” Tôi dò hỏi lại lần nữa.
Lão đại cùng lão tam phủi phủi áo bị lão nhị kéo nhăn gật gật đầu.
Tôi cười: “Good! Vậy sau đó nếu tao trong thời gian quy định không học được khúc piano này, cả đám cùng chết đi.”
Cảm giác kéo theo được đệm lưng vui vl. Trò chơi này tuy có hơi quá, tuy nhiên có thể gián tiếp chỉnh tụi nó, tôi đột nhiên cảm thấy nó cũng không tồi.
Đương nhiên, tôi biết bọn họ chỉ là xuất phát từ tình nghĩa anh em, không đành lòng nhìn tôi một mình chịu nạn. Cơ mà, thiện tai thiện tai, còn không phải là tìm chết sao?
Lão đại nghe tôi nói xong cơ miệng lại giật giật, nói với lão tam: “Sao tao cảm thấy nó giống như không muốn thông qua ải vậy?”
Lão tam ném gối đang ôm trong lòng lên giường, tay chỉ lên trên lưu loát nói: “Nó có mà nằm mơ! Từ hôm nay trở đi, chúng ta bắt đầu tiến hành cách huấn luyện ma quỷ, tao cũng không tin, một khúc piano đơn giản như vậy nó 1 tuần mà còn không học được!”
“Nói rất đúng!” Lão đại tán đồng gật đầu, sau đó vỗ tay, nói, “Tao hiện tại đi làm một bản kế hoạch học tập.”
“lão nhị mày đem đoạn video copy 1 bản ra cho tao, tao đi thay quần áo, lát nữa đi tìm người. Tụi mình nơi này không có đàn piano, chỉ có thể nhờ bên ngoài.” Nói xong bắt đầu xoay người cởi quần áo.
Lão nhị hưng phấn giơ tay, “Tuân mệnh, đội trưởng!” Sau đó như tiêm máu gà mà ghé vào trước máy tính.
Tôi nhìn trong nháy mắt cả phòng ngủ bận rộn như vậy mà mình chỉ biết ngu ngốc đứng yên tại chỗ. Tôi nói này, các vị, mấy người có hỏi qua ý kiến đương sự là tôi chưa hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất