Chương 3
Lão nhị nói mấy cái đó, tôi không phải không nghĩ tới, chỉ là sau đó tôi đều phủ định hết. Bởi vì tôi nghĩ tới vòng bạn bè của tôi từ nhỏ tới lớn, cũng không tìm ra người nào có sở thích đặc biệt như vậy.
Nói trước đi, mấy cái hình này tôi còn không nhớ rõ, còn chưa cho đứa nào xem qua, bọn họ sao có được?
Chỉ bằng điểm này tôi có thể xác định, người này không phải là bạn của mình rồi.
Kẻ kia là ai? Tôi nghĩ nát óc cũng không ra, người kia ở trong trí nhớ của tôi như không tồn tại, thậm chí hình tượng phù hợp một chút cũng không ra nổi.
“Nhóc tư, tin nhắn của tên kia bảo mày đi tìm đồ, cuối tuần sau cùng thời gian mà vẫn chưa tìm được, sẽ nâng cấp trừng phạt. Đây là ý gì? Nếu mày vẫn không tìm được, chẳng lẽ tên kia sẽ tung ra hình hư hỏng của mày?” Đôi mắt lão nhị như phát sáng.
Tôi có cảm xúc muốn chém chết người, ở thời điểm thế này còn nghĩ tới mấy cái đó, không sợ tôi nổi bão à?
“Nếu thật thế, yên tâm, tao cũng sẽ đăng hình của mày lên chung.” Tôi cười lạnh.
“Đừng! Tao sai rồi, tao chỉ thuận miệng nói để mình tỉnh ra, tụi mình có phải nên nhanh chóng tìm ra được thứ kia? Nếu không cuối tuần sau không chừng thằng đó thật sự làm như thế.”
Lão nhị nói không sai, thằng điên này bây giờ chỉ đăng hình còn nhỏ, cũng không tạo thương tổn gì có giá trị cao, chỉ đơn thuần khiến tôi khó chịu. Nhưng nói tới, nay có thể chỉ là cảnh cáo của tên kia, thằng đó muốn nói với tôi, cái gọi là trừng phạt cũng chả phải thuận miệng nói chơi.
Thằng đó đang ép tôi coi trọng trò chơi này.
Ok, một khi đã như vậy, tao chơi với mày!
“Mày thắng, tao chơi trò này với mày, hy vọng đến lúc đó mày trả nổi cái giá này cho tao!”
Cất điện thoại, tôi nhìn về phía lão nhị, cậu ta đang chằm chằm nhìn tôi vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
“Mày muốn gia nhập?” Tôi hỏi.
“That right! Kích thích quá!” Cậu ta điên cuồng gật đầu.
Tốt lắm, tôi cười: “Ok, tao đồng ý, nhưng nếu cuối cùng không hoàn thành được nhiệm vụ, vậy mày chịu phạt cùng tao đi.”
“Đệch! Nà ní? Tao là đang giúp mày đó!”
“Ủa chứ không phải mày muốn chơi à? Muốn thì nghe theo tao, tự quyết định đi.” Dù sao tôi cũng không cảm thấy mình tôi cũng không có cách nào qua cửa, đơn giản chỉ là không muốn thằng này được tiện nghi thôi.
Quả nhiên lão nhị thật sự hứng thú với chuyện này, gần như không giãy dụa mà đã đồng ý.
“Rồi rồi, từ giờ trở đi phân công nhau hành động đi. Trường học lớn thế, phạm vị quá rộng, chúng ta còn hẳn một tuần, chắc cũng đủ rồi.”
Lão nhị gật đầu, bất ngờ hỏi: “Thằng kia không phải cho mày từ gợi ý sao? Là gì đó? Sách?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Sách? Trường học là nơi đọc sách, nhiều nhất là sách, chẳng lẽ tìm từng quyển một?”
Tôi cảm thấy không có khả năng này, nếu đọc toàn bộ, còn không đè chết người?
“Có lẽ không phải kêu tao tìm một quyển sách, mà là… Vật nào đó có quan hệ với sách?” Tôi suy đoán nói.
“Maybe.” Lão nhị gật đầu, ánh mắt sáng lên, “Thư viện nhiều sách nhất, cứ thử tới đó nhìn xem.”.
||||| Truyện đề cử: Mĩ Nhân Mềm Mại |||||
“Đi thôi.” Tôi trực tiếp cầm điện thoại đi ra ngoài cửa. Lão nhị hình như không đoán được tôi làm đi, ngơ ngác một hồi rồi nhanh chóng đuổi theo.
“Sao mày nói đi là đi rồi, chả cho tao thời gian chuẩn bị nữa!”
“Thời gian chính là sinh mệnh, hiểu?”
“…”
Nói trước đi, mấy cái hình này tôi còn không nhớ rõ, còn chưa cho đứa nào xem qua, bọn họ sao có được?
Chỉ bằng điểm này tôi có thể xác định, người này không phải là bạn của mình rồi.
Kẻ kia là ai? Tôi nghĩ nát óc cũng không ra, người kia ở trong trí nhớ của tôi như không tồn tại, thậm chí hình tượng phù hợp một chút cũng không ra nổi.
“Nhóc tư, tin nhắn của tên kia bảo mày đi tìm đồ, cuối tuần sau cùng thời gian mà vẫn chưa tìm được, sẽ nâng cấp trừng phạt. Đây là ý gì? Nếu mày vẫn không tìm được, chẳng lẽ tên kia sẽ tung ra hình hư hỏng của mày?” Đôi mắt lão nhị như phát sáng.
Tôi có cảm xúc muốn chém chết người, ở thời điểm thế này còn nghĩ tới mấy cái đó, không sợ tôi nổi bão à?
“Nếu thật thế, yên tâm, tao cũng sẽ đăng hình của mày lên chung.” Tôi cười lạnh.
“Đừng! Tao sai rồi, tao chỉ thuận miệng nói để mình tỉnh ra, tụi mình có phải nên nhanh chóng tìm ra được thứ kia? Nếu không cuối tuần sau không chừng thằng đó thật sự làm như thế.”
Lão nhị nói không sai, thằng điên này bây giờ chỉ đăng hình còn nhỏ, cũng không tạo thương tổn gì có giá trị cao, chỉ đơn thuần khiến tôi khó chịu. Nhưng nói tới, nay có thể chỉ là cảnh cáo của tên kia, thằng đó muốn nói với tôi, cái gọi là trừng phạt cũng chả phải thuận miệng nói chơi.
Thằng đó đang ép tôi coi trọng trò chơi này.
Ok, một khi đã như vậy, tao chơi với mày!
“Mày thắng, tao chơi trò này với mày, hy vọng đến lúc đó mày trả nổi cái giá này cho tao!”
Cất điện thoại, tôi nhìn về phía lão nhị, cậu ta đang chằm chằm nhìn tôi vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
“Mày muốn gia nhập?” Tôi hỏi.
“That right! Kích thích quá!” Cậu ta điên cuồng gật đầu.
Tốt lắm, tôi cười: “Ok, tao đồng ý, nhưng nếu cuối cùng không hoàn thành được nhiệm vụ, vậy mày chịu phạt cùng tao đi.”
“Đệch! Nà ní? Tao là đang giúp mày đó!”
“Ủa chứ không phải mày muốn chơi à? Muốn thì nghe theo tao, tự quyết định đi.” Dù sao tôi cũng không cảm thấy mình tôi cũng không có cách nào qua cửa, đơn giản chỉ là không muốn thằng này được tiện nghi thôi.
Quả nhiên lão nhị thật sự hứng thú với chuyện này, gần như không giãy dụa mà đã đồng ý.
“Rồi rồi, từ giờ trở đi phân công nhau hành động đi. Trường học lớn thế, phạm vị quá rộng, chúng ta còn hẳn một tuần, chắc cũng đủ rồi.”
Lão nhị gật đầu, bất ngờ hỏi: “Thằng kia không phải cho mày từ gợi ý sao? Là gì đó? Sách?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Sách? Trường học là nơi đọc sách, nhiều nhất là sách, chẳng lẽ tìm từng quyển một?”
Tôi cảm thấy không có khả năng này, nếu đọc toàn bộ, còn không đè chết người?
“Có lẽ không phải kêu tao tìm một quyển sách, mà là… Vật nào đó có quan hệ với sách?” Tôi suy đoán nói.
“Maybe.” Lão nhị gật đầu, ánh mắt sáng lên, “Thư viện nhiều sách nhất, cứ thử tới đó nhìn xem.”.
||||| Truyện đề cử: Mĩ Nhân Mềm Mại |||||
“Đi thôi.” Tôi trực tiếp cầm điện thoại đi ra ngoài cửa. Lão nhị hình như không đoán được tôi làm đi, ngơ ngác một hồi rồi nhanh chóng đuổi theo.
“Sao mày nói đi là đi rồi, chả cho tao thời gian chuẩn bị nữa!”
“Thời gian chính là sinh mệnh, hiểu?”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất