Chương 7
Tôi lúng túng lật sách luyện tập, não đang liều mạng nhớ tới ký ức có liên quan về nó, kết quả trống rỗng.
Bất ngờ, lúc lật tới một trang, có thứ gì từ trong sách luyện tập rơi xuống, đáp xuống mặt bàn, lộn vào trong đống giấy nháp.
“Gì thế?”
“Yên đó!” Tôi đang muốn tìm, đã bị lão nhị lớn tiếng quát ngăn.
Tôi tức khắc cứng đờ, khó hiểu nhìn cậu ta cẩn thận mở đống giấy nháp ra, từ trong đó lấy ra một món đồ màu đen nho nhỏ.
“Đây là gì?” Tôi hỏi.
Khoé miệng lão nhị cứ thế cong lên, đem đồ đặt ở trên tay còn lại, duỗi tới cho tôi xem.
“Thẻ nhớ?” Ngu luôn, vì sao trong sách lại kẹp thẻ nhớ? Cái này là thẻ nhớ chuyên dùng cho điện thoại mà nhỉ.
Tôi lấy lại nhìn thoáng qua, phía trên còn ghi 2G. Tôi khó hiểu nhìn cậu ta, mà lão nhị cũng kinh ngạc nhìn tôi.
“Mày nói thử, này có phải gợi ý thứ hai tên kia để cho mày không?” lão nhị đột nhiên hỏi.
“Có thể!”
Tôi và nó liếc nhìn nhau, giây tiếp theo liền móc điện thoại ra, vừa nhìn đã trợn mắt. Hai đứa đều xài IPhone, dùng thẻ nhớ bằng cách gì.
“Về phòng ngủ!” Tôi nói xong lập tức đứng dậy khỏi ghế đi ra ngoài, lão nhị cũng chạy nhanh theo. Còn cái đống lộn xộn phía sau ấy hả, giờ còn rảnh đâu mà quan tâm nó.
Đi về tới phòng ngủ, lại làm loạn một trận, lão đại cùng lão tám có lẽ cũng không ngủ nổi.
“Hai đứa tụi mày rốt cuộc đang làm gì thế? Có thể để người khác ngủ ngon tí được không hả!” Lão đại điên tiết kéo tóc của mình, mắt gần như muốn phun lửa ra rồi.
“lão đại, xin lỗi xin lỗi, tụi tao sẽ nhẹ chút, mày tiếp đi, tiếp đi…” tôi cùng lão nhị cười làm lành nói. Lão đại bình thường ở chung khá tốt, nhưng là lúc nổi giận thì thôi rồi.
“Tiếp tục cái đ gì! Bị tụi mày phá giấc rồi, tụi mày rốt cuộc đang giở trò gì hả?”
“Nói ra thì rất dài, lão đại mày cứ từ từ, đợi tao giải nó xong rồi giải thích cho mày nha.” Thấy lửa giận trong mắt lão đại dịu xuống bớt, biết cậu ta không có giận dữ, tôi cùng lão nhị quay đầu tiếp tục khám phá thẻ nhớ.
Lão nhị khoảng thời gian trước ở trên mạng lúc mua CD được tặng một cái đầu đọc thẻ nhớ, nhìn là biết giá thấp nhất của nó cũng mười mấy hai mươi mấy tệ. Tuy nhiên lúc này ai còn quan tâm nó bao nhiêu tiền chứ, có thể sử dụng là được.
Lúc khởi động máy tốn có mấy chục giây, mà tôi lại có chút nôn nóng, lão nhị bên cạnh cũng thúc giục không khác gì tôi. Tôi thiếu chút nữa muốn đập máy cmnđ cho rồi. Rốt cuộc chờ tới lúc khởi động máy kết thúc, tôi đã gấp chào không nổi mà cắm đầu đọc vào máy tính. Lão đại cùng lão tam đi lại gần, bốn người cùng nhau nhìn máy tính.
“Chơi trò gì thế?” Lão đại hỏi.
“Không biết.” lão nhị trả lời.
Lão tam ôm gối mơ màng nhìn hai đứa nó, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ, sau đó lại dời mắt về phía màn hình máy tính.
Tôi click vào cái file duy nhất trong thẻ nhớ, bên trong trừ một cái MP4 thì không có gì cả. Tôi hơi hơi nhíu mày. Để lại một đoạn video là có ý gì chứ? Thằng thần kinh kia bỏ thứ gì ở trong nó?
Tôi trong lúc do dự nên click mở hay không, lão nhị bên cạnh lại không ngừng hối thúc.
“Click mở đi! Mày ngơ ra làm gì!”
“Hối cái đ gì mà hối!” Tôi trừng nó, cái này rõ ràng là để cho tôi, nó gấp cái gì?
“No, mày phải mở xem có phải của thằng điên kia để lại hay không, nếu không phải, tụi mình còn phải nhanh chóng tiếp tục đi tìm chứ!” Nói có lý lắm, tôi lại không có lời gì để đáp lại.
Bất ngờ, lúc lật tới một trang, có thứ gì từ trong sách luyện tập rơi xuống, đáp xuống mặt bàn, lộn vào trong đống giấy nháp.
“Gì thế?”
“Yên đó!” Tôi đang muốn tìm, đã bị lão nhị lớn tiếng quát ngăn.
Tôi tức khắc cứng đờ, khó hiểu nhìn cậu ta cẩn thận mở đống giấy nháp ra, từ trong đó lấy ra một món đồ màu đen nho nhỏ.
“Đây là gì?” Tôi hỏi.
Khoé miệng lão nhị cứ thế cong lên, đem đồ đặt ở trên tay còn lại, duỗi tới cho tôi xem.
“Thẻ nhớ?” Ngu luôn, vì sao trong sách lại kẹp thẻ nhớ? Cái này là thẻ nhớ chuyên dùng cho điện thoại mà nhỉ.
Tôi lấy lại nhìn thoáng qua, phía trên còn ghi 2G. Tôi khó hiểu nhìn cậu ta, mà lão nhị cũng kinh ngạc nhìn tôi.
“Mày nói thử, này có phải gợi ý thứ hai tên kia để cho mày không?” lão nhị đột nhiên hỏi.
“Có thể!”
Tôi và nó liếc nhìn nhau, giây tiếp theo liền móc điện thoại ra, vừa nhìn đã trợn mắt. Hai đứa đều xài IPhone, dùng thẻ nhớ bằng cách gì.
“Về phòng ngủ!” Tôi nói xong lập tức đứng dậy khỏi ghế đi ra ngoài, lão nhị cũng chạy nhanh theo. Còn cái đống lộn xộn phía sau ấy hả, giờ còn rảnh đâu mà quan tâm nó.
Đi về tới phòng ngủ, lại làm loạn một trận, lão đại cùng lão tám có lẽ cũng không ngủ nổi.
“Hai đứa tụi mày rốt cuộc đang làm gì thế? Có thể để người khác ngủ ngon tí được không hả!” Lão đại điên tiết kéo tóc của mình, mắt gần như muốn phun lửa ra rồi.
“lão đại, xin lỗi xin lỗi, tụi tao sẽ nhẹ chút, mày tiếp đi, tiếp đi…” tôi cùng lão nhị cười làm lành nói. Lão đại bình thường ở chung khá tốt, nhưng là lúc nổi giận thì thôi rồi.
“Tiếp tục cái đ gì! Bị tụi mày phá giấc rồi, tụi mày rốt cuộc đang giở trò gì hả?”
“Nói ra thì rất dài, lão đại mày cứ từ từ, đợi tao giải nó xong rồi giải thích cho mày nha.” Thấy lửa giận trong mắt lão đại dịu xuống bớt, biết cậu ta không có giận dữ, tôi cùng lão nhị quay đầu tiếp tục khám phá thẻ nhớ.
Lão nhị khoảng thời gian trước ở trên mạng lúc mua CD được tặng một cái đầu đọc thẻ nhớ, nhìn là biết giá thấp nhất của nó cũng mười mấy hai mươi mấy tệ. Tuy nhiên lúc này ai còn quan tâm nó bao nhiêu tiền chứ, có thể sử dụng là được.
Lúc khởi động máy tốn có mấy chục giây, mà tôi lại có chút nôn nóng, lão nhị bên cạnh cũng thúc giục không khác gì tôi. Tôi thiếu chút nữa muốn đập máy cmnđ cho rồi. Rốt cuộc chờ tới lúc khởi động máy kết thúc, tôi đã gấp chào không nổi mà cắm đầu đọc vào máy tính. Lão đại cùng lão tam đi lại gần, bốn người cùng nhau nhìn máy tính.
“Chơi trò gì thế?” Lão đại hỏi.
“Không biết.” lão nhị trả lời.
Lão tam ôm gối mơ màng nhìn hai đứa nó, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ, sau đó lại dời mắt về phía màn hình máy tính.
Tôi click vào cái file duy nhất trong thẻ nhớ, bên trong trừ một cái MP4 thì không có gì cả. Tôi hơi hơi nhíu mày. Để lại một đoạn video là có ý gì chứ? Thằng thần kinh kia bỏ thứ gì ở trong nó?
Tôi trong lúc do dự nên click mở hay không, lão nhị bên cạnh lại không ngừng hối thúc.
“Click mở đi! Mày ngơ ra làm gì!”
“Hối cái đ gì mà hối!” Tôi trừng nó, cái này rõ ràng là để cho tôi, nó gấp cái gì?
“No, mày phải mở xem có phải của thằng điên kia để lại hay không, nếu không phải, tụi mình còn phải nhanh chóng tiếp tục đi tìm chứ!” Nói có lý lắm, tôi lại không có lời gì để đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất