Chương 59: Bây giờ ngày nào tôi cũng tình cảm dạt dào
Edit: Dờ
"Rốt cuộc là thế nào, vì sao anh ta cũng ở đây?" Chung Vị Thời hất cằm về phía Đoàn Tập.
Đại Phi nhận lấy đồ uống Cố Lễ Châu bưng tới, vừa khó xử vừa ngại ngùng giải thích: "Chuyện là như dị nè..."
Đoàn Tập là một tên nhà giàu luôn tự tin "tôi muốn cua ai thì chắc chắn phải cua được tới tay", sự từ chối của Đại Phi khiến anh ta thấy hứng thú, thua trận đua xe vẫn không từ bỏ, tiếp tục lấy lòng Đại Phi bằng cách khác.
Đầu tiên, anh ta tới cửa hiệu làm tóc của Đại Phi làm một tấm thẻ hội viên VIP 3999 tệ, ngày nào cũng qua đó điểm danh, chỉ đích danh Đại Phi tới làm tóc cho mình.
Lúc trước đánh cược chỉ nói là không quấy rầy Đại Phi nữa, cũng chưa nói là không được vào tiệm làm thẻ hội viên.
Đại Phi muốn đuổi anh ta đi, cười khúc khích nhuộm cho Đoàn Tập một quả đầu xanh rêu mai rùa, Đoàn Tập không những không giận, còn hớn hở đi khoe với đám anh em, "Thế nào? Tay nghề của Tiểu Phi Phi rất khá đúng không! Sau này cứ đến tiệm nói tên tao là được giảm giá."
Các huynh đệ không dám ý kiến, chỉ thầm cười nhạo sau lưng anh ta.
Đoàn Tập đội quả lông đầu màu xanh đó một tuần, ngày nào cũng có cảnh sát cản lại bắt xuất trình giấy tờ, dù gì nhìn vào không giống người bình thường.
Sau đó, Đại Phi không đành lòng, nhuộm lại cho anh ta, màu tím khói pha bạc mà lúc trước Cường Tử ngưỡng mộ nhất.
Nhìn thì hơi HKT, nhưng giá trị nhan sắc của Đoàn Tập rất cao, có thể chống đỡ được màu tóc mà người thường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Thân là hội viên VIP thường xuyên ra vào cửa hiệu làm tóc, Đoàn Tập cũng không làm gì quá đáng. Lâu ngày, Đại Phi cũng không chướng mắt anh ta như trước nữa.
Nhưng việc hai người thêm bạn bè Wechat và trở thành bạn bè thật sự thì là từ sau khi xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Hôm đó Dự Thành nóng chảy mỡ, điều hòa trong cửa tiệm bị hỏng phải gọi người tới sửa.
Đại Phi thích lạnh, ăn một hơi ba que kem lại còn uống nước ngọt có đá, dạ dày bắt đầu đau âm ỉ, cố gắng làm tóc xong cho một vị khách thì đau đến chết đi sống lại, lúc định ra ngoài mua thuốc giảm đau thì ngất xỉu.
Người trong tiệm sợ tới mức luống cuống tay chân, trùng hợp lúc ấy Đoàn Tập lại đến điểm danh, đạp ga đưa Đại Phi đi cấp cứu.
Đại Phi đau không đi nổi, Đoàn Tập vội vã cõng cậu đi xét nghiệm máu, siêu âm, lại ngồi chờ cậu truyền dịch đến quá nửa đêm.
Mấy ngày Đại Phi nằm viện, Đoàn Tập còn chăm chạy đi chạy lại hơn cả bố mẹ Đại Phi.
Phần tình cảm long trời lở đất này đã khiến bố mẹ Đại Phi cảm động, khiến Đại Phi cảm động, cũng khiến người nghe cảm động.
Cường Tử: "Nể mặt mày đã cứu Đại Phi một mạng, tao sẽ xí xóa hết ân oán trước kia, nhưng đừng hòng có ý đồ với Đại Phi nữa."
Bàn về được đằng chân lân đằng đầu, Đoàn Tập chỉ có hơn Chung Vị Thời chứ không có kém.
"Tao cứ có ý đồ đấy, mày quản lý được à?"
Cường Tử tức tới mức lỗ mũi nở to.
Cố Lễ Châu nghe vậy, quay ra xoa đầu bạn trai nhỏ: "Nghe thấy chưa? Mùa hè không được ăn nhiều đồ lạnh, sẽ bị đau dạ dày đấy."
Chung Vị Thời nhíu mày, "Đại Phi, mày có ba cây kem mà không chia cho anh một que."
Cố Lễ Châu: "............."
Nói chuyện một hồi mới biết, nhà Đoàn Tập làm dịch vụ tang lễ.
Tư vấn chuẩn bị, lau rửa sạch sẽ, mặc áo liệm, lên kế hoạch quàn linh cữu, sắp đặt chỗ để tro cốt và an táng, dịch vụ từ A đến Z phục vụ chu đáo, cho người nhà một trải nghiệm hài lòng nhất, cực nhiều khách quen, áp lực cạnh tranh thị trường rất nhỏ, cũng không phải lo không có mối làm ăn.
"Nếu cần thì có thể liên hệ với công ty tôi." Đoàn Tập đưa danh thiếp bằng hai tay.
"......................................."
Đm, đúng là một nghề nghiệp hardcore!
Nhưng có thể làm gì đây? Ai cũng có ngày phải chết, trời biết giá nhà đất nhiều năm sau sẽ tăng đến mức nào, đặt mua trước là một quyết định rất thực tế.
Cố Lễ Châu nhận danh thiếp bằng hai tay, hỏi ý kiến: "Đất mộ ở đâu thanh tịnh nhất? Phải đúng phong thủy một chút, sau này tôi muốn hợp táng với bạn đời."
"Ồ, cái này anh hỏi tôi là đúng rồi đấy." Đoàn Tập mở di động ra, "Đây, tôi giới thiệu cho anh một chút nhé.... Bình thường bọn tôi đều đề cử vị trí trên núi, có thể hút linh khí từ trời đất, nhận tinh hoa từ vạn vật......"
"Gì vậy? Chết rồi còn muốn tu tiên à?" Cường Tử không nhịn được chen mồm.
Chung Vị Thời mới hơn hai mươi tuổi đầu, đầu óc toàn là theo đuổi giấc mơ, nghe xong đề tài này thì thấy rét run.
Sau khi Đoàn Tập tiết lộ nghề nghiệp vô cùng hardcore của mình, mọi người đều cảm nhận được tâm trạng tiêu cực "đm chung quy cũng chết, còn cố gắng sống để mà làm gì".
Đại Phi buồn bực không vui: "Hầy, nháy mắt đã 21 tuổi rồi, đời người được mấy lần 21, không cẩn thận ngày mai đã chết mất rồi."
Cường Tử quay ra nhìn Cố Lễ Châu, "Đại ca, nói thật, bây giờ trong số chúng ta thì anh là người có nguy cơ nhất, anh đã quyết định chia tài sản thế nào chưa? Nhà lớn thế này, chậc chậc chậc....... Quá đáng tiếc."
Cố Lễ Châu bẻ khớp xương răng rắc, "Nói đi, muốn bị chặt thành mấy khúc?"
Cường Tử trốn ra sau lưng Đại Phi.
Đoàn Tập là người bình tĩnh nhất đám.
Từ nhỏ anh ta đã nhìn quen chuyện sinh ly tử biệt, châm ngôn sống chính là "quý trọng hiện tại", cho nên anh ta không trông mong ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, Đoàn Tập thích ngày hôm nay, thích giờ phút này, thích khoảnh khắc này, anh ta hưởng thụ cuộc sống, cũng hoàn toàn không coi trọng chuyện tiền bạc.
Với Đoàn Tập, quan trọng nhất là được sống thoải mái vui vẻ, thích là nói, thích là làm.
Cho nên khi nghe nói Đại Phi báo danh dự thi, anh ta cũng báo danh, tuy rằng không qua được vòng loại nhưng vẫn liều lĩnh chạy tới thành phố B.
Không lâu sau đó, Chung Vị Thời đã thoát ra khỏi tâm trạng tiêu cực, "Thời gian không còn nhiều! Chúng ta phải mau chóng làm xong những việc nên làm!"
Đêm trước thi, trời đổ trận mưa to, nhiệt độ thành phố B cuối cùng cũng giảm xuống.
9 giờ sáng bắt đầu ghi hình, yêu cầu thí sinh phải có mặt trước 7 giờ để chuẩn bị.
Vòng 150 lấy 100 này cũng tính là vòng loại quy mô nhỏ, ekip làm chương trình không giúp đỡ tạo hình phục trang.
Đại Phi, Cường Tử đến thành phố B rồi thì ở phòng cho khách trong nhà Cố Lễ Châu, trời vừa tờ mờ sáng, Chung Vị Thời đã gõ trống khua chiêng đánh thức cả đám.
Tạo hình và trang phục đều do Đại Phi chọn, về phần makeup, Chung Vị Thời dũng cảm để mặt mộc, Đại Phi dùng phấn nền che bớt khuyết điểm nhỏ trên mặt, còn tô màu son nhạt.
Tuy Chung Vị Thời đúng là đang yêu đương với Cố Lễ Châu, nhưng từng giây từng từng phút vẫn tỏa ra khí chất thẳng nam, với chuyện tô son này, cậu thật sự không chấp nhận được, thậm chí còn ghét.
"Bôi cái đấy xong có bị ngộ độc không?"
Đại Phi: "....................."
Còn Đoàn Tập, mới sáng sớm đã chạy từ khách sạn tới, thấy Đại Phi trang điểm thì hai mắt nhìn chăm chú vào đôi môi mỏng kia, vẻ mặt như đón gió xuân, cứ như thể khắc ba chữ "muốn hôn quá" lên trán.
Đoàn Tập mua được vé chợ đen với giá trên trời, vị trí ngay đối diện giữa sân khấu, vốn đang định khoe khoang với Đại Phi thì nghe thấy Cố Lễ Châu được sắp xếp ngồi phía sau ghế huấn luyện viên, tức giận trừng mắt.
"Anh mua bao nhiêu tiền? Mua ở đâu? Bao nhiêu? Anh đổi cho tôi, tôi trả anh gấp đôi."
Cố Lễ Châu rất kiên quyết, "Không." Hắn cũng muốn được nhìn bạn trai tỏa sáng trên sân khấu ở cự ly gần.
Cường Tử cũng khoe banner cổ vũ mà cậu chàng đặt làm ở tiệm làm biển quảng cáo, vải màu đỏ, chữ dát vàng: "Đại Phi Đại Phi, nhân gian mỹ vị!"
Một cái khác ghi là: Thời ca Thời ca, vô địch vũ trụ!
Đại Phi gào lên: "Cái gì mà nhân gian mỹ vị!"
Cường Tử ôm đầu, "Để vần thôi mà, trình độ của anh mày chỉ nghĩ được đến thế."
Cố Lễ Châu đánh giá đúng trọng tâm, "Xấu quá, giống như cờ thi đua ấy."
Cường Tử phản bác dữ dội: "Cờ thi đua thì sao lại xấu! Chất liệu rất tốt, có thể dùng được lâu, em chuẩn bị để dùng đến tận chung kết! Thế nào Thời ca, chữ này có đúng ý anh không? Bất ngờ không?"
Công bằng mà nói, xấu thì xấu thật, nhưng tấm lòng là vô giá.
Dù sao, đây có thể là fan hâm mộ duy nhất giơ banner cổ vũ cho cậu.
Chung Vị Thời xấu hổ cười, "Cũng được."
Đoàn Tập cũng khoe ra banner đặt làm của mình, dài hơn hai mét, font chữ phóng khoáng, còn tìm người thiết kế hình chibi, ở giữa còn có một hàng chữ to: Tiểu Phi Phi, con đường sau này anh sẽ cùng em bước tiếp!
Mọi người trợn mắt.
Dễ dàng nhận thấy, gia công, ý tưởng, thiết kế đều thắng chắc "nhân gian mỹ vị", nhưng đây là câu tỏ tình đúng không!
Đại Phi xấu hổ cuộn tấm banner lại, "Xấu muốn chết, hai người dám lôi ra thì đi chết đi."
Cường Tử quay lại nhìn Cố đại ca của cậu chàng, "Ca, anh thì sao? Chuẩn bị gì chưa?"
Cố Lễ Châu cười nhạo, "Chỉ có trẻ con mới đi tiếp ứng."
7 giờ, khu chờ lên sân khấu.
Sau khi rút thăm, staff của ekip chương trình phát số thứ tự cho mọi người, Đại Phi 89, Chung Vị Thời 110.
Chung Vị Thời vỗ dãy số trên bụng, tự an ủi: "Coi như số may mắn."
Chương trình "Idol"s Power" này khác biệt ở chỗ nó chú trọng tính toàn diện của thí sinh, không chỉ so tài năng và nhân khí mà còn cần tài đức vẹn toàn.
Mục đích là có thể khai thác người mới cho mỗi lĩnh vực, sau đó chuyển giao tới các công ty quản lý khác nhau để tiến hành bồi dưỡng.
Nói trắng ra là, năng lực anh đến đâu thì tới chỗ đó, sở trường ca hát thì giúp anh ra album, diễn xuất điêu luyện thì giúp nhận kịch bản phim ảnh, thậm chí có khiếu hài hước EQ cao thì có thể được nâng đỡ làm MC khách mời của các chương trình giải trí.
Tóm lại là, trong suốt quá trình, chương trình sẽ bày ra các phương thức khác nhau để tìm hiểu rõ sở trường của từng thí sinh, cho nên thi đấu không giới hạn trong ca hát.
Trận 150 lấy 100 này có thể tự lựa chọn hình thức biểu diễn: diễn xuất hoặc ca hát, dù gì hai loại này đều là nền móng.
Nội dung biểu diễn do thí sinh rút thăm quyết định, nghe một đoạn nhạc hoặc một đoạn trích lời thoại phim sau đó tiến hành biểu diễn, cuối cùng khán giả ở hiện trường và các huấn luyện viên sẽ bỏ phiếu.
Mỗi vòng đều được bỏ phiếu, một phiếu của khán giả là 1 điểm, một phiếu của giám khảo chuyên nghiệp là 10 điểm, một phiếu của huấn luyện viên là 50 điểm, 50 thí sinh có điểm số thấp nhất sẽ bị loại trực tiếp.
Ngoài thử thách thực lực và tố chất tâm lý của thí sinh thì còn cần một chút may mắn.
Cố Lễ Châu không hứng thú lắm với kiểu thi đấu này, nửa đầu chương trình được Trình Việt sắp xếp ngồi trong phòng hóa trang để nghỉ ngơi.
Bởi vì cần tắt máy khi thi đấu, hắn không liên lạc được với bạn trai nhỏ, đành lên mạng tán gẫu với biên tập viên.
Bộ "Sí Diễm" hắn mới viết năm nay đã qua kiểm duyệt, biên tập gửi hai tấm hình thiết kế bìa cho hắn chọn, xong xuôi tất cả có thể mở preorder.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Ồ, đúng rồi, Tiểu Tình hỏi cậu có muốn mở lễ ký tặng fan không.
Cố Lễ Châu nhớ lại lúc bạn nhỏ vui mừng hớn hở chỉ vì một tin nhắn trả lời của hắn, không khỏi bật cười.
[Vạn Lý Chu]: Được, có thể để tôi chọn địa điểm không?
[Mèo Vồ Chuông Gió]:!!!!!!!!
Biên tập gào rú trước máy tính.
Trước kia Cố Lễ Châu sống rất ẩn dật, mấy lần từ chối khéo không muốn mở lễ ký tặng, hôm nay biên tập viên hỏi hắn cho có lệ thôi, ai dè hắn lại nhận lời, kích động cả buổi không bình tĩnh lại được.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Hẳn là không có vấn đề gì, chờ sách xuất bản, tôi sẽ liên hệ với nhà xuất bản giúp cậu.
[Vạn Lý Chu]: OKK!
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Có phải là cậu thật không đấy?
[Vạn Lý Chu]: Đương nhiên, sao lại hỏi vậy?
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Không có gì, trước kia luôn thấy cậu sầu xuân bi thu, hôm nay cảm giác tâm trạng cậu rất tốt.
[Vạn Lý Chu]: Yêu đương cuồng nhiệt-ing, bây giờ ngày nào tôi cũng sống trong tình cảm dạt dào, anh muốn nghe chi tiết không?
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Được rồi được rồi. Tôi còn bận việc, lần sau nói chuyện tiếp. [Thờ ơ.jpg]
[Vạn Lý Chu]: Vậy tôi kể trước, anh bận xong thì có thể xem như tiểu thuyết mà đọc.
[Vạn Lý Chu]: Thực ra tôi với em ấy quen nhau từ mùng 1 tháng 6 năm ngoái, em ấy nhận nhầm người, đi theo dõi tôi, còn xông vào nhà tôi, lần đầu tiên nhìn em ấy, tôi cảm thấy, ô hô, đẹp trai đấy, đương nhiên, về sau quan điểm này đã thay đổi....
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Tôi hiểu tôi hiểu, thực ra người đẹp trai đến mấy thì nhìn lâu cũng thấy bình thường.
[Vạn Lý Chu]: Không, em ấy đẹp trai hơn trước kia, còn cực kỳ đáng yêu nữa.
[Mèo Vồ Chuông Gió]:...
[Vạn Lý Chu]: Anh yêu đương có khi nào cảm thấy luôn muốn ôm người yêu vào lòng rồi hôn không? Tôi nghĩ mình cần phải đi viện kiểm tra một chút.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Tôi thấy cậu chính là nhà nát cháy phừng phừng, không cứu được nữa rồi.
"Rốt cuộc là thế nào, vì sao anh ta cũng ở đây?" Chung Vị Thời hất cằm về phía Đoàn Tập.
Đại Phi nhận lấy đồ uống Cố Lễ Châu bưng tới, vừa khó xử vừa ngại ngùng giải thích: "Chuyện là như dị nè..."
Đoàn Tập là một tên nhà giàu luôn tự tin "tôi muốn cua ai thì chắc chắn phải cua được tới tay", sự từ chối của Đại Phi khiến anh ta thấy hứng thú, thua trận đua xe vẫn không từ bỏ, tiếp tục lấy lòng Đại Phi bằng cách khác.
Đầu tiên, anh ta tới cửa hiệu làm tóc của Đại Phi làm một tấm thẻ hội viên VIP 3999 tệ, ngày nào cũng qua đó điểm danh, chỉ đích danh Đại Phi tới làm tóc cho mình.
Lúc trước đánh cược chỉ nói là không quấy rầy Đại Phi nữa, cũng chưa nói là không được vào tiệm làm thẻ hội viên.
Đại Phi muốn đuổi anh ta đi, cười khúc khích nhuộm cho Đoàn Tập một quả đầu xanh rêu mai rùa, Đoàn Tập không những không giận, còn hớn hở đi khoe với đám anh em, "Thế nào? Tay nghề của Tiểu Phi Phi rất khá đúng không! Sau này cứ đến tiệm nói tên tao là được giảm giá."
Các huynh đệ không dám ý kiến, chỉ thầm cười nhạo sau lưng anh ta.
Đoàn Tập đội quả lông đầu màu xanh đó một tuần, ngày nào cũng có cảnh sát cản lại bắt xuất trình giấy tờ, dù gì nhìn vào không giống người bình thường.
Sau đó, Đại Phi không đành lòng, nhuộm lại cho anh ta, màu tím khói pha bạc mà lúc trước Cường Tử ngưỡng mộ nhất.
Nhìn thì hơi HKT, nhưng giá trị nhan sắc của Đoàn Tập rất cao, có thể chống đỡ được màu tóc mà người thường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Thân là hội viên VIP thường xuyên ra vào cửa hiệu làm tóc, Đoàn Tập cũng không làm gì quá đáng. Lâu ngày, Đại Phi cũng không chướng mắt anh ta như trước nữa.
Nhưng việc hai người thêm bạn bè Wechat và trở thành bạn bè thật sự thì là từ sau khi xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Hôm đó Dự Thành nóng chảy mỡ, điều hòa trong cửa tiệm bị hỏng phải gọi người tới sửa.
Đại Phi thích lạnh, ăn một hơi ba que kem lại còn uống nước ngọt có đá, dạ dày bắt đầu đau âm ỉ, cố gắng làm tóc xong cho một vị khách thì đau đến chết đi sống lại, lúc định ra ngoài mua thuốc giảm đau thì ngất xỉu.
Người trong tiệm sợ tới mức luống cuống tay chân, trùng hợp lúc ấy Đoàn Tập lại đến điểm danh, đạp ga đưa Đại Phi đi cấp cứu.
Đại Phi đau không đi nổi, Đoàn Tập vội vã cõng cậu đi xét nghiệm máu, siêu âm, lại ngồi chờ cậu truyền dịch đến quá nửa đêm.
Mấy ngày Đại Phi nằm viện, Đoàn Tập còn chăm chạy đi chạy lại hơn cả bố mẹ Đại Phi.
Phần tình cảm long trời lở đất này đã khiến bố mẹ Đại Phi cảm động, khiến Đại Phi cảm động, cũng khiến người nghe cảm động.
Cường Tử: "Nể mặt mày đã cứu Đại Phi một mạng, tao sẽ xí xóa hết ân oán trước kia, nhưng đừng hòng có ý đồ với Đại Phi nữa."
Bàn về được đằng chân lân đằng đầu, Đoàn Tập chỉ có hơn Chung Vị Thời chứ không có kém.
"Tao cứ có ý đồ đấy, mày quản lý được à?"
Cường Tử tức tới mức lỗ mũi nở to.
Cố Lễ Châu nghe vậy, quay ra xoa đầu bạn trai nhỏ: "Nghe thấy chưa? Mùa hè không được ăn nhiều đồ lạnh, sẽ bị đau dạ dày đấy."
Chung Vị Thời nhíu mày, "Đại Phi, mày có ba cây kem mà không chia cho anh một que."
Cố Lễ Châu: "............."
Nói chuyện một hồi mới biết, nhà Đoàn Tập làm dịch vụ tang lễ.
Tư vấn chuẩn bị, lau rửa sạch sẽ, mặc áo liệm, lên kế hoạch quàn linh cữu, sắp đặt chỗ để tro cốt và an táng, dịch vụ từ A đến Z phục vụ chu đáo, cho người nhà một trải nghiệm hài lòng nhất, cực nhiều khách quen, áp lực cạnh tranh thị trường rất nhỏ, cũng không phải lo không có mối làm ăn.
"Nếu cần thì có thể liên hệ với công ty tôi." Đoàn Tập đưa danh thiếp bằng hai tay.
"......................................."
Đm, đúng là một nghề nghiệp hardcore!
Nhưng có thể làm gì đây? Ai cũng có ngày phải chết, trời biết giá nhà đất nhiều năm sau sẽ tăng đến mức nào, đặt mua trước là một quyết định rất thực tế.
Cố Lễ Châu nhận danh thiếp bằng hai tay, hỏi ý kiến: "Đất mộ ở đâu thanh tịnh nhất? Phải đúng phong thủy một chút, sau này tôi muốn hợp táng với bạn đời."
"Ồ, cái này anh hỏi tôi là đúng rồi đấy." Đoàn Tập mở di động ra, "Đây, tôi giới thiệu cho anh một chút nhé.... Bình thường bọn tôi đều đề cử vị trí trên núi, có thể hút linh khí từ trời đất, nhận tinh hoa từ vạn vật......"
"Gì vậy? Chết rồi còn muốn tu tiên à?" Cường Tử không nhịn được chen mồm.
Chung Vị Thời mới hơn hai mươi tuổi đầu, đầu óc toàn là theo đuổi giấc mơ, nghe xong đề tài này thì thấy rét run.
Sau khi Đoàn Tập tiết lộ nghề nghiệp vô cùng hardcore của mình, mọi người đều cảm nhận được tâm trạng tiêu cực "đm chung quy cũng chết, còn cố gắng sống để mà làm gì".
Đại Phi buồn bực không vui: "Hầy, nháy mắt đã 21 tuổi rồi, đời người được mấy lần 21, không cẩn thận ngày mai đã chết mất rồi."
Cường Tử quay ra nhìn Cố Lễ Châu, "Đại ca, nói thật, bây giờ trong số chúng ta thì anh là người có nguy cơ nhất, anh đã quyết định chia tài sản thế nào chưa? Nhà lớn thế này, chậc chậc chậc....... Quá đáng tiếc."
Cố Lễ Châu bẻ khớp xương răng rắc, "Nói đi, muốn bị chặt thành mấy khúc?"
Cường Tử trốn ra sau lưng Đại Phi.
Đoàn Tập là người bình tĩnh nhất đám.
Từ nhỏ anh ta đã nhìn quen chuyện sinh ly tử biệt, châm ngôn sống chính là "quý trọng hiện tại", cho nên anh ta không trông mong ngày mai sẽ tốt đẹp hơn, Đoàn Tập thích ngày hôm nay, thích giờ phút này, thích khoảnh khắc này, anh ta hưởng thụ cuộc sống, cũng hoàn toàn không coi trọng chuyện tiền bạc.
Với Đoàn Tập, quan trọng nhất là được sống thoải mái vui vẻ, thích là nói, thích là làm.
Cho nên khi nghe nói Đại Phi báo danh dự thi, anh ta cũng báo danh, tuy rằng không qua được vòng loại nhưng vẫn liều lĩnh chạy tới thành phố B.
Không lâu sau đó, Chung Vị Thời đã thoát ra khỏi tâm trạng tiêu cực, "Thời gian không còn nhiều! Chúng ta phải mau chóng làm xong những việc nên làm!"
Đêm trước thi, trời đổ trận mưa to, nhiệt độ thành phố B cuối cùng cũng giảm xuống.
9 giờ sáng bắt đầu ghi hình, yêu cầu thí sinh phải có mặt trước 7 giờ để chuẩn bị.
Vòng 150 lấy 100 này cũng tính là vòng loại quy mô nhỏ, ekip làm chương trình không giúp đỡ tạo hình phục trang.
Đại Phi, Cường Tử đến thành phố B rồi thì ở phòng cho khách trong nhà Cố Lễ Châu, trời vừa tờ mờ sáng, Chung Vị Thời đã gõ trống khua chiêng đánh thức cả đám.
Tạo hình và trang phục đều do Đại Phi chọn, về phần makeup, Chung Vị Thời dũng cảm để mặt mộc, Đại Phi dùng phấn nền che bớt khuyết điểm nhỏ trên mặt, còn tô màu son nhạt.
Tuy Chung Vị Thời đúng là đang yêu đương với Cố Lễ Châu, nhưng từng giây từng từng phút vẫn tỏa ra khí chất thẳng nam, với chuyện tô son này, cậu thật sự không chấp nhận được, thậm chí còn ghét.
"Bôi cái đấy xong có bị ngộ độc không?"
Đại Phi: "....................."
Còn Đoàn Tập, mới sáng sớm đã chạy từ khách sạn tới, thấy Đại Phi trang điểm thì hai mắt nhìn chăm chú vào đôi môi mỏng kia, vẻ mặt như đón gió xuân, cứ như thể khắc ba chữ "muốn hôn quá" lên trán.
Đoàn Tập mua được vé chợ đen với giá trên trời, vị trí ngay đối diện giữa sân khấu, vốn đang định khoe khoang với Đại Phi thì nghe thấy Cố Lễ Châu được sắp xếp ngồi phía sau ghế huấn luyện viên, tức giận trừng mắt.
"Anh mua bao nhiêu tiền? Mua ở đâu? Bao nhiêu? Anh đổi cho tôi, tôi trả anh gấp đôi."
Cố Lễ Châu rất kiên quyết, "Không." Hắn cũng muốn được nhìn bạn trai tỏa sáng trên sân khấu ở cự ly gần.
Cường Tử cũng khoe banner cổ vũ mà cậu chàng đặt làm ở tiệm làm biển quảng cáo, vải màu đỏ, chữ dát vàng: "Đại Phi Đại Phi, nhân gian mỹ vị!"
Một cái khác ghi là: Thời ca Thời ca, vô địch vũ trụ!
Đại Phi gào lên: "Cái gì mà nhân gian mỹ vị!"
Cường Tử ôm đầu, "Để vần thôi mà, trình độ của anh mày chỉ nghĩ được đến thế."
Cố Lễ Châu đánh giá đúng trọng tâm, "Xấu quá, giống như cờ thi đua ấy."
Cường Tử phản bác dữ dội: "Cờ thi đua thì sao lại xấu! Chất liệu rất tốt, có thể dùng được lâu, em chuẩn bị để dùng đến tận chung kết! Thế nào Thời ca, chữ này có đúng ý anh không? Bất ngờ không?"
Công bằng mà nói, xấu thì xấu thật, nhưng tấm lòng là vô giá.
Dù sao, đây có thể là fan hâm mộ duy nhất giơ banner cổ vũ cho cậu.
Chung Vị Thời xấu hổ cười, "Cũng được."
Đoàn Tập cũng khoe ra banner đặt làm của mình, dài hơn hai mét, font chữ phóng khoáng, còn tìm người thiết kế hình chibi, ở giữa còn có một hàng chữ to: Tiểu Phi Phi, con đường sau này anh sẽ cùng em bước tiếp!
Mọi người trợn mắt.
Dễ dàng nhận thấy, gia công, ý tưởng, thiết kế đều thắng chắc "nhân gian mỹ vị", nhưng đây là câu tỏ tình đúng không!
Đại Phi xấu hổ cuộn tấm banner lại, "Xấu muốn chết, hai người dám lôi ra thì đi chết đi."
Cường Tử quay lại nhìn Cố đại ca của cậu chàng, "Ca, anh thì sao? Chuẩn bị gì chưa?"
Cố Lễ Châu cười nhạo, "Chỉ có trẻ con mới đi tiếp ứng."
7 giờ, khu chờ lên sân khấu.
Sau khi rút thăm, staff của ekip chương trình phát số thứ tự cho mọi người, Đại Phi 89, Chung Vị Thời 110.
Chung Vị Thời vỗ dãy số trên bụng, tự an ủi: "Coi như số may mắn."
Chương trình "Idol"s Power" này khác biệt ở chỗ nó chú trọng tính toàn diện của thí sinh, không chỉ so tài năng và nhân khí mà còn cần tài đức vẹn toàn.
Mục đích là có thể khai thác người mới cho mỗi lĩnh vực, sau đó chuyển giao tới các công ty quản lý khác nhau để tiến hành bồi dưỡng.
Nói trắng ra là, năng lực anh đến đâu thì tới chỗ đó, sở trường ca hát thì giúp anh ra album, diễn xuất điêu luyện thì giúp nhận kịch bản phim ảnh, thậm chí có khiếu hài hước EQ cao thì có thể được nâng đỡ làm MC khách mời của các chương trình giải trí.
Tóm lại là, trong suốt quá trình, chương trình sẽ bày ra các phương thức khác nhau để tìm hiểu rõ sở trường của từng thí sinh, cho nên thi đấu không giới hạn trong ca hát.
Trận 150 lấy 100 này có thể tự lựa chọn hình thức biểu diễn: diễn xuất hoặc ca hát, dù gì hai loại này đều là nền móng.
Nội dung biểu diễn do thí sinh rút thăm quyết định, nghe một đoạn nhạc hoặc một đoạn trích lời thoại phim sau đó tiến hành biểu diễn, cuối cùng khán giả ở hiện trường và các huấn luyện viên sẽ bỏ phiếu.
Mỗi vòng đều được bỏ phiếu, một phiếu của khán giả là 1 điểm, một phiếu của giám khảo chuyên nghiệp là 10 điểm, một phiếu của huấn luyện viên là 50 điểm, 50 thí sinh có điểm số thấp nhất sẽ bị loại trực tiếp.
Ngoài thử thách thực lực và tố chất tâm lý của thí sinh thì còn cần một chút may mắn.
Cố Lễ Châu không hứng thú lắm với kiểu thi đấu này, nửa đầu chương trình được Trình Việt sắp xếp ngồi trong phòng hóa trang để nghỉ ngơi.
Bởi vì cần tắt máy khi thi đấu, hắn không liên lạc được với bạn trai nhỏ, đành lên mạng tán gẫu với biên tập viên.
Bộ "Sí Diễm" hắn mới viết năm nay đã qua kiểm duyệt, biên tập gửi hai tấm hình thiết kế bìa cho hắn chọn, xong xuôi tất cả có thể mở preorder.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Ồ, đúng rồi, Tiểu Tình hỏi cậu có muốn mở lễ ký tặng fan không.
Cố Lễ Châu nhớ lại lúc bạn nhỏ vui mừng hớn hở chỉ vì một tin nhắn trả lời của hắn, không khỏi bật cười.
[Vạn Lý Chu]: Được, có thể để tôi chọn địa điểm không?
[Mèo Vồ Chuông Gió]:!!!!!!!!
Biên tập gào rú trước máy tính.
Trước kia Cố Lễ Châu sống rất ẩn dật, mấy lần từ chối khéo không muốn mở lễ ký tặng, hôm nay biên tập viên hỏi hắn cho có lệ thôi, ai dè hắn lại nhận lời, kích động cả buổi không bình tĩnh lại được.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Hẳn là không có vấn đề gì, chờ sách xuất bản, tôi sẽ liên hệ với nhà xuất bản giúp cậu.
[Vạn Lý Chu]: OKK!
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Có phải là cậu thật không đấy?
[Vạn Lý Chu]: Đương nhiên, sao lại hỏi vậy?
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Không có gì, trước kia luôn thấy cậu sầu xuân bi thu, hôm nay cảm giác tâm trạng cậu rất tốt.
[Vạn Lý Chu]: Yêu đương cuồng nhiệt-ing, bây giờ ngày nào tôi cũng sống trong tình cảm dạt dào, anh muốn nghe chi tiết không?
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Được rồi được rồi. Tôi còn bận việc, lần sau nói chuyện tiếp. [Thờ ơ.jpg]
[Vạn Lý Chu]: Vậy tôi kể trước, anh bận xong thì có thể xem như tiểu thuyết mà đọc.
[Vạn Lý Chu]: Thực ra tôi với em ấy quen nhau từ mùng 1 tháng 6 năm ngoái, em ấy nhận nhầm người, đi theo dõi tôi, còn xông vào nhà tôi, lần đầu tiên nhìn em ấy, tôi cảm thấy, ô hô, đẹp trai đấy, đương nhiên, về sau quan điểm này đã thay đổi....
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Tôi hiểu tôi hiểu, thực ra người đẹp trai đến mấy thì nhìn lâu cũng thấy bình thường.
[Vạn Lý Chu]: Không, em ấy đẹp trai hơn trước kia, còn cực kỳ đáng yêu nữa.
[Mèo Vồ Chuông Gió]:...
[Vạn Lý Chu]: Anh yêu đương có khi nào cảm thấy luôn muốn ôm người yêu vào lòng rồi hôn không? Tôi nghĩ mình cần phải đi viện kiểm tra một chút.
[Mèo Vồ Chuông Gió]: Tôi thấy cậu chính là nhà nát cháy phừng phừng, không cứu được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất