Xã Hội Thượng Lưu (Np)

Chương 11: Sương Sớm

Trước Sau
Kể từ sau bữa tiệc Đường Duy Quân càng thêm im lặng, mỗi ngày ngoại trừ tập thể hình chính là tập thể hình, Thẩm Đông Chí cũng không quá lo lắng, cô hiểu rất rõ Đường Duy Quân, cho dù anh không hiểu hoặc là không ủng hộ những chuyện mình đang làm, nhưng anh nhất định sẽ đứng về phía cô.

Hoài Sâm vô cùng coi trọng việc đưa khoa học kỹ thuật Hoài Hưng ra thị trường, đại thọ của Thịnh Ngọc Văn kết thúc không lâu đã công khai đấu thầu, thời gian định vào giữa tháng sau.

Vì lần đấu thầu này mà Hàn Thành càng lúc càng bận rộn, Thẩm Đông Chí dành chút thời gian đi tế bái Đường Đại Sơn, lúc trước vì không có tiền mua đất ở nghĩa trang, cho nên chỉ có thể gửi tro cốt ông tại chùa, về sau Hàn Thành cứu cô ra, cô mới chuyển Đường Đại Sơn về nghĩa trang Thọ Xương.

Đường Đại Sơn lúc còn sống là người văn nhã, thích nhất chính là vào thời điểm trời mưa ngồi trong rừng trúc phía sân sau của nhà họ Đường uống chén trà xanh hoặc uống một chén rượu, hôm nay thời tiết lại có mưa phùn rả rích, Thẩm Đông Chí cảm thấy có thể đến thăm ông vào lúc này, ông chắc chắn sẽ rất vui.

Cô đặt một bình rượu lá trúc cùng một bó lục cúc ở trước mộ, Thẩm Đông Chí cũng không biết nên nói gì với Đường Đại Sơn, nghĩ bụng chỉ nói.

"Cha, anh trai rất tốt, cha yên tâm."

*

Nghĩa trang Thọ Xương có vị trí địa lý vô cùng tốt, giá khoảng 30.000 NDT một mét vuông, cách hai bảo vật phong thuỷ của Tân Kinh là Tần Sơn và Hồ Sơn không xa, cho nên Thẩm Đông Chí tiện đường ghé quán cà phê, vừa vặn có thể trả tiền nợ lần trước.

Mưa phùn khiến Hồ Sơn càng thêm mỹ lệ mông lung, ánh đèn quán cà phê là màu vàng ấm cùng sương mù bay lưng chừng giữa núi càng làm tăng thêm mấy phần ấm áp cho nơi đây.

Cô cảm thấy chỉ nghe tiếng mưa rơi tâm trạng đã rất thoải mái rồi, hôm nay lầu hai không có bật nhạc, Thẩm Đông Chí ngồi tại vị trí cũ, vẫn là Rubosta như cũ. Kết quả lần này nhân viên phục vụ thế mà hụt tay, làm đổ cà phê lên người cô.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."

Hôm nay Thẩm Đông Chí mặc chiếc váy liền thân, cổ chữ V khoét sâu, màu xanh tím đậm, thuộc bộ sưu tập Xuân Hạ cao cấp của Elie Saab, cổ áo hở đến gần eo, cà phê không chỉ làm hỏng trang phục của cô mà da thịt lộ ra ngoài cùng trên đùi đều bị dính nước, khó trách nhân viên phục vụ lại bị dọa thành cái dạng này.

Có điều cũng không trách nhân viên phục vụ được, là Thẩm Đông Chí vừa rồi đến nghĩa trang đã không dùng ô, sàn nhà nơi này quá sạch sẽ, lại đánh bóng loáng trơn trượt, mấy giọt nước trên người cô chảy xuống, hại nhân viên phục vụ giẫm lên mới bị trượt chân.

Cô cầm lấy khăn giấy, nhân viên phục vụ vừa nói xin lỗi vừa lau vết cà phê trên người Thẩm Đông Chí, cô cúi đầu chỉnh quần áo, đưa tay kéo khăn giấy. Bất chợt, một chiếc khăn lụa mềm mại đưa tới tay cô.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, là Chu Hi Nghiêu.

"Dùng cái này."

Anh giơ tay đưa khăn sạch đến, Thẩm Đông Chí nhỏ giọng nói cảm ơn. Chu Hi Nghiêu để nhân viên phục vụ rời đi, tự cầm khăn cúi đầu giúp Thẩm Đông Chí lau cà phê trên thân người.

"Trên lầu có kem trị bỏng cùng phòng tắm, có muốn đi thay quần áo không?"

Thẩm Đông Chí chưa từng đi lên lầu ba, lần này đi lên xem thử mới phát hiện nơi này chắc là chỗ ở của Chu Hi Nghiêu.

Nơi đây cho người ta cảm giác rất giống Chu Hi Nghiêu, lầu ba được bài trí theo không gian mở. Phòng khách, phòng ngủ, phòng làm việc chỉ cách nhau bằng vài cái kệ trang trí, phòng tắm cũng được làm toàn bộ bằng kính.



"Yên tâm, tôi sẽ không nhìn lén, ngăn thứ ba trong tủ là quần áo mới chưa từng mặc qua, kem trị bỏng nằm trong hòm thuốc trên kệ bên trái."

Nói xong Chu Hi Nghiêu đóng cửa lại, Thẩm Đông Chí vội vàng tiến về phòng tắm dùng nước lạnh rửa sạch nơi bị cà phê dính lên, may mà nhiệt độ cà phê cũng không cao, phía trên chỉ để lại một vết đỏ nhàn nhạt.

Tắm rửa xong Thẩm Đông Chí tiện tay ném quẩn áo bẩn sang một bên, bị nhuộm thành cái dạng này, chỉ sợ là không có cách nào mặc lại.

Cô mở tủ quần áo ngăn thứ ba, bên trong quả nhiên có rất nhiều quẩn áo mới, Thẩm Đông Chí lấy một bộ màu trắng sọc xám nhạt, rất dài và rộng rãi, vừa vặn có thể che khuất bắp đùi cô, mà bên trong còn có một lớp váy lót bằng lụa, nên cũng không cần lo lắng vấn đề lộ hàng.

*

"Cốc! Cốc! Cốc!"

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thẩm Đông Chí đang bôi thuốc lên tiếng mời vào, Chu Hi Nghiêu mở cửa, trong tay còn bưng cốc cà phê mới xay.

"Có nghiêm trọng không?"

Thẩm Đông Chí lắc đầu

"Không nghiêm trọng lắm, cảm ơn anh."

"Thử một chút đi, là tôi tự pha."

Nhấp thử một ngụm, Thẩm Đông Chí liên tục gật đầu.

"Không tệ. "

Để cốc cà phê xuống, Thẩm Đông Chí thấy Chu Hi Nghiêu đang nhìn mình.

Trước đây, cô và Chu Hi Nghiêu vẫn luôn hòa hợp là do quân tử chi giao đạm nhược thủy*, nhưng hôm nay có lẽ do Thẩm Đông Chí ăn mặc có phần ái muội, tình cảnh cũng có phần mờ ám, cho nên hai người đều nhìn ra mùi vị khác từ trong mắt đối phương.

(*Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ: Hàm ý nói tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết.)

Anh đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Đông Chí, hai tay đút túi quần, khiến cả người cô bị bao phủ bởi cái bóng của anh, giọng nói càng thêm trầm thấp.

"Cô gái thần bí, có bạn trai chưa?"

Thẩm Đông Chí ngửa đầu nhìn anh.

"Chưa có, còn anh đây thì sao?"



"Cũng chưa."

Cuộc đối thoại kết thúc, bầu không khí ái muội càng thêm mãnh liệt, Chu Hi Nghiêu tới gần một bước, Thẩm Đông Chí thuận mắt nhìn một đường từ chân anh lên trên, ngón chân chậm rãi cọ vào quần tây mềm mại.

Chu Hi Nghiêu là người đàn ông đẹp trai, Thẩm Đông Chí là người phụ nữ xinh đẹp.

Cô muốn anh, có lẽ hôm nay cô đến chính là vì muốn anh.

Từ khi Đường Duy Quân ra tù, đã hơn một tháng cô chưa từng làm tình, cô cần một lần phóng thích trước khi trận chiến với Thụy Lâm bắt đầu.

Cả hai người đều có dục vọng, làm một lần cũng không phải là điều quá vô lý.

"Anh Hi, hiện tại tôi còn nợ anh cái gì?"

Thẩm Đông Chí ngước mắt, cho anh một ánh mắt đầy sự mời gọi. Chu Hi Nghiêu cúi đầu cười một tiếng, đột nhiên bế cô lên, cô tựa đầu vào ngực anh, có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập từng hồi mạnh mẽ bên tai.

Từ ghế ngồi đi đến bên giường không tới 10 giây, Chu Hi Nghiêu ném Thẩm Đông Chí lên giường, sau đó cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi đè cô ở dưới thân.

Vì tôn trọng, anh không hôn môi Thẩm Đông Chí, mà vùi đầu vào gặm cắn cổ cô.

Nụ hôn của anh nhiệt tình lại vội vàng, thậm chí còn có chút hung ác, hôn không đến hai lần đã đưa tay vén áo lên tới eo, bàn tay thon dài sạch sẽ vươn vào giữa hai chân Thẩm Đông Chí vuốt ve lung tung, nhiều lần muốn xé nát quần lót của cô.

Hình như anh đang rất vội, Thẩm Đông Chí cong mỗi nghĩ..

Phát hiện ra vẻ mặt của cô, Chu Hi Nghiêu buông cô ra chống nửa người trên.

"Xin lỗi, là tôi quá gấp rồi?"

Đây là một người đàn ông lịch thiệp.

Thẩm Đông Chí ôm lấy cổ anh, tiến đến bên tai nhẹ nhàng thổi khí.

"Không đâu, Hi Nghiêu..... Anh có thể gấp hơn..... Màn dạo đầu..... Có thể đi vào phòng lại làm....."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Đông Chí gọi tên anh, ngày thường cô đều gọi anh là ông chủ Hi, hoặc ngẫu nhiên vui đùa giống vừa rồi lại gọi anh là anh Hi.

Mỹ nhân ở trong ngực mềm mại nũng nịu, lửa đốt ở bụng dưới của Chu Hi Nghiêu càng thêm mãnh liệt, anh lại lần nữa hạ người xuống, vội vàng vuốt ve xoa nắn cơ thể Thẩm Đông Chí, một bàn tay khác vươn tới đầu giường mở ngăn kéo sờ đến chiếc hộp bên trong .

Nhưng bên trong không có thứ anh muốn, Chu Hi Nghiêu chưa từng đưa phụ nữ đến nơi này bao giờ, cho nên làm sao nơi này có áo mưa được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau