Chương 39: Mất Tích
Dưới ánh mắt của Thẩm Đông Chí, người đàn ông kia lên tầng hai, thông qua cửa kính vàng, cô nhìn thấy người bên trong đều đứng lên nghênh đón anh.
“Đó là Kim Sam Môn, muốn vào thì cần có vé loại khác.”
Giọng Thịnh Hoài Tuyên vang lên phía sau, anh vừa nói vậy Thẩm Động Chí liền hiểu.
Nếu tiệc rượu này là một vòng tròn, vậy thì Kim Sam Môn ở tầng hai lại là một vòng tròn khác.
Một bên là vòng tròn cao cấp, bên còn lại là vòng tròn nhỏ hẹp.
“Thịnh tổng có vé vào cửa không?”
Thịnh Hoài Tuyên nhíu mày, nếu lần này Hoài Sâm có thể vượt qua, anh sẽ có.
“Hiện tại còn chưa.”
Thẩm Đông Chí thích Thịnh Hoài Tuyên thẳng thắn như vậy.
“Thế chúc Thịnh tổng sẽ nhanh chóng có được nhé, ừm...... Không mời tôi nhảy điệu cảm ơn sao?”
Thịnh Hoài Tuyên bật cười: "Tôi đang có ý này đây.”
Dứt lời hai người đi đến trước sân nhảy bên phải, bên trong không có một bóng người, hai người nhìn nhau cười, chẳng thèm quan tâm, Thịnh Hoài Tuyên giơ tay ra hiệu cho nhạc sĩ dương cầm, nhạc sĩ dương cầm nhanh chóng đổi khúc.
Chờ nhạc nổi lên, hai người ôm nhau nhảy, Thịnh Hoài Tuyên ôm eo Thẩm Đông Chí, Thẩm Đông Chí đặt tay lên vai anh, nam nữ trời sinh đã có lực hấp hấp khiến hai người tựa sát vào nhau, cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Thịnh tổng, anh đã có đáp án cho câu hỏi hôm qua của tôi chưa?”
“Em có thể gọi tôi là Hoài Tuyên.”
Thẩm Đông Chí cười: “Được, Hoài Tuyên, anh đã có đáp án cho câu hỏi hôm qua chưa?"
Thịnh Hoài Tuyên không nghĩ tới cô sẽ thật sự gọi theo lời anh, dẫu sao anh nói cũng chỉ là lời khách sáo, nhưng cô lại gọi thật.
Tuy rằng anh đúng là muốn cô gọi vậy.
"Tôi ⸺”
Còn chưa nói xong, Triệu Đình Kiệt đột nhiên đi tới.
“Hoài Tuyên, không thấy Gia Gia.”
Triệu Gia là em họ Thịnh Hoài Tuyên, anh đương nhiên cũng rất quan tâm đến cô ấy, ba người lập tức đi đến một góc nói chuyện với nhau.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Triệu Đình Kiệt hoảng hốt: “Tôi với cô ấy...... Tóm lại cô ấy cáu kỉnh, xung quanh đây đều là biển, tôi không yên tâm, cậu xong việc chưa, xong rồi thì chúng ta chia nhau đi tìm, tôi sợ hiện tại cô ấy không chịu gặp tôi, cậu là anh họ cô ấy, cậu đi tìm với tôi đi.”
“Được.”
Triệu Gia có bệnh, tuổi còn nhỏ, ba người lập tức tách nhau ra ngoài tìm kiếm, thậm chí Thẩm Đông Chí còn gửi tin nhắn cho Đường Duy Quân bảo anh cũng đi tìm, nhưng ba người tìm một vòng trở về, mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển vẫn không thấy Triệu Gia đâu, Thẩm Đông Chí còn bị thương ở mắt cá chân.
Đứng ở cạnh bãi biển, Triệu Đình Kiệt cầm di động gọi điện thoại. Thịnh Hoài Tuyên xoay người đưa cho Thẩm Đông Chí một chiếc khăn tay để lau mồ hôi, Thẩm Đông Chí thấp giọng nói cảm ơn, sau đó vừa quay đầu lại thì thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Đường Duy Quân cao lớn ôm Triệu Gia đi về phía bọn họ, anh để trần thân trên, áo sơ mi khoác trên người Triệu Gia, để lộ cơ bắp săn chắc thật khiến người ta phải ...... thèm nhỏ dãi.
Nếu nói Thẩm Đông Chí chỉ là chủ lùn ở trước mặt Đường Duy Quân thì Triệu Gia chính là chú gà con, còn là một chú gà con toàn thân ướt đẫm, một chiếc áo sơ mi đã có thể che kín hơn nửa người cô ấy, lộ ra vài vết thương nhẹ trên cơ thể.
“Gia Gia!”
Nhìn thấy Triệu Gia, Triệu Đình Kiệt lập tức xông đến.
“Cô Lâm, chủ tịch Triệu, tìm được cô Triệu rồi, ở bờ biển.”
Triệu Đình Kiệt gật đầu nói cảm ơn sau đó vội vàng ôm lấy Triệu Gia từ trong lòng Đường Duy Quân, lúc này đám người mới tan cuộc.
Trong đó Triệu Đình Kiệt dẫn Triệu Gia đến trung tâm y tế để băng bó vết thương, trên người Đường Duy Quân cũng có vết thương nên đi theo, Thịnh Hoài Tuyên thì đưa Thẩm Đông Chí về phòng.
“Đó là Kim Sam Môn, muốn vào thì cần có vé loại khác.”
Giọng Thịnh Hoài Tuyên vang lên phía sau, anh vừa nói vậy Thẩm Động Chí liền hiểu.
Nếu tiệc rượu này là một vòng tròn, vậy thì Kim Sam Môn ở tầng hai lại là một vòng tròn khác.
Một bên là vòng tròn cao cấp, bên còn lại là vòng tròn nhỏ hẹp.
“Thịnh tổng có vé vào cửa không?”
Thịnh Hoài Tuyên nhíu mày, nếu lần này Hoài Sâm có thể vượt qua, anh sẽ có.
“Hiện tại còn chưa.”
Thẩm Đông Chí thích Thịnh Hoài Tuyên thẳng thắn như vậy.
“Thế chúc Thịnh tổng sẽ nhanh chóng có được nhé, ừm...... Không mời tôi nhảy điệu cảm ơn sao?”
Thịnh Hoài Tuyên bật cười: "Tôi đang có ý này đây.”
Dứt lời hai người đi đến trước sân nhảy bên phải, bên trong không có một bóng người, hai người nhìn nhau cười, chẳng thèm quan tâm, Thịnh Hoài Tuyên giơ tay ra hiệu cho nhạc sĩ dương cầm, nhạc sĩ dương cầm nhanh chóng đổi khúc.
Chờ nhạc nổi lên, hai người ôm nhau nhảy, Thịnh Hoài Tuyên ôm eo Thẩm Đông Chí, Thẩm Đông Chí đặt tay lên vai anh, nam nữ trời sinh đã có lực hấp hấp khiến hai người tựa sát vào nhau, cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Thịnh tổng, anh đã có đáp án cho câu hỏi hôm qua của tôi chưa?”
“Em có thể gọi tôi là Hoài Tuyên.”
Thẩm Đông Chí cười: “Được, Hoài Tuyên, anh đã có đáp án cho câu hỏi hôm qua chưa?"
Thịnh Hoài Tuyên không nghĩ tới cô sẽ thật sự gọi theo lời anh, dẫu sao anh nói cũng chỉ là lời khách sáo, nhưng cô lại gọi thật.
Tuy rằng anh đúng là muốn cô gọi vậy.
"Tôi ⸺”
Còn chưa nói xong, Triệu Đình Kiệt đột nhiên đi tới.
“Hoài Tuyên, không thấy Gia Gia.”
Triệu Gia là em họ Thịnh Hoài Tuyên, anh đương nhiên cũng rất quan tâm đến cô ấy, ba người lập tức đi đến một góc nói chuyện với nhau.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Triệu Đình Kiệt hoảng hốt: “Tôi với cô ấy...... Tóm lại cô ấy cáu kỉnh, xung quanh đây đều là biển, tôi không yên tâm, cậu xong việc chưa, xong rồi thì chúng ta chia nhau đi tìm, tôi sợ hiện tại cô ấy không chịu gặp tôi, cậu là anh họ cô ấy, cậu đi tìm với tôi đi.”
“Được.”
Triệu Gia có bệnh, tuổi còn nhỏ, ba người lập tức tách nhau ra ngoài tìm kiếm, thậm chí Thẩm Đông Chí còn gửi tin nhắn cho Đường Duy Quân bảo anh cũng đi tìm, nhưng ba người tìm một vòng trở về, mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển vẫn không thấy Triệu Gia đâu, Thẩm Đông Chí còn bị thương ở mắt cá chân.
Đứng ở cạnh bãi biển, Triệu Đình Kiệt cầm di động gọi điện thoại. Thịnh Hoài Tuyên xoay người đưa cho Thẩm Đông Chí một chiếc khăn tay để lau mồ hôi, Thẩm Đông Chí thấp giọng nói cảm ơn, sau đó vừa quay đầu lại thì thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Đường Duy Quân cao lớn ôm Triệu Gia đi về phía bọn họ, anh để trần thân trên, áo sơ mi khoác trên người Triệu Gia, để lộ cơ bắp săn chắc thật khiến người ta phải ...... thèm nhỏ dãi.
Nếu nói Thẩm Đông Chí chỉ là chủ lùn ở trước mặt Đường Duy Quân thì Triệu Gia chính là chú gà con, còn là một chú gà con toàn thân ướt đẫm, một chiếc áo sơ mi đã có thể che kín hơn nửa người cô ấy, lộ ra vài vết thương nhẹ trên cơ thể.
“Gia Gia!”
Nhìn thấy Triệu Gia, Triệu Đình Kiệt lập tức xông đến.
“Cô Lâm, chủ tịch Triệu, tìm được cô Triệu rồi, ở bờ biển.”
Triệu Đình Kiệt gật đầu nói cảm ơn sau đó vội vàng ôm lấy Triệu Gia từ trong lòng Đường Duy Quân, lúc này đám người mới tan cuộc.
Trong đó Triệu Đình Kiệt dẫn Triệu Gia đến trung tâm y tế để băng bó vết thương, trên người Đường Duy Quân cũng có vết thương nên đi theo, Thịnh Hoài Tuyên thì đưa Thẩm Đông Chí về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất