Chương 48: Đàm Phán
Sau khi bắt tay giới thiệu đơn giản, đoàn người đi vào phòng hội nghị tại tầng cao nhất của Hoài Sâm, bởi vì đoàn đội Đàm Tông Minh quá nhiều người, cho nên phải trưng dụng phòng họp có quy cách cao nhất của ban hội đồng quản trị Hoài Sâm.
Đàm Tông Minh đã xem qua kế hoạch thương nghiệp, kim ngạch đầu tư, điều khoản hợp đồng của Hoài Hưng, và đây cũng là nội dung chủ yếu trong buổi hội nghị hôm nay.
Đàm Tông Minh bày tỏ rất hào phóng, 12 tỷ vốn đầu tư chỉ đổi lấy 27% cổ phần không trả giá, hơn nữa còn tỏ vẻ nếu Hoài Hưng muốn, hãy nhượng thêm chút cổ phần, anh còn có thể đầu tư thêm.
Thịnh Hoài Tuyên uyển chuyển từ chối, anh đương nhiên sẽ không nhượng lại cổ phần, trước mắt Hoài Sâm là cổ đông lớn nhất của Hoài Hưng, chiếm 35% cổ phần, Đàm Tông Minh đã giữ 27% cổ phần, tức là ngồi chắc cái ghế cổ đông lớn thứ 2, không thể nhiều hơn.
Về điều khoảng hợp đồng, Đàm Tông Minh cũng không có yêu cầu hà khắc gì, chỉ cử thêm một người đến làm thành viên của ban hội đồng quản trị, mọi việc thuận lợi như dâng tiền đến tận tay.
Trừ yêu cầu tiếp theo.
⸺ Trong quá trình thảo luận đi tới thống nhất, Đàm Tông Minh yêu cầu đoàn đội của mình được toàn quyền thẩm tra toàn diện.
Thẩm tra toàn diện, tức là xâm nhập xét duyệt toàn diện số liệu cùng hồ sơ lịch sử, bối cảnh nhân viên, độ rủi ro của thị trường, quản lý, kỹ thuật cùng tài chính, cũng như tỷ lệ phát sinh của xí nghiệp trước khi công khai phát hành cổ phiếu đưa ra thị trường và xí nghiệp thu mua.
Tục gọi, lột quần gặp người.
Nhưng công việc thẩm tra toàn diện bình thường đều là do người môi giới đến hoàn thành, còn nhà đầu tư muốn trực tiếp tham gia vào thì......
Có chút khó xử.
Có điều, so với những điều khoản vô lý mà Khoa Cự đưa ra với hội đồng quản trị trước đó, yêu cầu này vẫn có đường thương lượng.
Triệu Đình Kiệt dùng tay gỗ bàn: “Anh Đàm, tôi có thể hỏi lý do không?”
⸺ Anh Đàm, đây là cách xưng hô do chính Đàm Tông Minh yêu cầu, anh nói anh không hiểu lắm về tài chính, tất cả đều dựa vào hai vị giám đốc bên người, anh tới chỉ vì muốn kiếm tiền cho gia tộc, cho nên không cần gọi anh là chủ tịch Đàm hay Đàm tổng gì đó.
Thẩm Đông Chí cảm thấy trù tính của người này không tồi. Gia tộc công nghiệp nhẹ mới lấn sân sang lĩnh vực tài chính ư, cô không tin.
Chỉ nhìn mặt cùng dáng ngồi của Đàm Tông Minh, còn cả nụ cười kia, cô đã nghĩ, ít nhất anh cũng phải là nhân vật oai phong một cõi trong giới tài chính.
Cô đoán Thịnh Hoài Tuyên và Triệu Đình Kiệt cũng không tin.
Nhưng tin hay không không quan trọng, Đàm Tông Minh có tiền là được.
Lúc này anh điều chính dáng ngồi, cả người ngả về sau, chắp tay trước ngực, tư thế điển hình của thượng vị giả, nhìn thì rất bình thản, trên thực tế vô hình tạo ra áp bách, Triệu Đình Kiệt cũng thích ngồi như vậy, nhưng rõ ràng Đàm Tông Minh lão luyện thong dong hơn anh.
Thịnh Hoài Tuyên thì khác, tư thế của anh rất đoạn chính, anh vô cùng tôn trọng những người có tiền có quyền như vậy.
Tự hỏi một hồi, Đàm Tông Minh cười mở miệng, giọng điệu tùy ý mang theo chút tiếc nuối.
“Chủ tịch Triệu, nói ra không sợ anh chê cười, hai năm trước tôi có đầu tư vào một hạng mục mới nổi, kết quả bị xí nghiệp cùng người môi giới cấu kết làm giả báo cáo, hậu quả thế nào tôi nghĩ chắc chủ tịch Triệu đã đoán được.”
Sau một lúc im lặng.
“Được, anh Đàm đưa ra yêu cầu hợp tình hợp lý, chúng tôi chấp nhận.”
Thịnh Hoài Tuyên mở miệng, cuộc đàm phán lần này cũng coi như kết thúc trong viên mãn, thuận lợi tựa như chỉ uống hết một chai rượu trên bàn tiệc, đương lúc Thịnh Hoài Tuyên muốn đứng dậy bắt tay, Đàm Tông Minh lại mở miệng.
“Thịnh tổng, con người của tôi thích đi thẳng vào vấn đề, hiện tại phương châm đầu tư luôn là nhanh, độc, chuẩn, nếu hôm nay có dịp gặp mặt, tôi vẫn mong được nói cho rõ.”
Nói xong Đàm Tông Minh nhìn giám đốc nam bên cạnh một cái, vị giám đốc kia gật đầu, sau đó mở văn kiện trước mắt ra.
Đàm Tông Minh đã xem qua kế hoạch thương nghiệp, kim ngạch đầu tư, điều khoản hợp đồng của Hoài Hưng, và đây cũng là nội dung chủ yếu trong buổi hội nghị hôm nay.
Đàm Tông Minh bày tỏ rất hào phóng, 12 tỷ vốn đầu tư chỉ đổi lấy 27% cổ phần không trả giá, hơn nữa còn tỏ vẻ nếu Hoài Hưng muốn, hãy nhượng thêm chút cổ phần, anh còn có thể đầu tư thêm.
Thịnh Hoài Tuyên uyển chuyển từ chối, anh đương nhiên sẽ không nhượng lại cổ phần, trước mắt Hoài Sâm là cổ đông lớn nhất của Hoài Hưng, chiếm 35% cổ phần, Đàm Tông Minh đã giữ 27% cổ phần, tức là ngồi chắc cái ghế cổ đông lớn thứ 2, không thể nhiều hơn.
Về điều khoảng hợp đồng, Đàm Tông Minh cũng không có yêu cầu hà khắc gì, chỉ cử thêm một người đến làm thành viên của ban hội đồng quản trị, mọi việc thuận lợi như dâng tiền đến tận tay.
Trừ yêu cầu tiếp theo.
⸺ Trong quá trình thảo luận đi tới thống nhất, Đàm Tông Minh yêu cầu đoàn đội của mình được toàn quyền thẩm tra toàn diện.
Thẩm tra toàn diện, tức là xâm nhập xét duyệt toàn diện số liệu cùng hồ sơ lịch sử, bối cảnh nhân viên, độ rủi ro của thị trường, quản lý, kỹ thuật cùng tài chính, cũng như tỷ lệ phát sinh của xí nghiệp trước khi công khai phát hành cổ phiếu đưa ra thị trường và xí nghiệp thu mua.
Tục gọi, lột quần gặp người.
Nhưng công việc thẩm tra toàn diện bình thường đều là do người môi giới đến hoàn thành, còn nhà đầu tư muốn trực tiếp tham gia vào thì......
Có chút khó xử.
Có điều, so với những điều khoản vô lý mà Khoa Cự đưa ra với hội đồng quản trị trước đó, yêu cầu này vẫn có đường thương lượng.
Triệu Đình Kiệt dùng tay gỗ bàn: “Anh Đàm, tôi có thể hỏi lý do không?”
⸺ Anh Đàm, đây là cách xưng hô do chính Đàm Tông Minh yêu cầu, anh nói anh không hiểu lắm về tài chính, tất cả đều dựa vào hai vị giám đốc bên người, anh tới chỉ vì muốn kiếm tiền cho gia tộc, cho nên không cần gọi anh là chủ tịch Đàm hay Đàm tổng gì đó.
Thẩm Đông Chí cảm thấy trù tính của người này không tồi. Gia tộc công nghiệp nhẹ mới lấn sân sang lĩnh vực tài chính ư, cô không tin.
Chỉ nhìn mặt cùng dáng ngồi của Đàm Tông Minh, còn cả nụ cười kia, cô đã nghĩ, ít nhất anh cũng phải là nhân vật oai phong một cõi trong giới tài chính.
Cô đoán Thịnh Hoài Tuyên và Triệu Đình Kiệt cũng không tin.
Nhưng tin hay không không quan trọng, Đàm Tông Minh có tiền là được.
Lúc này anh điều chính dáng ngồi, cả người ngả về sau, chắp tay trước ngực, tư thế điển hình của thượng vị giả, nhìn thì rất bình thản, trên thực tế vô hình tạo ra áp bách, Triệu Đình Kiệt cũng thích ngồi như vậy, nhưng rõ ràng Đàm Tông Minh lão luyện thong dong hơn anh.
Thịnh Hoài Tuyên thì khác, tư thế của anh rất đoạn chính, anh vô cùng tôn trọng những người có tiền có quyền như vậy.
Tự hỏi một hồi, Đàm Tông Minh cười mở miệng, giọng điệu tùy ý mang theo chút tiếc nuối.
“Chủ tịch Triệu, nói ra không sợ anh chê cười, hai năm trước tôi có đầu tư vào một hạng mục mới nổi, kết quả bị xí nghiệp cùng người môi giới cấu kết làm giả báo cáo, hậu quả thế nào tôi nghĩ chắc chủ tịch Triệu đã đoán được.”
Sau một lúc im lặng.
“Được, anh Đàm đưa ra yêu cầu hợp tình hợp lý, chúng tôi chấp nhận.”
Thịnh Hoài Tuyên mở miệng, cuộc đàm phán lần này cũng coi như kết thúc trong viên mãn, thuận lợi tựa như chỉ uống hết một chai rượu trên bàn tiệc, đương lúc Thịnh Hoài Tuyên muốn đứng dậy bắt tay, Đàm Tông Minh lại mở miệng.
“Thịnh tổng, con người của tôi thích đi thẳng vào vấn đề, hiện tại phương châm đầu tư luôn là nhanh, độc, chuẩn, nếu hôm nay có dịp gặp mặt, tôi vẫn mong được nói cho rõ.”
Nói xong Đàm Tông Minh nhìn giám đốc nam bên cạnh một cái, vị giám đốc kia gật đầu, sau đó mở văn kiện trước mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất