Chương 6: Đường Duy Quân
Thời gian từ giờ cho đến sinh nhật Thịnh Ngọc Văn bảy mươi tuổi còn một tháng nữa, Thẩm Đông Chí rất bận, để thích ứng với thân phận mới này, hiểu rõ tình hình nhà họ Thịnh và tập đoàn Hoài Sâm, duy trì trạng thái, chọn lựa lễ phục.... vân vân, nhưng vẫn có điều còn quan trọng hơn là.
Đón Đường Duy Quân ra tù.
Trong vụ lừa đảo trước đó Thẩm Đông Chí là chủ mưu, cho nên thời gian Đường Duy Quân thi hành án không hề dài, chỉ có bốn năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù.
Hiện tại đã vào giữa hè, buổi chiều nhiệt độ nóng chết người. Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa Thẩm Đông Chí cố ý thay quần áo, dây đai bằng cotton* màu be, quần bò ngắn xanh nhạt, chân mang đôi giày vải đơn giản, lại đội thêm chiếc mũ cối đi biển, dáng vẻ trẻ trung, xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
(*Dây đai cotton: theo mình search GG thì nó là 2 dây gắn trên cái yếm á)
Vì giúp Đường Duy Quân thoát khỏi xui xẻo, cô sơn chiếc xe thể thao màu trắng thành màu đỏ, trên đường đến ngục giam, tần suất người khác quay đầu nhìn cô là 200%, còn có mấy cái đuôi muốn xin số điện thoại.
Dừng xe trên đường lớn bên ngoài cổng nhà tù, Thẩm Đông Chí đeo kính râm đội nón tựa cạnh xe chờ Đường Duy Quân.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió nóng thổi tung cát bụi trên đường cái, người bình tĩnh như Thẩm Đông Chí cũng phải liên tục nhìn đồng hồ năm lần.
Đúng 2 giờ 45 phút, cửa nhà tù mở ra, bóng dáng Đường Duy Quân cũng xuất hiện ở trước mặt cô.
Khác với Đường Đại Sơn, Đường Duy Quân là một người đàn ông cao lớn, thân cao 1m9, dáng người khỏe mạnh nặng 92kg, mang theo khí thế cùng hơi thở quân trang cực nặng, Thẩm Đông Chí chỉ cao 1m68 ở trước mặt anh chỉ như chú lùn.
Anh mặc áo phông trắng, quần dài xanh của quân đội cùng một đôi bốt da Martin màu nâu, lồng ngực rắn chắc, cánh tay lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, nâng lên nhìn thấy cả đường gân xanh.
Xe thể thao cộng thêm người đẹp, hiệu quả đánh vào thị giác quá mạnh, Đường Duy Quân lập tức phát hiện ra cô ở đằng xa.
Anh đi về phía Thẩm Đông Chí, ném cái túi hành lý duy nhất vào trong xe, ngồi xuống chỗ cạnh tài xế, không hề có ý muốn hỏi Thẩm Đông Chí ra tù như thế nào, làm sao lại có chiếc xe này.
Hai người lái xe trở về dọc theo con đường hoang vu, thấy bên đường có một quán mì. Thẩm Đông Chí đói bụng, dứt khoát đỗ xe ở bên, gọi hai cốc nước và hai bát mì.
Đường Duy Quân vui đầu vào ăn mì, hai tay Thẩm Đông Chí chống cằm, lần đầu tiên có cảm giác của thiếu nữ hai mươi.
"Anh, hay là anh đến ở với em đi."
Từ nhỏ đến lớn, anh hiểu rất rõ Thẩm Đông Chí, nếu gặp khó khăn cô sẽ gọi anh là anh trai, còn không sẽ gọi thẳng tên Đường Duy Quân, nhưng anh biết cô em gái nuôi này đối xử với mình rất tốt, vụ lừa đảo năm đó, Thẩm Đông Chí ôm hết tội vào người, cho nên anh mới được thi hành án ngắn như vậy.
"Em chỉ tin tưởng mỗi mình anh."
Thẩm Đông Chí nói cho anh nghe chuyện lúc trước Hàn Thành làm sao để vớt cô ra, dạy dỗ cô như thế nào. Đường Duy Quân nghe mà cau mày.
Anh không có được sự thông minh của cô, nhưng anh biết trên trời sẽ không tự dưng rơi xuống một chiếc bánh, Hàn Thành cho cô tiền cho cô địa vị, nhưng anh ta sẽ lấy đi nhiều thứ khác, anh sợ Thẩm Đông Chí bị người lợi dụng sau đó lại bị vứt bỏ.
Anh không hiểu gì về kinh doanh, anh chỉ quan tâm đến sự an toàn của cô.
"Được."
Thấy anh đồng ý, Thẩm Đông Chí thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô cầm lấy que kem liếm láp, Đường Duy Quân lập tức nhíu mày.
Làm hành động này trước mặt đàn ông không sợ bị người ta ăn sạch sao?
Thật ra động tác của Thẩm Đông Chí cũng không có gì quá đáng, chỉ là trong lòng Đường Duy Quân có quỷ, cho nên nhìn cái gì cũng thấy không hợp lý.
Ăn xong que kem, Thẩm Đông Chí tiếp tục lái xe đi về hướng thành phố. Lúc đi ngang qua trạm xăng, Đường Duy Quân bảo cô dừng xe.
Thẩm Đông Chí đạp phanh dừng xe, anh đẩy cửa xe thể thao ra, trực tiếp đi đến bên trái trạm xăng, thô bạo mở cửa xe, nắm lấy cổ áo người bên trong kéo ra ngoài.
Người xung quanh bàn tán xôn xao, trong xe có tổng cộng ba người, Đường Duy Quân chỉ có một mình, nhưng Thẩm Đông Chí không hề hoảng sợ, thậm chí còn lấy son dưỡng có thể chống nắng ra thoa lên môi.
Người đẹp cũng cần chăm sóc toàn diện, không chỉ có làn da, cả bờ môi cũng cần chống nắng.
Quả nhiên, mười phút sau Đường Duy Quân không chút hao tổn trở về, ngược lại mấy người kia đều nằm la liệt trên mặt đất, bên cạnh còn có một chiếc điện thoại bị hỏng.
Anh đi về phía Thẩm Đông Chí, mở cửa ngồi vào ghế phụ lái, cô vừa xoay vô lăng vừa mở miệng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Bọn họ chụp lén em. "
Đường Duy Quân nhíu mày trả lời, Thẩm Đông Chí hồi tưởng lại chuyện trước kia, mấy năm trôi qua, anh đúng là không thay đổi chút nào.
*
Trải qua trận hỗn loạn này, cả hai lái xe đến Tây Sơn, Thẩm Đông Chí dẫn Đường Duy Quân tới biệt thự cô đang sống.
Nơi này xem ra rất hợp với cô, biệt thự được bố trí đơn giản, màu sắc được phối theo gam trắng, xám, đen. Đường Duy Quân đi vào chỉ cảm thấy không có hơi thở con người.
Để giúp cho Đường Duy Quân nhanh chóng xua tan vận rủi, cô đã sớm chuẩn bị xong chậu than, chỉ cần Đường Duy Quân bước qua chậu than này sẽ hoàn toàn nói lời tạm biệt với ngục tù.
Thẩm Đông Chí không biết nấu ăn, nên bữa tối là do Đường Duy Quân làm.
Bên trong nhà, phòng khách cùng phòng bếp được thiết kế kiểu dáng theo không gian mở. Anh tắm rửa xong đi ra, trên người là áo thun đen, quần nâu do giặt quá nhiều mà đã có chút phai màu, trên đầu còn nhỏ nước, Thẩm Đông Chí ngồi bên quầy bar nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cảm thấy phảng phất như đã cách biệt cả một thế hệ.
Khi còn bé Đường Duy Quân trên danh nghĩa là anh trai cô, nhưng thực tế, luôn là anh nghe cô nói. Cô chỉ cái gì Đường Duy Quân sẽ làm cái nấy, cô cảm thấy anh càng giống một tên ngốc hơn.
Về sau hai người lớn lên, thành tích của Đường Duy Quân không tốt, đi học tại trường quân đội không chính quy. Sau hai năm học, lợi thế của anh dần lộ rõ.
Ban đầu, Đường Đại Sơn đi mượn nợ những kẻ cho vay nặng lãi, công ty đòi nợ cho người đến nhà đòi, Đường Duy Quân chọi từng người một, do bọn thu nợ có chút ốm yếu nên đều bị anh cho một quyền ngã lăn quay. Về sau Đường Đại Sơn nằm viện, Thẩm Đông Chí ra ngoài nghĩ cách cứu giúp. Đường Duy Quân nói rằng anh đã ngồi trước cửa phòng bệnh suốt đêm vì sợ người của mấy công ty đòi nợ đến.
Bốn năm trong tù, anh càng thêm sắc bén, mặc dù Thẩm Đông Chí không sợ gì cả, nhưng có anh bên cạnh, lòng cô nhẹ nhõm không ít.
"Đường Duy Quân, anh muốn làm việc gì?"
Cô gọi anh là Đường Duy Quân.
"Vệ sĩ của em."
Vệ sĩ ? Thẩm Đông Chí sửng sốt.
Cô vốn dự định để Đường Duy Quân làm việc cùng với cô, nhưng anh lại muốn làm vệ sĩ của cô, có khuyên thế nào anh cũng không nghe, Thẩm Đông Chí hết cách.
Đã muốn làm vệ sĩ đến vậy thì anh phải có đủ năng lực. Hôm sau Thẩm Đông Chí dẫn Đường Duy Quân đi mua đồ dùng hàng ngày cùng quần áo. Anh mặc nguyên bộ tây trang màu đen, thật sự rất giống lính đánh thuê nước ngoài, đáng tiếc đây là Trung Quốc, không thích hợp mang súng.
8 giờ tối, hai người đi mua sắm trở về, Đường Duy Quân tay xách nách mang theo bao nhiêu lớn bao nhỏ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một vị khách không mời mà tới.
Hàn Thành.
Đón Đường Duy Quân ra tù.
Trong vụ lừa đảo trước đó Thẩm Đông Chí là chủ mưu, cho nên thời gian Đường Duy Quân thi hành án không hề dài, chỉ có bốn năm. Hôm nay là ngày anh được ra tù.
Hiện tại đã vào giữa hè, buổi chiều nhiệt độ nóng chết người. Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa Thẩm Đông Chí cố ý thay quần áo, dây đai bằng cotton* màu be, quần bò ngắn xanh nhạt, chân mang đôi giày vải đơn giản, lại đội thêm chiếc mũ cối đi biển, dáng vẻ trẻ trung, xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
(*Dây đai cotton: theo mình search GG thì nó là 2 dây gắn trên cái yếm á)
Vì giúp Đường Duy Quân thoát khỏi xui xẻo, cô sơn chiếc xe thể thao màu trắng thành màu đỏ, trên đường đến ngục giam, tần suất người khác quay đầu nhìn cô là 200%, còn có mấy cái đuôi muốn xin số điện thoại.
Dừng xe trên đường lớn bên ngoài cổng nhà tù, Thẩm Đông Chí đeo kính râm đội nón tựa cạnh xe chờ Đường Duy Quân.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió nóng thổi tung cát bụi trên đường cái, người bình tĩnh như Thẩm Đông Chí cũng phải liên tục nhìn đồng hồ năm lần.
Đúng 2 giờ 45 phút, cửa nhà tù mở ra, bóng dáng Đường Duy Quân cũng xuất hiện ở trước mặt cô.
Khác với Đường Đại Sơn, Đường Duy Quân là một người đàn ông cao lớn, thân cao 1m9, dáng người khỏe mạnh nặng 92kg, mang theo khí thế cùng hơi thở quân trang cực nặng, Thẩm Đông Chí chỉ cao 1m68 ở trước mặt anh chỉ như chú lùn.
Anh mặc áo phông trắng, quần dài xanh của quân đội cùng một đôi bốt da Martin màu nâu, lồng ngực rắn chắc, cánh tay lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, nâng lên nhìn thấy cả đường gân xanh.
Xe thể thao cộng thêm người đẹp, hiệu quả đánh vào thị giác quá mạnh, Đường Duy Quân lập tức phát hiện ra cô ở đằng xa.
Anh đi về phía Thẩm Đông Chí, ném cái túi hành lý duy nhất vào trong xe, ngồi xuống chỗ cạnh tài xế, không hề có ý muốn hỏi Thẩm Đông Chí ra tù như thế nào, làm sao lại có chiếc xe này.
Hai người lái xe trở về dọc theo con đường hoang vu, thấy bên đường có một quán mì. Thẩm Đông Chí đói bụng, dứt khoát đỗ xe ở bên, gọi hai cốc nước và hai bát mì.
Đường Duy Quân vui đầu vào ăn mì, hai tay Thẩm Đông Chí chống cằm, lần đầu tiên có cảm giác của thiếu nữ hai mươi.
"Anh, hay là anh đến ở với em đi."
Từ nhỏ đến lớn, anh hiểu rất rõ Thẩm Đông Chí, nếu gặp khó khăn cô sẽ gọi anh là anh trai, còn không sẽ gọi thẳng tên Đường Duy Quân, nhưng anh biết cô em gái nuôi này đối xử với mình rất tốt, vụ lừa đảo năm đó, Thẩm Đông Chí ôm hết tội vào người, cho nên anh mới được thi hành án ngắn như vậy.
"Em chỉ tin tưởng mỗi mình anh."
Thẩm Đông Chí nói cho anh nghe chuyện lúc trước Hàn Thành làm sao để vớt cô ra, dạy dỗ cô như thế nào. Đường Duy Quân nghe mà cau mày.
Anh không có được sự thông minh của cô, nhưng anh biết trên trời sẽ không tự dưng rơi xuống một chiếc bánh, Hàn Thành cho cô tiền cho cô địa vị, nhưng anh ta sẽ lấy đi nhiều thứ khác, anh sợ Thẩm Đông Chí bị người lợi dụng sau đó lại bị vứt bỏ.
Anh không hiểu gì về kinh doanh, anh chỉ quan tâm đến sự an toàn của cô.
"Được."
Thấy anh đồng ý, Thẩm Đông Chí thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô cầm lấy que kem liếm láp, Đường Duy Quân lập tức nhíu mày.
Làm hành động này trước mặt đàn ông không sợ bị người ta ăn sạch sao?
Thật ra động tác của Thẩm Đông Chí cũng không có gì quá đáng, chỉ là trong lòng Đường Duy Quân có quỷ, cho nên nhìn cái gì cũng thấy không hợp lý.
Ăn xong que kem, Thẩm Đông Chí tiếp tục lái xe đi về hướng thành phố. Lúc đi ngang qua trạm xăng, Đường Duy Quân bảo cô dừng xe.
Thẩm Đông Chí đạp phanh dừng xe, anh đẩy cửa xe thể thao ra, trực tiếp đi đến bên trái trạm xăng, thô bạo mở cửa xe, nắm lấy cổ áo người bên trong kéo ra ngoài.
Người xung quanh bàn tán xôn xao, trong xe có tổng cộng ba người, Đường Duy Quân chỉ có một mình, nhưng Thẩm Đông Chí không hề hoảng sợ, thậm chí còn lấy son dưỡng có thể chống nắng ra thoa lên môi.
Người đẹp cũng cần chăm sóc toàn diện, không chỉ có làn da, cả bờ môi cũng cần chống nắng.
Quả nhiên, mười phút sau Đường Duy Quân không chút hao tổn trở về, ngược lại mấy người kia đều nằm la liệt trên mặt đất, bên cạnh còn có một chiếc điện thoại bị hỏng.
Anh đi về phía Thẩm Đông Chí, mở cửa ngồi vào ghế phụ lái, cô vừa xoay vô lăng vừa mở miệng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Bọn họ chụp lén em. "
Đường Duy Quân nhíu mày trả lời, Thẩm Đông Chí hồi tưởng lại chuyện trước kia, mấy năm trôi qua, anh đúng là không thay đổi chút nào.
*
Trải qua trận hỗn loạn này, cả hai lái xe đến Tây Sơn, Thẩm Đông Chí dẫn Đường Duy Quân tới biệt thự cô đang sống.
Nơi này xem ra rất hợp với cô, biệt thự được bố trí đơn giản, màu sắc được phối theo gam trắng, xám, đen. Đường Duy Quân đi vào chỉ cảm thấy không có hơi thở con người.
Để giúp cho Đường Duy Quân nhanh chóng xua tan vận rủi, cô đã sớm chuẩn bị xong chậu than, chỉ cần Đường Duy Quân bước qua chậu than này sẽ hoàn toàn nói lời tạm biệt với ngục tù.
Thẩm Đông Chí không biết nấu ăn, nên bữa tối là do Đường Duy Quân làm.
Bên trong nhà, phòng khách cùng phòng bếp được thiết kế kiểu dáng theo không gian mở. Anh tắm rửa xong đi ra, trên người là áo thun đen, quần nâu do giặt quá nhiều mà đã có chút phai màu, trên đầu còn nhỏ nước, Thẩm Đông Chí ngồi bên quầy bar nhìn bóng lưng anh, đột nhiên cảm thấy phảng phất như đã cách biệt cả một thế hệ.
Khi còn bé Đường Duy Quân trên danh nghĩa là anh trai cô, nhưng thực tế, luôn là anh nghe cô nói. Cô chỉ cái gì Đường Duy Quân sẽ làm cái nấy, cô cảm thấy anh càng giống một tên ngốc hơn.
Về sau hai người lớn lên, thành tích của Đường Duy Quân không tốt, đi học tại trường quân đội không chính quy. Sau hai năm học, lợi thế của anh dần lộ rõ.
Ban đầu, Đường Đại Sơn đi mượn nợ những kẻ cho vay nặng lãi, công ty đòi nợ cho người đến nhà đòi, Đường Duy Quân chọi từng người một, do bọn thu nợ có chút ốm yếu nên đều bị anh cho một quyền ngã lăn quay. Về sau Đường Đại Sơn nằm viện, Thẩm Đông Chí ra ngoài nghĩ cách cứu giúp. Đường Duy Quân nói rằng anh đã ngồi trước cửa phòng bệnh suốt đêm vì sợ người của mấy công ty đòi nợ đến.
Bốn năm trong tù, anh càng thêm sắc bén, mặc dù Thẩm Đông Chí không sợ gì cả, nhưng có anh bên cạnh, lòng cô nhẹ nhõm không ít.
"Đường Duy Quân, anh muốn làm việc gì?"
Cô gọi anh là Đường Duy Quân.
"Vệ sĩ của em."
Vệ sĩ ? Thẩm Đông Chí sửng sốt.
Cô vốn dự định để Đường Duy Quân làm việc cùng với cô, nhưng anh lại muốn làm vệ sĩ của cô, có khuyên thế nào anh cũng không nghe, Thẩm Đông Chí hết cách.
Đã muốn làm vệ sĩ đến vậy thì anh phải có đủ năng lực. Hôm sau Thẩm Đông Chí dẫn Đường Duy Quân đi mua đồ dùng hàng ngày cùng quần áo. Anh mặc nguyên bộ tây trang màu đen, thật sự rất giống lính đánh thuê nước ngoài, đáng tiếc đây là Trung Quốc, không thích hợp mang súng.
8 giờ tối, hai người đi mua sắm trở về, Đường Duy Quân tay xách nách mang theo bao nhiêu lớn bao nhỏ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một vị khách không mời mà tới.
Hàn Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất