Chương 14
Tại thời điểm đó, y đã suy nghĩ, tự hỏi Trịnh Giai thật sự dành cho y sự ngoại lệ, vì để tâm cảm nhận và suy nghĩ của y, nên tôn trọng lựa chọn rời đi hay tình nguyện ở bên cạnh hắn của y. Nhưng khiến Cố Tử Kỳ thất vọng rồi, Trịnh Giai ngay từ đầu không có dự định cho y cơ hội cự tuyệt, hắn chỉ là dựa trên tính cách cùng tâm lý, tiến hành thủ đoạn để từng bước từng bước thu được y vào tay mà thôi.
Trịnh Giai nhìn vẻ mặt y, ân cần hỏi thăm:
- Có thể cùng anh ăn cơm trưa rồi mới rời đi được không?
Cố Tử Kỳ đoán hắn muốn giải thích về hành động khi đó, cùng lệnh truy tìm gắt gao y trong sáng lẫn ngoài tối. Y có chút suy nghĩ, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Trịnh Giai vẻ mặt hòa nhã hỏi tiếp:
- Vậy bây giờ em muốn đi xem đồng nghiệp kia của mình hay là đến nhà hàng dùng cơm luôn?
Cố Tử Kỳ không kiềm được kinh ngạc nhìn hắn:
- Anh biết?
Trịnh Giai gật đầu đáp:
- Người kia diễn rất giống em, tuy là nhờ vào hóa trang, nhưng anh khẳng định mặt thật của cậu ta có tới năm phần tương tự em.
Cố Tử Kỳ vẻ mặt tràn đầy phòng bị lên tiếng:
- Anh muốn làm gì?
Trịnh Giai không đáp, chỉ đứng lên, gọi y:
- Đi ăn cơm thôi.
Sân thượng, nhà hàng Zyra.
Trịnh Giai cùng Cố Tử Kỳ ngồi song song nhau, ở giữa là bàn gỗ dọn sẵn thức ăn, trước mặt họ là một cái hồ được thiết kế kết hợp với tranh tường và thác nước nhỏ, sang trọng, đẳng cấp lại không ngộp ngạt, gò bó.
Trịnh Giai vẻ mặt hoài niệm nói:
- Zyra chính là nơi đầu tiên anh gặp lại em nhỉ?
Cố Tử Kỳ nhớ lại, ngoại trừ lúc vừa mới gặp mặt, y thành công vượt trội hơn Trịnh Giai dựa trên yếu tố bất ngờ, còn lại mỗi lần đối mặt đều bị hắn nhanh chóng nắm bắt được rồi lật bàn, càng đấu càng kém nhiều.
Y có chút ủ rũ suy sụp bả vai gật đầu, nhắc lại vấn đề dang dở lúc nãy:
- Trịnh Giai, người kia, anh định xử lý thế nào?
Trịnh Giai vẻ mặt không quan tâm đáp:
- Đối phương rất quan trọng với em sao?
Cố Tử Kỳ nhàn nhạt lắc đầu, rồi lên tiếng:
- Chỉ là nghĩ, làm sát thủ, không bị thủ tiêu vì kẻ thù, vì tổ chức do nhiệm vụ thất bại, mà... vì kiểu lý do hiện tại, hình như rất mất mặt và uổng phí.
Trịnh Giai không cho là đúng, lắc đầu, tràn đầy tự tin nói:
- Hắn thua trong tay Trịnh thiếu này là điều đương nhiên dễ hiểu, không có gì mất mặt cả. Ngược lại hắn qua được cửa của anh, mới là thứ khiến cho những tổ chức không ngừng nổ lực triệt hạ anh bị tức đến đội mồ sống dậy, kia nếu trở thành sự thật, thì quá oan uổng cho họ rồi.
Cố Tử Kỳ ghét bỏ khinh thường bĩu môi.
Trịnh Giai tựa tiếu phi tiếu nói:
- Nhưng anh còn chưa nói mình định thủ tiêu hắn.
Cố Tử Kỳ không kiên nhẫn gắt:
- Rốt cuộc anh muốn bày trò gì?
Trịnh Giai vân đạm khinh phong trả lời:
- Chẳng phải em chỉ xem anh là anh trai thôi sao, anh cũng không thể ép buộc em, nhưng hắn thì khác.
Cố Tử Kỳ thật sự nhịn không được chửi tục:
- Con mẹ nó, Trịnh Giai, anh có biết cái gì gọi là tiết tháo không?
Trịnh Giai nghiên đầu, vẻ mặt vô tội đầy trêu tức nhìn y như thể y đang nói điều gì đó thật lạ lẫm và vô lý.
Cố Tử Kỳ tức đến muốn hộc máu:
- Trịnh Giai, anh không thể vì hắn có năm phần gương mặt tương tự tôi mà đem hắn làm thế thân, anh không ngại nhưng tôi ngại!
Trịnh Giai nhíu mày vẻ mặt khó xử:
- Tử Kỳ, hắn lên giường với anh, anh không ngại thì thôi em ngại làm gì?
"CMN đây là ý gì! Ám chỉ việc này không liên quan đến mình, không mệt mình xen vào sao!" – Cố Tử Kỳ ở trong lòng hung hăng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Trịnh Giai vì đã tạo ra loại người như hắn.
Trước khi Cố Tử Kỳ tức đến lật bàn, Trịnh Giai đã dứt khoát cắt ngang câu chuyện:
- Được rồi, đừng nói mấy việc này nữa, em trai, ăn cơm đi. Anh hứa sẽ không bạc đãi bạn của em, nếu cậu ta không nguyện ý, anh liền không đụng vào.
Cố Tử Kỳ quăng cho hắn một ánh mắt kiểu " để tôi chống mắt lên xem anh làm sao" rồi cúi đầu dùng cơm.
Ăn được phân nửa, Trịnh Giai đặt bộ muỗng đĩa xuống, tao nhã lấy khăn lau miệng.
Cố Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn, ý hỏi hắn vì sao không ăn tiếp.
Trịnh Giai đơn giản lắc đầu.
Cố Tử Kỳ biết, từ lúc rời khỏi Myanmar, quay lại đây, hắn chưa có một ngày nào ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng, cơ hồ luôn trong trạng thái điên cuồng làm việc.
Y nhíu mày, đáy lòng có chút nặng trĩu, nhất thời không biết làm sao mở miệng khuyên đối phương giữ gìn sức khỏe.
Đối với loại tâm tư này của Cố Tử Kỳ, Trịnh Giai chưa từng tiếp xúc qua, tự nhiên là không đoán được.
Hắn lên tiếng:
- Vẫn còn thời gian, em cứ ăn tiếp đi.
Cố Tử Kỳ gật gật đầu, hạ mi mắt, vẫn ăn, nhưng lại không còn cảm thấy ngon miệng như vừa rồi.
Trịnh Giai ngồi một bên vừa nhìn y dùng bữa, vừa chậm rãi nói:
- Đối với chuyện ở Myanmar, anh muốn giữ em ở lại bên người, bất quá sau cùng vẫn để em thoát được – hắn dừng một chút nhìn biểu tình của y, tiếp tục – em có vẻ rất khó chịu về việc đó.
- Trịnh Giai, anh nói xem có ai bị người khác dùng thủ đoạn lên người có thể dễ chịu không?
- Đó không phải là thủ đoạn, anh cư xử với ai cũng tùy theo tính cách của họ mà cư xử, đối với người bình thường đã vậy, huống chi đối với người mình thương thì càng phải dụng tâm quan sát, dụng tâm suy nghĩ, dụng tâm hành động.
- ...
Vì sao chuyện này vào miệng hắn lại đương nhiên đúng đắn, ngược lại khiến y cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi?
Có phải y đã nghĩ nhiều rồi không?
Kỳ thật hắn không có âm thầm điều tra y, âm thầm quan sát và nắm bắt điểm yếu của y để từng bước tiến hành lừa y đến tay, khiến cho y bị bán còn giúp người đếm tiền?
Cố Tử Kỳ sắc lạnh liếc Trịnh Giai:
- Loại thủ đoạn ám thị và tẩy não này của anh cũng quá rẻ tiền rồi đó.
Trịnh Giai bị phát hiện dùng tâm lý học làm ám chiêu cũng không xấu hổ, mặt không đổi sắc gật đầu:
- Em nói xem anh là ai?
Cố Tử Kỳ tràn đầy hoài nghi không biết hắn muốn gì, nhưng vẫn thuận theo ý hắn đáp:
- Trịnh Giai, đại thiếu gia của tập đoàn họ Trịnh, thái tử hắc đạo nắm giữ bang Dạ Lang, nắm giữ một phần ba tổng lợi nhuận của thế giới ngầm đối với các mặt kinh doanh khu đèn đỏ, quán bar, súng ống, ma túy, thuốc phiện... còn chưa tính đến các hoạt động hợp pháp.
Trịnh Giai gật đầu:
- Vậy em nói xem anh có được huấn luyện võ trang không?
Cố Tử Kỳ gật đầu. Trước khi rời đi, cậu thường cùng hắn rèn luyện. Trịnh Giai không chỉ giỏi đấu võ, hắn còn học kiếm thuật, nhu đạo, thậm chí dùng roi, dùng côn, dùng các loại súng hắn đều dùng được. Đây là yêu cầu bắt buộc.
- Anh có được đào tạo tri thức trong các lĩnh vực kinh tế, xã hội, văn hóa và luật thế giới ngầm không?
Cố Tử Kỳ tiếp tục gật đầu.
- Anh có học qua tâm lý học không?
Cố Tử Kỳ vẫn gật đầu.
- Anh có thể thiếu khả năng giao tiếp, ứng xử, đọc ngôn ngữ cơ thể, lễ nghi trong yến tiệc, cách khống chế biểu cảm, đánh giá con người, điều tra và thu thập thông tin... hay các loại kỹ năng tương tự không?
Cố Tử Kỳ tỏ vẻ hắn dĩ nhiên phải nắm được.
Trịnh Giai mỉm cười nói:
- Vậy em nói xem anh sở hữu nhiều thứ như vậy lại không dùng những thứ đó để có được người mình muốn, đầu óc anh có phải bị hỏng rồi không?
- ...
Cố Tử Kỳ nghẹn họng! Mẹ nó, thì ra nãy giờ là quá trình tẩy não, hắn còn làm đến đương nhiên đúng đắn.
Cơ mà... hình như hắn nói cũng có lý...Cố Tử Kỳ uể oải nhận ra... chính mình cư nhiên bị hắn thuyết phục rồi!!!
Được rồi, mấy điều hắn nói trong lòng Cố Tử Kỳ đều không tìm ra điểm phản đối,... Cố Tử Kỳ quyết định buông tha chuyện này, thẳng thắng nói:
- Được rồi, em không chấp nhất chuyện anh ở sau lưng vừa điều tra vừa truy bắt còn khắp nơi giăng bẫy chờ em nhảy vô nữa, nói đi, anh tra ra được bao nhiêu chuyện và động tay động chân vào bao nhiêu mối quan hệ của em rồi?
Trịnh Giai nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó gõ gõ mặt đồng hồ:
- Xin lỗi, anh phải xuống tầng dưới gặp đối tác rồi, em nếu thích cứ thoải mái ngồi đi, nếu không thích thì dùng cửa chính rời đi, không cần nhảy lầu đâu. Lần này Tôi là thật sự tôn trọng quyền tự do của em. À mà tôi đã ngừng điều tra và hạ lệnh truy bắt em rồi.
Cố Tử Kỳ thật buồn bực vì y hiểu được ý tại ngôn ngoại của Trịnh Giai.
Hắn đã ngừng điều tra y, vì hắn đã biết đủ những thứ hắn cần, hoặc hắn đã tra và thu thập tất cả thông tin có thể có về y.
Hắn ngừng hạ lệnh truy bắt y, vì chẳng phải hiện tại y đang ngồi đây, trong tầm mắt của hắn sao, cớ gì còn phải tìm?
Hắn không cần trói buột lại, vì hắn tin tưởng với những gì đã nắm được về y, hắn có thể khiến y tìm đến hắn kể cả khi y có tự do và sẽ tự nguyện dây dưa với hắn kể cả khi hắn không ép buột.
"Trịnh Giai, anh giỏi! Còn chưa biết mèo nào cắn miểu nào đâu!" – Cố Tử Kỳ tính tình ương bướng kiêu ngạo tự lập dĩ nhiên không thể dễ dàng cam chịu.
Trịnh Giai nhìn vẻ mặt y, ân cần hỏi thăm:
- Có thể cùng anh ăn cơm trưa rồi mới rời đi được không?
Cố Tử Kỳ đoán hắn muốn giải thích về hành động khi đó, cùng lệnh truy tìm gắt gao y trong sáng lẫn ngoài tối. Y có chút suy nghĩ, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Trịnh Giai vẻ mặt hòa nhã hỏi tiếp:
- Vậy bây giờ em muốn đi xem đồng nghiệp kia của mình hay là đến nhà hàng dùng cơm luôn?
Cố Tử Kỳ không kiềm được kinh ngạc nhìn hắn:
- Anh biết?
Trịnh Giai gật đầu đáp:
- Người kia diễn rất giống em, tuy là nhờ vào hóa trang, nhưng anh khẳng định mặt thật của cậu ta có tới năm phần tương tự em.
Cố Tử Kỳ vẻ mặt tràn đầy phòng bị lên tiếng:
- Anh muốn làm gì?
Trịnh Giai không đáp, chỉ đứng lên, gọi y:
- Đi ăn cơm thôi.
Sân thượng, nhà hàng Zyra.
Trịnh Giai cùng Cố Tử Kỳ ngồi song song nhau, ở giữa là bàn gỗ dọn sẵn thức ăn, trước mặt họ là một cái hồ được thiết kế kết hợp với tranh tường và thác nước nhỏ, sang trọng, đẳng cấp lại không ngộp ngạt, gò bó.
Trịnh Giai vẻ mặt hoài niệm nói:
- Zyra chính là nơi đầu tiên anh gặp lại em nhỉ?
Cố Tử Kỳ nhớ lại, ngoại trừ lúc vừa mới gặp mặt, y thành công vượt trội hơn Trịnh Giai dựa trên yếu tố bất ngờ, còn lại mỗi lần đối mặt đều bị hắn nhanh chóng nắm bắt được rồi lật bàn, càng đấu càng kém nhiều.
Y có chút ủ rũ suy sụp bả vai gật đầu, nhắc lại vấn đề dang dở lúc nãy:
- Trịnh Giai, người kia, anh định xử lý thế nào?
Trịnh Giai vẻ mặt không quan tâm đáp:
- Đối phương rất quan trọng với em sao?
Cố Tử Kỳ nhàn nhạt lắc đầu, rồi lên tiếng:
- Chỉ là nghĩ, làm sát thủ, không bị thủ tiêu vì kẻ thù, vì tổ chức do nhiệm vụ thất bại, mà... vì kiểu lý do hiện tại, hình như rất mất mặt và uổng phí.
Trịnh Giai không cho là đúng, lắc đầu, tràn đầy tự tin nói:
- Hắn thua trong tay Trịnh thiếu này là điều đương nhiên dễ hiểu, không có gì mất mặt cả. Ngược lại hắn qua được cửa của anh, mới là thứ khiến cho những tổ chức không ngừng nổ lực triệt hạ anh bị tức đến đội mồ sống dậy, kia nếu trở thành sự thật, thì quá oan uổng cho họ rồi.
Cố Tử Kỳ ghét bỏ khinh thường bĩu môi.
Trịnh Giai tựa tiếu phi tiếu nói:
- Nhưng anh còn chưa nói mình định thủ tiêu hắn.
Cố Tử Kỳ không kiên nhẫn gắt:
- Rốt cuộc anh muốn bày trò gì?
Trịnh Giai vân đạm khinh phong trả lời:
- Chẳng phải em chỉ xem anh là anh trai thôi sao, anh cũng không thể ép buộc em, nhưng hắn thì khác.
Cố Tử Kỳ thật sự nhịn không được chửi tục:
- Con mẹ nó, Trịnh Giai, anh có biết cái gì gọi là tiết tháo không?
Trịnh Giai nghiên đầu, vẻ mặt vô tội đầy trêu tức nhìn y như thể y đang nói điều gì đó thật lạ lẫm và vô lý.
Cố Tử Kỳ tức đến muốn hộc máu:
- Trịnh Giai, anh không thể vì hắn có năm phần gương mặt tương tự tôi mà đem hắn làm thế thân, anh không ngại nhưng tôi ngại!
Trịnh Giai nhíu mày vẻ mặt khó xử:
- Tử Kỳ, hắn lên giường với anh, anh không ngại thì thôi em ngại làm gì?
"CMN đây là ý gì! Ám chỉ việc này không liên quan đến mình, không mệt mình xen vào sao!" – Cố Tử Kỳ ở trong lòng hung hăng hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Trịnh Giai vì đã tạo ra loại người như hắn.
Trước khi Cố Tử Kỳ tức đến lật bàn, Trịnh Giai đã dứt khoát cắt ngang câu chuyện:
- Được rồi, đừng nói mấy việc này nữa, em trai, ăn cơm đi. Anh hứa sẽ không bạc đãi bạn của em, nếu cậu ta không nguyện ý, anh liền không đụng vào.
Cố Tử Kỳ quăng cho hắn một ánh mắt kiểu " để tôi chống mắt lên xem anh làm sao" rồi cúi đầu dùng cơm.
Ăn được phân nửa, Trịnh Giai đặt bộ muỗng đĩa xuống, tao nhã lấy khăn lau miệng.
Cố Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn, ý hỏi hắn vì sao không ăn tiếp.
Trịnh Giai đơn giản lắc đầu.
Cố Tử Kỳ biết, từ lúc rời khỏi Myanmar, quay lại đây, hắn chưa có một ngày nào ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng, cơ hồ luôn trong trạng thái điên cuồng làm việc.
Y nhíu mày, đáy lòng có chút nặng trĩu, nhất thời không biết làm sao mở miệng khuyên đối phương giữ gìn sức khỏe.
Đối với loại tâm tư này của Cố Tử Kỳ, Trịnh Giai chưa từng tiếp xúc qua, tự nhiên là không đoán được.
Hắn lên tiếng:
- Vẫn còn thời gian, em cứ ăn tiếp đi.
Cố Tử Kỳ gật gật đầu, hạ mi mắt, vẫn ăn, nhưng lại không còn cảm thấy ngon miệng như vừa rồi.
Trịnh Giai ngồi một bên vừa nhìn y dùng bữa, vừa chậm rãi nói:
- Đối với chuyện ở Myanmar, anh muốn giữ em ở lại bên người, bất quá sau cùng vẫn để em thoát được – hắn dừng một chút nhìn biểu tình của y, tiếp tục – em có vẻ rất khó chịu về việc đó.
- Trịnh Giai, anh nói xem có ai bị người khác dùng thủ đoạn lên người có thể dễ chịu không?
- Đó không phải là thủ đoạn, anh cư xử với ai cũng tùy theo tính cách của họ mà cư xử, đối với người bình thường đã vậy, huống chi đối với người mình thương thì càng phải dụng tâm quan sát, dụng tâm suy nghĩ, dụng tâm hành động.
- ...
Vì sao chuyện này vào miệng hắn lại đương nhiên đúng đắn, ngược lại khiến y cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi?
Có phải y đã nghĩ nhiều rồi không?
Kỳ thật hắn không có âm thầm điều tra y, âm thầm quan sát và nắm bắt điểm yếu của y để từng bước tiến hành lừa y đến tay, khiến cho y bị bán còn giúp người đếm tiền?
Cố Tử Kỳ sắc lạnh liếc Trịnh Giai:
- Loại thủ đoạn ám thị và tẩy não này của anh cũng quá rẻ tiền rồi đó.
Trịnh Giai bị phát hiện dùng tâm lý học làm ám chiêu cũng không xấu hổ, mặt không đổi sắc gật đầu:
- Em nói xem anh là ai?
Cố Tử Kỳ tràn đầy hoài nghi không biết hắn muốn gì, nhưng vẫn thuận theo ý hắn đáp:
- Trịnh Giai, đại thiếu gia của tập đoàn họ Trịnh, thái tử hắc đạo nắm giữ bang Dạ Lang, nắm giữ một phần ba tổng lợi nhuận của thế giới ngầm đối với các mặt kinh doanh khu đèn đỏ, quán bar, súng ống, ma túy, thuốc phiện... còn chưa tính đến các hoạt động hợp pháp.
Trịnh Giai gật đầu:
- Vậy em nói xem anh có được huấn luyện võ trang không?
Cố Tử Kỳ gật đầu. Trước khi rời đi, cậu thường cùng hắn rèn luyện. Trịnh Giai không chỉ giỏi đấu võ, hắn còn học kiếm thuật, nhu đạo, thậm chí dùng roi, dùng côn, dùng các loại súng hắn đều dùng được. Đây là yêu cầu bắt buộc.
- Anh có được đào tạo tri thức trong các lĩnh vực kinh tế, xã hội, văn hóa và luật thế giới ngầm không?
Cố Tử Kỳ tiếp tục gật đầu.
- Anh có học qua tâm lý học không?
Cố Tử Kỳ vẫn gật đầu.
- Anh có thể thiếu khả năng giao tiếp, ứng xử, đọc ngôn ngữ cơ thể, lễ nghi trong yến tiệc, cách khống chế biểu cảm, đánh giá con người, điều tra và thu thập thông tin... hay các loại kỹ năng tương tự không?
Cố Tử Kỳ tỏ vẻ hắn dĩ nhiên phải nắm được.
Trịnh Giai mỉm cười nói:
- Vậy em nói xem anh sở hữu nhiều thứ như vậy lại không dùng những thứ đó để có được người mình muốn, đầu óc anh có phải bị hỏng rồi không?
- ...
Cố Tử Kỳ nghẹn họng! Mẹ nó, thì ra nãy giờ là quá trình tẩy não, hắn còn làm đến đương nhiên đúng đắn.
Cơ mà... hình như hắn nói cũng có lý...Cố Tử Kỳ uể oải nhận ra... chính mình cư nhiên bị hắn thuyết phục rồi!!!
Được rồi, mấy điều hắn nói trong lòng Cố Tử Kỳ đều không tìm ra điểm phản đối,... Cố Tử Kỳ quyết định buông tha chuyện này, thẳng thắng nói:
- Được rồi, em không chấp nhất chuyện anh ở sau lưng vừa điều tra vừa truy bắt còn khắp nơi giăng bẫy chờ em nhảy vô nữa, nói đi, anh tra ra được bao nhiêu chuyện và động tay động chân vào bao nhiêu mối quan hệ của em rồi?
Trịnh Giai nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó gõ gõ mặt đồng hồ:
- Xin lỗi, anh phải xuống tầng dưới gặp đối tác rồi, em nếu thích cứ thoải mái ngồi đi, nếu không thích thì dùng cửa chính rời đi, không cần nhảy lầu đâu. Lần này Tôi là thật sự tôn trọng quyền tự do của em. À mà tôi đã ngừng điều tra và hạ lệnh truy bắt em rồi.
Cố Tử Kỳ thật buồn bực vì y hiểu được ý tại ngôn ngoại của Trịnh Giai.
Hắn đã ngừng điều tra y, vì hắn đã biết đủ những thứ hắn cần, hoặc hắn đã tra và thu thập tất cả thông tin có thể có về y.
Hắn ngừng hạ lệnh truy bắt y, vì chẳng phải hiện tại y đang ngồi đây, trong tầm mắt của hắn sao, cớ gì còn phải tìm?
Hắn không cần trói buột lại, vì hắn tin tưởng với những gì đã nắm được về y, hắn có thể khiến y tìm đến hắn kể cả khi y có tự do và sẽ tự nguyện dây dưa với hắn kể cả khi hắn không ép buột.
"Trịnh Giai, anh giỏi! Còn chưa biết mèo nào cắn miểu nào đâu!" – Cố Tử Kỳ tính tình ương bướng kiêu ngạo tự lập dĩ nhiên không thể dễ dàng cam chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất