Chương 32
Sáng sớm hôm sau, Cố Tử Kỳ đón taxi mang theo vali đến ký túc xá đại học S. Hai người trước khi đi còn giằng co một chập, vấn đề nhỏ xíu là Trịnh Giai làm sao cũng không buông tay được, không ngừng quấn lấy y hết ăn sáng lại đến quần áo, rồi dặn dò... tóm lại là tìm đủ mọi lý do ôm lấy y, khác hẳn một thái tử hắc đạo lý trí dứt khoát thường ngày. Cuối cùng vấn đề kết thúc bằng việc Cố Tử Kỳ chịu hết nổi gằn giọng hỏi " Trịnh Giai nói đi thực sự anh muốn cái gì" và sự trầm mặt đáp lời của hắn.
Tâm trạng y không tốt, thời điểm mở cửa phòng ký túc xá dọn đồ vào luôn là một mặt lạnh băng, khiến cho rất nhiều thiếu nữ nhìn thấy mỹ nam tử cao ngạo, tà mị mà chỉ có thể ôm tim đứng nhìn, không dám đến gần.
Dọn và sắp xong hết đồ đạc, Cố Tử Kỳ lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến việc chào hỏi bạn cùng phòng. Y kéo kéo khóe miệng cố gắng làm vẻ mặt tự nhiên, đi đến trước mặt ba người thanh niên đã sớm bị khí lạnh của y ép vào một góc tường, mỉm cười nói:
- Xin chào, tôi gọi là Trịnh Hy Thần, mong là sắp tới chúng ta cùng nhau trải qua một học kỳ vui vẻ, rất vui khi gặp các cậu.
Một câu chào hỏi chuẩn mực khách sáo, cộng thêm vẻ ngoài đậm chất công tử trang nhã khiến ba thanh niên kia có chút lúng túng nhìn nhau.
Một người trong đó đứng dậy gật đầu chào đáp lại y:
- Chào cậu, tôi là Triệu Khang. – Nói xong, thanh niên chỉ vào hai người kia – đây là Lạc Du, còn đây là Hạ An.
Cố Tử Kỳ gật đầu với họ, sau đó quay về giường mình. Hiện tại là giữa trưa, y không quen lên giường lúc này, nhưng bản thân không có tâm trạng làm bất cứ cái gì, cũng chưa có việc gì để làm, Cố Tử Kỳ quyết định lười biếng làm tổ trên giường, đợi tới chiều rồi mới đi dạo xem tình hình ký túc xá và trường học.
Nghĩ đến biểu hiện của Trịnh Giai lúc sáng, rốt cuộc là hắn đang ngầm làm cái gì... hắn không giống như giao cho y một nhiệm vụ, mà giống như hắn đang vướng bận chuyện nào đó nên không thể để tâm y, vì vậy tìm việc để chân y ngoan ngoãn ngốc một chỗ, đừng chạy loạn lung tung...
Y nằm được một lúc, thì Triệu Khang đến bên giường gọi:
- Này, cậu muốn đi ăn trưa chung không?
Cố Tử Kỳ ngồi dậy, gật gật đầu, sau đó qua loa chảy lại máy tóc dài, rồi cùng ba người kia đến căn tin.
Triệu Khang có vóc người cao lớn, nhỉnh hơn y vài cm, nước da màu lúa mạch và nụ cười tươi hòa đồng, là kiểu dương quang thanh niên. Cố Tử Kỳ nhìn xong, chuyển tầm mắt sang hai người bạn cùng phòng. Hạ An chỉ cao khoảng 1m68, mái tóc nâu, làn da trắng, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, áo sơ mi xanh nhạt, trên người tản mát một luồng khí ôn hòa khiến ai nhìn vào cũng thấy dễ chịu. Lạc Du cao ngang tầm với y, bộ dáng thanh niên chuyên đi đập phá xã hội, nổi bậc trên gương mặt là cái mũi cao thẳng, vành tai bên phải đeo 3 khuyên tai, tai bên trái xỏ một con rắn bò dọc theo vành tai, áo thun đen ôm body, quần jean bạc màu.
Bốn người sóng vai đến căn tin, một đường nhận lấy không ít ánh mắt cả nam lẫn nữ. Vì vậy, sau khi mua đồ ăn xong, họ bưng khay đến một góc khuất ngồi.
Triệu Khang cảm thấy bầu không khí có chút nhạt, vì vậy cười mấy tiếng nói:
- Này, các cậu có thấy rất người nhìn chúng ta không? Trên mặt tôi có dính cái gì không?
Lạc Du cười nhạt đáp:
- Kệ bọn họ.
Hạ An lắc đầu nói:
- Tôi thấy chúng ta rất bình thường mà.
Cố Tử Kỳ có thói quen khi ăn thì không nói chuyển, dừng một chút mới nhớ ra mình phải lên tiếng, nhưng y nghĩ nghĩ không có gì để nói vì vậy cúi đầu tiếp tục ăn.
Triệu Khang nói:
- Có phải do mái tóc dài của Hy Thần không? Nhắc mới nói, Hy Thần, cậu làm sao dưỡng được máy tóc dài vậy, hẳn là mất không ít công sức đi, có thể cho tôi sờ sờ một chút không?
Cố Tử Kỳ vẫn im lặng, một lúc sau không nghe thấy tiếng bọn họ trò chuyện tiếp, từ mâm cơm ngẩng mặt nhìn lên, giật mình ngơ ngác đối mặt với sáu con mắt đang nhìn chằm chằm tóc y đến tỏa sáng.
Cố Tử Kỳ hắc tuyến lắc đầu đáp:
- Không đâu, chắc là họ nhìn kiểu tóc của Lạc Du đó.
Tóc Lạc Du mỗi bên đầu cạo ba gạch song song, giữ tóc đen, còn phần giữa thì để dài, nhuộm xám khói, bởi vì không vuốt gel nên rũ xuống che gần hết cái trán, quả thật rất thu hút. Nhưng ba người kia không hề bị Cố Tử Kỳ dẫn đi, vẫn nhìn chằm chằm bày tỏ ý muốn sờ sờ mái tóc dài của y.
Cố Tử Kỳ nhìn họ một hồi, bất đắc dĩ nói:
- Lên phòng rồi tính, giờ đang ăn cơm mà.
Hạ An khúc khích cười nói:
- Nhất định lát nữa phải cho tôi sờ sờ cậu đó.
Cố Tử Kỳ vẻ mặt không tình nguyện đáp:
- Chỉ được một lần này thôi!
Ba người liền gật đầu.
Triệu Khang hấp tấp muốn vươn tay sờ ngay, lập tức bị y đập rớt móng vuốt. Cố Tử Kỳ trừng mắt:
- Không được làm dính dầu mỡ lên tóc tôi!
Triệu Khang ngượng ngùng cười hắc hắc mấy tiếng, thành thật rút tay lại.
Buổi tối, sau sự kiện mỗi người đều sờ sờ mái tóc dài đen mượt của y, bọn họ đối với nhau đã tự nhiên hơn.
Cố Tử Kỳ đang nằm ngẩn người, vẫn còn nhớ về thái độ lúc sáng của Trịnh Giai, thì thình lình nghe thấy tiếng hét thánh thoát của Hạ An kèm tiếng chửi "fuck" của Lạc Du.
Triệu Khang là người đầu tiên bay sang chỗ bọn họ:
- Có chuyện gì vậy?
Hạ An đáp:
- Aaaaaa, bị người ta giết rồi, tức chết mà, đáng tiếc mà!
Lạc Du cũng lên tiếng:
- Chết tiệt, đánh 10 lần mới diệt được boss, lại bị người ta cướp! Ông đây phải lên loa thế giới đòi pk!
Cố Tử Kỳ lúc này mới chậm rãi mò sang, nhìn thấy trên màn hình pc của hai người là một đống xác chết nằm trong hang động, thì ra là đang chơi game.
Triệu Khang haha cười lớn:
- Hai cậu cũng chơi game này à, ở server nào, bang phái nào?
- Là server mặt trăng, bang phái Nguyệt Thần.
Đây là game online bàn phím tên " Liên Minh Hệ Mặt Trời", trong game có các server ứng với tên các hành tinh trong hệ mặt trời.
Triệu Khang đáp:
- Woa, tôi ở server sao Thủy. Hy Thần, còn cậu?
Cố Tử Kỳ lắc đầu đáp:
- Tôi không có chơi.
- Gì? Vậy cậu chơi game gì?
Y tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt:
- Đây là game online? Tôi chưa chơi lần nào?
Lạc Du vẻ mặt ngạc nhiên:
- Cậu thật sự chưa chơi lần nào?
Cố Tử Kỳ gật đầu.
Triệu Khang cũng thốt lên:
- Cái gì? Thời đại này còn có người không biết chơi game online sao, cậu là đồ cổ ở đâu rơi xuống?
- A... thế... mấy cậu dạy tôi chơi đi.
- Được, đến đây, tôi giúp cậu tạo tài khoản.
- Khoan đã, game này phải cài vào máy tính đúng không, tải về lap của tôi trước đi. – Cố Tử Kỳ nói xong thì quay về giường ôm laptop sang.
Triệu Khang nhanh chóng cướp lấy laptop trên tay y, mở ra, nhất nhanh màn hình liền hiện giao diện đang download.
Cố Tử Kỳ nhìn lướt qua đồng hồ, lại nhìn sang vẻ mặt hứng khởi của Triệu Khang cùng với Hạ An cũng bị thu hút qua bên này, chỉ có Lạc Du đang một mình ôm máy pk.
Y phối hợp mở to mắt tò mò, xáp tới chỗ hai người kia hỏi mấy vấn đề về game.
Triệu Khang rất nhanh bị mấy câu nói của y kích lấy, mở trang đăng ký tài khoản trên lap mình nói:
- Đợi down xong lâu lắm, đăng ký tài khoản bên máy tôi trước đi. – nói xong thì đứng dậy nhường ghế cho Cố Tử Kỳ ngồi.
Y ngồi xuống, nghiên đầu, giả ngu nhìn Lạc Du hỏi:
- Đặt tên gì đây?
- Ừm... Cậu vào bang phái của tụi tui đi, hai chữ đầu là Nguyệt Thần, sau đó ghép với tên cậu muốn.
- Vậy thì...
Cố Tử Kỳ nghĩ đến Trịnh Giai, cạch cạch gõ xuống "Nguyệt Thần Hắc Lang".
Triệu Khang đứng xem chậc chậc mấy tiếng:
- Tên này của cậu thật ngầu!
Cố Tử Kỳ cười cười mấy tiếng đáp lại.
Một tuần đầu tiên tại trường đại học cứ như vậy mà trôi qua, bình bình đạm đạm, từng chút một hòa nhập với cuộc sống sinh viên.
Trưa hôm nay, Cố Tử Kỳ như thường lệ cùng ba người kia đến căn tin, lúc đi vào cửa, y tình cờ va phải một thanh niên. Trên tay người nọ đang ôm một chồng cao giấy tờ, cho nên đi đường không thể nhìn rõ, kết quả chồng giấy bị rơi ra bát nhào lên hết.
Đối phương vô cùng luống cuống xin lỗi, đồng thời loay hoay vừa nhặt giấy vừa hô:
- Xin lỗi, đừng giẫm, a... đừng giẫm... xin lỗi, cho qua, cho qua...
Cố Tử Kỳ cùng ba người kia bất đắc dĩ cũng rối rít hô " đừng giẫm... đừng giẫm" với một đám người ra vào căn tin, năm người chạy tới chạy lui cuối cùng cũng thu thập hết số giấy tờ.
Lúc này, người nọ mới ngẩng mặt lên nhìn Cố Tử Kỳ, trông thấy y liền tròn mắt:
- A... Hy Thần! Là cậu sao! – đối phương ngũ quan bình thường, trên sóng mũi là cặp kính dày cộm, lúc này hai mắt đang mở lớn hết sức, trên mặt một vẻ vui mừng không tin được nhìn chằm chằm cậu.
Cố Tử Kỳ nghĩ thế nào cũng không tưởng được Lâm Hạo sẽ dùng bộ dáng này tiếp cận mình, nhưng kệ đi, bộ dáng nào với y mà nói đều không quan trọng.
Cố Tử Kỳ phối hợp a một tiếng, sau đó là tay bắt mặt mừng gặp lại bạn cũ.
- Giới thiệu với các cậu, đây là Lâm Hạo, bạn học chung trung học của tớ, Lâm Hạo, qua đây, để tớ ôm giúp cậu. – Cố Tử Kỳ vừa nói vừa đem chồng giấy chia ra phân nửa rồi bưng lên.
Lâm Hạo vui vẻ cười có chút ngốc:
- Ha... cảm ơn cậu, a, xin chào, mình tên Lâm Hạo!
- Chào cậu, mình là Triệu Khang.
- Để mình ôm giúp một phần cho, mình tên Hạ An, chỗ giấy này cậu định mang đi đâu?
- Hùm... Lạc Du.
- À... cái này, mang đến văn phòng khoa tài chính.
- Được, chúng ta cùng đi.
- Cảm ơn các cậu. – Lâm Hạo bộ dạng mọt sách khờ khạo cười khoe cả lợi.
Cuộc sống sinh viên của Cố Tử Kỳ sau khi thêm một Lâm Hạo cũng không có gì quá khác biệt, mỗi ngày lên giảng đường, tham gia giờ học vẽ, phối màu, đi kiến tập, tham quan bảo tàng, cảnh đẹp, chơi game, tụ tập bạn bè ăn chơi, thỉnh thoảng ngẩng người – mà sinh viên ở khoa mỹ thuật ai cũng luôn xem việc ngẩng người như thể ăn cơm, uống nước, nên đồng bạn không có ai cảm thấy biểu hiện của y bất thường. Giả dụ có một ngày y đột nhiên mất tích, sau đó quay về nhe răng cười nói mình mới từ Tây Tạng trở về, thì bọn họ cũng chỉ gật đầu, nhiều hơn là chậc chậc mấy tiếng, bởi vì kiểu luôn tùy hứng cộng biểu hiện không bình thường đã là bệnh chung của sinh viên mỹ thuật rồi.
Cố Tử Kỳ ngốc trong giảng đường ròng rã ba tháng, mỗi tuần đều đặn diện cớ đến phòng trọ bên ngoài của Lâm Hạo để trao đổi thông tin với Trịnh Giai, xong hắn cùng y chỉ để lại mẫu tin nhắn điện tử theo mật mã, loại máy đặc trưng này tin vừa nhắn xong lập tức bị xóa, không có ghi âm, không ghi hình, dù có gắn máy nghe trộm hoặc trộm lấy máy cũng vô ích. Cho nên, đã ba tháng nay, hai người bọn họ không có gặp nhau.
Hôm nay, Cố Tử Kỳ dưới lớp vỏ Hy Thần ôm dụng cụ vẽ lên sân thượng, đường đường chính chính mà ngẩng người dưới bầu trời hoàng hôn. Y nheo mắt, giơ cao bàn tay mảnh khảnh, trắng hồng của bản thân dưới nền trời đỏ au. Màu sắc và hình ảnh trong phút chốc chồng lên nhau, cả bàn tay đều màu đỏ, giống như rất lâu trước đây khi y còn là một sát thủ, dòng máu máu nóng ấm mang màu sắc xinh đẹp, rực rỡ ướt đẫm trên tay y.
"A, rất lâu trước đây, khi còn là một sát thủ... sao?" – Cố Tử Kỳ bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.
Tâm trạng y không tốt, thời điểm mở cửa phòng ký túc xá dọn đồ vào luôn là một mặt lạnh băng, khiến cho rất nhiều thiếu nữ nhìn thấy mỹ nam tử cao ngạo, tà mị mà chỉ có thể ôm tim đứng nhìn, không dám đến gần.
Dọn và sắp xong hết đồ đạc, Cố Tử Kỳ lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến việc chào hỏi bạn cùng phòng. Y kéo kéo khóe miệng cố gắng làm vẻ mặt tự nhiên, đi đến trước mặt ba người thanh niên đã sớm bị khí lạnh của y ép vào một góc tường, mỉm cười nói:
- Xin chào, tôi gọi là Trịnh Hy Thần, mong là sắp tới chúng ta cùng nhau trải qua một học kỳ vui vẻ, rất vui khi gặp các cậu.
Một câu chào hỏi chuẩn mực khách sáo, cộng thêm vẻ ngoài đậm chất công tử trang nhã khiến ba thanh niên kia có chút lúng túng nhìn nhau.
Một người trong đó đứng dậy gật đầu chào đáp lại y:
- Chào cậu, tôi là Triệu Khang. – Nói xong, thanh niên chỉ vào hai người kia – đây là Lạc Du, còn đây là Hạ An.
Cố Tử Kỳ gật đầu với họ, sau đó quay về giường mình. Hiện tại là giữa trưa, y không quen lên giường lúc này, nhưng bản thân không có tâm trạng làm bất cứ cái gì, cũng chưa có việc gì để làm, Cố Tử Kỳ quyết định lười biếng làm tổ trên giường, đợi tới chiều rồi mới đi dạo xem tình hình ký túc xá và trường học.
Nghĩ đến biểu hiện của Trịnh Giai lúc sáng, rốt cuộc là hắn đang ngầm làm cái gì... hắn không giống như giao cho y một nhiệm vụ, mà giống như hắn đang vướng bận chuyện nào đó nên không thể để tâm y, vì vậy tìm việc để chân y ngoan ngoãn ngốc một chỗ, đừng chạy loạn lung tung...
Y nằm được một lúc, thì Triệu Khang đến bên giường gọi:
- Này, cậu muốn đi ăn trưa chung không?
Cố Tử Kỳ ngồi dậy, gật gật đầu, sau đó qua loa chảy lại máy tóc dài, rồi cùng ba người kia đến căn tin.
Triệu Khang có vóc người cao lớn, nhỉnh hơn y vài cm, nước da màu lúa mạch và nụ cười tươi hòa đồng, là kiểu dương quang thanh niên. Cố Tử Kỳ nhìn xong, chuyển tầm mắt sang hai người bạn cùng phòng. Hạ An chỉ cao khoảng 1m68, mái tóc nâu, làn da trắng, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, áo sơ mi xanh nhạt, trên người tản mát một luồng khí ôn hòa khiến ai nhìn vào cũng thấy dễ chịu. Lạc Du cao ngang tầm với y, bộ dáng thanh niên chuyên đi đập phá xã hội, nổi bậc trên gương mặt là cái mũi cao thẳng, vành tai bên phải đeo 3 khuyên tai, tai bên trái xỏ một con rắn bò dọc theo vành tai, áo thun đen ôm body, quần jean bạc màu.
Bốn người sóng vai đến căn tin, một đường nhận lấy không ít ánh mắt cả nam lẫn nữ. Vì vậy, sau khi mua đồ ăn xong, họ bưng khay đến một góc khuất ngồi.
Triệu Khang cảm thấy bầu không khí có chút nhạt, vì vậy cười mấy tiếng nói:
- Này, các cậu có thấy rất người nhìn chúng ta không? Trên mặt tôi có dính cái gì không?
Lạc Du cười nhạt đáp:
- Kệ bọn họ.
Hạ An lắc đầu nói:
- Tôi thấy chúng ta rất bình thường mà.
Cố Tử Kỳ có thói quen khi ăn thì không nói chuyển, dừng một chút mới nhớ ra mình phải lên tiếng, nhưng y nghĩ nghĩ không có gì để nói vì vậy cúi đầu tiếp tục ăn.
Triệu Khang nói:
- Có phải do mái tóc dài của Hy Thần không? Nhắc mới nói, Hy Thần, cậu làm sao dưỡng được máy tóc dài vậy, hẳn là mất không ít công sức đi, có thể cho tôi sờ sờ một chút không?
Cố Tử Kỳ vẫn im lặng, một lúc sau không nghe thấy tiếng bọn họ trò chuyện tiếp, từ mâm cơm ngẩng mặt nhìn lên, giật mình ngơ ngác đối mặt với sáu con mắt đang nhìn chằm chằm tóc y đến tỏa sáng.
Cố Tử Kỳ hắc tuyến lắc đầu đáp:
- Không đâu, chắc là họ nhìn kiểu tóc của Lạc Du đó.
Tóc Lạc Du mỗi bên đầu cạo ba gạch song song, giữ tóc đen, còn phần giữa thì để dài, nhuộm xám khói, bởi vì không vuốt gel nên rũ xuống che gần hết cái trán, quả thật rất thu hút. Nhưng ba người kia không hề bị Cố Tử Kỳ dẫn đi, vẫn nhìn chằm chằm bày tỏ ý muốn sờ sờ mái tóc dài của y.
Cố Tử Kỳ nhìn họ một hồi, bất đắc dĩ nói:
- Lên phòng rồi tính, giờ đang ăn cơm mà.
Hạ An khúc khích cười nói:
- Nhất định lát nữa phải cho tôi sờ sờ cậu đó.
Cố Tử Kỳ vẻ mặt không tình nguyện đáp:
- Chỉ được một lần này thôi!
Ba người liền gật đầu.
Triệu Khang hấp tấp muốn vươn tay sờ ngay, lập tức bị y đập rớt móng vuốt. Cố Tử Kỳ trừng mắt:
- Không được làm dính dầu mỡ lên tóc tôi!
Triệu Khang ngượng ngùng cười hắc hắc mấy tiếng, thành thật rút tay lại.
Buổi tối, sau sự kiện mỗi người đều sờ sờ mái tóc dài đen mượt của y, bọn họ đối với nhau đã tự nhiên hơn.
Cố Tử Kỳ đang nằm ngẩn người, vẫn còn nhớ về thái độ lúc sáng của Trịnh Giai, thì thình lình nghe thấy tiếng hét thánh thoát của Hạ An kèm tiếng chửi "fuck" của Lạc Du.
Triệu Khang là người đầu tiên bay sang chỗ bọn họ:
- Có chuyện gì vậy?
Hạ An đáp:
- Aaaaaa, bị người ta giết rồi, tức chết mà, đáng tiếc mà!
Lạc Du cũng lên tiếng:
- Chết tiệt, đánh 10 lần mới diệt được boss, lại bị người ta cướp! Ông đây phải lên loa thế giới đòi pk!
Cố Tử Kỳ lúc này mới chậm rãi mò sang, nhìn thấy trên màn hình pc của hai người là một đống xác chết nằm trong hang động, thì ra là đang chơi game.
Triệu Khang haha cười lớn:
- Hai cậu cũng chơi game này à, ở server nào, bang phái nào?
- Là server mặt trăng, bang phái Nguyệt Thần.
Đây là game online bàn phím tên " Liên Minh Hệ Mặt Trời", trong game có các server ứng với tên các hành tinh trong hệ mặt trời.
Triệu Khang đáp:
- Woa, tôi ở server sao Thủy. Hy Thần, còn cậu?
Cố Tử Kỳ lắc đầu đáp:
- Tôi không có chơi.
- Gì? Vậy cậu chơi game gì?
Y tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt:
- Đây là game online? Tôi chưa chơi lần nào?
Lạc Du vẻ mặt ngạc nhiên:
- Cậu thật sự chưa chơi lần nào?
Cố Tử Kỳ gật đầu.
Triệu Khang cũng thốt lên:
- Cái gì? Thời đại này còn có người không biết chơi game online sao, cậu là đồ cổ ở đâu rơi xuống?
- A... thế... mấy cậu dạy tôi chơi đi.
- Được, đến đây, tôi giúp cậu tạo tài khoản.
- Khoan đã, game này phải cài vào máy tính đúng không, tải về lap của tôi trước đi. – Cố Tử Kỳ nói xong thì quay về giường ôm laptop sang.
Triệu Khang nhanh chóng cướp lấy laptop trên tay y, mở ra, nhất nhanh màn hình liền hiện giao diện đang download.
Cố Tử Kỳ nhìn lướt qua đồng hồ, lại nhìn sang vẻ mặt hứng khởi của Triệu Khang cùng với Hạ An cũng bị thu hút qua bên này, chỉ có Lạc Du đang một mình ôm máy pk.
Y phối hợp mở to mắt tò mò, xáp tới chỗ hai người kia hỏi mấy vấn đề về game.
Triệu Khang rất nhanh bị mấy câu nói của y kích lấy, mở trang đăng ký tài khoản trên lap mình nói:
- Đợi down xong lâu lắm, đăng ký tài khoản bên máy tôi trước đi. – nói xong thì đứng dậy nhường ghế cho Cố Tử Kỳ ngồi.
Y ngồi xuống, nghiên đầu, giả ngu nhìn Lạc Du hỏi:
- Đặt tên gì đây?
- Ừm... Cậu vào bang phái của tụi tui đi, hai chữ đầu là Nguyệt Thần, sau đó ghép với tên cậu muốn.
- Vậy thì...
Cố Tử Kỳ nghĩ đến Trịnh Giai, cạch cạch gõ xuống "Nguyệt Thần Hắc Lang".
Triệu Khang đứng xem chậc chậc mấy tiếng:
- Tên này của cậu thật ngầu!
Cố Tử Kỳ cười cười mấy tiếng đáp lại.
Một tuần đầu tiên tại trường đại học cứ như vậy mà trôi qua, bình bình đạm đạm, từng chút một hòa nhập với cuộc sống sinh viên.
Trưa hôm nay, Cố Tử Kỳ như thường lệ cùng ba người kia đến căn tin, lúc đi vào cửa, y tình cờ va phải một thanh niên. Trên tay người nọ đang ôm một chồng cao giấy tờ, cho nên đi đường không thể nhìn rõ, kết quả chồng giấy bị rơi ra bát nhào lên hết.
Đối phương vô cùng luống cuống xin lỗi, đồng thời loay hoay vừa nhặt giấy vừa hô:
- Xin lỗi, đừng giẫm, a... đừng giẫm... xin lỗi, cho qua, cho qua...
Cố Tử Kỳ cùng ba người kia bất đắc dĩ cũng rối rít hô " đừng giẫm... đừng giẫm" với một đám người ra vào căn tin, năm người chạy tới chạy lui cuối cùng cũng thu thập hết số giấy tờ.
Lúc này, người nọ mới ngẩng mặt lên nhìn Cố Tử Kỳ, trông thấy y liền tròn mắt:
- A... Hy Thần! Là cậu sao! – đối phương ngũ quan bình thường, trên sóng mũi là cặp kính dày cộm, lúc này hai mắt đang mở lớn hết sức, trên mặt một vẻ vui mừng không tin được nhìn chằm chằm cậu.
Cố Tử Kỳ nghĩ thế nào cũng không tưởng được Lâm Hạo sẽ dùng bộ dáng này tiếp cận mình, nhưng kệ đi, bộ dáng nào với y mà nói đều không quan trọng.
Cố Tử Kỳ phối hợp a một tiếng, sau đó là tay bắt mặt mừng gặp lại bạn cũ.
- Giới thiệu với các cậu, đây là Lâm Hạo, bạn học chung trung học của tớ, Lâm Hạo, qua đây, để tớ ôm giúp cậu. – Cố Tử Kỳ vừa nói vừa đem chồng giấy chia ra phân nửa rồi bưng lên.
Lâm Hạo vui vẻ cười có chút ngốc:
- Ha... cảm ơn cậu, a, xin chào, mình tên Lâm Hạo!
- Chào cậu, mình là Triệu Khang.
- Để mình ôm giúp một phần cho, mình tên Hạ An, chỗ giấy này cậu định mang đi đâu?
- Hùm... Lạc Du.
- À... cái này, mang đến văn phòng khoa tài chính.
- Được, chúng ta cùng đi.
- Cảm ơn các cậu. – Lâm Hạo bộ dạng mọt sách khờ khạo cười khoe cả lợi.
Cuộc sống sinh viên của Cố Tử Kỳ sau khi thêm một Lâm Hạo cũng không có gì quá khác biệt, mỗi ngày lên giảng đường, tham gia giờ học vẽ, phối màu, đi kiến tập, tham quan bảo tàng, cảnh đẹp, chơi game, tụ tập bạn bè ăn chơi, thỉnh thoảng ngẩng người – mà sinh viên ở khoa mỹ thuật ai cũng luôn xem việc ngẩng người như thể ăn cơm, uống nước, nên đồng bạn không có ai cảm thấy biểu hiện của y bất thường. Giả dụ có một ngày y đột nhiên mất tích, sau đó quay về nhe răng cười nói mình mới từ Tây Tạng trở về, thì bọn họ cũng chỉ gật đầu, nhiều hơn là chậc chậc mấy tiếng, bởi vì kiểu luôn tùy hứng cộng biểu hiện không bình thường đã là bệnh chung của sinh viên mỹ thuật rồi.
Cố Tử Kỳ ngốc trong giảng đường ròng rã ba tháng, mỗi tuần đều đặn diện cớ đến phòng trọ bên ngoài của Lâm Hạo để trao đổi thông tin với Trịnh Giai, xong hắn cùng y chỉ để lại mẫu tin nhắn điện tử theo mật mã, loại máy đặc trưng này tin vừa nhắn xong lập tức bị xóa, không có ghi âm, không ghi hình, dù có gắn máy nghe trộm hoặc trộm lấy máy cũng vô ích. Cho nên, đã ba tháng nay, hai người bọn họ không có gặp nhau.
Hôm nay, Cố Tử Kỳ dưới lớp vỏ Hy Thần ôm dụng cụ vẽ lên sân thượng, đường đường chính chính mà ngẩng người dưới bầu trời hoàng hôn. Y nheo mắt, giơ cao bàn tay mảnh khảnh, trắng hồng của bản thân dưới nền trời đỏ au. Màu sắc và hình ảnh trong phút chốc chồng lên nhau, cả bàn tay đều màu đỏ, giống như rất lâu trước đây khi y còn là một sát thủ, dòng máu máu nóng ấm mang màu sắc xinh đẹp, rực rỡ ướt đẫm trên tay y.
"A, rất lâu trước đây, khi còn là một sát thủ... sao?" – Cố Tử Kỳ bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất