Chương 7: Gặp quỷ
Mắt thấy trời lại sắp tối, Bạch bán tiên liền đá đá Nhị Bạch, nói: "Đừng ăn nữa, mau chóng về thôn." phải mau tìm đại tiên tính xem, Lão đầu có khả năng nào đã đắc tội với ai không, nếu không làm sao người vừa chết, thì hết mấy người trong nhà đều luân phiên nhau gặp phải tà cơ chứ.
Thiếu niên vươn eo, tiếu ý uyển chuyền nói: "Ca Ca, ta thấy ngươi vẫn là đừng quay về, từ trong thôn đi ngang qua thì cái thôn đấy đã không còn nhân khí nữa rồi." thiếu niên nhấc tay chỉ chỉ về một hướng, nói: "Đi theo hướng đó, thì có khi còn có một con đường sống."
Bạch bán tiên cau mày, kéo Nhị Bạch dậy, trong lòng đang cân nhắc lời của cậu có mấy phần đáng tin.
Thiếu niên nhướn mày, nói " Ca Ca không tin?"
Bạch bán tiên nhìn cậu, mím môi không nói chuyện.
Thiếu niên ý vị thâm trường cười, nói " Ca nên tin ta một lần đi."
Thiếu niên cởi găng tay đen xuống, trên tay lộ ra một chuỗi lắc tay, trên mu bàn tay còn trang trí một hàng lục lạc, chỉ thấy cậu tùy tiện vẫy tay mấy cái, theo đó ở phương xa lại truyền đến một tràng tiếng chuông lục lạc, tiếng chuông thanh lãnh nghe đâu rất quen thuộc. Trước lối vào bãi tha ma, một hàng người tựa người giấy lướt bay phiêu phiêu xuất hiện, trên thân mặc đồ đen, đầu đội đấu lạp che màn mỏng, thiếu niên từ trong lùm cỏ nhấc ra một cây cờ giấy, tua rua giấy bay phất phới.
*Khi mình tìm 纸扎的幡旗-cờ giấy có hình dáng ra sao thì đọc được tập tục đưa tiễn người chết đi chôn: thì người cầm đầu sẽ khiêng một cây cờ giấy còn gọi là cờ dẫn hồn, người ta tương truyền rằng như thế mới có thể gọi hồn người chết đi theo về với suối vàng.
Bạch bán tiên bỗng thấy cả người cứng đờ, há miệng nữa ngày trời mới thốt ra được một câu: " Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thiếu niên mỉm cười, " Săn thi của Tần gia, chưa nghe qua sao?"
Họ Tần, săn thi, có chút ấn tượng.... lúc trước có nghe Lão đầu nói, vùng thâm sơn(núi sâu) ở Tương Tây, có một gia tộc họ Tần, tinh thông vu thuật thâm độc, lại giỏi về việc luyện thi khống chế tử thi. Bản lĩnh cao thâm, hành tung bí hiểm, nếu như gặp phải thì phải nhớ rằng có thể tránh bao xa thì tránh bấy xa. Lúc đầu nghe chỉ xem như là đang nghe kể chuyện mà thôi, còn cho rằng Lão đầu chỉ thuận mồm bịa đặt, dù sao luyện thi; vu tà cũng là chuyện rất huyễn hoặc huyền ảo.
Vùng Tương Tây cách đây khá xa, y vì sao lại xuất hiện tại chỗ này?
Phía sau đội ngũ, có theo một con lừa, trên cổ con lừa đeo một vòng chuông đồng, con lừa vừa động là tiếng chuông ding dang dang cũng vang lên, có một người ngồi trên lưng của nó. Trên người nữ tử đó một thân hồng y diễm lệ, một đầu tóc đen nhánh dùng một sợi gấm đỏ cột ở sau đầu, dáng vẻ rất đẹp, chỉ là mặt rất trắng, con mắt thì trống rỗng cứ nhìn chằm chằm về phía trước không lấy một cái chớp mắt, nét mặt lạnh băng.
Thiếu niên " Ca ca......."
"A?"
"Ca lạnh sao?"
Bạch bán tiên: " Không lạnh á!"
Thiếu niên: "Vậy tại sao ca cứ luôn run vậy?"
Bạch bán tiên: "A? ta đang run? Không có á?"
Thiếu niên cười khúc khích, càng cười lúm đồng tiền càng sâu, nói: " Ca đừng sợ? ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, lại không có làm gì ngươi cả!"
Thiếu niên vỗ vỗ lên vai của Bạch bán tiên, rồi khiêng cờ dẫn đội ngũ đi về phía rừng sâu. Việc của mấy ngày gần đây đối với Bạch bán tiên mà nói thì có chấn động không nhỏ, thế cho nên lúc thiếu niên quay người rời đi có nhét vào túi của hắn một lá bùa thì hắn cũng không phát giác ra được.
Bạch bán tiên đi về hướng thôn làng, Nhị Bạch đi theo ở phía sau, Vương Tài thì chạy đâu mất, Bạch bán tiên vẫn còn đang cân nhắc xem lời của thiếu niên Tần gia kia, trong thôn đã không còn người sống, có phải là thật hay không? Cứ thế vừa suy nghĩ vừa đi, kết quả là ---- lạc đường rồi!
Đi đến đầu đầy mồ hôi, Nhị Bạch thì hồng hộc thở hổn hển, Bạch bán tiên lau mặt một cái, nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, dưới sườn núi một thung lũng hẹp dài, giờ này tối mịt mù, lại nhìn dưới nền đất mềm ở dưới chân có dấu chân lộn xộn. Đi nửa buổi trời lại quay về chỗ ban đầu? Bạch bán tiên hoảng ở trong lòng.
Nói với Nhị Bạch: "Ngươi lên đi đầu."
Không thể không phục thần kinh thô của Nhị Bạch, y hoàn toàn chưa phát xác được dị thường, mà tư thế đi của Nhị Bạch không được tự nhiên, cà thọt cà thọt, đích quần chỗ nào cũng toàn là máu, y làm sao thế? Đi được một vòng thì cái thung lũng âm u kia lại xuất hiện dưới sườn núi. Ở sâu trong bãi tha ma, quạ cạc cạc kêu lên mấy tiếng, trong rừng núi hoang vắng khiến người nghe mà khiếp sợ. Bạch bán tiên lòng nghĩ bị che mắt rồi sao? Hai chân của Nhị Bạch thì run đến lợi hại, Bạch bán tiên muốn nói với y đừng hoảng, bước nhanh mấy bước đi lên thì phát hiện Nhị Bạch đang nhắm hai mắt đi về phía trước, một đường này y đều là đang nhắm mắt mà dẫn đường sao? Bạch bán tiên nhấc chân chặn ngang, Nhị Bạch A một tiếng ngã xuống.
Về nhà lại xử y sau, Bạch bán tiên bất chấp cắn rách ngón giữa, vung về trước một giọt máu, trong miệng càm ràm gì đấy giúp chính mình thêm can đảm, trước kia nghe mấy người trong thôn đánh mạt chược nói, nửa đêm về nhà mà bị ma dắt, thì lấy máu đầu lưỡi có thể phá giải, Bạch bán tiên sợ cắn tàn đầu lưỡi nên mới đổi qua cắn ngón tay giữa, nếu không hiệu quả lại thử cách khác.
Lần này, không quay lại trên dốc núi trước bãi tha ma kia nữa, nhưng mà.......là...... sâu trong rừng rậm, vẫn sai phương hướng. Vượng Tài không biết từ trong bụi cỏ nào chui ra, lông trên lưng dựng đứng cả lên, nhe ra hàm răng nanh, trong cổ họng phát ra tiếng rừ trầm thấp.Trong lòng Bạch bán tiên có điểm không ổn, động vật có thể cảm nhận được mối nguy hiểm ở phía trước.
"Sư phụ....." Nhị Bạch đang thở gấp, dè dặt nói, "Con con......con muốn.....đi đi nặng......"
Bạch bán tiên đang lúc sốt ruột liền ngăn y lại: " Cái đồ nhiều phân! Nhịn đi!"
Giọng của Nhị Bạch có vẻ gấp gáp, lắp bắp nói: " Nhịn.......nhịn không được rồi."
Bạch bán tiên: "Mau đi mau đi......"
Nhị Bạch: "Vậy.....vậy sư phụ...... đừng đừng đi......."
Bạch bán tiên không kiên nhẫn lắc tay, nói " Ngươi nhanh đi nặng đi."
Trăng sáng sao thưa, Bạch bán tiên đi bộ sớm đã mệt lừ, ngồi trên đất cầm túi nước trong bọc vải ra, trọng lượng sai sai, lắc lắc xem thì một giọt nước cũng không còn. Trước tìm đường ra hay là tìm nước trước đây? cả một vấn đề. Qua một hồi, Nhị Bạch vẫn chưa trở về, Bạch bán tiên kêu mấy tiếng cũng không trả lời, Bạch bán tiên bèn đứng dậy, dưới chân vừa tính bước đi thì lại vấp phải thứ gì đấy, té như chó ăn c**, cấm đầu xuống đất.
"Ay yô....." cái té này rất nặng, đến mũi cũng ê ẩm, Bạch bán tiên lăng mấy vòng ở trên đất mới bò dậy, vừa đứng dậy lại bị vướng chân té xuống lần nữa.
Bạch bán tiên sờ soạng trên đất một hồi, mặt đất bằng phẳng, đừng nói nhánh cây, đến đá nhỏ cấn chân cũng không có, Bạch bán tiên lầu bầu: "Ai con mẹ nó vướng chân......" chữ ta còn chưa thốt ra, thì một cái bạt tai quét đến làm hắn ngã ra, cái vỗ này làm hắn ong ong cả đầu, trong bóng tối có thứ ngắm đến hắn. Trước mặt bỗng xuất hiện đôi mũi giày,đường thêu tơ vàng ngọc thạch, đôi ủng làm từ da, mũi giày khảm một tấm giáp sáng bóng, một cây thương đang cấm trên đất dây tua đỏ của cây thương quẹt qua đầu mũi.
Vượng Tài cụp đuôi chạy đi mất, cái tên phản đồ!
Tiếng lá cây lẹt xẹt vang lên, trời đã nổi gió, gió đêm âm lãnh hòa lẫn vào mùi nước thối tanh nồng trước mặt thổi qua, mũi giày cùng cây thương kia đột nhiên mất tâm không thấy tung tích. Bạch bán tiên bụm mặt bò dậy chạy như điên, trong cơn hoảng loạn cái gì cũng không quản nữa, càng chạy thì cái mùi nước tanh kia càng nồng, đang muốn quẹo một qua hướng khác chạy, vừa xoay người thì liếc thấy dưới cây có một bóng đen, ống tay áo thụng trắng bay bay trong gió.
"A...." quỷ kìa!
Quá tối, đương lúc Bạch bán tiên ý thức được có tiếng nước chảy thì, đã thụt một chân té xuống rồi, nước sông lạnh giá, bỗng cổ chân đau đớn, lúc này Bạch bán tiên triệt để sợ chết khiếp, đạp nước vùng vẫy như điên, đầu bỗng chốc bị đè chặt, thân người bị tóm lấy kéo đi trong nước, hắn liên tiếp sặc nước, suy nghĩ duy nhất trong đầu là bị quỷ nước kéo đi thế thân, phải giao nộp mạng nhỏ.
"Phải chặt tay chân tên tiện dân này." Đột nhiên, một giọng nói kiêu căng lảnh lót vang lên, giọng cực cao "Phành phạch, bổn vương toàn là nước, làm ô uế cả người bổn vương."
"........" Bạch bán tiên ngơ ngác, giọng nói này cứng nhắc, giọng điệu cổ quái, nghe thế nào cũng không ra giọng của con người. Cũng phát hiện được, chính mình đang ngồi trong nước sông, độ sâu của nước miễn cương qua bắp dế, cái độ sâu này...... không chết chìm được.
Xoạch, bên cạnh có vật gì rơi xuống trên khối đá nhô ra trên mặt nước, mượn ánh trăng nhìn, thứ rơi trên khối đá là một con chim.
"Như thế nào phàm nhân? Bị khí tràng của bổn vương chấn động đến không thể nói chuyện rồi sao?" giọng nói được truyền đến từ hướng con chim trên khối đá kia, con chim biết nói..... vẹt!!!
" Tiện dân, còn không mau quỳ xuống hành lễ bổn vương?"
Bạch bán tiên mò một cục đá ở dưới đáy sông, khoảnh khắc nhấc cái tay, thì sau ót bị vỗ mạnh một cái, Bạch bán tiên cứng đờ, chẳng trách con chim này càn rỡ thế kia, hóa ra là có người chống lưng, chỉ nghe tiếng nước văng tung tóe, con vẹt a lớn một tiếng, rụng mất mấy cọng lông bay đi rồi.
Trên khối đá xuất hiện một hàng chữ chớp chớp ánh huỳnh quang, Bình----Tỉnh----Chưa? Nhìn kỹ mà xem, thì là một đàn đom đóm hợp lại với nhau.
Bạch bán tiên ngồi ở trong nước không dám động, giọng run rẩy nói, "Ngươi là ai?" là người hay quỷ? Hắn làm nghề mai táng, nhưng trước giờ không có tin trên đời có quỷ, nếu có quỷ thì liền có luân hồi. Còn nếu có thiên đạo, cớ sao người tốt không được hồi báo? Đương nhiên, bây giờ tin rồi, là Hỷ muội khiến hắn tin.
"Ngươi đừng giết ta, cầu ngươi tha cho ta, buông tha ta đi, buông tha ta.....ta sẽ giúp ngươi đốt thật nhiều nhiều tiền giấy...... xe ngựa, đại viện......." đây quả thật là nhận phải kinh sợ rồi, thật tình bộc lộ cầu xin, còn mang theo tiếng nức nở.
Đom đóm trên khối đá di chuyển, xếp thành mấy chữ, Không-----Giết.
Bấy giờ Bạch bán tiên mới an tâm thở phào, trong miệng không ngừng niệm: "Cảm tạ ơn không giết, cảm tạ ơn không giết......."
Lên-----bờ.
Bạch bán tiên nghiêng ngả lảo đảo chạy lên bờ, ở phía không xa có ánh lửa, đống lửa đang cháy rừng rực, Nhị Bạch đang dùng cành cây dựng chòi, người chã sao không có bất kỳ dị thường, xem ra chỉ có mình hắn là bị quỷ bám theo thôi! Bạch bán tiên đi về hướng đống lửa, vụng trộm ngó về phía sau nhìn, thấp thoáng có thể nhìn thấy ống tay áo trắng.
Nhị Bạch: "Sư phụ người..... đi tắm à?"
"......" ngươi thấy ai mặc đồ đi tắm không.
Nhị Bạch chui vào lán chòi lát cỏ, bỗng, lán chòi lung lay mãnh liệt, từ trong lán được dựng bởi những cành cây thọc ra một bàn tay, bàn tay vung vẩy kịch liệt như là muốn nắm cái gì đó, sau cùng lại bấu thật sau vào trong đất. Trên mu bàn tay kia có một vết sẹo rất dài, là Nhị Bạch. Mùa thu hai năm trước Nhị Bạch lúc bổ cải trắng mắt đui không cẩn thận bổ lên cánh tay của chính mình, khâu mười mấy mũi, không nhận lầm được, Nhị ngốc gặp nguy hiểm. Bạch bán tiên mười mấy bước chân xông qua, đợi chạy đến trước lán chòi, thì bàn tay đó vụt rút trở về. Bạch bán tiên lòng nói không tốt, chuẩn bị xong tâm lý sẽ nhìn thấy cái gì rất khủng bố, rồi vạch ra ngoại y dùng làm màn chắn ở trước cửa lán chòi ra, trong lán rỗng tuếch, bộc vải và giày đều còn, nhưng người không thấy đâu, lán chòi không có một chút dấu tích của sự tàn phá.
Sàn sạt mấy tiếng, lá cỏ tươi xanh chính mình di chuyển, ở trên đất xếp ra hai chữ, Đừng-----hoảng.
Bên cạnh đống lửa có người đang ngồi, tay áo dài rủ trên đất, đầu tóc rối bời dính sát vào da thịt, vụn thịt trên mặt máu me nhầy nhụa, ngũ quan như bị bàn chải sắt chà qua phẳng phiu, Bạch bán tiên hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động co cẳng muốn chạy, nói: " Ngươi nhất định phải dọa ta như vậy sao?"
Đầu chảy máu vặn vẹo quay qua đây, khoảnh khắc đối mặt, trên đất cũng xuất hiện một hàng chữ, " Ngươi có thể nhìn thấy ta?"
"......" Bạch bán tiên nuốt ngụm nước miếng, bắp đùi đều đang run, đầu lưỡi có chút cứng, nói: " Có có.....thể nhìn nhìn thấy."
Không đợi hắn nói xong câu, người ngồi đối diện đống lửa, toàn thân òng ọc bắt đầu chảy ra nước, ngoại hình dần dần biến hóa, giống như tẩy tẫn duyên hoa*
*Thành ngữ洗尽铅华- tẩy tẫn duyên hoa: Gột rửa vẻ ngoài ngụy trang thế tục, xóa bỏ hết những trang điểm bên ngoài, trở về với bản chất thực. (theo hanwena.com)
Xuất hiện bạch y, kiểu dáng rầy rà hoa lệ, áo bào rộng váy dài, tóc đen như mun, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên quanh thân y tạo nên một màu trắng mờ ảo mông lung, cực giống một đóa Dạ Đàm vì phật Thích Ca mà nở rộ, trong cái vẻ đẹp thuần khiết đem theo vài phần u buồn não nùng. Qủa là một công tử xinh đẹp!
"........" Bạch bán tiên: " Ngài trực tiếp xuất hiện như vậy không tốt sao? Làm gì đến mức dọa ta đến nửa sống nửa chết?"
Quỷ công tử ngồi xổm trên đất, cầm một cành cây, viết: " Không biết là ngươi có thể nhìn thấy ta."
Nét chữ cân đối, đặt bút ngay thẳng, vài phần phóng túng.
Chậc chậc, nếu là nữ quỷ thì diễm ngộ rồi! nhìn y luôn viết chữ trên đất, Bạch bán tiên bất giác nghi hoặc, nói: "Ngươi...... tại sao luôn viết chữ vậy? là không tiện nói chuyện sao?"
Quỷ công tử gật đầu, nhân vô thập toàn a, ồ không đúng, là quỷ vô thập toàn, Bạch bán tiên cảm thán nói: " Đáng tiếc a!" là một người câm!
Quỷ công tử viết: "Quen rồi!"
Bạch bán tiên: " Xưng hô với ngươi thế nào?"
Chữ viết: " Bạch Phách, tự Thượng Nhã." Ngón tay trắng ngần thon dài tinh tế dừng lại một hồi, lại viết, " Công tử thì sao?"
Ha ha.... Bạch bán tiên ngửa mặt cười, nói: " Đừng gọi công tử, ta chỉ là một tên thô lỗ, Bạch Bích Thành, nhưng bởi vì luôn giúp người viết đối thiếp Bảo Gia Tiên, người trong thôn ai mắc bệnh, thì xác suất trị khỏi chỉ qua loa một nửa(bán), cho nên ai cũng gọi tôi là bán tiên, cũng chỉ có mấy người biết được tên của ta."
*Bảo Gia Tiên là tên một vị thần bảo hộ nhà cho gia chủ và con cái của họ được bình an, thường được viết lên giấy dán trước cửa lớn hoặc khắc thành tượng mà thờ cúng.
Bạch Thượng Nhã ngước mắt, khóe miệng câu lên, khẽ cười, nụ cười này quá không đỡ nổi, mắt ngọc mày ngài, rực rỡ như ngân hà, nhất thời cảm nhận được cái gọi là phong nhã hào hoa vô lượng.
Tướng do tâm sinh, Bạch bán tiên thấy y cũng không giống như lệ quỷ đến đòi mạng, nên đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi:
"Công tử cớ sao bám theo ta? Có điều gì muốn cầu chăng?"
Bạch Thượng Nhã viết: " Cầu ngươi trường mệnh trăm tuổi."
"......." Lần này Bạch bán tiên sững sờ rồi, "Ngươi tối qua còn bóp lấy cổ ta, xém nữa bóp chết ta." là muốn hắn trường mệnh trăm tuổi theo cách này sao?
Bạch Thượng Nhã, " Ta không có, đấy..... đấy là chính ngươi đột ngột tự mình ngất xỉu."
Bạch bán tiên: " Ngươi vừa lúc nãy kéo ta ở trong nước."
Bạch Thượng Nhã: " Chính ngươi không nhìn đường ngã xuống sông, chỗ dưới có hố sâu, ta không kéo người một tay, là ngươi sẽ trực tiếp té xuống rồi." nghĩ nghĩ, lại viết, " Ngươi ngủ đi, ta giúp ngươi hơ quần áo."
Bạch bán tiên đứng dậy, hắn không thể ở trong hoang sơn dã lĩnh này chịu tội được, nói: "Bạch công tử, không phiền nhọc người giúp ta hơ quần áo đâu, ngài cứ giúp ta chỉ một con đường cho ta về nhà là được."
Bạch Thượng Nhã "Đừng về, chỗ đó không an toàn."
Bạch bán tiên cau mày, " Vậy ta cũng không thể cứ luôn ở trong núi này được....."
Bạch Thượng Nhã, " Trong núi cũng không an toàn."
"......"Bạch bán tiên: " Vậy chỗ nào an toàn?"
Trên đất mềm xuất hiện một dòng chữ nhỏ đoan chính, " Bên cạnh ta." Lại viết thêm,
"Cho nên....... Ngươi ngủ đi."
Làm thế nào lại cảm thấy có điểm kỳ quái! Việc quỷ dị cứ theo nhau mà tới, cảm nhận được sắp có chuyện lớn sẽ xảy ra......
Nhìn lán chòi dựng bởi các cành cây, ayyo......Bạch bán tiên đột nhiên nhớ ra, Nhị Bạch mất tích rồi.
****
Shichen: giờ thì rõ anh công là ai rồi đó nhe.
Cảm ơn bạn BuiQuyen1905 đã bắt lỗi sai chính tả cho mình nha. Tiếp tục phát huy yêu bạn nhiều nhiều.
Thiếu niên vươn eo, tiếu ý uyển chuyền nói: "Ca Ca, ta thấy ngươi vẫn là đừng quay về, từ trong thôn đi ngang qua thì cái thôn đấy đã không còn nhân khí nữa rồi." thiếu niên nhấc tay chỉ chỉ về một hướng, nói: "Đi theo hướng đó, thì có khi còn có một con đường sống."
Bạch bán tiên cau mày, kéo Nhị Bạch dậy, trong lòng đang cân nhắc lời của cậu có mấy phần đáng tin.
Thiếu niên nhướn mày, nói " Ca Ca không tin?"
Bạch bán tiên nhìn cậu, mím môi không nói chuyện.
Thiếu niên ý vị thâm trường cười, nói " Ca nên tin ta một lần đi."
Thiếu niên cởi găng tay đen xuống, trên tay lộ ra một chuỗi lắc tay, trên mu bàn tay còn trang trí một hàng lục lạc, chỉ thấy cậu tùy tiện vẫy tay mấy cái, theo đó ở phương xa lại truyền đến một tràng tiếng chuông lục lạc, tiếng chuông thanh lãnh nghe đâu rất quen thuộc. Trước lối vào bãi tha ma, một hàng người tựa người giấy lướt bay phiêu phiêu xuất hiện, trên thân mặc đồ đen, đầu đội đấu lạp che màn mỏng, thiếu niên từ trong lùm cỏ nhấc ra một cây cờ giấy, tua rua giấy bay phất phới.
*Khi mình tìm 纸扎的幡旗-cờ giấy có hình dáng ra sao thì đọc được tập tục đưa tiễn người chết đi chôn: thì người cầm đầu sẽ khiêng một cây cờ giấy còn gọi là cờ dẫn hồn, người ta tương truyền rằng như thế mới có thể gọi hồn người chết đi theo về với suối vàng.
Bạch bán tiên bỗng thấy cả người cứng đờ, há miệng nữa ngày trời mới thốt ra được một câu: " Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thiếu niên mỉm cười, " Săn thi của Tần gia, chưa nghe qua sao?"
Họ Tần, săn thi, có chút ấn tượng.... lúc trước có nghe Lão đầu nói, vùng thâm sơn(núi sâu) ở Tương Tây, có một gia tộc họ Tần, tinh thông vu thuật thâm độc, lại giỏi về việc luyện thi khống chế tử thi. Bản lĩnh cao thâm, hành tung bí hiểm, nếu như gặp phải thì phải nhớ rằng có thể tránh bao xa thì tránh bấy xa. Lúc đầu nghe chỉ xem như là đang nghe kể chuyện mà thôi, còn cho rằng Lão đầu chỉ thuận mồm bịa đặt, dù sao luyện thi; vu tà cũng là chuyện rất huyễn hoặc huyền ảo.
Vùng Tương Tây cách đây khá xa, y vì sao lại xuất hiện tại chỗ này?
Phía sau đội ngũ, có theo một con lừa, trên cổ con lừa đeo một vòng chuông đồng, con lừa vừa động là tiếng chuông ding dang dang cũng vang lên, có một người ngồi trên lưng của nó. Trên người nữ tử đó một thân hồng y diễm lệ, một đầu tóc đen nhánh dùng một sợi gấm đỏ cột ở sau đầu, dáng vẻ rất đẹp, chỉ là mặt rất trắng, con mắt thì trống rỗng cứ nhìn chằm chằm về phía trước không lấy một cái chớp mắt, nét mặt lạnh băng.
Thiếu niên " Ca ca......."
"A?"
"Ca lạnh sao?"
Bạch bán tiên: " Không lạnh á!"
Thiếu niên: "Vậy tại sao ca cứ luôn run vậy?"
Bạch bán tiên: "A? ta đang run? Không có á?"
Thiếu niên cười khúc khích, càng cười lúm đồng tiền càng sâu, nói: " Ca đừng sợ? ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, lại không có làm gì ngươi cả!"
Thiếu niên vỗ vỗ lên vai của Bạch bán tiên, rồi khiêng cờ dẫn đội ngũ đi về phía rừng sâu. Việc của mấy ngày gần đây đối với Bạch bán tiên mà nói thì có chấn động không nhỏ, thế cho nên lúc thiếu niên quay người rời đi có nhét vào túi của hắn một lá bùa thì hắn cũng không phát giác ra được.
Bạch bán tiên đi về hướng thôn làng, Nhị Bạch đi theo ở phía sau, Vương Tài thì chạy đâu mất, Bạch bán tiên vẫn còn đang cân nhắc xem lời của thiếu niên Tần gia kia, trong thôn đã không còn người sống, có phải là thật hay không? Cứ thế vừa suy nghĩ vừa đi, kết quả là ---- lạc đường rồi!
Đi đến đầu đầy mồ hôi, Nhị Bạch thì hồng hộc thở hổn hển, Bạch bán tiên lau mặt một cái, nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, dưới sườn núi một thung lũng hẹp dài, giờ này tối mịt mù, lại nhìn dưới nền đất mềm ở dưới chân có dấu chân lộn xộn. Đi nửa buổi trời lại quay về chỗ ban đầu? Bạch bán tiên hoảng ở trong lòng.
Nói với Nhị Bạch: "Ngươi lên đi đầu."
Không thể không phục thần kinh thô của Nhị Bạch, y hoàn toàn chưa phát xác được dị thường, mà tư thế đi của Nhị Bạch không được tự nhiên, cà thọt cà thọt, đích quần chỗ nào cũng toàn là máu, y làm sao thế? Đi được một vòng thì cái thung lũng âm u kia lại xuất hiện dưới sườn núi. Ở sâu trong bãi tha ma, quạ cạc cạc kêu lên mấy tiếng, trong rừng núi hoang vắng khiến người nghe mà khiếp sợ. Bạch bán tiên lòng nghĩ bị che mắt rồi sao? Hai chân của Nhị Bạch thì run đến lợi hại, Bạch bán tiên muốn nói với y đừng hoảng, bước nhanh mấy bước đi lên thì phát hiện Nhị Bạch đang nhắm hai mắt đi về phía trước, một đường này y đều là đang nhắm mắt mà dẫn đường sao? Bạch bán tiên nhấc chân chặn ngang, Nhị Bạch A một tiếng ngã xuống.
Về nhà lại xử y sau, Bạch bán tiên bất chấp cắn rách ngón giữa, vung về trước một giọt máu, trong miệng càm ràm gì đấy giúp chính mình thêm can đảm, trước kia nghe mấy người trong thôn đánh mạt chược nói, nửa đêm về nhà mà bị ma dắt, thì lấy máu đầu lưỡi có thể phá giải, Bạch bán tiên sợ cắn tàn đầu lưỡi nên mới đổi qua cắn ngón tay giữa, nếu không hiệu quả lại thử cách khác.
Lần này, không quay lại trên dốc núi trước bãi tha ma kia nữa, nhưng mà.......là...... sâu trong rừng rậm, vẫn sai phương hướng. Vượng Tài không biết từ trong bụi cỏ nào chui ra, lông trên lưng dựng đứng cả lên, nhe ra hàm răng nanh, trong cổ họng phát ra tiếng rừ trầm thấp.Trong lòng Bạch bán tiên có điểm không ổn, động vật có thể cảm nhận được mối nguy hiểm ở phía trước.
"Sư phụ....." Nhị Bạch đang thở gấp, dè dặt nói, "Con con......con muốn.....đi đi nặng......"
Bạch bán tiên đang lúc sốt ruột liền ngăn y lại: " Cái đồ nhiều phân! Nhịn đi!"
Giọng của Nhị Bạch có vẻ gấp gáp, lắp bắp nói: " Nhịn.......nhịn không được rồi."
Bạch bán tiên: "Mau đi mau đi......"
Nhị Bạch: "Vậy.....vậy sư phụ...... đừng đừng đi......."
Bạch bán tiên không kiên nhẫn lắc tay, nói " Ngươi nhanh đi nặng đi."
Trăng sáng sao thưa, Bạch bán tiên đi bộ sớm đã mệt lừ, ngồi trên đất cầm túi nước trong bọc vải ra, trọng lượng sai sai, lắc lắc xem thì một giọt nước cũng không còn. Trước tìm đường ra hay là tìm nước trước đây? cả một vấn đề. Qua một hồi, Nhị Bạch vẫn chưa trở về, Bạch bán tiên kêu mấy tiếng cũng không trả lời, Bạch bán tiên bèn đứng dậy, dưới chân vừa tính bước đi thì lại vấp phải thứ gì đấy, té như chó ăn c**, cấm đầu xuống đất.
"Ay yô....." cái té này rất nặng, đến mũi cũng ê ẩm, Bạch bán tiên lăng mấy vòng ở trên đất mới bò dậy, vừa đứng dậy lại bị vướng chân té xuống lần nữa.
Bạch bán tiên sờ soạng trên đất một hồi, mặt đất bằng phẳng, đừng nói nhánh cây, đến đá nhỏ cấn chân cũng không có, Bạch bán tiên lầu bầu: "Ai con mẹ nó vướng chân......" chữ ta còn chưa thốt ra, thì một cái bạt tai quét đến làm hắn ngã ra, cái vỗ này làm hắn ong ong cả đầu, trong bóng tối có thứ ngắm đến hắn. Trước mặt bỗng xuất hiện đôi mũi giày,đường thêu tơ vàng ngọc thạch, đôi ủng làm từ da, mũi giày khảm một tấm giáp sáng bóng, một cây thương đang cấm trên đất dây tua đỏ của cây thương quẹt qua đầu mũi.
Vượng Tài cụp đuôi chạy đi mất, cái tên phản đồ!
Tiếng lá cây lẹt xẹt vang lên, trời đã nổi gió, gió đêm âm lãnh hòa lẫn vào mùi nước thối tanh nồng trước mặt thổi qua, mũi giày cùng cây thương kia đột nhiên mất tâm không thấy tung tích. Bạch bán tiên bụm mặt bò dậy chạy như điên, trong cơn hoảng loạn cái gì cũng không quản nữa, càng chạy thì cái mùi nước tanh kia càng nồng, đang muốn quẹo một qua hướng khác chạy, vừa xoay người thì liếc thấy dưới cây có một bóng đen, ống tay áo thụng trắng bay bay trong gió.
"A...." quỷ kìa!
Quá tối, đương lúc Bạch bán tiên ý thức được có tiếng nước chảy thì, đã thụt một chân té xuống rồi, nước sông lạnh giá, bỗng cổ chân đau đớn, lúc này Bạch bán tiên triệt để sợ chết khiếp, đạp nước vùng vẫy như điên, đầu bỗng chốc bị đè chặt, thân người bị tóm lấy kéo đi trong nước, hắn liên tiếp sặc nước, suy nghĩ duy nhất trong đầu là bị quỷ nước kéo đi thế thân, phải giao nộp mạng nhỏ.
"Phải chặt tay chân tên tiện dân này." Đột nhiên, một giọng nói kiêu căng lảnh lót vang lên, giọng cực cao "Phành phạch, bổn vương toàn là nước, làm ô uế cả người bổn vương."
"........" Bạch bán tiên ngơ ngác, giọng nói này cứng nhắc, giọng điệu cổ quái, nghe thế nào cũng không ra giọng của con người. Cũng phát hiện được, chính mình đang ngồi trong nước sông, độ sâu của nước miễn cương qua bắp dế, cái độ sâu này...... không chết chìm được.
Xoạch, bên cạnh có vật gì rơi xuống trên khối đá nhô ra trên mặt nước, mượn ánh trăng nhìn, thứ rơi trên khối đá là một con chim.
"Như thế nào phàm nhân? Bị khí tràng của bổn vương chấn động đến không thể nói chuyện rồi sao?" giọng nói được truyền đến từ hướng con chim trên khối đá kia, con chim biết nói..... vẹt!!!
" Tiện dân, còn không mau quỳ xuống hành lễ bổn vương?"
Bạch bán tiên mò một cục đá ở dưới đáy sông, khoảnh khắc nhấc cái tay, thì sau ót bị vỗ mạnh một cái, Bạch bán tiên cứng đờ, chẳng trách con chim này càn rỡ thế kia, hóa ra là có người chống lưng, chỉ nghe tiếng nước văng tung tóe, con vẹt a lớn một tiếng, rụng mất mấy cọng lông bay đi rồi.
Trên khối đá xuất hiện một hàng chữ chớp chớp ánh huỳnh quang, Bình----Tỉnh----Chưa? Nhìn kỹ mà xem, thì là một đàn đom đóm hợp lại với nhau.
Bạch bán tiên ngồi ở trong nước không dám động, giọng run rẩy nói, "Ngươi là ai?" là người hay quỷ? Hắn làm nghề mai táng, nhưng trước giờ không có tin trên đời có quỷ, nếu có quỷ thì liền có luân hồi. Còn nếu có thiên đạo, cớ sao người tốt không được hồi báo? Đương nhiên, bây giờ tin rồi, là Hỷ muội khiến hắn tin.
"Ngươi đừng giết ta, cầu ngươi tha cho ta, buông tha ta đi, buông tha ta.....ta sẽ giúp ngươi đốt thật nhiều nhiều tiền giấy...... xe ngựa, đại viện......." đây quả thật là nhận phải kinh sợ rồi, thật tình bộc lộ cầu xin, còn mang theo tiếng nức nở.
Đom đóm trên khối đá di chuyển, xếp thành mấy chữ, Không-----Giết.
Bấy giờ Bạch bán tiên mới an tâm thở phào, trong miệng không ngừng niệm: "Cảm tạ ơn không giết, cảm tạ ơn không giết......."
Lên-----bờ.
Bạch bán tiên nghiêng ngả lảo đảo chạy lên bờ, ở phía không xa có ánh lửa, đống lửa đang cháy rừng rực, Nhị Bạch đang dùng cành cây dựng chòi, người chã sao không có bất kỳ dị thường, xem ra chỉ có mình hắn là bị quỷ bám theo thôi! Bạch bán tiên đi về hướng đống lửa, vụng trộm ngó về phía sau nhìn, thấp thoáng có thể nhìn thấy ống tay áo trắng.
Nhị Bạch: "Sư phụ người..... đi tắm à?"
"......" ngươi thấy ai mặc đồ đi tắm không.
Nhị Bạch chui vào lán chòi lát cỏ, bỗng, lán chòi lung lay mãnh liệt, từ trong lán được dựng bởi những cành cây thọc ra một bàn tay, bàn tay vung vẩy kịch liệt như là muốn nắm cái gì đó, sau cùng lại bấu thật sau vào trong đất. Trên mu bàn tay kia có một vết sẹo rất dài, là Nhị Bạch. Mùa thu hai năm trước Nhị Bạch lúc bổ cải trắng mắt đui không cẩn thận bổ lên cánh tay của chính mình, khâu mười mấy mũi, không nhận lầm được, Nhị ngốc gặp nguy hiểm. Bạch bán tiên mười mấy bước chân xông qua, đợi chạy đến trước lán chòi, thì bàn tay đó vụt rút trở về. Bạch bán tiên lòng nói không tốt, chuẩn bị xong tâm lý sẽ nhìn thấy cái gì rất khủng bố, rồi vạch ra ngoại y dùng làm màn chắn ở trước cửa lán chòi ra, trong lán rỗng tuếch, bộc vải và giày đều còn, nhưng người không thấy đâu, lán chòi không có một chút dấu tích của sự tàn phá.
Sàn sạt mấy tiếng, lá cỏ tươi xanh chính mình di chuyển, ở trên đất xếp ra hai chữ, Đừng-----hoảng.
Bên cạnh đống lửa có người đang ngồi, tay áo dài rủ trên đất, đầu tóc rối bời dính sát vào da thịt, vụn thịt trên mặt máu me nhầy nhụa, ngũ quan như bị bàn chải sắt chà qua phẳng phiu, Bạch bán tiên hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động co cẳng muốn chạy, nói: " Ngươi nhất định phải dọa ta như vậy sao?"
Đầu chảy máu vặn vẹo quay qua đây, khoảnh khắc đối mặt, trên đất cũng xuất hiện một hàng chữ, " Ngươi có thể nhìn thấy ta?"
"......" Bạch bán tiên nuốt ngụm nước miếng, bắp đùi đều đang run, đầu lưỡi có chút cứng, nói: " Có có.....thể nhìn nhìn thấy."
Không đợi hắn nói xong câu, người ngồi đối diện đống lửa, toàn thân òng ọc bắt đầu chảy ra nước, ngoại hình dần dần biến hóa, giống như tẩy tẫn duyên hoa*
*Thành ngữ洗尽铅华- tẩy tẫn duyên hoa: Gột rửa vẻ ngoài ngụy trang thế tục, xóa bỏ hết những trang điểm bên ngoài, trở về với bản chất thực. (theo hanwena.com)
Xuất hiện bạch y, kiểu dáng rầy rà hoa lệ, áo bào rộng váy dài, tóc đen như mun, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên quanh thân y tạo nên một màu trắng mờ ảo mông lung, cực giống một đóa Dạ Đàm vì phật Thích Ca mà nở rộ, trong cái vẻ đẹp thuần khiết đem theo vài phần u buồn não nùng. Qủa là một công tử xinh đẹp!
"........" Bạch bán tiên: " Ngài trực tiếp xuất hiện như vậy không tốt sao? Làm gì đến mức dọa ta đến nửa sống nửa chết?"
Quỷ công tử ngồi xổm trên đất, cầm một cành cây, viết: " Không biết là ngươi có thể nhìn thấy ta."
Nét chữ cân đối, đặt bút ngay thẳng, vài phần phóng túng.
Chậc chậc, nếu là nữ quỷ thì diễm ngộ rồi! nhìn y luôn viết chữ trên đất, Bạch bán tiên bất giác nghi hoặc, nói: "Ngươi...... tại sao luôn viết chữ vậy? là không tiện nói chuyện sao?"
Quỷ công tử gật đầu, nhân vô thập toàn a, ồ không đúng, là quỷ vô thập toàn, Bạch bán tiên cảm thán nói: " Đáng tiếc a!" là một người câm!
Quỷ công tử viết: "Quen rồi!"
Bạch bán tiên: " Xưng hô với ngươi thế nào?"
Chữ viết: " Bạch Phách, tự Thượng Nhã." Ngón tay trắng ngần thon dài tinh tế dừng lại một hồi, lại viết, " Công tử thì sao?"
Ha ha.... Bạch bán tiên ngửa mặt cười, nói: " Đừng gọi công tử, ta chỉ là một tên thô lỗ, Bạch Bích Thành, nhưng bởi vì luôn giúp người viết đối thiếp Bảo Gia Tiên, người trong thôn ai mắc bệnh, thì xác suất trị khỏi chỉ qua loa một nửa(bán), cho nên ai cũng gọi tôi là bán tiên, cũng chỉ có mấy người biết được tên của ta."
*Bảo Gia Tiên là tên một vị thần bảo hộ nhà cho gia chủ và con cái của họ được bình an, thường được viết lên giấy dán trước cửa lớn hoặc khắc thành tượng mà thờ cúng.
Bạch Thượng Nhã ngước mắt, khóe miệng câu lên, khẽ cười, nụ cười này quá không đỡ nổi, mắt ngọc mày ngài, rực rỡ như ngân hà, nhất thời cảm nhận được cái gọi là phong nhã hào hoa vô lượng.
Tướng do tâm sinh, Bạch bán tiên thấy y cũng không giống như lệ quỷ đến đòi mạng, nên đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi:
"Công tử cớ sao bám theo ta? Có điều gì muốn cầu chăng?"
Bạch Thượng Nhã viết: " Cầu ngươi trường mệnh trăm tuổi."
"......." Lần này Bạch bán tiên sững sờ rồi, "Ngươi tối qua còn bóp lấy cổ ta, xém nữa bóp chết ta." là muốn hắn trường mệnh trăm tuổi theo cách này sao?
Bạch Thượng Nhã, " Ta không có, đấy..... đấy là chính ngươi đột ngột tự mình ngất xỉu."
Bạch bán tiên: " Ngươi vừa lúc nãy kéo ta ở trong nước."
Bạch Thượng Nhã: " Chính ngươi không nhìn đường ngã xuống sông, chỗ dưới có hố sâu, ta không kéo người một tay, là ngươi sẽ trực tiếp té xuống rồi." nghĩ nghĩ, lại viết, " Ngươi ngủ đi, ta giúp ngươi hơ quần áo."
Bạch bán tiên đứng dậy, hắn không thể ở trong hoang sơn dã lĩnh này chịu tội được, nói: "Bạch công tử, không phiền nhọc người giúp ta hơ quần áo đâu, ngài cứ giúp ta chỉ một con đường cho ta về nhà là được."
Bạch Thượng Nhã "Đừng về, chỗ đó không an toàn."
Bạch bán tiên cau mày, " Vậy ta cũng không thể cứ luôn ở trong núi này được....."
Bạch Thượng Nhã, " Trong núi cũng không an toàn."
"......"Bạch bán tiên: " Vậy chỗ nào an toàn?"
Trên đất mềm xuất hiện một dòng chữ nhỏ đoan chính, " Bên cạnh ta." Lại viết thêm,
"Cho nên....... Ngươi ngủ đi."
Làm thế nào lại cảm thấy có điểm kỳ quái! Việc quỷ dị cứ theo nhau mà tới, cảm nhận được sắp có chuyện lớn sẽ xảy ra......
Nhìn lán chòi dựng bởi các cành cây, ayyo......Bạch bán tiên đột nhiên nhớ ra, Nhị Bạch mất tích rồi.
****
Shichen: giờ thì rõ anh công là ai rồi đó nhe.
Cảm ơn bạn BuiQuyen1905 đã bắt lỗi sai chính tả cho mình nha. Tiếp tục phát huy yêu bạn nhiều nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất