Chương 66
Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
"Được rồi, được rồi, nhà lão nhị cũng không dễ dàng gì, vẫn là tới ở rể, có thể trợ giúp chúng ta một phen cũng là đủ nhân nghĩa." Lời nói Lý lão bà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ám chỉ nhà Lý Trường Phong không phải không có lương thực, mà là Hứa Thanh không cho, "Trời cũng không còn sớm, ngươi mau trở về đi thôi, bằng không người trong nhà chờ đến sốt ruột."
Lý Trường Phong cũng không phản bác lại, cùng người Lý gia cáo biệt, lái con lừa không hề gầy yếu chút nào, thừa dịp còn ánh trăng sáng rọi đi về nhà.
"Mẹ, con lừa thật mập mạp a." Tiểu ca nhi Lý lão tam lôi kéo góc áo Lý Vương thị, trên khuôn mặt nhỏ tất cả đều là thèm nhỏ dãi, hài tử không hiểu cái gì là hạn hán, chỉ đơn giản là biết mấy ngày nay trên bàn đồ ăn càng ngày càng ít, những ngày có thể ăn no cũng không nhiều lắm.
Lý lão tam hoàn hồn lại, sờ sờ đầu hài tử, lại nhìn nhìn khuôn mặt Lý Vương thị mấy ngày nay cũng đã gầy xuống, tràn đầy áy náy và đau lòng, Lý tiểu ca nhi trở lại trong phòng, khóa cửa phòng lại, cúi đầu tìm kiếm đồ vật trong ngăn tủ cuối giường.
Khi Lý Trường Phong về đến nhà Hứa Thanh đã ngủ say rồi, sợ động tác mình quá lớn đánh thức Hứa Thanh, Lý Trường Phong tay chân nhẹ nhàng thu thập mọi thứ xong xuôi mới bò lên trên giường, tuy là mùa hạ, nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn hơi thấp, Lý Trường Phong mới vừa lên giường, Hứa Thanh liền nhích lại gần nguồn nhiệt ấm áp.
Lý Trường Phong nhẹ nhàng ôm chặt Hứa Thanh, đem tay đặt ở trên bụng đã bốn tháng của Hứa Thanh, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, còn sáu tháng hài tử liền ra tới, khi đó cũng là đầu mùa xuân năm sau, chỉ hy vọng ông trời mở mắt, có thể đổ mưa sớm một chút, hài tử cũng sống thoải mái hơn.
Vài ngày sau, Tạ thẩm tới nhà tán gẫu, "Hôm qua ta trở về thôn Cát Tường, ngươi có biết trong thôn kia lại đã xảy ra chuyện gì không?" Bởi vì trước đó đã mua sắm đủ lương thực, Tạ thẩm cũng không phải lo lắng nhiều, không có việc gì cũng thường xuyên tới tán gẫu cùng Hứa Thanh.
"Lúc này còn có chuyện gì?" Nhưng năm thiên tai mỗi người ít nhiều đều có chút lo lắng đi, Hứa Thanh đúng là không biết còn có chuyện gì đáng giá để mọi người nghị luận.
Tạ thẩm sao có thể không hiểu suy nghĩ của Hứa Thanh, "Ngươi đừng thấy hiện giờ hạn hán, liền không có người nghị luận linh tinh, là người a, một khi rảnh rỗi còn không phải là không có việc gì tụ lại thành đôi cùng nhau nói đủ thứ chuyện bát quái sao!"
Hứa Thanh hoạt động thân thể vài cái, lại kéo thân mình ngày càng cồng kềnh ngồi xuống, "Vậy thẩm liền nói nhanh lên, đừng chặn cơn thèm ăn của ta nha."
Lý Trường Phong đi qua đi lại xung quanh, Tạ thẩm cũng không kiêng kị hắn nghe thấy, "Còn không phải lão tam Lý gia sao."
Nguyên lai, hùng tâm tráng chí trong lòng Lý lão tam chưa đạt thành, người trong nhà lại nhiều, lương thực còn lại rất ít, nếu cứ tiếp tục như thế này, không nói hài tử, ngay cả người lớn không chừng cũng chết đói, vì thế hắn liền thương lượng cùng Lý lão gia tử, hắn muốn dạy học!
Vì việc này còn đi tới nhà lí chính một chuyến, lí chính cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ, Lý lão tam này, thời trẻ người trong thôn cũng nhờ hắn mở lớp dạy học, cố tình hắn tự cho mình thanh cao, không muốn dạy hài tử, bây giờ, hơn phân nửa người trong thôn đều ăn không đủ no, hắn lại muốn đi dạy học!
"Ta cũng không cần tiền nhập học, chỉ cần mỗi tháng đưa ta chút lương thực là được." Lý lão tam nói xong, lí chính liền hỏi lại: "Ngươi cảm thấy hiện tại lương thực quan trọng hay là tiền bạc quan trọng?"
Giá lương thực bán ở cửa hàng trấn trên tăng đến chóng mặt, trong tay bá tánh nông dân cũng chỉ có một chút ít tiền bạc có thể mua được bao nhiêu lương thực đây? Người khác đều ăn không đủ no, còn muốn người ta đem tiền bạc đổi thành lương thực, nghĩ cũng thật tốt đẹp.
Lý lão tam có chút xấu hổ, cũng không đáp lại lời này, ngồi im một lát rồi chạy lấy người, lí chính suy nghĩ một chút, vẫn đi thông tri cho người trong thôn, Lý lão tam dùng gian ngoài từ đường ở trong thôn làm nơi dạy học cho hài tử, nếu có ai muốn đưa hài tử đi liền tới đó, về phần quà nhập học, hiện giờ cuộc sống tất cả mọi người trôi qua cũng không dễ dàng, ý tứ cũng đơn giản thôi.
"Kết quả thế nào? Có người đưa hài tử đi không?" Hứa Thanh thật sự có chút tò mò liệu có nhà nào đưa hài tử đi đọc sách hay không, cơ hội như vậy đặt ở trước mặt mọi người, tuy nói hiện giờ mọi người trôi qua cũng không được tốt lắm, nhưng cơ hội như vậy cũng rất đáng giá, giao qua chút đồ vật so với thời kỳ cuộc sống ổn định cũng ít hơn rất nhiều.
Tạ thẩm biểu tình cũng có chút ngoài ý muốn, "Ban đầu không có ai, nhưng mà hiện tại nghe nói có mười mấy nhà đưa hài tử tới học, giao nộp đều là chút bánh bột bắp, cũng không dễ dàng, vốn dĩ cho rằng Lý lão tam sẽ không nhận, kết quả, ngoài dự đoán ai hắn cũng đều chấp nhận."
Hứa Thanh suy tư gật gật đầu. Cũng phải, hiện tại Lý gia chỉ sợ trừ bỏ chút lương thực ngày ấy Lý Trường Phong đưa qua thì cũng không còn gì, cả nhà ai cũng cần phải ăn, ăn hết chỗ lương thực đó thì còn cái gì để ăn đâu, Lý lão tam cho dù trong lòng không cam tâm tình nguyện, cũng không có cách nào cự tuyệt đi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon chấm vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống. Cám ơn các bạn đã ủng hộ!
"Tức phụ nhi! Ta đi tới Lý gia một chuyến! Không thấy đệ ca nhi!"
Lý Trường Phong chạy về nhà, theo sau là Lý lão đại.
"Không thấy?"
Hứa Thanh đứng lên nghi hoặc hỏi, Lý lão đại vội vàng tiến lên giải thích: "Chính là quần áo thiếu một ít, ngày hôm qua cũng không ở nhà, chúng ta đều cho rằng hắn tới nơi này với các ngươi, hôm nay cũng không thấy trở về, cho nên ta mới đến xem.."
Lý Trường Phong chuẩn bị xong xe lừa, cũng không nói nhiều, "Ta đi tìm xem, Tạ thẩm, A Thanh liền nhờ thẩm chăm sóc, tức phụ nhi, ta đi đây."
"Khách khí với ta cái gì, đi đi, đi đi." Tạ thẩm nghe cũng cảm thấy chuyện này lớn, ca nhi chưa gả không thấy chính là một chuyện lớn!
"Đi đi, không cần lo lắng cho ta."
Hứa Thanh cũng muốn đi theo tìm, chính là có lòng nhưng không có sức lực a!
Tạ thẩm kéo Hứa Thanh ngồi xuống, buồn bực nói: "Người Lý gia tâm cũng thật lớn, ca nhi nhà mình gần hai ngày không về nhà, mới nghĩ tới chuyện tìm người, đây còn không phải là giả mù sao!"
Hứa Thanh nghĩ tới lời Lý lão đại nói, người đi rồi, quần áo cũng mang đi một ít, điều này chứng minh đệ ca nhi là tự mình trộm trốn đi, nghĩ như vậy lo lắng trong lòng Hứa Thanh giảm đi một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt cậu lại nghĩ, này vạn nhất Lý tiểu ca nhi là trốn đi theo hán tử nhà khác! Chuyện này so với chuyện hắn tự mình trộm trốn đi còn lớn hơn!
Trong lòng Tạ thẩm cũng có suy nghĩ như vậy, bất quá cũng không lắm miệng nói ra, tâm tư ca nhi hiện tại so với bọn họ ngày trước cũng không giống nhau nữa, có nhiều ý tưởng lớn hơn.
Lý Trường Phong đưa Lý lão đại trở lại thôn Cát Tường, trong nhà vẫn không có ai, đi tới mấy nhà trong thôn có ca nhi ngày thường hay cùng Lý tiểu ca nhi ở chung hỏi thăm, cũng không hỏi được cái gì.
"Đúng rồi!"
Lý lão đại đột nhiên nhớ tới cái gì liền nói với Lý Trường Phong: "Ta nhớ rõ mấy ngày trước đệ ca nhi thường xuyên đi tới Chu gia tìm Trần Hồng!"
"Trần Hồng sao lại ở Chu gia?" Lý Trường Phong nghe mà hồ đồ, không phải nên đi Trần gia tìm Trần Hồng sao? Vì sao lại chạy tới Chu gia tìm.
Lý lão đại vỗ đùi nói: "Là Trần Hồng gả cho hán tử Chu gia kia! Cũng bởi vì năm nay không tốt, nên không làm gì lớn, ngươi không biết cũng là bình thường."
Vì thế Lý Trường Phong lại cùng Lý lão đại đi tới Chu gia, Trần Hồng đang ngồi thêu thùa dưới mái hiên, tuy Chu Văn trúng tú tài, nhưng trong nhà cũng không dư dả, thêu khăn cũng có thể kiếm được chút tiền chi tiêu vụn vặt trong nhà, cũng là tay nghề hắn tốt, nếu không cũng không bán được, năm nay cơm còn không có mà ăn, nào có bao nhiêu người bỏ tiền mua khăn đâu.
Lý Trường Phong gõ gõ cánh cổng, Trần Hồng buông việc trong tay đi mở cửa, "Lý đại ca, Trường Phong ca." Trần Hồng không nghĩ tới Lý Trường Phong sẽ đến tìm hắn, tựa như Lý Trường Phong không ngờ tới Trần Hồng vô thanh vô tức liền gả cho Chu Văn.
Lý Trường Phong thấy Trần Hồng tuy rằng gầy hơn trước một chút, lại không tiều tụy, nghĩ đến ở Chu gia cũng không phải chịu cái gì ủy khuất, "Tiến vào ngồi đi." Trần Hồng hào phóng khéo léo mời hai người tiến vào trong nhà, Lý Trường Phong uyển chuyển từ chối, Trần Hồng ở nhà một mình, bọn họ hai hán tử vào nhà cũng không thích hợp lắm.
Vì tiết kiệm thời gian, Lý Trường Phong đi thẳng vào vấn đề giải thích ý đồ đến đây, Trần Hồng cúi đầu suy nghĩ, "Hắn đã đến đây vài lần, cũng không còn nói nhiều như trước kia, cảm giác tính tình đã trầm ổn rất nhiều." Chuyện tai Lý tiểu ca nhi xảy ra chuyện hắn cũng biết một chút, "Nhưng mà lần cuối cùng hắn tới đây, trong lời nói có chút ý tứ biệt ly, tuy nhiên, hắn cũng không nói quá nhiều về chuyện này."
Lý Trường Phong và Lý lão đại không còn biện pháp, đành phải cảm ơn Trần Hồng, chuẩn bị đi tới trấn trên hỏi thăm người quen xem có ai gặp qua Lý tiểu ca nhi hay không, "Đúng rồi, chuyện này cũng mong ngươi giữ bí mật, tiểu đệ ca nhi là đang cáu kỉnh." Lý Trường Phong cũng biết lời nói của mọi người rất đáng sợ, trước khi rời đi liền dặn dò vài câu, Trần Hồng đều nhất nhất đồng ý.
"Đừng lo, chuyện này ta biết nặng nhẹ, tạm biệt, Trường Phong ca." Tạm biệt, người sâu sắc nhất – sâu sắc nhất trong trái tim ta.
Cho tới khi thân ảnh Lý Trường Phong bọn họ đi khuất không còn nhìn thấy nữa, Trần Hồng mới đóng lại cánh cổng, Chu Văn tránh ở trong góc bên cạnh từ khi Lý Trường Phong bọn họ tới, lúc này mới đi ra, nhìn chằm chằm cánh cổng nhà mình, hắng hắng giọng rồi mở cổng bước vào.
"Ta đã trở về."
Lý Trường Phong cùng Lý lão đại tới trấn trên xong liền tách ra hành động, người đầu tiên Lý Trường Phong tới hỏi chính là Lâm Phương Lương, cũng là người đầu tiên biết được tin tức nơi Lý tiểu ca nhi đi.
"Ngươi nói hắn tới Đặng gia trấn trên chăm sóc lão bà bà bị bệnh kia?"
Lâm Phương Lương gật đầu, "Nhà kia cũng chỉ có một mình Đặng lão bà, một nhà Đặng bà tử đi trấn khác làm buôn bán, trong nhà cũng không có ai chăm sóc, trong những ngày đó đều tìm người tới chăm sóc Đặng lão bà, nhưng mà Đặng lão bà đều không muốn, vừa lúc Lý tiểu ca nhi lại đây lấy dược, Đặng bà tử nhắc tới việc này, vì thế Lý tiểu ca nhi liền nói để hắn thử xem."
Thấy sắc mặt Lý Trường Phong bình thản xuống, Lâm Phương Lương tiếp tục nói: "Nào biết vừa tới Đặng lão bà thật sự là đồng ý, vì thế kêu Lý tiểu ca nhi mấy ngày nay chuẩn bị đồ đạc đến trấn trên, sinh hoạt chung với Đặng lão bà, tiền công là bốn trăm năm mươi văn một tháng, ở cái thời kỳ này cũng coi như là phi thường hậu đãi."
Lâm Phương Lương không biết là Lý tiểu ca nhi không thông báo một tiếng với người trong nhà, tự mình rời đi, "Đừng lo lắng, Đặng gia này cũng là người thật thà, tuy việc làm ăn buôn bán không phải rất lớn, nhưng làm người vẫn là tương đối trung hậu, hơn nữa tuy Đặng gia không có hán tử nhưng vị trí nhà ở gần quan phủ, trị an cũng tốt, Lý tiểu ca nhi chiếu cố Đặng lão bà một ngày ba bữa cơm, uống thuốc, giải quyết lo lắng và buồn chán, cũng tốt hơn nhiều so với việc hắn ở nhà rầu rĩ không vui."
Cho dù là ai cũng không muốn nhìn thấy người thiếu chút nữa đem cả đời này của mình huỷ hoại, ít nhất là tạm thời sẽ không muốn gặp.
"Vậy phiền toái ngươi dẫn đường cho ta đi gặp hắn." Lý Trường Phong biết Lý tiểu ca nhi đi đâu lo lắng trong lòng cũng giảm bớt, nhưng vẫn phải nhìn thấy người, hắn mới có thể hiểu rõ càng nhiều chuyện, lúc đó mới thật sự yên tâm.
"Được, đi thôi."
Nhà họ Đặng tuy không lớn nhưng lại tương đối kín kẽ, Lý tiểu ca nhi đứng ở trước mặt Lý Trường Phong mặt không cảm xúc, "Nhị ca, ta thật sự không phải cố ý, vốn dĩ ngày đó ta thu thập đồ đạc định đem lại đây trước, như vậy nếu bọn họ không đáp ứng ta cũng có thể trực tiếp lại đây, kết quả chiều hôm đó Đặng lão bà lại phát sốt, trong nhà không có người, ta không có cách nào, cũng không thể bỏ mặc người ta ở chỗ này, cho nên.."
"Ngươi đem chúng ta dọa thảm, người lớn như vậy, cũng nên biết chuyện gì lớn, chuyện gì nhỏ, hậu quả lại thế nào!" Lý Trường Phong quở trách Lý tiểu ca nhi, Lý tiểu ca nhi cũng ngoan ngoãn nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu, chứng tỏ rằng mình xác thật làm sai rồi.
Tuy nhiên chờ Lý Trường Phong nói xong, Lý tiểu ca nhi vẫn nói một câu, "Dọa thảm cũng chỉ có ngươi cùng nhị tẩu đi.."
Lý Trường Phong trừng mắt với Lý tiểu ca nhi, "Nói gì vậy! Đại ca hôm nay cũng theo ta đi tìm ngươi khắp nơi!"
Lý tiểu ca nhi không nói thêm gì nữa, buồn bã gục đầu xuống, Lý Trường Phong thở dài, "Được rồi, tình huống nơi này Lâm Phương Lương cũng đã cùng ta nói qua, hơn nữa ta vừa mới gặp qua Đặng lão bà, trong lòng ta cũng coi như là thoải mái thanh thản, bây giờ ngươi đi theo chúng ta trở về nói rõ ràng hay là ta thay ngươi trở về nói."
Lý tiểu ca nhi lập tức lựa chọn cái thứ hai, "Cảm ơn nhị ca! Ngươi thật tốt!"
"Ngươi không có việc gì cũng về nhà một chút, rốt cuộc ngươi vẫn chưa xuất giá đâu, có một số việc vẫn nên làm." Lý Trường Phong cảm thấy tâm tư của mình cuối cùng cũng được hạ xuống, hài tử của hắn còn chưa ra đời đâu, hắn cũng đã biết làm cha thật sự không dễ dàng.
"Đã biết, hơn nữa ta cũng là nghĩ đến tình huống trong nhà, nếu ta làm nhiều hơn chút chuyện, trong nhà cũng sẽ không túng quẫn như vậy." Lý tiểu ca nhi biết vấn đề lương thực trong nhà, ba đứa nhỏ luôn nháo ầm lên là ăn không đủ ăn no, hài tử không hiểu chuyện còn muốn ăn thịt, hắn nhìn cũng cảm thấy trong lòng khó chịu.
"Được rồi, trở vào đi, ta còn phải đi tìm đại ca, về nhà ta sẽ nói rõ ràng." Lý Trường Phong kêu Lý tiểu ca nhi vào nhà, hắn cùng Lâm Phương Lương chờ ở bên ngoài đi tìm Lý lão đại trên phố.
Khi Lý Trường Phong cùng Lý lão đại trở về tới Lý gia, trời cũng đã gần tối, phu phu Lý gia và đám người nghe xong Lý Trường Phong nói, lập tức đều kích động.
"Chuyện này là thật sao? Tiểu ca nhi thật sự đi chăm sóc người nọ! Vậy tiền công thế nào?" Lý lão bà kích động nhất, liên tiếp truy hỏi Lý Trường Phong
"Được rồi, được rồi, nhà lão nhị cũng không dễ dàng gì, vẫn là tới ở rể, có thể trợ giúp chúng ta một phen cũng là đủ nhân nghĩa." Lời nói Lý lão bà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ám chỉ nhà Lý Trường Phong không phải không có lương thực, mà là Hứa Thanh không cho, "Trời cũng không còn sớm, ngươi mau trở về đi thôi, bằng không người trong nhà chờ đến sốt ruột."
Lý Trường Phong cũng không phản bác lại, cùng người Lý gia cáo biệt, lái con lừa không hề gầy yếu chút nào, thừa dịp còn ánh trăng sáng rọi đi về nhà.
"Mẹ, con lừa thật mập mạp a." Tiểu ca nhi Lý lão tam lôi kéo góc áo Lý Vương thị, trên khuôn mặt nhỏ tất cả đều là thèm nhỏ dãi, hài tử không hiểu cái gì là hạn hán, chỉ đơn giản là biết mấy ngày nay trên bàn đồ ăn càng ngày càng ít, những ngày có thể ăn no cũng không nhiều lắm.
Lý lão tam hoàn hồn lại, sờ sờ đầu hài tử, lại nhìn nhìn khuôn mặt Lý Vương thị mấy ngày nay cũng đã gầy xuống, tràn đầy áy náy và đau lòng, Lý tiểu ca nhi trở lại trong phòng, khóa cửa phòng lại, cúi đầu tìm kiếm đồ vật trong ngăn tủ cuối giường.
Khi Lý Trường Phong về đến nhà Hứa Thanh đã ngủ say rồi, sợ động tác mình quá lớn đánh thức Hứa Thanh, Lý Trường Phong tay chân nhẹ nhàng thu thập mọi thứ xong xuôi mới bò lên trên giường, tuy là mùa hạ, nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn hơi thấp, Lý Trường Phong mới vừa lên giường, Hứa Thanh liền nhích lại gần nguồn nhiệt ấm áp.
Lý Trường Phong nhẹ nhàng ôm chặt Hứa Thanh, đem tay đặt ở trên bụng đã bốn tháng của Hứa Thanh, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, còn sáu tháng hài tử liền ra tới, khi đó cũng là đầu mùa xuân năm sau, chỉ hy vọng ông trời mở mắt, có thể đổ mưa sớm một chút, hài tử cũng sống thoải mái hơn.
Vài ngày sau, Tạ thẩm tới nhà tán gẫu, "Hôm qua ta trở về thôn Cát Tường, ngươi có biết trong thôn kia lại đã xảy ra chuyện gì không?" Bởi vì trước đó đã mua sắm đủ lương thực, Tạ thẩm cũng không phải lo lắng nhiều, không có việc gì cũng thường xuyên tới tán gẫu cùng Hứa Thanh.
"Lúc này còn có chuyện gì?" Nhưng năm thiên tai mỗi người ít nhiều đều có chút lo lắng đi, Hứa Thanh đúng là không biết còn có chuyện gì đáng giá để mọi người nghị luận.
Tạ thẩm sao có thể không hiểu suy nghĩ của Hứa Thanh, "Ngươi đừng thấy hiện giờ hạn hán, liền không có người nghị luận linh tinh, là người a, một khi rảnh rỗi còn không phải là không có việc gì tụ lại thành đôi cùng nhau nói đủ thứ chuyện bát quái sao!"
Hứa Thanh hoạt động thân thể vài cái, lại kéo thân mình ngày càng cồng kềnh ngồi xuống, "Vậy thẩm liền nói nhanh lên, đừng chặn cơn thèm ăn của ta nha."
Lý Trường Phong đi qua đi lại xung quanh, Tạ thẩm cũng không kiêng kị hắn nghe thấy, "Còn không phải lão tam Lý gia sao."
Nguyên lai, hùng tâm tráng chí trong lòng Lý lão tam chưa đạt thành, người trong nhà lại nhiều, lương thực còn lại rất ít, nếu cứ tiếp tục như thế này, không nói hài tử, ngay cả người lớn không chừng cũng chết đói, vì thế hắn liền thương lượng cùng Lý lão gia tử, hắn muốn dạy học!
Vì việc này còn đi tới nhà lí chính một chuyến, lí chính cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ, Lý lão tam này, thời trẻ người trong thôn cũng nhờ hắn mở lớp dạy học, cố tình hắn tự cho mình thanh cao, không muốn dạy hài tử, bây giờ, hơn phân nửa người trong thôn đều ăn không đủ no, hắn lại muốn đi dạy học!
"Ta cũng không cần tiền nhập học, chỉ cần mỗi tháng đưa ta chút lương thực là được." Lý lão tam nói xong, lí chính liền hỏi lại: "Ngươi cảm thấy hiện tại lương thực quan trọng hay là tiền bạc quan trọng?"
Giá lương thực bán ở cửa hàng trấn trên tăng đến chóng mặt, trong tay bá tánh nông dân cũng chỉ có một chút ít tiền bạc có thể mua được bao nhiêu lương thực đây? Người khác đều ăn không đủ no, còn muốn người ta đem tiền bạc đổi thành lương thực, nghĩ cũng thật tốt đẹp.
Lý lão tam có chút xấu hổ, cũng không đáp lại lời này, ngồi im một lát rồi chạy lấy người, lí chính suy nghĩ một chút, vẫn đi thông tri cho người trong thôn, Lý lão tam dùng gian ngoài từ đường ở trong thôn làm nơi dạy học cho hài tử, nếu có ai muốn đưa hài tử đi liền tới đó, về phần quà nhập học, hiện giờ cuộc sống tất cả mọi người trôi qua cũng không dễ dàng, ý tứ cũng đơn giản thôi.
"Kết quả thế nào? Có người đưa hài tử đi không?" Hứa Thanh thật sự có chút tò mò liệu có nhà nào đưa hài tử đi đọc sách hay không, cơ hội như vậy đặt ở trước mặt mọi người, tuy nói hiện giờ mọi người trôi qua cũng không được tốt lắm, nhưng cơ hội như vậy cũng rất đáng giá, giao qua chút đồ vật so với thời kỳ cuộc sống ổn định cũng ít hơn rất nhiều.
Tạ thẩm biểu tình cũng có chút ngoài ý muốn, "Ban đầu không có ai, nhưng mà hiện tại nghe nói có mười mấy nhà đưa hài tử tới học, giao nộp đều là chút bánh bột bắp, cũng không dễ dàng, vốn dĩ cho rằng Lý lão tam sẽ không nhận, kết quả, ngoài dự đoán ai hắn cũng đều chấp nhận."
Hứa Thanh suy tư gật gật đầu. Cũng phải, hiện tại Lý gia chỉ sợ trừ bỏ chút lương thực ngày ấy Lý Trường Phong đưa qua thì cũng không còn gì, cả nhà ai cũng cần phải ăn, ăn hết chỗ lương thực đó thì còn cái gì để ăn đâu, Lý lão tam cho dù trong lòng không cam tâm tình nguyện, cũng không có cách nào cự tuyệt đi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon chấm vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống. Cám ơn các bạn đã ủng hộ!
"Tức phụ nhi! Ta đi tới Lý gia một chuyến! Không thấy đệ ca nhi!"
Lý Trường Phong chạy về nhà, theo sau là Lý lão đại.
"Không thấy?"
Hứa Thanh đứng lên nghi hoặc hỏi, Lý lão đại vội vàng tiến lên giải thích: "Chính là quần áo thiếu một ít, ngày hôm qua cũng không ở nhà, chúng ta đều cho rằng hắn tới nơi này với các ngươi, hôm nay cũng không thấy trở về, cho nên ta mới đến xem.."
Lý Trường Phong chuẩn bị xong xe lừa, cũng không nói nhiều, "Ta đi tìm xem, Tạ thẩm, A Thanh liền nhờ thẩm chăm sóc, tức phụ nhi, ta đi đây."
"Khách khí với ta cái gì, đi đi, đi đi." Tạ thẩm nghe cũng cảm thấy chuyện này lớn, ca nhi chưa gả không thấy chính là một chuyện lớn!
"Đi đi, không cần lo lắng cho ta."
Hứa Thanh cũng muốn đi theo tìm, chính là có lòng nhưng không có sức lực a!
Tạ thẩm kéo Hứa Thanh ngồi xuống, buồn bực nói: "Người Lý gia tâm cũng thật lớn, ca nhi nhà mình gần hai ngày không về nhà, mới nghĩ tới chuyện tìm người, đây còn không phải là giả mù sao!"
Hứa Thanh nghĩ tới lời Lý lão đại nói, người đi rồi, quần áo cũng mang đi một ít, điều này chứng minh đệ ca nhi là tự mình trộm trốn đi, nghĩ như vậy lo lắng trong lòng Hứa Thanh giảm đi một chút, nhưng chỉ trong nháy mắt cậu lại nghĩ, này vạn nhất Lý tiểu ca nhi là trốn đi theo hán tử nhà khác! Chuyện này so với chuyện hắn tự mình trộm trốn đi còn lớn hơn!
Trong lòng Tạ thẩm cũng có suy nghĩ như vậy, bất quá cũng không lắm miệng nói ra, tâm tư ca nhi hiện tại so với bọn họ ngày trước cũng không giống nhau nữa, có nhiều ý tưởng lớn hơn.
Lý Trường Phong đưa Lý lão đại trở lại thôn Cát Tường, trong nhà vẫn không có ai, đi tới mấy nhà trong thôn có ca nhi ngày thường hay cùng Lý tiểu ca nhi ở chung hỏi thăm, cũng không hỏi được cái gì.
"Đúng rồi!"
Lý lão đại đột nhiên nhớ tới cái gì liền nói với Lý Trường Phong: "Ta nhớ rõ mấy ngày trước đệ ca nhi thường xuyên đi tới Chu gia tìm Trần Hồng!"
"Trần Hồng sao lại ở Chu gia?" Lý Trường Phong nghe mà hồ đồ, không phải nên đi Trần gia tìm Trần Hồng sao? Vì sao lại chạy tới Chu gia tìm.
Lý lão đại vỗ đùi nói: "Là Trần Hồng gả cho hán tử Chu gia kia! Cũng bởi vì năm nay không tốt, nên không làm gì lớn, ngươi không biết cũng là bình thường."
Vì thế Lý Trường Phong lại cùng Lý lão đại đi tới Chu gia, Trần Hồng đang ngồi thêu thùa dưới mái hiên, tuy Chu Văn trúng tú tài, nhưng trong nhà cũng không dư dả, thêu khăn cũng có thể kiếm được chút tiền chi tiêu vụn vặt trong nhà, cũng là tay nghề hắn tốt, nếu không cũng không bán được, năm nay cơm còn không có mà ăn, nào có bao nhiêu người bỏ tiền mua khăn đâu.
Lý Trường Phong gõ gõ cánh cổng, Trần Hồng buông việc trong tay đi mở cửa, "Lý đại ca, Trường Phong ca." Trần Hồng không nghĩ tới Lý Trường Phong sẽ đến tìm hắn, tựa như Lý Trường Phong không ngờ tới Trần Hồng vô thanh vô tức liền gả cho Chu Văn.
Lý Trường Phong thấy Trần Hồng tuy rằng gầy hơn trước một chút, lại không tiều tụy, nghĩ đến ở Chu gia cũng không phải chịu cái gì ủy khuất, "Tiến vào ngồi đi." Trần Hồng hào phóng khéo léo mời hai người tiến vào trong nhà, Lý Trường Phong uyển chuyển từ chối, Trần Hồng ở nhà một mình, bọn họ hai hán tử vào nhà cũng không thích hợp lắm.
Vì tiết kiệm thời gian, Lý Trường Phong đi thẳng vào vấn đề giải thích ý đồ đến đây, Trần Hồng cúi đầu suy nghĩ, "Hắn đã đến đây vài lần, cũng không còn nói nhiều như trước kia, cảm giác tính tình đã trầm ổn rất nhiều." Chuyện tai Lý tiểu ca nhi xảy ra chuyện hắn cũng biết một chút, "Nhưng mà lần cuối cùng hắn tới đây, trong lời nói có chút ý tứ biệt ly, tuy nhiên, hắn cũng không nói quá nhiều về chuyện này."
Lý Trường Phong và Lý lão đại không còn biện pháp, đành phải cảm ơn Trần Hồng, chuẩn bị đi tới trấn trên hỏi thăm người quen xem có ai gặp qua Lý tiểu ca nhi hay không, "Đúng rồi, chuyện này cũng mong ngươi giữ bí mật, tiểu đệ ca nhi là đang cáu kỉnh." Lý Trường Phong cũng biết lời nói của mọi người rất đáng sợ, trước khi rời đi liền dặn dò vài câu, Trần Hồng đều nhất nhất đồng ý.
"Đừng lo, chuyện này ta biết nặng nhẹ, tạm biệt, Trường Phong ca." Tạm biệt, người sâu sắc nhất – sâu sắc nhất trong trái tim ta.
Cho tới khi thân ảnh Lý Trường Phong bọn họ đi khuất không còn nhìn thấy nữa, Trần Hồng mới đóng lại cánh cổng, Chu Văn tránh ở trong góc bên cạnh từ khi Lý Trường Phong bọn họ tới, lúc này mới đi ra, nhìn chằm chằm cánh cổng nhà mình, hắng hắng giọng rồi mở cổng bước vào.
"Ta đã trở về."
Lý Trường Phong cùng Lý lão đại tới trấn trên xong liền tách ra hành động, người đầu tiên Lý Trường Phong tới hỏi chính là Lâm Phương Lương, cũng là người đầu tiên biết được tin tức nơi Lý tiểu ca nhi đi.
"Ngươi nói hắn tới Đặng gia trấn trên chăm sóc lão bà bà bị bệnh kia?"
Lâm Phương Lương gật đầu, "Nhà kia cũng chỉ có một mình Đặng lão bà, một nhà Đặng bà tử đi trấn khác làm buôn bán, trong nhà cũng không có ai chăm sóc, trong những ngày đó đều tìm người tới chăm sóc Đặng lão bà, nhưng mà Đặng lão bà đều không muốn, vừa lúc Lý tiểu ca nhi lại đây lấy dược, Đặng bà tử nhắc tới việc này, vì thế Lý tiểu ca nhi liền nói để hắn thử xem."
Thấy sắc mặt Lý Trường Phong bình thản xuống, Lâm Phương Lương tiếp tục nói: "Nào biết vừa tới Đặng lão bà thật sự là đồng ý, vì thế kêu Lý tiểu ca nhi mấy ngày nay chuẩn bị đồ đạc đến trấn trên, sinh hoạt chung với Đặng lão bà, tiền công là bốn trăm năm mươi văn một tháng, ở cái thời kỳ này cũng coi như là phi thường hậu đãi."
Lâm Phương Lương không biết là Lý tiểu ca nhi không thông báo một tiếng với người trong nhà, tự mình rời đi, "Đừng lo lắng, Đặng gia này cũng là người thật thà, tuy việc làm ăn buôn bán không phải rất lớn, nhưng làm người vẫn là tương đối trung hậu, hơn nữa tuy Đặng gia không có hán tử nhưng vị trí nhà ở gần quan phủ, trị an cũng tốt, Lý tiểu ca nhi chiếu cố Đặng lão bà một ngày ba bữa cơm, uống thuốc, giải quyết lo lắng và buồn chán, cũng tốt hơn nhiều so với việc hắn ở nhà rầu rĩ không vui."
Cho dù là ai cũng không muốn nhìn thấy người thiếu chút nữa đem cả đời này của mình huỷ hoại, ít nhất là tạm thời sẽ không muốn gặp.
"Vậy phiền toái ngươi dẫn đường cho ta đi gặp hắn." Lý Trường Phong biết Lý tiểu ca nhi đi đâu lo lắng trong lòng cũng giảm bớt, nhưng vẫn phải nhìn thấy người, hắn mới có thể hiểu rõ càng nhiều chuyện, lúc đó mới thật sự yên tâm.
"Được, đi thôi."
Nhà họ Đặng tuy không lớn nhưng lại tương đối kín kẽ, Lý tiểu ca nhi đứng ở trước mặt Lý Trường Phong mặt không cảm xúc, "Nhị ca, ta thật sự không phải cố ý, vốn dĩ ngày đó ta thu thập đồ đạc định đem lại đây trước, như vậy nếu bọn họ không đáp ứng ta cũng có thể trực tiếp lại đây, kết quả chiều hôm đó Đặng lão bà lại phát sốt, trong nhà không có người, ta không có cách nào, cũng không thể bỏ mặc người ta ở chỗ này, cho nên.."
"Ngươi đem chúng ta dọa thảm, người lớn như vậy, cũng nên biết chuyện gì lớn, chuyện gì nhỏ, hậu quả lại thế nào!" Lý Trường Phong quở trách Lý tiểu ca nhi, Lý tiểu ca nhi cũng ngoan ngoãn nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu, chứng tỏ rằng mình xác thật làm sai rồi.
Tuy nhiên chờ Lý Trường Phong nói xong, Lý tiểu ca nhi vẫn nói một câu, "Dọa thảm cũng chỉ có ngươi cùng nhị tẩu đi.."
Lý Trường Phong trừng mắt với Lý tiểu ca nhi, "Nói gì vậy! Đại ca hôm nay cũng theo ta đi tìm ngươi khắp nơi!"
Lý tiểu ca nhi không nói thêm gì nữa, buồn bã gục đầu xuống, Lý Trường Phong thở dài, "Được rồi, tình huống nơi này Lâm Phương Lương cũng đã cùng ta nói qua, hơn nữa ta vừa mới gặp qua Đặng lão bà, trong lòng ta cũng coi như là thoải mái thanh thản, bây giờ ngươi đi theo chúng ta trở về nói rõ ràng hay là ta thay ngươi trở về nói."
Lý tiểu ca nhi lập tức lựa chọn cái thứ hai, "Cảm ơn nhị ca! Ngươi thật tốt!"
"Ngươi không có việc gì cũng về nhà một chút, rốt cuộc ngươi vẫn chưa xuất giá đâu, có một số việc vẫn nên làm." Lý Trường Phong cảm thấy tâm tư của mình cuối cùng cũng được hạ xuống, hài tử của hắn còn chưa ra đời đâu, hắn cũng đã biết làm cha thật sự không dễ dàng.
"Đã biết, hơn nữa ta cũng là nghĩ đến tình huống trong nhà, nếu ta làm nhiều hơn chút chuyện, trong nhà cũng sẽ không túng quẫn như vậy." Lý tiểu ca nhi biết vấn đề lương thực trong nhà, ba đứa nhỏ luôn nháo ầm lên là ăn không đủ ăn no, hài tử không hiểu chuyện còn muốn ăn thịt, hắn nhìn cũng cảm thấy trong lòng khó chịu.
"Được rồi, trở vào đi, ta còn phải đi tìm đại ca, về nhà ta sẽ nói rõ ràng." Lý Trường Phong kêu Lý tiểu ca nhi vào nhà, hắn cùng Lâm Phương Lương chờ ở bên ngoài đi tìm Lý lão đại trên phố.
Khi Lý Trường Phong cùng Lý lão đại trở về tới Lý gia, trời cũng đã gần tối, phu phu Lý gia và đám người nghe xong Lý Trường Phong nói, lập tức đều kích động.
"Chuyện này là thật sao? Tiểu ca nhi thật sự đi chăm sóc người nọ! Vậy tiền công thế nào?" Lý lão bà kích động nhất, liên tiếp truy hỏi Lý Trường Phong
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất